Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tế Vân Anh rung rung lên khẽ từng đợt. Cô không muốn biến caca thành người xấu. Caca là người tốt mà đúng không?

Nụ cười chua chát của thiếu nữ xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.

-"Phải rồi.." Tế Vân Anh phải đi đến Vương Phủ báo tin này cho những vương gia kia biết.

-"Chỉ hy vọng khi báo tin này, có thể xin họ rằng đừng lấy mạng caca" Tế Vân Anh nghĩ thầm, một tia hy vọng nhỏ nhoi.

Một bước đi đến bàn trai điểm, dùng khăn lau những giọt nước mắt ấy đi. Thay một bộ đồ màu trắng ngà thanh khiết đi ra ngoài.

Vừa mới bước ra khỏi cửa đã gặp Tế Hịch Thiên đang đi đến.

-"Muội đi đâu vậy?" Tế Hịch Thiên hỏi, chân bước nhanh đến.

-"Muội muốn ra phố chơi, không cho caca đi cùng" Tế Vân Anh nói, mặt tươi cười rạng rỡ.

-"Tại sao? Ta còn tưởng muội muốn rủ ta đi chung" Tế Hịch Thiên khó hiểu. Muội muội hắn có gì vui là nghĩ đến hắn trước, cớ sao bây giờ lại.

-"Không cho, caca đi về đi. Liuliu" Tế Vân Anh làm bộ, cô rất thông minh. Nếu caca biết mình đi đến Vương Phủ, chắc chắn sẽ có nghi ngờ.

-"Được được" Tế Hịch Thiên yêu thương nhìn cô em gái đang dùng tay đẩy mình như đẩy tà.

-"Đi sớm về sớm. Phụ thân lên triều rồi, hai ngày nữa mới về, ta đợi muội ăn cơm" Tế Hịch Thiên xoa nhẹ đầu Tế Vân Anh yêu chiều nói.

Ai ai trong phủ Tế Công cũng biết, Tế Hịch Thiên yêu thương em gái mình còn hơn bất kì thứ gì. Vốn dĩ ngay từ đầu là vậy, hắn bị bệnh từ nhỏ, thân thể lúc nào trông cũng đầy mỏng manh và yếu ớt. Mọi người trong nhà dần đồn rằng hắn bị vong theo, ông bà nhà họ Tế kia cũng dần xa lánh hắn.

Chỉ có duy nhất muội muội Tế Vân Anh chịu nói chuyện với hắn, chia đồ ăn cho hắn. Mọi thứ đều dành cho hắn tất. Hắn yêu thương muội muội như nào, chỉ có hắn biết rõ...

-"Tạm biệt caca" Tế Vân Anh chạy đi ngay tức khắc.

Tế Hịch Thiên cười trừ nhìn cô em gái bướng bỉnh của mình.

-×-

-"Đứng lại" Thị vệ gác cổng chặn Tế Vân Anh lại.

-"Ta tìm Vương Phi" Tế Vân Anh nói, gương mặt nghiêm nghị.

-"Đợi thuộc hạ báo cáo, cô nương chờ đây chút" Tên thị vị kia bước vào trong.

Cậu cùng với Phác Trí Mân lúc này đang chơi ở hồ sen, còn định bụng sẽ hái lá sen đội vào đầu.

-"Ngũ Vương Gia" Tên thị vệ kia bước vào nói.

-"Chuyện gì!?" Phác Trí Mân khó hiểu.

-"Có một cô nương tìm Vương Phi" Thị vệ kia hành lễ nói.

-"Vẻ ngoài như thế nào?" Cậu bước tới hỏi.

-"Cô nương đó mặc đồ trắng, gương mặt trông rất quen" Thị vệ kia nói thật lòng.

-"Quen? Nương tử người sao?" Phác Trí Mân hỏi kĩ lại.

-"Hình như là con gái Tế Công Đại Thần" Thị vệ kia nhớ ra nói lớn.

-"Tế Vân Anh?" Cậu khó hiểu, cô ấy tới tìm mình làm gì?

-"Ngươi không muốn gặp hả? Vậy ...." Phác Trí Mân chưa kịp nói hết lời.

