Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối về, cậu nằm cứ xoay qua xoay lại mãi chẳng thể ngủ được.

Cứ nhớ đến cái cảnh mà Phác Trí Mân lau cơm trên má của cậu là mặt đỏ bừng bừng lên như heo quay. Cộng thêm chuyện hôn nữa, cậu vốn nhạy cảm, lại dễ bị rung động. Hắn mà cứ thế này cậu sẽ bị đổ gục mất thôi!.

-"Mau cút đi, cút đi" Cậu quơ quơ tay hét lên, muốn dọn sạch hình bóng Phác Trí Mân trong đầu mình.

Tiểu Hân vội vàng chạy vào, gương mặt hơi hoảng hốt.

-'Vương phi người có sao không?? " Tiểu Hân hét toáng lên.

Cậu đang nằm trên giường bỗng giựt mình ngồi dậy nhìn Tiểu Hân.

-"Em nghe..." Tiểu Hân rụt rè, đôi mắt không giấu nỗi lo lắng.

-"Không có chi, là ta buồn quá hét cho vui thôi" Cậu nói, gương mặt giữ nét bình thản, giả dối thật...

Tiểu Hân vội cung kính lui đi. Khó hiểu vì sao Vương Phi lại tự dưng hét lên như vậy nhỉ?

Cậu thở phù một cái, may mà chỉ có Tiểu Hân bước vào. Không thì mặt mũi bổn Vương Phi biết giấu đâu bây giờ. Lúc đấy chỉ có nước chui xuống âm tào địa phủ để trốn quá. Nhưng mà ngủ không được, không thể ngủ được. Chán chết đi được, cái tên Phác Trí Mân đó. Ta giận ngươi rồi, ngươi không cho ta ngủ. Ghét ngươi!

Thế là ngồi trong phòng thì mắt cứ mở lau láu, cậu quyết định đi ra ngoài hóng gió tí cho mát.

Len lén trốn lúc Tiểu Hân không để ý mà chui ra ngoài.

Cậu lang thang dọc theo bước tường ra khỏi Liên Hoa Viện, vì trời đã tối mà mắt cậu như bị mù nên không thấy gì. Nói thẳng ra là tối quá nên sợ hông dám đi hiên ngang, bám tường đi luồn luồn cho đỡ sợ.

Gần tới được cổng ra, cậu bám vào bức tường bên đó nhảy ra bên ngoài.

-"Xong, coi bộ Điền Chính Quốc ta cũng thật gi--" Cậu vừa định khen mình liền bị một giọng nói vang lên.

-"Cút ra coi" Một tên nào đó vận đồ đen từ trên xuống, chủ duy nhất màu tóc là đối ngược. Là màu trắng đó mấy mẹ!

-"Oái m--" Chưa kịp thốt lên chữ "ma" liền bị tên kia chặn họng.

-"Ta bảo ngươi ra khỏi người ta" Người phía dưới cáu lên.

Cậu bây giờ mới để ý, hoá ra cậu đang ngồi trên người hắn. Lại còn ngồi ngay hạ thân, cảnh này ai nhìn vào có trong sáng đến mấy cũng bị lu mờ đi.

-"A, ta xin lỗi" Cậu nhảy ra khỏi người hắn, phủi phủi bộ đồ của mình, hai đôi má ưng ửng đỏ.

Định bước đến kéo hắn dậy thì hắn đã từ dậy từ đời ông cố nào rồi.

-"Ngươi là ai!?" Bỗng từ đâu một thanh kiếm kề sát cổ cậu.

-"Ta là một con người vô hại, ngươi coi chừng giết lộn" Cậu bình tĩnh nói, thật ra trong thâm tâm sợ bỏ bà. Tự dưng đang yên đang lành bị kề kiếm vào cổ. Không sợ thì tức không phải con người rồi.

-"Thiết Thanh, bỏ kiếm xuống" Tên áo đen đó nói với tên đang kề kiếm vào cậu.

Người tên Thiết Thanh kia nghe lời bỏ kiếm xuống, nhưng vẫn chưa cất đi.

-"Người tên gì!? " Cái tên đen xì lì hỏi.

-"Đ...Điền Chính Quốc" Cậu hơi run, có phải khi biết được tên hắn sẽ giết cậu không, không phải chứ. Đừng nói hỏi tên để biết khắc lên mộ nha.

-"Đừng sợ, Thiết Thanh ngươi lui đi" Tên áo đen đó nói.

Thiết Thanh hơi do dự một hồi cũng lui về phía sau. Cậu ngu ngốc nhìn sang phía tên áo đen sì đang cười mỉm kia.

-"Ng...ngươi..là ai? " Cậu hơi run hỏi.

-"Ta là Mẫn Doãn Kỳ" Người nam nhân trước mắt trả lời.

