Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tế Hịch Thiên bị thương khắp người, cả người bị trói đến tê cứng. Hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể như cái xác mà di chuyển theo hiệu lệnh. Cả người bị thị vệ Hán Ly đẩy quỳ xuống trước mặt Lục Đại Vương Gia.

Gương mặt đầy sự oán giận và bất lực nhìn bọn họ. Tế Hịch Thiên bây giờ trông thê thảm vô cùng, đầu tóc thì tơi tả, bộ giáp hắn mặc trên người từ khi nào vương vãi máu, gương mặt bần thần nhợt nhạt không chút sức sống. Coi có ai bây giờ thê thảm hơn hắn không? 

-"Tế Hịch Thiên chính là tên cầm đầu Hải Lân, thổ phỉ sơn tặc cướp của giết người, hãm hiếp dân nữ, tội trạng rành rành, không thể chối cãi" 

A Mạc đứng hét lớn giữa chính điện ở Vương Phủ. Giọng người này bình thường ấm áp hơi thở, nói một câu cũng mang khí chất nhẹ nhàng anh trầm, nhưng khi đứng giữa chính điện bổng trở nên uy nghiêm lạ thường.

-"Báo, Hoàng Thượng hồi phủ" Thái giám của Hoàng thượng cất tiếng nói lanh lảnh của mình. Mọi con mắt đang ở nơi kẻ tội đồ liền hướng về phía cửa điện mà khuỵu gối cúi đầu.

Lục Đại Vương Gia cùng nam đại vương phi đều đang ngồi bình thường thì đứng dậy. Bước ra khỏi ghế nơi chính điện cùng tất cả gia đinh quỳ xuống. Long bào sắc đỉnh Hoàng Thượng chiễm chệ bước vào, gương mặt nghiêm nghị vẫn không giấu nổi nét hân hoan nhìn mấy những ái khanh công thần của đất nước.

-"Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế" Cả chính điện đồng loạt hô lên, như một cất bước cho Hoàng Thượng bước lên thượng đài an toạ.

-"Bình thân" 

Hoàng Thượng gật đầu phất tay, bình thản ngồi xuống bục cao ở giữa chính điện nguy nga. Đám cung nhân không được phép ở gần hoàng thượng, tự khắc được Hán Ly ra hiệu lui ra. Lục Đại Vương Gia đứng phía dưới, ngay ngắn xếp vào hàng đứng nghiêm nghị.

-"Bẩm thánh thượng, Hải Lân sơn tặc đã được tiêu diệt như theo thánh chỉ ban bố. Kẻ cầm đầu hiện đang bị trói ở đây, đồng bọn cùng tay sai hiện đã thiệt mạng quá nửa. Số còn lại vẫn đang bị giam ở nhà lao Vương Phủ. Chúng thần đã hoàn thành nhiệm vụ" 

Trịnh Hiệu Tích bước ra giữa chính điện, tay chấp ngang mặt, đầu hơi cúi xuống thấp tôn trọng. Giọng nói uy phong rõ ràng, mang theo nét phong trần anh xuất. Chính Quốc nhìn người trước mặt đến mơ màng, tựa hồ trên đời lại có nam nhân đẹp đẽ như vậy.

-"Các ái khanh thật sự có tài, trẫm nhất định không tin lầm người" 

Hoàng Thượng ngồi trên ghế rồng nở nụ cười hoà nhã an bình, gương mặt chữ điền phúc thượng gật gù tấm tắc khen ngợi, ánh nhìn hài lòng nhân quân.

Quả là phúc tướng ba đời hiếm gặp. 

-"Đa tạ Hoàng Thượng" Trịnh Hiệu Tích cúi đầu sâu thêm, nét mặt thường ngày đối xử với Chính Quốc và trên chính điện là hoàn toàn trái ngược. 

Hoàng Thượng gật gù, hài lòng chuyển tầm mắt sang kẻ tội đồ quỳ đằng sau phúc tướng họ Trịnh. Khẽ hắng giọng, cất giọng nói lên hỏi:

-"Ngươi là ai? Sao lại trở thành thổ phỉ?"

Tế Hịch Thiên hất mặt lên trời nhìn Hoàng Thượng, ánh nhìn căm phẫn như ghim chặt lên người mang long bào khảm rồng. Trịnh Hiệu Tích nhíu mày, Hán Ly bước ra nhấn người hắn xuống. Tế Hịch Thiên bất giác rên một tiếng đầy đau đớn vì lực tay Hán Ly quá mạnh. 

-"Bẩm đó là con trai của thần" Lão Tế Công hấp tấp vội vã cùng Tế phu nhân và Tế Vân Anh cô nương bước vào chính điện. Thị vệ của Lục Đại Vương Gia vội vàng chặn lại, Tế Công ánh mắt nổi gân đỏ liếc nhìn.

