Ngoại Truyện 1: Tế Vân Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã là 1 tháng sau khi Tế Hịch Thiên bị giải vào nhà lao. Không một ai được đến thăm hắn, ngay cả cô - Tế Vân Anh.

-"Caca ở trong đó có tốt không?"
-"Có được ăn uống đầy đủ không?"
-"Trong đó có lạnh không?"
-"Caca ở trong đó có cô đơn không?"

-"..."

Rất nhiều câu hỏi cứ chạy liên tục trong đầu của thiếu nữ vừa tròn trăng. Nhưng nhân sinh chẳng phải hỏi là có lời đáp. Đã gọi là nhà giam thì làm gì có chuyện tốt xấu, càng không có chuyện ăn uống đầy đủ. Nực cười nhất là càng không có bạn, cô đơn hả? Tệ hơn chính là cô độc.

Từ sau ngày sự việc Tế Hịch Thiên bị bại lộ, từ quan trọng đại thần trong triều đình người người tôn quý, giờ đây chỉ là lão quan huyện Linh Sơn. Tuy cuộc sống vẫn đầy đủ, nhưng dường như mất mát gì đó.

Tế Vân Anh cô cũng thường xuyên ra ngoài phụ giúp mọi người ở Linh Sơn. Nơi Linh Sơn bà con bá tánh rất nghèo, tuy không có trộm cắp nhưng nộp thuế rất thấp, đa phần là hộ làm nông, không đủ kinh phí chi trả. Nhưng cũng nhờ sự giúp đỡ từ Vân Anh, mọi người lành trên xóm dưới đều biết đến cô thiếu nữ xinh đẹp.

Người con gái xinh đẹp thường xuyên mặc trên mình bộ đồ làm nông màu nâu sẫm, trên đầu buộc chiếc khăn như cô bé quàng khăn đỏ, chỉ khác là chiếc khăn ấy màu nâu. Mỗi ngày cùng mọi người cày cuốc làm nông, không biết có bao nhiêu là trai làng bị cô gái này làm say hồn. Chỗ nào có Vân Anh thì tức là chỗ đó có các nam nhân điển trai.

Khổ nỗi, Vân Anh từ trước đến nay không quan tâm sắc mặt thế nào, lúc nào cũng chỉ chăm chăm làm xong việc cùng mấy chị gái trong làng rồi ngồi bên gò đất nhô cao ngắm hoàng hôn.

-"Vân Anh tỉ tỉ có ý trung nhân chưa?" Một câu hỏi vu vơ của mấy cô gái xung quanh, đám trai bên kia nhộn nhịp ngó lời.

Vân Anh không trả lời ngay, ngẫm nghĩ gì đó rồi cười cười gật đầu. Một vài thiếu niên đáy mắt cụp xuống, thở dài buồn rười rượi.

-"Vậy người đó là ai vậy tỉ?" Một cô gái khác chen vào.

-"Một người bạn từ nhỏ của ta..." Vân Anh cong môi, chậm rãi ngả đầu.

Nhưng ta vĩnh viễn chẳng có được...

Mấy cô gái còn lại nghe giọng cô có chút không vui cũng chẳng buồn hỏi thêm. Mấy chàng thanh niên thì tâm trạng phấn chấn lên hẳn, đoán chắc mình vẫn còn cơ hội.

Vân Anh thích Chính Quốc cậu. Không đùa đâu, là thật. Cô thích chàng trai với nụ cười hai cái răng thỏ nhỏ xíu xinh trai, thích chàng trai lúc vui là chơi, lúc buồn là khóc. Thích chàng trai ngồi cùng cô lúc năm tuổi ngắm hoàng hôn, còn luôn miệng nói rằng chỉ mong hoàng hôn có thể dừng lại để ở cùng cô thêm một tí. Những lời nói đó, dù chỉ là sượt qua không thể nhớ, cũng đủ khiến cho con tim nhỏ bé của Tế Vân Anh cô rung động rồi.

