Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả đám người náo loạn ngay tức im lặng. Bọn thê thiếp kia thì trở lại bộ dạng hiền thục nhu mì vốn đã từng có.

-"Tham kiến Ngũ Vương Gia" Nhan Phi nhanh miệng nói trước, hai đuôi mắt cong lên thể hiện rõ ý cười. Giọng nói đầy ngọt ngào mang hơi hướng dịu dàng.

-"Ừ, bổn vương vừa đi công vụ về. Có chuyện gì sao? " Phác Trí Mân cười nửa miệng bước đến, Nhan Phi nhanh chóng sà vào người hắn.

-"Bẫm, là do thần thiếp lỡ miệng buông lời phỉ báng vương phi thôi ạ. Thần thiếp đã tạ lỗi nhưng hình như vương phi không đồng ý" Nhan Phi nói, giọng có phần nũng nịu dựa người vào Phác Chí Mẫn.

Cậu hơi to mắt, hoá ra là có chỗ dựa. Hèn gì dám lớn tiếng với bổn công tử như vậy. Được, hôm nay ta cho ngươi thấy Điền Chính Quốc ta là ai.

Phác Trí Mân nghe cậu bị phỉ báng thì ánh mắt có chút đanh lại. Nhưng vội bỏ đi khoảng khắc ấy, anh ta bước đến bên Nhan Phi, giơ bàn tay ra định ôm vào. Nhan Phi biết bản thân đắc sủng cũng sà vào lòng Phác Trí Mân...

-"Chát" Một cái tát mạnh giáng vào mặt Nhan Phi, gương mặt xinh đẹp của ả bị 5 dấu in trên mặt. Bọn cung nhân theo hầu cũng hết cả hồn.

-"Vương...gia" Nhan Phi bất ngờ, tay ôm má lại. Hai mắt rưng rưng lệ, nam nhân bên ngoài nhìn vào liền thấy thương xót. Nhưng đó là nam nhân bên ngoài, Phác Trí Mân thì hoàn toàn không.

-"Giam Nhan Phi lại trong lãnh cung, không có lệnh của ta cấm ra khỏi" Phác Trí Mân cao giọng liếc nhìn ả ta.

-"Tại sao...??" Nhan Phi sửng sốt, giọng nói mang khuynh hưởng nặng nề như sắp chết. Giam vào lãnh cung, nơi đó u tối, lại rắn rết bọ cạp. Giam vào đó khác gì đi chết chứ, Nhan Phi hốt hoảng lo lắng nhìn hắn.

-"Phỉ báng vương phi, tội không thể tha. Ngươi chỉ là một phi tần nhỏ nhoi, lại dám phỉ báng Vương Phi chính cung." A Mạc thị vệ thân cận của Phác Trí Mân nói thay, trong tông giọng có thập phần khinh thường.

Nhan Phi ngay lập tức bị kéo ra ngoài, tay liên tục van xin Phác Trí Mân nể tình. Nhưng hắn vẫn một nét mặt, không hề thay đổi biểu cảm. Cậu thì vẫn đứng đó như không tin vào mắt mình. Tại sao Phác Trí Mân lại theo phe cậu chứ? Còn nữa.. Còn nữa... Còn nhiều lắm... Tại sao tại sao tại sao?

-"Còn ngươi, Điền Chính Quốc. Thay đồ cho sạch sẽ rồi canh sáu tối nay đến gặp ta"Phác Trí Mân liếc mắt sang cậu, giọng nói bỗng dịu xuống nhẹ nhàng nhưng không bỏ đi oai nghiêm của mình.

Bây giờ chỉ còn bọn nô bộc của Nhan Phi và một số phi tần nhỏ. Bọn họ mất chỗ dựa, tạm thời rút lui hết nhưng vẻ mặt của ai nấy cũng đều tái xanh. Coi như đây là lời cảnh cáo cho bọn họ, đừng động đến Điền Chính Quốc.

-"Tiểu Hân, chuyện gì vừa xảy ra vậy? " Cậu đứng nhìn tại chỗ, vẫn chưa kịp tải hết sự việc của mình.

-"Tiểu Hân.... " Cậu quay qua nhìn, Tiểu Hân đứng đó mặt mài tái xanh hết. Hình như... đây là lần đầu em ấy chứng kiến cảnh này thì phải.

-"Tiểu Hân... " Cậu mím môi, sắc mặt không tốt lắm hỏi lại lần nữa.