Khác với Tế Công và Tế Phu Nhân, Tế Vân Anh điềm tĩnh lạ thường. Tuy nhiên nét mặt mang đôi chút sự buồn bã trầm mặc hơn. Trần gian lại có nhiều chuyện luân thường đau khổ, hồng nhan xinh đẹp suy cho cùng cũng không thể cứu được vạn sự an bài đau thương.

Hoàng Thượng nhìn Tế Công, vị trọng thần ông từng nhất mực tin tưởng. Nay lại trở thành cái bộ dạng xấu xa tiều tuỵ, kẻ nhìn người ghét. Khí chất đạo mạo khi xưa không còn, giờ như con rùa già chỉ dựa vào cái mai để sống. Hoàng Thượng có chút chạnh lòng, chợt nhớ lại những năm trước của Tế Công. So với bây giờ, không thể không đem ra so sánh một lần.

-"Khanh nói gì?" Hoàng Thượng giọng điệu trầm ổn, không tiếc chi vài lời hỏi han.

-"Dạ, thần....đó là con trai của thần Tế Hịch Thiên" Tế Công ấp a ấp úng, tay chân luống cuống quỳ xuống xin tội, cả người run lẩy bẩy chẳng tròn vẹn được câu. Tế Phu Nhân và Tế cô nương cũng quỳ xuống cùng, nhưng Tế Vân Anh suy cho cùng vẫn điềm đạm hơn cả.

-"Tế Hịch Thiên" Hoàng Thượng bất ngờ gọi lớn tên, cả chính điện lập tức im lặng không nói lời nào. Thiên tử hét tiếng rồng, dù cho là kẻ có bao điều siêu phàm cũng phải tuân mệnh.

Mẫn Doãn Kỳ tạm che tai cậu lại, tránh nghe những điều phàm phu tục tử. 

-"Câm miệng, kẻ như ngươi không xứng gọi tên bổn chủ" 

Tế Hịch Thiên trợn mắt nói lớn, tiếng nói vọng về bốn phương trong toà chính điện yên tĩnh. Cả cơ thể như muốn phá mở dây trói, xui xẻo thứ trói hắn lại là dây thiếc của Kim Thái Hanh. Càng quấy trói càng chặt, dây xích chỉ cần xiết thêm một chút liền để lại dấu máu bầm khó tan. Là đồ vật gia truyền từ đời hắn cho đến hiện tại vẫn chưa có cái thứ hai trên đời.

-"Phạm thượng, ai cho ngươi dám hét vào mặt thánh thượng?"

Chu công công bên cạnh ngay lập tức dùng phất trần của mình ra hiệu thị vệ. Tế Hịch Thiên bị bốn thị vệ cùng nhau đè người xuống, thân thể chịu đựng nhiều vết xước không tiếp nỗi sự ngược đãi đau đớn. Hắn cắn răng gầm lên một tiếng đầy thống khổ. 

-"Hừm.." Hoàng Thượng nâng tay vuốt râu mình, biểu tình gương mặt trầm lại.

Lão Tế Công thấy vậy liền xoay qua đá Tế Hịch Thiên một cái, cú đá khiến hắn ngã lăn quay. Dây thiếc xích càng chặt hơn, chỗ không có áo giáp bảo vệ cơ thể đã bị hằn máu đỏ. Thật sự rất đau đớn.

Thê thảm hơn cả thê thảm.

-"Thằng nghịch tử, mày xem mày đã làm gì" Tế Công tức giận chửi mắng, gân máu hằn lên trên trán. Lão già này biết rõ, lần này chuyện sẽ không thể dễ dàng được bỏ qua. Chỉ đành thể hiện vài cái dạy dỗ tên ngu dốt này.

-"Tế Đại Thần, có Hoàng Thượng ở đây" Mẫn Doãn Kỳ khó chịu lộ rõ, hắng giọng nhắc nhở nghiêm nghị.

-"Hoàng Thượng Vương Gia bớt giận" Tế Công giật mình xoa xoa tay, giọng nói trở nên ngọt hơn quay sang quỳ xuống dập đầu.

Cả điện chính bỗng im lặng một hồi lâu, Hoàng Thượng chính là đang im lặng suy xét tội của kẻ đứng đầu thổ phỉ. Trịnh Hiệu Tích ôn nhu xoa đầu, khẽ quay hỏi Chính Quốc đứng có mệt không, cậu tuyệt nhiên lắc đầu. Trịnh Hiệu Tích gật đầu khẽ cười hài lòng, tay xoa xoa lưng người nhỏ hơn an ủi.

Đừng sợ, có ta ở đây, không ai làm gì được người cả.

-"Trẫm rộng lượng tha thứ cho việc phạm thượng khi nãy, nhưng đối với chuyện trở thành thổ phỉ..." Hoàng Thượng ôn tồn nói, dáng vẻ đạo mạo thanh cao khí xuất của bậc quân vương ùa về.

-"Hoàng Thượng, xin đợi một chút" Phác Chí Mẫn bước lên trên, tay chấp ngang mặt, đầu cúi xuống cẩn trọng nói.

-"Ái khanh có cao kiến gì?" Hoàng Thượng gật đầu phất tay để Phác Chí Mẫn nói.

