Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày trời nắng gắt chói chang, hình bóng nam nhân mảnh mai chạy tung tăng trong Liên Hoa Viện như một đứa trẻ cùng chơi đùa với người lớn.

-"Tiểu Hân em mau tới bắt ta đi" Điền Chính Quốc chạy vòng vòng trong Liên Hoa Viện.

-"Vương Phi em mệt rồi" Tiểu Hân ủ rũ, mới sáng sớm thôi và Vương Phi bị tăng động rồi trời ạ.

-"Ò, vậy chúng ta sang chỗ Phác Trí Mân đi" Cậu nảy ra một ý tưởng tuyệt cú mèo.

-"Dạ..."Thà cho qua chỗ Ngũ Vương Gia từ đầu thì tốt rồi, như cái nhà trẻ vậy, Tiểu Hân vừa sáng sớm đã được vận động thần kinh và thể chất.

Thế là một tên nhóc con nào đó lẽo đẽo đi về phía Khiết Hỗn Viện. Miệng thì cười tươi như hoa.

Hôm qua, nhờ tên thị vệ Mẫn Doãn Kỳ kia mà cậu nhận ra rồi. Nhận ra là cậu thích Phác Trí Mân, nói đúng hơn là rung động với hắn rồi. Hì hì...

Càng ngày càng muốn ở bên Phác Trí Mân, muốn cùng Phác Trí Mân vui chơi. Hầy dà, đây là biểu thị của ba chữ "Không Tương Lai" .

-"Vương Phi" A Mạc đang đứng gác cổng ngoài thì thấy cậu, vội chắp ta cung kính.

-"Hầy dà, được được. Mau đứng" Cậu theo thói thường bước đến định đỡ A Mạc lên.

-"Chính Quốc" Một giọng nói nam vang lên.

Bất giác nhìn qua, là cái tên ôm cậu trong Hoa Viên. Tứ Vương Gia-Trịnh Hiệu Tích.

-"Tham kiến Tứ Vương Gia" Tiểu Hân hành lễ cùng A Mạc.

-"Miễn lễ, Chính Quốc ngươi đến đây làm gì!? " Trịnh Hiệu Tích hướng tầm mắt đến cậu.

-"Ta...là đến ch-" Chính Quốc gãi đầu, lời nói chưa thốt ra hết đã có kẻ chen vào nói.

-"Chơi với ta" Phác Trí Mân vẻ mặt thành tựu bước ra.

-"Chơi... với đệ?  " Trịnh Hiệu Tích như không tin vào tai mình.

-"Thì sao, lạ lắm à!? " Nói rồi, Phác Trí Mân bước đến bên ngươi nâng tay cậu lên hôn vào nó.

Trịnh Hiệu Tích có chút không vui, nói thẳng ra là có chút ghen.

-"V... vương gia" Cậu ngượng nghịu đỏ mặt.

-"Đừng sợ, ngoan" Phác Trí Mân xoa nhẹ eo cậu nói.

Cậu khẽ gật đầu một cái, ái mắt ngại ngùng nhìn sang Trịnh Hiệu Tích.

-"Ta về trước, khi khác hẹn công vụ sau" Trịnh Hiệu Tích đi về một nước.

.

-"Hán Ly, chép binh thư 10 lần" Trịnh Hiệu Tích nói với thị vệ cận thân của mình.

-"D..dạ" Hán Ly ngạc nhiên nhìn Trịnh Hiệu Tích.

Hắn vừa liếc mắt một cái làm Hán Ly như từ trần.

Dòng thứ con người bị ngãi heo quật. Đó là nghiệp đó ngài, Hán Ly ta nguyền rủa ngài sẽ là người bị ăn Vương Phi cuối cùng, cho ngài ăn chay lâu lâu chơi đấy! Tứ Vương Gia ác độc, thiểu năng.

Sau Khi Hán Ly đi rồi, Trịnh Hiệu Tích ngồi trên ghế, tay nắm chặt cây bút lại. Cậu sao lại thân thiết với Phác Trí Mân kia như vậy nhỉ? Hay là bị hắn cho ăn bùa mê thuốc lú gì rồi.

Nghĩ vậy, Trịnh Hiệu Tích không biết rằng mình trong vô thức đã bẻ gãy cây bút kia. Hại đời Hán Ly phải đến thư phòng lấy cây mới.

.

-"Nào, ăn chậm thôi, ta không dành của ngươi" Phác Trí Mân từ tốn nói, đôi mắt sủng nịnh nhìn cậu.

-"Ươi oăn i nhon nhém" Cậu nói, miệng nhét đầu một họng.