-"A! Dạ, vương phi có gì căn dặn" Tiểu Hân giật mình nhìn ngươi, đôi mắt còn hơi lo lắng.

-"Em sợ hả, không sao. Có ta ở đây sẽ không ai bắt nạt em đâu. Mau, chúng ta về tắm vậy. Tối nay còn cảm ơn tên vương gia đó" Cậu nói, chân bước tung tăng đi về, Tiểu Hân cũng vội lẽo đẽo theo sau.

Cậu vốn định xuống nhà bếp mần ít đồ ăn tự ăn, nhưng nhờ việc này cậu quên béng rồi. Não tàn!

.

Cậu tắm rửa thay dồ xong trời cũng chập choạng tối. Úi chà, buổi tối là lúc mà cậu thích nhất. Hí hí, tại vì nó màu đen, mà thuở nhỏ phụ thân hay bảo màu đen thì rất xấu xí, cậu thử thích nó xem ai dám nói thế. (Phi logic nhỉ?)

Ăn uống xong xuôi cậu mới nhớ tới lời hẹn của Phác Trí Mân. Vội vội vàng vàng ba chân bốn cẳng bước đi ra khỏi Liên Hoa Viện.

-"Tiểu Hân, tên Mân gì gì đó ở đâu thế? " Cậu hỏi Tiểu Hân, chứ cậu thì chẳng biết hắn ở đâu. Đi lòng và lòng vòng lỡ lạc vào chỗ nào ghê ghê thì đời cậu coi như bỏ.

-"Dạ, vương phi đi theo em"Thế là Tiểu Hân đi trước, cậu thì lót tót đi theo sau.

Tới một cái chỗ, ừm..nói sao ta. Nhỏ thì không nhỏ, mà vừa thì cũng chẳng vừa. Nó như cái phủ tách riêng vậy, rộng như cái sân đình.

-"Vương phi, mời người vào trong"A Mạc từ đâu bước ra, khuỵu nửa gối mời ngươi vào.

-"Cảm ơn ngươi, mau đứng lên đi."Nói thật, Chính Quốc rất ghét bị người khác khuỵu gối cúi đầu, giống như cậu là nhân vật nào đó rất nổi tiếng hay ác bá vậy.

A Mạc nghe vậy đứng lên, ngươi bình thản khoác vai hắn một cái.

 -"Này, ngươi tên gì? " Cậu tự nhiên hỏi, cũng chẳng có mục đích gì xấu, cậu đơn thuần cảm thấy hắn thật thà và có chút tín nhiệm thôi. Con người này nhìn chung tuấn tú đẹp trai, cũng không hẳn gọi là tệ.

-"Thần là A Mạc, thị vệ c..."A Mạc chưa kịp nói xong lời bị cậu chặn họng.

-"Thị vệ cận thân chứ gì, ta hỏi tên thôi ai kêu ngươi lệt kê ra gia phả? " Cậu đưa tay bịt miệng A Mạc lại, nói với hắn bằng giọng khó chịu, nhưng môi lại nở một nụ cười.

A Mạc nhìn cậu một tí. Nụ cười này không giả dối như nụ cười của Nhan Phi thường dùng với cậu. Nụ cười này không chứa tạp niệm, càng không phải mưu toan kế tính gì hết. Chỉ đơn thuần là nụ cười vô tư của một người bên cạnh nói chuyện cùng bạn bè.

Bạn? Hắn ngoài các Vương Gia ra thì chưa từng có. Sao hắn lại suy nghĩ cái này chứ. A Mạc ơi là A Mạc, ngươi chỉ là kẻ hèn mọn thôi. Không xứng đáng làm bạn của vương phi đâu.

Nhưng... cảnh tượng trước mắt là gì đây nhỉ! Phác Trí Mân cau có nhìn cậu và A Mạc thân thiết như vậy, khoác vai luôn cơ.

-"A Mạc, mau đi chép kinh phật 20 lần"Phác Chí Mẫn nói.

A Mạc vâng lệnh rời đi, để lại Điền Chính Quốc ngươi với cái mặt ngu ngơ khó hiểu. Một lần kinh phật ít nhất 2 trang giấy, 20×2=40. Hả, chép 40 trang giấy, ngươi là yêu quái sao. Dám bắt bạn mới của ta làm cực khổ như vậy.

-"Vào trong, ngươi ở ngoài"Hắn kêu cậu vào, còn bảo Tiểu Hân đứng canh cửa ở ngoài.