-"Bẩm Hoàng Thượng, thần xin không giết kẻ tội đồ này" Người họ Phác kính cẩn nói.

-"Hửm... Hải Lân làm ra loại chuyện tài đình như cướp của, hãm hiếp, thậm chí còn mưu phản chống đối triều đình. Tại sao không giết?" Hoàng Thượng hỏi, lời nói của người cũng không phải không có lý.

-"Vì thần đã từng hứa với một người, hứa rằng sẽ không giết tên nghịch tặc này" Phác Trí Mân ôn tồn nói, mắt có ý hướng về Tế Vân Anh. Cô nương họ Tế khẽ cảm thấy chạnh lòng.

-"Được, ta chuẩn tấu" Hoàng Thượng gật đầu, bậc minh quân không hỏi chuyện mật. Hoàng Thượng là thiên tử, đích cửu chí tôn, việc nước ta lo việc lòng ta hiểu. Mẫn Doãn Kỳ quỳ xuống, chắp tay khấn đầu. Hàng loạt người trong chính điện nhìn thấy thế liền vội dập đầu.

Hoàng Thượng, người là bậc cửu ngũ chí tôn, vạn tuế.

-"Kẻ này, tuỳ các khanh xử trí, ta giao toàn quyền lại cho các người" Hoàng Thượng đạo mạo nói, phong thái thanh bình như thuỷ, gương mặt trầm ổn như sơn.

-"Nhưng còn về Tế Công, phạm tội không dạy dỗ con cái, tội này tội chết không thể tội sống khó tha. Cắt chức quan triều đình, bãi bỏ phong vị, giáng xuống làm quan huyện vùng Linh Sơn" Hoàng Thượng chỉ tay nói lớn, sau đó đứng dậy phất áo rời đi trong sự kính nể của cả chính điện. Tiếng Chu công công lanh lảnh lại vang lên.

-"Thánh thượng hồi cung".

Lão Tế Công đang đứng cũng bị choáng mà ngã rạp xuống cùng Tế phu nhân.

Mẫn Doãn Kỳ bước vào bục lớn, cao giọng nói rõ, giọng điệu đầy dứt khoác của bậc anh tài. Khẩu khí hiếm người có được, phong trần mà rời đi.

-"Tế Hịch Thiên chung thân, bất kì ai cũng không có quyền xin tha"

Chính Quốc  chứng kiến hết mọi chuyện từ đầu, đôi mắt cứ không rời Tế Vân Anh. Gương mặt xinh đẹp thì vẫn có đó, nhưng biểu cảm lúc này lại là nét u ám buồn bã không thể miêu tả hết bằng lời.

-×-

Cậu đứng trơ đó nhìn bóng lưng của cô gái thiếu nữ vừa tròn 20 tuổi. Nói ra thì là không có gì, nhưng đối với Vân Anh mà nói, nó là một cú sốc rất lớn. Nhìn ca ca mình yêu thương từ nhỏ từng bước biến thành một kẻ cầm đầu sơn tặc thổ phỉ kia. Nhìn người cha mà mình luôn tôn kính thật ra lại là kẻ tham lam xu nịnh, nhìn hai người đàn ông trong gia đình mà mình vẫn luôn tin tưởng, thật ra lại là những kẻ không ra gì.

Thế nhân sự, vốn có những chuyện đau thương.

Nói không buồn tức là nói dối. Nhưng cô không hối hận về việc làm của mình. Cũng may khi nói cho bọn họ biết kế hoạch của Tế Hịch Thiên cô đã đổi lại một điều kiện. Chính là Tế Hịch Thiên phải được sống, không cần thả hắn, chỉ cần hắn được sống là tốt lắm rồi.

Hải Lân làm ra bao nhiêu chuyện bức hại dân lành. Kẻ cầm đầu tất nhiên phải xử tội tử, cũng may mắn là Phác Trí Mân còn nhớ lời hứa của cô và hắn.

-×-

-"Kết thúc rồi nhỉ?" Cậu mỉm cười nhìn bóng dáng Tế Vân Anh rời đi.

_____
End

Tui biết cái kết nó lãng nhách hà đúng hong, nhưng còn ngoại truyện nữa.

Ở đây tui cũng giải thích một tí nè(về kế hoạch của Mẫn Doãn Khởi á chen) : Mẫn Doãn Khởi biết Kim Nam Tuấn và Kim Thạc Trấn có thể chịu đựng được trong một khoảng thời gian. Chỉ là bây giờ nếu vội vã xuất binh thì Tế Hịch Thiên vẫn còn ở phủ Tế Công, không thể bắt kẻ cầm đầu. Nên đành kéo dài thêm hai ba ngày để Tế Hịch Thiên nôn nóng mà một mình đi đến doanh trai của Hải Lân chỉ huy. Như thế vừa hay bắt trọn được một ổ, vừa là bằng chứng khiến lão Tế Công không thể chối cãi giúp con trai mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net