Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính Quốc ở trong phòng ngán ngẩm nhìn xung quanh. Cứ hết nhìn trần nhà lại nhìn đến chiếc bàn ăn hôm qua còn vương vãi ít cái bánh cùng bầu rượu chưa được uống hết.

-"Sống hai mươi năm cuộc đời chưa bao giờ chán như thế này" Thiếu niên nhỏ nào đó không chịu được than thở một cái, hai mắt chán chường nhìn xuống nền đất.

Lúc này, bên ngoài cửa vang lên vài tiếng gõ cửa. Chính Quốc giật mình đứng dậy chỉnh trang y phục rồi cẩn thận bước ra mở cửa.

Người bước vào là một tiểu cô nương, mái tóc dài được tết cẩn thận rồi búi lên phía sau. Thân mặc y phục màu nâu sẫm, vừa nhìn cũng đoán được là một cô nương nhà nô. Dung mạo thì có phần khả ái dịu dàng, nom sáng sủa lại thiện lương. Chính Quốc theo phản xạ gật đầu chào cô nương trước mặt.

-"Mời vương phi dùng bữa sáng ạ" Tiểu cô nương cất tiếng nói, giọng điệu nhẹ nhàng tư ý đúng kiểu các cô nương nhà nô. 

-"Cảm... ơn" Chính Quốc gật đầu ái ngại, nhìn những đĩa thức ăn được bày ra trên bàn cũng vô thức muốn nếm thử. Cậu lén lút nuốt nước bọt, thức ăn buổi sáng còn có thể ngon miệng thế này sao?

-"Cô nương đây là..." Chính Quốc ngượng ngùng ngước mắt hỏi, bắt gặp thấy ánh mắt người kia cũng đang nhìn mình liền cảm thấy hơi ngại mà cúi đầu. Cô nương kia nhìn thấy cảnh này khẽ cong môi dịu dàng.

-"Dạ bẩm, nô tì là Tiểu Hân, được Lục Đại Vương Gia sai đến đây hầu hạ vương phi ạ" Tiểu Hân cúi thấp đầu, người nghiêng sang chín mươi độ, giọng nói mang theo niềm kính trọng gửi cho Chính Quốc.

-"Đa tạ, vất vả cho cô nương đây" Chính Quốc cúi đầu cảm ơn.

.

-"Vương phi, người phải lên chính điện để các phi tần thỉnh an ạ!" Tiểu Hân lau tay cho cậu xong thì đứng dậy nói, cúi đầu kính cẩn.

Cậu hai mắt mở to nhìn Tiểu Hân, "các phi tần" vậy là nhiều người lắm hả? Chính Quốc cau mày một cái. Hậu cung ba ngàn giai lệ, Chính Quốc từng nghe mẹ nói nơi cung cấm rất nhiều thứ hỗn loạn, chẳng đẹp đẽ như bên ngoài. Cậu im lặng, nhìn xa xăm vào thứ khoảng không vô định kia.

-"Thật ra, ta nghĩ không nhất thiết phải đi..." Chính Quốc âm trầm trả lời, cậu xoa xoa nhẹ ngón tay mình trấn an. Chính Quốc không thích việc phải tiếp xúc với quá nhiều người, thật sự rất mệt mỏi khi phải đối mặt với nhiều con mắt chỉ chăm chăm nhìn đến mình.

-"Vương phi, người đừng lo lắng, nô tì sẽ luôn đi theo người" Tiểu Hân cúi đầu, dùng giọng nói dịu dàng của mình xoa đi vết lo lắng trong lòng của người thiếu niên.

Tiểu Hân như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, Chính Quốc nghe xong khẽ gật đầu.

-"Vậy bây giờ nô tì sẽ đi lấy y phục thay cho người, xin vương phi đợi nô tì một chút" Tiểu Hân kính cẩn nói, chỉ chờ Chính Quốc gật đầu rồi mới dám lui ra.

Khi nghe tiếng cửa đóng lại, cậu thở nhẹ ra một cái. 