Cậu đành vào kèm theo sự khó hiểu của mình. Mình làm gì sai sao? Mặt của hắn ta hầm hầm như cái nồi đen bị làm khét.

-"Ngồi đi"Hắn ra lệnh cho cậu, cậu không kiêng nể cũng ngồi phịch xuống.

-"Giải thích"Phác Trí Mân tông giọng lạnh tanh nói.

-"Giải thích cái gì, ngươi nói tiếng người đi" Cậu khó hiểu nghiêng đầu, giải thích cái gì?

-"...Chuyện vừa nãy là sao? "Hắn vốn có ý muốn la cậu khi cậu thốt lên câu vừa rồi, nếu là người khác, sợ sẽ không toàn mạng rời khỏi đây rồi.

-"Như ngài đã thấy, nếu ngài muốn phạt kín ta thì nói thẳng hình phạt, ta còn muốn đi dạo phố" Cậu trả lời bình thản, tay xoa xoa gáy tóc của mình chán nản.

Cái gì vậy? Phác Trí Mân lần đầu được nói chuyện với kiểu người này. Đó giờ, đối với hắn. Một là một, hai là hai. Không có chuyện chống đối, vậy mà nhìn chú nhóc choai choai trước mắt xem, ung dung tự tại. Thoải mái như vậy là ý gì, coi thường hắn sao, hay là làm vậy để lắp cái nỗi sợ đi?

-"Được, phạt ngươi cùng dạo phố với bổn Vương Gia"Phác Trí Mân cũng không tin mình có thể đưa ra hình phạt quái gở này. Chịu thôi, dù gì khi bị thần Cupid nhắm trúng thì lời nói hay hành động đều theo tiếng gọi của tình yêu rồi.

-"Hả?..."Cậu thì hết cả hồn với hình phạt ấy. Hình phạt là vậy, mà thôi mặc kệ. Miễn dừng bắt chạy quanh sân hay gì gì đó tào lao là được. Dù gì hắn cũng muốn dạo phố. Đi với hắn chắc cũng chẳng có chuyện gì, hắn chắc cũng muốn đi chơi mà ngại nè. Biết tỏng rồi hehe!

Vậy là cậu và hắn cùng nhau tung tăng dưới phố. Nói là "và" chứ có mình cậu hào hứng hà, còn hắn thì thấy hào hứng với cậu. Tiểu Hân cùng A Mạc đi sau nhìn bọn họ khẽ cười. Đáng yêu ghê!

-"Này, đằng kia có kẹo đường, chúng ta qua đó mua đi"Cậu chỉ chỉ trỏ trỏ một lúc rồi phóng nhanh tới chỗ bán.

-"Chào công tử, mau mau mua kẹo đường nhà ta. Công tử xem này, đầy đủ hình dáng, có cả cặp uyên ương đẹp đôi này."Ông bán hàng kiên tục mời gọi, niềm nở vô cùng.

-"Lấy ta 4 cái" Cậu chìa tay ra đếm đếm mấy cái rồi tươi cười trả lời.

-"Hả? "Phác Trí Mân hơi ngạc nhiên nhìn cậu, chẳng phải chỉ có 2 người đi thôi sao?

-"Ta, ngươi, Tiểu Hân cùng A Mạc là 4 người. Phải rồi mà! "Cậu chìa tay ra chỉ vào từng người rồi cười cười.

Hóa ra là còn lo cho hai đứa nhỏ kia, để ý quá nhiều rồi

-"Ờ" Phác Trí Mân không do dự đưa ra một lượng bạc cho người bán kẹo, còn rộng lượng không cần tiền thối liền đi theo sau cậu.

Thế là 2 cặp uyên ương xuất chuồng. Cậu ngậm ngậm nó trong miệng, ngọt ngọt ngon ngon. Thích quá đi, gương mặt theo sự thích thú kia bật cười. Nụ cười vô cùng xinh xắn của cậu khiến Phác Trí Mân hơi đơ người. Hoá ra tạo hoá sinh ra trên đời còn có một người con trai đẹp như vậy. Thật sự quá sức tưởng tượng.

Thấy hắn ngây ngốc như vậy cậu bỏ câu kẹo đường trên tay vào miệng hắn. Phác Trí Mân giật mình miệng ngậm lấy cây kẹo đường của cậu.

-"Ngươi bị sao vậy, có ổn không? " Cậu hỏi thăm hắn, dù gì cũng là đi cùng mà. Cậu cũng đâu vô tình tới cái mức nhìn thấy bị sao mà làm lơ chứ.