-"Cho vào" Cậu nhanh miệng nói.

-"Vâng" Thị vệ kia lui ra.

-"Sao lại..." Phác Trí Mân bị cắt ngang tiếp tục.

-"Cô ấy không phải người xấu" Cậu nói.

Lúc này một thân ảnh xinh đẹp bước đến, miệng nở một nụ cười mỉm.

-"Lâu quá không gặp, Chuối Xiêm" Tế Vân Anh mỉm cười nhẹ nói.

-"Đậu Sữa, lâu quá không gặp" Cậu đáp lại.

-"Chuối Xiêm, Đậu Sữa???" Phác Trí Mân không thể hiểu nổi hai người đang nói cái gì.

-"Tham kiến Ngũ Vương Gia" Gương mặt nghiêm nghị của Tế Vân Anh quay lại.

-"Được, ngồi" Phác Trí Mân lạnh lùng đáp.

......

-"Vậy ra hai người là bạn thuở nhỏ!?" Phác Trí Mân như không tin vào tai mình.

-"Đúng" Cả 2 người kia đồng thanh nói.

-"Chuối Xiêm, Đậu Sữa là gì!?" Phác Trí Mân tròn mắt.

-"Thuở nhỏ ta thích ăn chuối xiêm, mẫu thân hay gọi thế thôi. Còn đậu sữa tức là sữa đậu nành ấy, tại vì lúc nhỏ ta thường thấy lúc nào trên tay Vân Anh cũng cầm một bịch sữa đậu nành mà uống. Từ đó kêu riết thành quen" Cậu cười hì hì nói, tay trong vô thức tự gãi đầu mình.

Phác Trí Mân không nói gì, dùng ánh mắt yêu chiều sủng nịnh nhìn cậu. Hoá ra còn có cách đặt biệt danh như vậy. Cũng vui tai thật.

-"Vậy hôm nay đến tìm ta có chuyện gì?" Cậu hỏi.

Cậu vừa nói xong câu này, ngay lập tức mặt Tế Vân Anh chuyển căng.

-"Chúng ta có thể tìm chỗ riêng nói chuyên không....Ngũ Vương Gia" Tế Vân Anh nói, mặt trở nên nghiêm túc.

-"Tôi?" Phác Trí Mân như không tin vào tai mình.

-"Đúng vậy" Tế Vân Anh nói.

Phác Trí Mân nhìn sang hướng mắt của Điền Chính Quốc. Hình như cậu không có gì là phản đối, tức giận buồn bã càng không. Ánh mắt của cậu hình như còn thể hiện sự vui vẻ đồng ý.

-"Chính Quốc..." Phác Trí Mân ngập ngừng.

-"Vân Anh từ lâu đã có ý trung nhân rồi. Vả lại cũng không phải người xấu. Đi đi" Cậu mỉm cười nói.

Hình như cậu rất tin tưởng vào Tế Vân Anh nhỉ?

-"Được, vậy mời Tế tiểu thư" Phác Chí Mẫn nói.

Thế là Phác Trí Mân cùng Tế Vân Anh đi đến Khiết Hỗn Viện. Để cho cậu ngồi chơi nơi hồ sen tạm thôi vậy. Cậu cũng đâu nói gì, cậu tin người hả...không phải, đó là sự tin tưởng cuối cùng dành cho con gái thôi. Dù gì cậu cũng là đàn ông mà!!

-×-

-"Xin hỏi Tế tiểu thư cần thảo luận chuyện gì?" Phác Trí Mân ôn tồn nói.

-"Ừm...chuyện là" Tế Vân Anh chậm rãi.

........

-"Cảm ơn Tế tiểu thư, chúng tôi nhất định sẽ làm theo lời cô nói" Phác Trí Mân gật đầu.

-"Vậy còn điều kiện kia?" Tế Vân Anh hỏi.

-"Tuỳ trường hợp, nhưng chúng tôi chắc chắn sẽ thực hiện được. Dù gì đây là lời hứa của tôi, tôi sẽ không thất hứa đâu" Phác Trí Mân nói, miệng khẽ cười mỉm.