Tiểu Hân ít phút sau quay lại, trên khay là một bộ y phục trắng ngà với họa tiết những chú chim hạc màu lúa mạ. Hai bên vai áo còn được cẩn thận thêu lên những đường chỉ mảnh với họa tiết cùng màu. Nhìn từ trên xuống dưới quả thật chẳng thể có chỗ nào chê được.

.

Cậu khoác lên mình bộ y phục màu trắng ngà với họa tiết màu lúa mạ kia. Cậu đứng im cho Tiểu Hân mặc đồ vào cho mình, Tiểu Hân cũng vô cùng cẩn thận. Cậu mỉm cười nhìn bản thân trước gương, thật giống như những vị tiên tử bước ra từ trong tranh. Đúng là chỉ có Chính Quốc cậu đẹp nhất.

-"Vương phi...."Tiểu Hân nhìn cậu mỉm cười, nhưng ánh mắt có điều khó nói.

-"Em muốn nói gì?" Cậu quay đầu sang nhìn Tiểu Hân, hai mắt lộ rõ ý khó hiểu.

-"Dạ, chuyện là...."Tiểu Hân ôn tồn nói ra, hai tay bấu chặt vào nhau như sợ điều gì.

-"Chuyện là ở trong phủ, các vị phi tần ngày nào cũng áo quần xúng xính, đỏ chói vàng hoe. Trông nhìn vào rất..." Tiểu Hân e dè một cái, giọng nói cũng bị run.

-"Ta miễn tội, mau nói đi" Cậu xua xua tay miễn tội, giọng nói ngập ngừng thế kia mà không miễn tội chắc cả đời cũng không nghe Tiểu Hân nói hết câu. Hơn nữa, Tiểu Hân sợ cũng không hẳn là sai, ai đời cung nữ lại dám dè bỉu sau lưng thiếp thất. Chuyện này nếu bị phát giác, nhẹ thì đánh 50 trượng đuổi ra khỏi cung, nặng thì ép thắt cổ tự vẫn gửi xác về quê.

-"Rất... rất giống mấy ả đào gánh hát ngoài phố. Cứ suốt ngày môi đỏ mày đen da trắng"Tiểu Hân thở phù nhẹ một cái, cậu tinh ý nhận ra đặc điểm này. Tiểu Hân sợ cũng phải, hình phạt nặng thế cơ mà.

Cậu khẽ mỉm cười, hừm... mắt nhìn tốt đấy. Mặc dù chưa từng nhìn những vị phi tần kia bao giờ, nhưng trong hoàng cung cũng có những vị thiếp thất. Đương nhiên cậu đã từng nhìn thấy qua.

-"Coi như em có mắt nhìn" Cậu mỉm cười nháy mắt một cái với Tiểu Hân, sau đó lại tự nhìn lại bản thân trong gương, coi như Tiểu Hân có mắt, mặc dù cũng chưa từng gặp bọn họ nhưng nghe Tiểu Hân nói vậy thì cũng coi như hiểu một nửa vấn đề.

Tiểu Hân cũng thấy nhẹ nhõm. Cũng thật may mắn vì vương phi tốt tính. Nếu như là những người khác khi nghe Tiểu Hân nói đã sớm tức giận nổi đóa rồi. Quả nhiên, chỉ những kẻ nhột mới cần gãi.

.

Cậu thay y phục xong, bước ra khỏi cửa. Những cung nhân đang bận bịu làm việc cũng phải dừng tay để ngước lên nhìn. Một thân ảnh mảnh mai nuột nà của nam nhân trong bộ xiêm y màu trắng ngà, trông đẹp như những vị tiên lúa mạ trong truyền thuyết thời bấy giờ.

-"Thỉnh an vương phi" Bọn họ đều cúi đầu xuống hết, đồng thanh hô lên, tiếng vang đều đều nghe rất dịu tai.

-"Miễn lễ đi, không cần câu nệ" Cậu nói, tay xua xua. Quả thật có chút không quen, lúc trước cũng chẳng ai làm thế, gặp cậu thì cứ gọi 2 chữ "Chính Quốc". Tự dưng giờ được cung kính thế hình như không dễ chịu cho lắm, nói thẳng ra là có chút hơi ngại.