-"Khoẻ, ta ổn" Phác Trí Mân cố điều chỉnh lại nhịp thở trả lời.

-"Ngươi mà cười nữa thì ta đúng là không ổn" Phác Trí Mân nghĩ lung tung rồi tự cười bản thân.

Thế là cả chặng đường, cậu dạo hết hàng quán này đến hàng quán nọ, mua chong chóng gió, mua kèn bằng lá, mua những con bọ ngựa hay bướm được người ta tết bằng lá chuối khô.

Thấy cậu vui đùa vậy, Phác Trí Mân cũng ung dung đi theo, hình như tâm trạng rất tốt.

-"Nhưng hình như tên Phác Trí Mân quá đỗi nổi bật, sao ai cũng nhìn mình hết" Cậu nhìn xung quanh rồi tự nghĩ bụng.

Thật ra là họ nhìn cậu và cả Phác Trí Mân. Thử nghĩ xem, một tiểu thụ nam cùng đi với một chàng trai anh tuấn cao to lại còn điển trai như thế có ai không nhìn!

Bọn nam nhân nhìn cậu như muốn rinh luôn về nhà. Người gì mà cười xinh quá trời, lại còn trắng mịn như hoa cúc nữa. Đi ngang cậu thì có mùi thơm nhè nhẹ từ hoa Tử Đằng nhà cậu thường trồng.

Bọn nữ nhân thì hình như hơi tém lại, phải thôi, bọn họ đang ra sức tạo nét cho Phác Trí Mân mà. Ai mà chẳng biết hắn, hắn điển trai cỡ nào, thông minh cỡ nào, gia tài khủng khiếp cỡ nào, giỏi võ cỡ nào và... tàn nhẫn cỡ nào.

Nhưng hắn thì chịu được những ánh mắt ấy, cậu thì không. Thế nên cậu xách đít hắn cùng với Tiểu Hân và A Mạc vào một quán mì, 2 người một bàn. Vì thời của cậu bấy giờ, nô tài không được phép ngồi cùng chủ nhân mình.

-"2 tô mì đi, một tô không bỏ ớt" Cậu giơ tay ra nói lớn với tiểu nhị.

Tiểu nhị vâng lời rồi vào trong, bên bàn kia A Mạc cùng Tiểu Hân cũng tự gọi đồ ăn. Dù gì lâu lâu được ăn mì còn lại là người ta bao, không ăn thì phí quá.

-"Ngươi không ăn được ớt sao? "Phác Trí Mân hỏi.

-"Thứ đó quá nồng, ta ăn không được."Cậu trả lời thẳng thắn lại còn nhún vai một cái.

Phác Trí Mân gật đầu không nói gì, xem như hắn nghe đi.

Trong lúc ăn, cậu hỏi hắn bao nhiêu chuyện truyện trời dưới đất. Từ tên hắn là gì, bao nhiêu tuổi, thích ăn gì, thích con gì, có thích cái kia không, có thích cái nọ không, có ghét ai không...

Cứ ngỡ hắn cũng lạnh lùng lắm, đúng là cả buổi chỉ có cậu nói chuyện, còn Phác Trí Mân chỉ thỉnh thoảng chiên thêm vài câu vào, chung quay vẫn giật đầu nghe cậu nói.  Nhưng cậu vẫn chưa hỏi hắn có thích cậu không, nếu có thì hắn không ngại trả lời có đâu.

.

Ăn xong thì cậu cùng hai nam một nữ kia về.

Trên đường về cậu hỏi rằng có thể gọi hắn bằng Trí Mân không, như thế dễ gọi hơn, gọi cả họ và tên hay kêu Ngũ Vương Gia thì hơi cồng kềnh.

Phác Trí Mân tất nhiên đồng ý, cậu còn bảo sẽ sang bên hằn chơi thường xuyên, thật ra là hắn rủ nên cậu mới đồng ý. Dù gì cũng chẳng có bạn nào trong phòng cả, có hắn cũng đỡ nhàm chán. Thế là khi về, có ai đó nằm đến gần sáng vẫn cười rất tươi.

.

-"Điền Chính Quốc....ta thích ngươi quá đi" Phác Trí Mân nằm trên giường, tay đan vào nhau kê lên đầu làm gối, miệng cười mỉm, tâm trạng hạnh phúc đan nhau.

Địch thị là tâm trạng của một kẻ tương tư!

Trong khi cậu thì ngủ từ thời nào...

.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net