Vietsub : Ngươi ăn đi ngon lắm

-"Được, ta ăn" Phác Trí Mân nghe ngươi nój dậy mới chịu cầm đũa lên, hắn gặp một cục xôi bỏ vào chén của mình ăn từ từ.

Lúc này từ trên tầng trên có kẻ đang đi xuống, Cậu vốn không để ý lắm, chỉ tập trung ăn hết chà bông trên xôi mà thôi.

-"Doãn Kỳ huynh? " Phác Trí Mân ngạc nhiên.

-"Doãn Kỳ?" Nghe tên quen quá, cậu ngước lên nhìn. Là tên thị vệ hôm qua nè. Nhưng sao Phác Trí Mân lại gọi hắn bằng "Huynh"????

-"Ăn gì đấy? " Hắn không nói gì thêm ngoài ba từ ấy.

Mẫn Doãn Kỳ bước đên ngồi cạnh bên trái của cậu. Vốn dĩ là Phác Trí Mân ngồi bên phải còn dễ thở, bây giờ cả hai nam nhân tuấn tú như này tự dưng ngồi kế bên mình. Hình như ngồi rất gần, rất gần~~

-"Doãn Khởi, Chính Quốc không thích như này, huynh ngồi xa ra đi" Phác Trí Mân nhích cậu về phía hắn.

Cậu nuốt trôi được nắm xôi, mặt mày ngu ngơ như con thỏ ở trong bãi cỏ nhìn cả hai người đàn ông kế bên mình.

-"Tại sao? Sao đệ biết Chính Quốc không thích thế" Mẫn Doãn Kỳ thản nhiên trả lời, tay kéo dây áo cậu về bên mình.

-"Này, huynh bị gì vậy. Chính Quốc đang ngồi với ta mà." Phác Trí Mân kéo người cậu lại bên mình.

-"Ai nói Chính Quốc muốn ngồi với đệ, cút xa Chính Quốc ra" Hắn lại kéo ngươi về bên hắn, cả hai cứ liên tục kéo người ở giữa về phía mình.

-"Ai da được rồi, ta là sinh vật không phải thực vật. Ta sang đây ngồi là được" Cậu vừa định đứng dậy sang đối diện ngồi liền bị Mẫn Doãn Kỳ bồng lên ngồi vào lòng hắn.

-"Huynh làm gì vậy? " Phác Trí Mân nhíu mày cau có nói.

-"Đệ bị mù? " Mẫn Doãn Kỳ ung dung, rõ ràng thấy rõ mồn một ra mà cứ sồn sồn như chưa thấy.

-"Chính Quốc, ngươi có thích mứt không? " Mẫn Doãn Kỳ dụ dỗ cậu.

-"Ây, bỏ ta ra" Cậu ngồi dậy ra khỏi lòng hắn chạy ra cửa. Làm gì mà không cho cậu nói câu nào vậy. Mất đất diễn rồi kìa!

Thế là nhị vị vương gia kia phải ngồi ăn chung với nhau.

-"Mẫn Doãn Kỳ, ngươi lừa ta. Sao hôm qua ngươi bảo ngươi là thị vệ. Còn nữa, ta là con người, là con người về mặt sinh vật học đấy. Các người cứ kéo qua kéo lại như thế thì ta sao mà chịu nỗi. Ta giận cả hai ngươi rồi, ta về Liên Hoa Viện tìm Tiểu Hân chơi. Không chơi với hai ngươi nữa" Cậu tức giận nói một mạch rồi bỏ đi không ngoái đầu. Người gì vô duyên thúi luôn!

-"Tại huynh/đệ ấy" Cả 2 kẻ Vương Gia kia thốt lên cùng lúc.

Nhưng mà tại ai không quan trọng, quan trọng là tiểu thỏ con giận rồi. Giận thật rồi.

-"Huynh đi đâu? " Phác Trí Mân hỏi, hắn lại định làm gì nữa vậy.

-"Đi làm chuyện nên làm" Mẫn Doãn Kỳ nói.

Chuyện nên làm lúc này chính là dỗ thỏ con đấy.

.

Làm cái gì vậy? Dám lừa ta, ta là con người mà, nói thẳng ra một tiếng ngươi là Vương Gia ta cũng đâu có giết ngươi? Lừa ta vui lắm sao?

-"Ta đâu có ngu, nghe hắn gọi huynh là ta biết rồi" Cậu bực tức vô thức dẫm chân.

Đúng là ngốc mà, vậy mà cậu hôm bữa còn vui vẻ tám chuyện với hắn. Kể cho hắn nghe về chuyện tình cảm của mình. Trời ạ, không thể hiểu nỗi mình nữa rồi!!

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net