Những cung nhân ấy được miễn lễ thì tiếp tục chăm chỉ làm việc. Thị vệ thì vẫn nhìn cậu không ngớt, tức nhiên. Cậu cũng đáp lại cái nhìn của họ bằng một cái gật đầu xem như chào, họ cũng làm ngược lại nhưng có phần cung kính hơn.

Chính Quốc ung dung đi đến chính điện, mắt mở to nhìn mọi thứ xung quanh, có mới có cũ nhưng chung quy vẫn thật lạ lẫm.

-"Không ngờ ở đây lại đẹp như vậy, còn rộng hơn phủ Thừa Tướng của cha ta" Cậu mắt chữ A mồm chữ O cảm thán.

-"Dạ, Lục Vương Gia thông minh tài trí, văn võ song toàn nên được hoàng thượng trọng dụng. Chẳng biết bao lần lặp chiến công, càng không nói đến phần thưởng được ngự ban"Tiểu Hân cười cười ôn tồn giải thích.

-"Ta chỉ buột miệng khen một câu, em nói như thể kể lại lịch sử" Cậu bĩu môi phàn nàn một cái, hai mắt vẫn nhìn dáo dác xung quanh.

Tiểu Hân bất giác cười phì một cái. Vương phi thật sự rất đáng yêu!

Đi một lúc cũng đến chính điện. Cậu vừa bước vào, không khí trong điện bỗng nhiên im lặng, ngay cả tiếng thở mạnh càng không.

-"Chúng thần thỉnh an vương phi, vương phi vạn phúc kim an" Các phi tần và cung nhân đồng loạt đứng lên, tay chéo vào vai kính trọng chào Chính Quốc.

-"Được, ban ngồi" Cậu bước đến ghế phượng ở chính điện ngồi xuống, đưa ánh mắt nhìn khắp nơi quanh điện. Nơi này lộng lẫy, xa hoa quá. Thật khác xa với cái tính cách thích giản dị của cậu, bỗng cảm thấy bản thân là người duy nhất vận xiêm y trắng ở đây, thấy có chút lạc lõng.

Các phi tần khác được dịp cũng ngồi xuống.

-"Ta đây cảm ơn các muội muội đã chịu khó thỉnh an ta." Cậu mỉm cười, mắt đảo một vòng nhìn tất cả một người nói.

-"Dạ, không có gì. Vương phi vui là được" Hương Phi lên tiếng, tông giọng có phần lớn.

-"Muội là..." Cậu hỏi, mắt nhìn hình ảnh nữ nhân xinh đẹp dưới kia.

-"Thần thiếp là Hương Phi. Kính mong vương phi chỉ giáo ạ"Người con gái mang danh Hương Phi nói, người hơi cúi xuống.

Cậu gật nhẹ đầu. Hương Phi biết ý ngồi xuống, tay che mỉm cười e thẹn. Các nữ nhân khác âm thầm nhìn Hương Phi bằng ánh mắt ghen ghét, chẳng qua là muốn lấy lòng vương phi đương thời.

Khẽ nhìn sơ qua người con gái trước mắt mình. Mày thanh môi tú, má hồng da trắng, quả đúng là đẹp theo một cách tiêu chuẩn. Nhưng nữ nhân này khi cười đuôi mắt không cong, cô ta chính là đang gượng cười, gượng cười một cách rất tự nhiên.

Thỉnh an ở điện xong, cậu cùng Tiểu Hân về phòng của mình. Cậu có hơi khó chịu, ở đây có phải quá nhiều quy định không nhỉ. Thấy ai cũng phải khom lưng cúi đầu khi gặp cậu. Hình như cậu hơi khó chịu, cùng là con người với nhau. Sao lạ có kẻ thảnh thơi bước đi, người lại cúi đầu quỳ bái?

-"Tiểu Hân này"Cậu nhỏ giọng nói cho Tiểu Hân.

-'Dạ, vương phi có gì căn dặn" Tiểu Hân cúi người đáp lời cậu.

-"Hay em kêu mọi người đừng hành lễ nữa. Ta thật sự có chút không quen" Cậu nói nhỏ vào tai của cô.