-"Vậy ta về trước" Tế Vân Anh nói, một bước đi luôn ra khỏi Khiết Hỗn Viện, không ngoái đầu lại.

Tế Vân Anh vừa đi, sắc mặt vui vẻ lúc nãy của Phác Trí Mân như chưa từng xuất hiện, hắn ra lệnh bảo A Mạc ra trông coi cậu, một chút sơ xuất cũng không được đó. A Mạc mang tâm trạng nặng trĩu đi bảo vệ cậu... Hắn thì ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh đi tìm Mẫn Doãn Khởi.

Thanh Bạch Viện

-"Mở cửa...mở cửa" Phác Trí Mân hét rất lớn, tay liên tục đập mạnh vào cửa.

Mẫn Doãn Kỳ khó chịu nhăn mài đi ra, thằng oắt con này phiền thật!

-"Cái gì, ngươi gõ cho sập cửa sao?" Mẫn Doãn Kỳ nhíu mày nhìn hắn.

-"Mau vào..." Phác Trí Mân bước một chân vào.

-"Hiệu Tích huynh!???" Phác Trí Mân khó hiểu, Trịnh Hiệu Tích cùng Mẫn Doãn Kỳ ở chung một phòng?

Nhưng rồi suy nghĩ đen tối nào đó bay đi khi thấy trên bàn có hơn chục quyển sách về binh thương, cách cầm quân.

-"Chuyện gì vậy!?" Trịnh Hiệu Tích khó chịu, khó khăn lắm mới tìm đến Thanh Bạch Viện để yên tĩnh cũng Mẫn Doãn Kỳ  mà cũng bị tên tiểu tử ồn ào này quấy phá.

-"Thái Hanh đâu?" Phác Trí Mân hỏi.

-"Ai biết?! Tìm nó thì đến đây làm gì?" Mẫn Doãn Khởi hỏi.

-"Hán Ly, mau triệu Kim Thái Hanh" Phác Trí Mân phất tay ra lệnh.

Trịnh Hiệu Tích tròn mắt, thị vệ của ta mà?

-"Rõ" Thế mà Hán Ly đi thật.

Thế là Phác Trí Mân ung dung ngồi xuống, tay không chậm không nhanh rót cho mình ít trà vào tách rồi ực một miếng nhấp môi.

-"Qua đây làm gì?" Trịnh Hiệu Tích hỏi.

-"Đợi Thái Hanh đi" Mẫn Doãn Kỳ nói.

Trịnh Hiệu Tích vốn định phản bác nhưng thôi, ai biểu không có Kim Nam Tuấn và Kim Thạc Trân thì hắn là huynh trưởng rồi. Chịu!!

.....

-"Ta tới r-" Kim Thái Hanh vừa bước vào.

-"Ngồi, Hán Ly khoá cửa" Phác Chí Mẫn nói.

Kim Thái Hanh quạu, gì mà chưa kịp nói hết lời thoại nữa trời.

......

-"Vậy là Tế Vân Anh nói thế sao?" Kim Thái Hanh tròn mắt.

-"Lão Tế Công xấu xa như vậy lại có cô con gái tốt thật" Trịnh Hiệu Tích cảm thán.

-"Cưới cô ta đi" Phác Trí Mân trêu.

Trịnh Hiệu Tích không nói gì khẽ liếc đôi mắt sắt lẹm của mình sang cho Phác Trí Mân. Hắn vừa định cười liền bị ánh mắt Trịnh Hiệu Tích lườm mà im bặt không dám nói gì.

-"À, cô ấy còn một điều kiện" Phác Trí Mân nhớ ra, nói.

-"Điều kiện?" Mẫn Doãn Kỳ khó hiểu.

...

-×-

-"Vân Anh về rồi đấy à?" Tế Hịch Thiên từ trong ra ngoài đón muội muội mình.

-"Caca" Tế Vân Anh như thói quen chạy lại ôm chầm lấy caca mình.

Lưng caca vẫn ấm như vậy, người caca vẫn ấm như vậy. Caca vẫn đối xử tốt với mình như vậy. Nhưng đã không còn là caca Tế Hịch Thiên mà Tế Vân Anh cô tin tưởng nữa rồi.

___


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net