Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Thạc Trân, huynh ổn không?" Kim Nam Tuấn vỗ vai Kim Thạc Trân đang bị thương ở vai.

-"Không ổn" Kim Thạc Trân nói thẳng, gương mặt nhợt nhạt bơ phờ.

-"Huynh không nói dối được hả?" Kim Nam Tuấn bực mình, nói dối cho người ta an tâm tí cũng không được.

Kim Thạc Trân quá mệt để có thể trả lời. Nhắm hai mắt nghiền lại.

- "Can Trung đâu, chưa về sao?" Kim Nam Tuấn hét lớn.

-"Bẩm Can Trung vẫn chưa về" A Trân nói.

-"Lui ra" Kim Nam Tuấn hét lớn.

A Trân vâng lời lui ra.

Hiện tại bọn họ đang trong tình thế rất nguy hiểm. Bọn sơn tặc Hải Lân đã bao vây xung quanh vùng núi rồi. Lại còn cắt đứt đường lui từ phía sau núi. Bây giờ nếu không có quân chi viện, một là kháng cự đến cùng, hai là đầu hàng vỡ trận. Kim Nam Tuấn và Kim Thạc Trân chắc chắn không chọn cách thứ hai, có chết bọn họ cũng là người của Hoàng Cung, là dòng dõi quý tộc, nhất định không vì bảo toàn mạng sống mà bỏ của chạy lấy người. Cũng may, tia hi vọng duy nhất từ bọn họ chính là những người anh em của mình, những người bạn tốt hơn cả chữ tình.

Kim Nam Tuấn vò đầu bức óc, chẳng phải đã kêu Can Trung đi báo tình hình sao? Đã mấy ngày trôi qua, nếu hắn bị gì thì ít nhất phải có tin báo chứ. Đằng này lại bặt vô âm tính như thế, chẳng hay là chuyện chi.

-"Báooo" Thị vệ gác cổng chạy vào hét lớn.

-"Can Trung đã về" Thị vệ kia nói lớn.

-"Mau truyền" Kim Nam Tuấn ngay tức khắc co dãn cơ mặt.

Can Trung mặt nghiêm nghị bước vào. Mồ hôi nhễ nhại đầm đìa trên trán. Cơ thể của Can Trung bây giờ rất mệt, chạy hơn 10 vạn dậm đường chỉ để báo tin.

-"Sao rồi" Kim Nam Tuấn bình tĩnh.

-"..." Can Trung nói gì đó ghé vào tai của Kim Nam Tuấn, gương mặt bình tĩnh của hắn tự dưng trở thành một gương mặt khác biệt hư hoàn toàn. Không thể dùng từ nào để diễn tả ngoài hai chữ: Nguy hiểm...

-"Vậy cứ làm theo cách Mẫn Doãn Kỳ" Kim Nam Tuấn cười nhếch mép.

Ở chỗ Kim Thạc Trân, hắn đang cố nhịn đau để thị vệ thay thuốc cho mình. Vết thương ở vai thật sự rất đau, đau lắm, như có hàng nghìn con kiến đang mổ xẻ da thịt hắn. Thứ mà Kim Thạc Trân có thể tưởng tượng ra bây giờ chỉ có gương mặt của cậu mà thôi.

-×-


Cậu mệt mỏi chán nản ngồi trong lòng Kim Thái Hanh. Chả là hôm qua hắn mời cậu đi tới phủ của hắn. Mời cậu bánh bao nhân thịt mà cậu thích, thậm chí còn kêu người đặc biệt làm một dĩa bánh nướng vô cùng thơm ngon và đặc biệt là có mứt dâu phết lên. Thế là bằng đồ ăn, cậu đã hoàn toàn bị Kim Thái Hanh chinh phục. Ôi thiếu nghị lực!!

-"Thái Hanh...." Cậu kêu tên hắn, giọng nói nhẹ nhàng nhỏ nhẹ như mèo con.

-"Sao nào?!" Kim Thái Hanh yêu chiều nhìn cậu, tay xoa xoa đầu của Chính Quốc.

-"Sao dạo này không thấy Thạc Trân và Nam Tuấn nữa?" Cậu thắc mắc.

Không thể để cậu quá lo lắng, bọn họ đã bàn với nhau là không nên nói cho cậu về chuyện của Kim Thạc Trân và Kim Nam Tuấn. Dạo này Trịnh Hiệu Tích, Phác Trí Mân và Mẫn Doãn Kỳ lo về vụ này, nhường lại trọng trách cao cả là chăm sóc cậu cho Kim Thái Hanh. Chẳng qua là vì dạo này thấy hắn ít được gần cậu cho nên được đặt ân một tí....nói thật là hắn mất cả liêm sĩ quỳ lại cúng kiến Mẫn Doãn Kỳ mới được ân huệ đó.

-"À...bọn họ có việc thôi" Kim Thái Hanh nói qua loa cho xong.

-"Nhưng ta nhớ Thạc Trân mà" Cậu phụng phịu nói.

-"Thế còn Nam Tuấn" Kim Thái Hanh trêu cậu.

Cậu không trả lời, nhưng Kim Thái Hanh có thể thấy hai lỗ tai của cậu đỏ lên, hơi thở cũng dần nóng lên.

-"Ta cũng nhớ cái tên dễ thương đó" Cậu lí nhí trong miệng.

-"Được rồi ngoan, ta cùng ngươi đi ngủ" Kim Thái Hanh bồng cậu lên giường, đắp chăn cẩn thận rồi nhắm mắt ngủ cùng với cậu.