Tiểu Hân hơi bất ngờ, nhưng cũng cúi đầu xuống nói cho cậu.

-"Vương phi là chính thê, là ngươi đại diện cho các phi tần...là" Tiểu Hân bị cắt ngang.

-"Ây dô, được rồi được rồi" Lại giở trò cũ chứ gì, nào là chính phi, là đại diện, lại diễn bài tủ. Tưởng rằng chỉ có ở phủ Thừa Tướng mới có, không ngờ ở đây còn cung kính gấp vạn.

-"Dạ"Tiểu Hân biết ý im lặng, miệng cười cười.

Nhưng không lẽ ở đây chán như vậy sao? Không có gì để làm à?

-"Này, có nơi nào ở đây vui một chút nói ta nghe với"Cậu ghé vào tai Tiểu Hân hỏi nhỏ.

-"Ý người là như nào ạ!? "Tiểu Hân khó hiểu hỏi lại cậu.

-"Là nơi có cây nhiều một chút, có ánh nắng một chút, có chỗ ngồi một chút, có hoa một chút, có chim hót một chút. Em xem có không? "Cậu chia ra nhiều cái một chút hỏi Tiểu Hân, tay chìa ra đếm theo từng điều kiện mình đặt ra.

-"Vậy người có thể đến Hoa Viên" Tiểu Hân nói, tay chỉ về phía cánh cổng bằng hoa nhỏ hơi khuất bên trái.

-"Hoa Viên, sao ta không nghĩ ra sớm hơn nhỉ?" Cậu tự cốc đầu mình một cái, chân bước nhanh đến hướng Tiểu Hân chỉ.

Quả nhiên Hoa Viên của vương phủ có khác. Thật sự rất đẹp và đầy cảnh sắc xuân. Chim hót líu lo, nắng vàng ươm đậm, cây cối trải dọc theo một hàng dài quanh Hoa Viên. Hình như còn có một đợt thác nước nhỏ nhân tạo, trông cảnh vật vừa thích mắt lại vừa dịu lòng.

-"Choa, ở đây rộng thiệt luôn. Nhìn cứ như cái rừng cổ tích ý" Cậu thích thú tròn mắt đi nhanh về phía trước.

-"Vương phi, người đừng vội."Tiểu Hân kéo tay cậu lại, là vương phi mà vô tư quá đi!

-"Chỗ này mà ngồi nhâm nhi trà thì quá tuyệt, chúng ta mau đến bàn ngồi đi" Cậu nói với Tiểu Hân, chân thì vui vui vẻ vẻ đến chỗ bàn ngồi.

-"Ây, vương phi" Tiểu Hân kéo tay cậu lại, giọng nhẹ hẳn.

-"Hả? "Cậu giật mình, mém tí nhào đầu vào mấy chậu hoa.

-"Hình như bên kia có người"Tiểu Hân nói, ánh mắt hướng về cái khung bốn cột ở đằng kia, nơi mà Chính Quốc định bước tới.

Cậu banh mắt to ra nhìn thật kĩ, quả nhiên có người. Là hai nam nhân cao to đang đánh cờ, xung quanh còn có thị vệ đứng gác. Khoảng cách dù có chút xa, nhưng có lẽ cậu cảm nhận đó là một nơi không nên đến.

-"Là Nhị và Tứ Vương Gia"Tiểu Hân hơi rụt rè nhỏ giọng.

Hình như Tiểu Hân rất sợ bọn họ. Cậu cũng cảm thấy không ổn, vừa định quay gót trở đi. Lúc này, một tên thị vệ nhảy ra trước mắt cậu. Hắn dùng kiếm định kề vào cổ cậu nhưng bị Tiểu Hân gạt ra.

-"To gan, dám kề kiếm vào cổ vương phi" Tiểu Hân đổi sắc mặt nói lớn quỳ xuống trước mặt cậu.

Người kia như đã hiểu vội thu kiếm lại, thay đổi tư thế thái độ 360°.

-"Tham kiến vương phi, là nô tài có mắt như mù không biết đây là vương phi" Người kia quỳ hẳn người xuống, tay chấp ra sau.