-"Vậy tại sao...ngươi có mặt ở đây? " Cậu hỏi hắn, đôi mắt mở to tròn.

-"Ta là người hỏi mới đúng, ngươi vừa ngã lên người ta đấy?? " Mẫn Doãn Kỳ hỏi lại ngươi.

-"Ta thấy buồn chán nên trốn ra đây" Cậu nói thẳng, nói dối làm gì. Ai gảnh?

-"Trốn? Ngươi là người trong Vương Phủ à? " Hắn hỏi.

-"A...!không có" Cậu lúng túng.

-"Vậy ngươi làm chức gì? " Hắn hỏi cậu, miệng nhoẻn môi cười nhẹ, nhưng do đêm tối quá cậu chẳng thể thấy rõ mặt hắn.

-"Ta là một kẻ vô hại" Cậu nói, tay xua xua.

-"Hừm, Điền Chính Quốc.... " Mẫn Doãn Kỳ nói tên cậu.

-"Có chuyện gì? " Cậu nghe có người gọi tên bất giác nhìn qua.

-"Hình như đây là tên của Vương Phi nhỉ?? " Hắn cười mỉm nhìn cậu, nụ cười như không như có.

Thật ra hắn biết hết đấy, chỉ không ngờ cậu chối leo lẻo vậy thôi.

-"À...ta....ta... "Cậu không tìm được lý do biện hộ.

-"Được được, ta không làm khó ngươi. Đừng sợ! " Mẫn Doãn Kỳ nhẹ giọng xoa dịu.

-"Vậy ngươi là ai? " Cậu nắm lấy lại quyền chủ động hỏi hắn.

-"Ta là thị vệ gác cổng" Người họ Mẫn thoải mái trả lời.

-"Hèn chi ngươi đứng ở đây" Cậu nói, hên là hắn không phải tên Vương Gia nào.

-"Ngươi sao buổi tối lại trốn ra đây" Mẫn Doãn Kỳ hỏi cậu.

-"À.....ta thấy chán nên đi dạo. Hôm nay đến ngươi trực à? " Cậu nhanh chóng đổi chủ đề.

-"À.....ừ là ta" Hắn bất giác trả lời theo cậu.

-"Vậy có buồn chán không nếu ta ngồi ở đây" Điền Chính Quốc nói.

-"Không buồn chán" Mẫn Doãn Kỳ trả lời nhanh gọn. Cũng chẳng hiểu tại sao hắn lại trả lời dứt khoác thế.

Thế là cậu không nói không rằng ngồi bẹp xuống, lấy trong áo ra một bịch giấy. Lấy từ cái bịch giấy ra hai cái bánh bao, nhưng nguội mất rồi.

-"Hả? " Mẫn Doãn Kỳ khó hiểu nhìn cậu.

-"Cho ngươi, mau ngồi xuống ăn cùng ta" Cậu ngồi phịch xuống, tay vỗ vỗ vào nền đất bên cạnh trả lời.

Thế là hắn nhận lấy cái bánh bao thứ hai, thật ta trong lúc ăn cùng Phác Trí Mân cậu đã xin hai cái bỏ vào bịch giấy để khi đói có thể lấy ăn. Đương nhiên hắn đồng ý rồi.

-"Ngươi có tâm sự? " Mẫn Doãn Kỳ hỏi.

-"Hả....à..ừ" Cậu trả lời hơi ngập ngừng.

-"Kể đi, ta không nói cho ai đâu" Hắn nói, đúng là không nói si thật. Chỉ share lại thôi~

Cậu im lặng đôi lúc rồi cũng chịu mở miệng nói.

-"Doãn Kỳ, ngươi có thích ai bao giờ chưa? " Cậu vô tư hỏi hắn, mắt hướng lên trời.

Mẫn Doãn Kỳ hình như có chút trầm lại.

-"Ừ, ta có rồi" Hắn nói, định nói thêm hai chứ "vừa mới" liền nghĩ lại thôi.

-"Vậy còn ngươi, sao lại hỏi câu này? " Hắn hỏi cậu.

-"Vậy ngươi nghĩ ta có đáng để được thích không? "Cậu hỏi hắn.

-"Có" Mẫn Doãn Kỳ trả lời nhanh gọn.

Cậu tròn mắt xoay qua nhìn hắn, hắn là đang cười mỉm. Ừ thì đẹp trai thật, bất chợt cậu lại nhở đến tên thị vệ A Trân kia. Hắn hình như cũng rất đẹp. Ai da sao cái đầu gì mà toàn nghĩ đến nam nhân điển trai không vậy hả?

-"Ta thì không thấy vậy" Cậu ủ rủ, mắt nhìn xuống đất, thuận chân đá viên sỏi bên đường.

Mẫn Doãn Kỳ không nói gì, im lặng nghe lời nói từ cậu.