-"Ngủ ngoan nào, ta yêu ngươi" Hắn đợi cậu ngủ rồi mới nói. Lần này cậu không nghe được, chỉ an tâm ở trong lòng Kim Tại Hưởng mà đánh một giấc nhẹ nhàng.

Đôi mắt Kim Thái Hanh yêu chiều nhìn cậu ngủ trong lòng mình, tay vô thức nâng cằm cậu lên, nhìn đôi môi hồng hào ngọt ngào của cậu. Kim Thái Hanh chằng còn chút sĩ diện nào mà áp môi mình xuống môi cậu. Hắn không làm gì hết, chỉ để môi mình ở đó thật lâu, thật lâu...

-×-

-"Hịch Thiên, dạo này sao con mặt mài ủ rũ quá vậy?" Tế phu nhân lo lắng sờ sờ mặt của Tế Hịch Thiên. Bà ta lo cho con trai mình sức khoẻ không tốt.

-"Dạ, con ổn" Tế Hịch Thiên gắng gượng nở một nụ cười mỉm nhìn mẫu thân mình.

-"Caca, mẹ....." Tế Vân Anh cầm chén thuốc bước vào nhìn Tế Hịch Thiên.

-"Vân Anh" Tế Hịch Thiên nhìn em gái mình tay đỏ hằn lên vì nấu thuốc cho mình.

-"Vân Anh con sao vậy, tay sao lại đỏ ửng lên hết thế này hả!??" Tế phu nhân lo lắng nhìn con gái mình yêu thương.

-"Mẫu thân, người đi nghỉ đi. Dù gì ở đây cũng có Vân Anh lo cho con rồi mà" Tế Hịch Thiên nói, miệng cười mỉm nhìn mẹ mình.

-"Được.." Tế phu nhân dùng ánh mắt ân cần yêu thương nhìn hai đứa con của mình. Hai đứa con bà mang nặng đẻ đau hơn 9 tháng 10 ngày rất cực khổ mới được sinh ra. Từng bước nhìn chúng lớn lên cùng nhau. Quả nhiên, tình mẹ thật vĩ đại.

Nhưng con của bà, có một kẻ không bằng cầm thú....

Tế phu nhân lui ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Tế Vân Anh và Tế Hịch Thiên đang trách móc nhau.

-"Caca là đồ tệ hại" Tế Vân Anh mắng Tế Hịch Thiên.

-"Cái gì? Muội nói lại ta nghe coi" Tế Hịch Thiên khó hiểu.

-"Mau uống thuốc" Tế Vân Anh không thèm trả lời nói ba chữ.

-"Tay muội không sao chứ" Tế Hịch Thiên cầm lấy chén thuốc hộ Tế Vân Anh.

-"Vì sắt thuốc cho huynh cả đấy, phỏng rồi này" Tế Vân Anh đánh nhẹ vào vai caca mình.

Tế Hịch Thiên bỏ chén thuốc xuống trên bàn phía bên cạnh mình, lật đật đi lấy thuốc bôi cho cô.

-"Có đau không?" Tế Hịch Thiên xoa xoa nhẹ tay cô, yêu thương bôi thuốc vào.

-"Oái, đau chết muội. Huynh bôi nhẹ nhẹ thôi" Tế Vân Anh nói, đánh mạnh một cái vào vai Tế Hịch Thiên.

-"Haha, ta xin lỗi" Tế Hịch Thiên cười cười.

Cả 2 im lặng một lúc lâu, Tế Vân Anh im lặng nhìn người con trai tuấn tú sáng sủa trước mặt mình. Rõ ràng là thân thuộc, nhưng tại sao lại có cảm giác xa lạ như thế này??

-"Caca, huynh thật sự không giấu muội điều gì chứ?" Tế Vân Anh bỗng hỏi Tế Hịch Thiên. Giọng nói dịu dàng và mỏng manh của Tế Vân Anh như rót mật vào tay.

-"Ý muội là gì!?" Tế Hịch Thiên nghi ngờ hỏi.

Tế Vân Anh biết mình đã hỏi lố, vội vàng dùng đầu óc thông minh của mình né tránh câu hỏi.

-"Ý muội là huynh có giấu tỉ tỉ nào ngoài đường không hả!?" Tế Vân Anh cười trừ.

Tế Hịch Thiên bớt nghi ngờ phần nào, cốc một cái mạnh vào đầu của cô.

-"A đau" Tế Vân Anh hét lên, đánh motụ cái mạnh vào tay của Tế Hịch Thiên.

Tế Hịch Thiên cười cười rồi thổi nhẹ vào tay em gái của mình.

-×-

-"Doãn Kỳ, chuẩn bị khởi binh" Phác Trí Mân nói.

-"Khoan, đợi đi. Hai ngày nữa" Trịnh Hiệu Tích nói, tay giơ ra biểu thị "Dừng".

-"Hạo Thạc nói đúng, bây giờ tình hình vẫn chưa ổn" Mẫn Doãn Kỳ nói.

-"Tại sao vậy!?" Phác Trí Mân khó hiểu.

-"Thả con tép, bắt con tôm" Giọng nói quyền lực của Trịnh Hiệu Tích vang lên. Kèm theo đó là một cái mỉm cười từ Mẫn Doãn Kỳ.

-"Bọn Hải Lân sắp không ổn rồi" Phác Trí Mân cảm nhận được sự nguy hiểm.
___



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net