Cậu lúc này sợ tản hồn ông địa rồi. Thần sắc đóng băng lại, hai mắt mở to không dám kêu la.

-"À... ừ không sao" Cậu ngập ngừng, chân quay bước toan đi bỏ đi thì hắn lại đứng trước mắt mình.

-"Sao vương phi phải vội ạ, vương gia ngồi ở kia"Tên thị vệ kia nói, tay dang ra hướng về phía cái khung 4 cột kia.

Aida, ngươi là thù bổn vương phi à. Hắn nói như vậy rõ ràng là muốn ép ta đến gặp mấy tên nam nhân đó rồi. Nếu bây giờ ta không đi thì khác gì ta sợ bọn họ. Nhưng ta chỉ là một vương phi nhỏ nhoi, hắn sẽ không vì ta không đi gặp họ mà giết ta chứ. Huhu, cái tên thị vệ mồm mép này. Khi nào có cơ hội ta sẽ gả cô nương nào thật dữ ép chết ngươi.

-"Ừm được"Cậu nói, trong lòng thì như hàng ngàn con ma đang đi xung quanh. Trời ạ, ngày gì mà xui xẻo thế.

Chân cậu chậm rãi bước đến, khác hẳn lúc vừa mới biết Hoa Viên, bước chân trông nặng nề và vô cùng chậm chạp.

-"Thỉnh an Nhị Vương Gia, thỉnh an Tứ Vương Gia" Cậu bước đến, nói nhỏ nhẹ, khuỵu gối chuẩn tư thế.

Hai tên kia không thèm đoái hoài cậu. Khốn kiếp, vậy kêu lão tử đây làm gì. Cho lão tử một trái bơ như thế vui lắm à. Lão tử mà có cơ hội sẽ băm ngươi ra thành trăm mảnh, thành nghìn mảnh rồi đem chiên xào ướp muối cho chó tha. Đợi lão tử đấy!

-"Nếu không có việc gì thần thiếp xin cáo lui"Chính Quốc quay gót bước đi, bất chợt một vòng tay ôm vào eo cậu.

-"Bổn vương gia đã cho ngươi đi chưa" Tên đó ngước lên nhìn cậu, ánh mắt có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh được thay bằng một dạng ánh nhìn bí ẩn. Đôi mắt sắc lẹm nhìn vào người con trai đang đỏ mặt kia, miệng nhếch lên ý cười.

Tên đó khẽ mỉm cười, thành công khiến đầu Chính Quốc muốn nổ tung. Hai con ngươi đen huyền nhìn thẳng vào mặt Chính Quốc, hóa ra trên đời còn có nam nhân tuấn tú như vậy.

Nhưng cậu giật mình, tự động thoát khỏi vòng tay của hắn, phủi phủi y phục của mình đứng nghiêm trang hơi cúi đầu, che đi khuôn mặt đỏ ngượng của mình.

-"Ngươi là kẻ nào? "Tên đối diện lúc này mới bắt đầu nheo mày hỏi cậu, giọng nói hơi mang âm hưởng trầm thấp khiến người khác có chút lạnh gáy.

-"Ta là Điền Chính Quốc, con của Điền Thừa Tướng" Cậu hất mặt lên nói chuyện với người kia, giọng nói chắc nịch đầy tính phủ nhận.

-"...Thế ngươi biết ta là ai không? "Tên đó lại ngước lên nhìn cậu, bắt gặp ánh mắt của cậu đang nhìn thẳng vào mình có chút cảm giác là lạ.

-"Người là vương gia... " Cậu nói nhỏ trong miệng, giọng nói run run ngập ngừng.

Tên đó cười nhẹ một cái. Vừa rồi còn gan lì lớn mật bảo ta là con trai của Thừa Tướng, đùng một cái lại như con thỏ con như thế này.

-"Can Trung, nói cho tên kia biết"

-"Dạ bẩm, người trước mặt vương phi Nhị Vương Gia, người kế bên vương phi là Tứ Vương Gia."
Can Trung cúi nhẹ đầu nói cho Chính Quốc biết, giọng nói nhẹ nhàng ôn tồn giải thích.