-"Ta chẳng có cái gì xuất chúng, đường đường là nam nhân mà một cây kiếm cầm cũng không được. Ta không xứng đáng được người ta thích." Cậu nói, giọng nói yếu ớt, buồn bã.

-"Ngươi nghĩ nhiều rồi" Mẫn Doãn Kỳ nói ngắn gọn.

Cậu xoay qua nhìn hắn, mặt có chút ngơ ngác. Nghĩ nhiều, ý là sao? Ý là chê hay khen! Nói tiếng con người đi!

-"Vậy người ngươi thích là ai? " Hắn hỏi cậu, thật sự rất tò mò tên khốn nào lấy lòng được cậu.

-"Ta chỉ thấy hơi rung động thôi. Chưa hẳn là thích, ngươi đừng nói bậy.... " Cậu đỏ mặt giải thích, tay xua xua qua lại.

Mẫn Doãn Kỳ im lặng một chút không nói gì, hắn là đang đợi câu trả lời của mình.

-"Ng.....ngươi biết Ngũ Vương Gia chứ? " Cậu xoay qua nhìn hắn.

Hắn mím môi một cái. Là cái tên Phác Trí Mân đó sao? Hắn cũng hay thật, lấy được lòng của Chính Quốc cơ đấy, chờ đó....

-"Ta biết, ngươi thích hắn? " Mẫn Doãn Kỳ hỏi cậu.

-"Ta cảm thấy hình như ta hơi cảm động với hắn một chút. Có lẽ vậy...." Cậu nói từ tốn.

-"Cho nên ngươi không ngủ được... " Hắn nói trúng tim đen của cậu.

Đúng rồi, cậu là vì rung rinh với Phác Trí Mân mới ngại ngùng đỏ mặt, cứ suy nghĩ về hắn mãi.

-"Ừm...nhưng cũng không đúng lắm... " Cậu ngại ngùng trả lời.

-"Vậy nói hết ra có dễ chịu không? " Mẫn Doãn Kỳ hỏi tiếp, hoàn toàn không quan tâm vế sau của câu trên.

-"Có, cảm ơn ngươi lắng nghe ta" Cậu bất giác nở một nụ cười xinh, tự dưng buồn mà có kẻ để tâm sự như này thật tốt.

Thịch!...

-"Vậy mau đi vào ngủ đi, ta còn phải làm việc.." Hắn nói, quay mặt sang chỗ khác đứng lên.

Hắn là bị ngại đó, cười xinh như vậy. Muốn giết người không cần kiếm à. Má hắn đỏ lên rồi, bị cậu thấy chắc chẳng còn cái lỗ nào chui.

-"Ò, được. Vậy ta đi vào nhé" Cậu bái bai hắn bước vào cổng chính.

Lạ he quí dị, đi lén ra bám tường mà đi sợ bị phát hiện. Tự nhiên đi về ung dung như thi hoa hậu thân thiện. Ôi trời ơi thế giới loài người...

.

Buổi tối đó, cậu thực sự ngủ rất ngon nữa. Hình như là do trò chuyện với Mẫn Doãn Kỳ, lại có thêm bạn mới. Cậu tức nhiên vui rồi.

.

-"Này, ý huynh là sao? Tự dưng vừa đến mặt hầm hầm lại, đệ hỏi gì cũng không nói?" Phía bên này có một Phác Trí Mân đang nổi khùng vì Tam Vương Gia tự dưng đêm hôm khuya khoắt vào phòng mình ngồi uống trà với cái bộ mặt hầm hầm như ai giật cô hồn hắn.

-"Tự coi lại bản thân đi" Hắn chỉ nói lại một câu rồi leo lên giường Phác Trí Mân ngủ.

Thế là Phác Trí Mân bất lực. Tên này mà ngủ thì dù cho có là cho cún con hun hắn vẫn bất tỉnh nhân sự.

Đêm đó, có hai A Mạc, Thiết Thanh chứng kiến Phác Trí Mân không ngủ tại Khiết Hỗn Viện mà chạy đến Thanh Bạch Viện-chỗ của Tam Vương Gia mà ngủ.

.

-"Phác Trí Mân khốn kiếp, ta không tha cho ngươi" Mẫn Doãn Kỳ nói đoạn, miệng mấp máy thêm cái gì đó rồi cũng chìm vào giấc mộng.

-"Chính Quốc rất đáng yêu......" Khẩu hình miệng mấp máy mấy câu cuối cùng trước khi ngủ.

Trong thiên hạ rộng lớn này, cho dù có một trăm người thích hắn, làm hắn cảm động không biết bao nhiêu lần thì vẫn không bằng một lần Mẫn Doãn Kỳ này rung động với cậu từ cái nhìn đầu tiên.
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net