Cậu gật đầu, xem như đã biết. Nhưng biết thì đã sao, tại sao cậu cần biết. Ước gì bây giờ ta có thuật độn thổ, tạo ra cái hố chui xuống dưới ngồi cho yên tĩnh.

-"Lúc nãy thấy bổn vương sao không hành lễ mà lại chạy đi! " Kim Nam Tuấn liếc nhìn cậu một cái, miệng không chậm chẳng nhanh phát ra thứ âm thanh rén người kia.

-"Tại vì.."Cậu giật thót một cái, cũng không hẳn là chạy, ta đi mà.

-"Vì cái gì..? "Hắn hỏi ngược lại cậu, một bên chân mày nhấc lên đầy kiêu căng,

-"Ta đói"Cậu ấp a ấp úng tìm đại một lí do bất đắc dĩ.

-"Lúc sáng ngươi chưa ăn à? "Trịnh Hiệu Tích lúc này mới lên tiếng, hai mắt ngước lên nhìn cậu.

-"Ai cho ngươi cái luật ăn sáng rồi không được ăn thêm? "Cậu giọng nói cộc cằn đáp lại, hai tên này không thèm để cậu vào trong mắt, tại sao cậu phải làm điều đó.

Rõ ràng mà nói chuyện với cậu mà tay của 2 tên này cứ chăm chăm vào mấy quân cờ vây trên bàn. Rõ ràng xen thường ta, vậy bổn công tử chẳng cần phải coi trọng ngươi.

Hai kẻ đang ngồi nghe câu hỏi xong bất giác nhìn qua, giọng điệu khi cậu trả lời câu hỏi khác quá.

-"Ngươi giận sao? "Kim Nam Tuấn đặt một quân cờ xuống bàn, quay sang nhìn ngươi. Ánh mắt có phần ngạc nhiên nhưng cũng mang một chút đắc ý.

Tiểu Hân bên cạnh khẽ run người một cái, cảm nhận được bàn tay của Tiểu Hân lạnh đi, Chính Quốc thở hắt ra một hơi rồi cúi người nói:

-"Ừ, ta giận rồi. Cáo lui"Cậu quay ngoắt đi một mặt không thèm ngoái lại. Tiểu Hân bên cạnh khẽ thở phù một cái.

Ra khỏi Hoa Viên, cậu bất giác hỏi một câu:

-"Mấy tên đó đáng sợ lắm à? "

-"A.. Dạ"Tiểu Hân giật mình, hình như cô vẫn còn hơi dư chấn chuyện lúc nãy.

Cậu nhìn vào mắt Tiểu Hân. Tiểu Hân ậm ừ nói với ngươi:

-"Vừa nãy nếu là người khác dám trả lời vậy thì sẽ bị chém đầu ấy ạ" Tiểu Hân nói một câu làm cậu hiểu ra tất cả, cũng may cậu thông minh chạy thoát nhanh. Nhưng hình như để ấn tượng không tốt rồi.

-"Còn cái tên Nhị Vương Gia thì sao? " Cậu hỏi.

-"Nhị Vương Gia tên thật là Kim Nam Tuấn, còn Tứ Vương Gia là Trịnh Hiệu Tích ạ"Tiểu Hân nói một hơi.

Cậu "Ồ" một cái, coi như đã tiếp thu. Nhưng tiếp thu để làm gì thì chưa biết.

.

-"Hoá ra còn có nam nhân xinh đẹp như vậy"Kim Nam Tuấn đắc ý nói, mắt nhìn vạn vật đều có ý cười.

-"Lão Thừa Tướng đó cũng thật biết đẻ, sinh ra một tiểu mĩ nhân xinh đẹp như vậy" Trịnh Hiệu Tích cười mỉm cao hứng bồi thêm.

-"Can Trung, mau đi thu thập tin tức về người này" Kim Nam Tuấn phất tay ra lệnh cho thị vệ của mình.

-"Dạ"Can Trung vâng lời, chân từ từ lùi về phía sau rồi quay đi.

.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net