Cô thích chành trai nhỏ kia, thích cái cách chàng ga lăng tử tế đối với cô. Thích từng cái bánh ú nhỏ mà chàng giấu mẹ đem ra cho cô gái nhỏ đang ngồi khóc thút thít vì bị mẹ mắng. Nhớ từng con trâu đất mà cô cùng chàng trai ấy nặng ra, rồi chập chững cho những chú trâu ấy bước đi bằng cách nhấc nó lên. Thích cái cách mà chàng trai ấy lo lắng cho cô khi cô phải rời xa vùng đất mình đang ở lên một nơi khác hoàn toàn để sinh sống.

Cái cô thích là chàng trai ấy, một người con trai ấy. Chứ không phải là Điền Chính Quốc cậu.... Cũng giống như câu:

"Tôi thích chàng trai của năm ấy, người là một khoảnh kí ức của tôi. Chứ không phải tôi thích chàng trai của bây giờ"

-×-

Mệt mỏi cả một ngày, cô trở về nhà trong cái nhìn mê mẫn u mê của những chàng trai trong làng. Gương mặt kia cứ liên tục mỉm cười cùng với những cô gái cùng tuổi xinh đẹp, không ngoái nhìn cũng uổng phí quá rồi.

-"Mẹ" Cô vừa vào đã gọi lớn.

-"Vân Anh, mau... " Tế phu nhân vẫy tay cùng cô, Vân Anh vừa lau mồ hôi vừa bước vào nhà.

-"Con có thư này" Tế phu nhân nói, chìa ra bức thư còn được đóng gói kĩ càng đưa cô.

-"Mẹ chưa đọc ạ?" Cô hỏi.

-"Con bé này, mẹ tệ như vậy sao?" Tế phu nhân cười cười nhìn con gái mình.

Vân Anh cười trừ rồi lại thôi, nhanh chóng phủi phủi bàn tay vào áo mình rồi nhanh chóng bước ra trước hiên nhà ngồi bệt xuống đất. Đầu dựa vào cây cột nhà, mệt chết đi được.

-"Thư này của ai nhỉ!?" Cô thắc mắc.

"Gửi Vân Anh, ta là Điền Chính Quốc" Cô há hốc mồm nhìn tên người gửi. Nhưng rồi cũng im lặng mà lật tiếp bức thư ra.

"Gửi Vân Anh

Dạo này cô sống có tốt không? Có còn khóc thút thít mỗi khi nhớ đến caca của mình không? Hi vọng cô sẽ mạnh mẽ hơn, sẽ lạc quan hơn, sẽ luôn nở nụ cười.

Chính Quốc tôi đây thì sống vô cùng tốt, thật đấy! Tôi ở đây vui lắm, bọn họ rất thương tôi. Kim Nam Tuấn hay mua thịt xiên nướng cho tôi ăn lắm, còn Kim Thạc Trấn hay quạt cho tôi ngủ trưa nữa. Mẫn Doãn Khởi và Trịnh Hạo Thạc thì cứ suốt ngày hết bồng rồi bế tôi thôi. Nhưng Phác Chí Mẫn và Kim Tại Hưởng cũng không tệ với tôi, họ lo cho tôi rất nhiều. Tôi cứ an nhàn hạnh phúc sống thế thôi, mặc dù đôi khi tôi hơi khó chịu vì họ cứ lợi dụng hôn tôi....

Chả biết nói gì với cô nữa, rõ ràng lúc nhỏ gặp nhau là í ới không ngừng cơ mà. Có lẽ chúng ta đều đã lớn hết rồi, nên chuyện gì cũng thích giấu trong lòng cả. Hì hì...

Phải rồi, đừng quên tờ giấy nhỏ trong đó đấy. Có nó, cô có thể được gặp caca của mình. Ta đã xin Mẫn Doãn Khởi rất lâu đó. Nhớ sử dụng nha!

Điền Chính Quốc. "

Đọc xong bức thư, miệng Vân Anh tự khắc nở một nụ cười nhỏ. Phải rồi, còn tờ giấy gì nữa ấy nhỉ?

Cô lật đật kiểm tra lại trong phong thư, quả đúng là có một tờ giấy. Nội dung thì chẳng có gì ngoài cái dấu đóng mộc đỏ chót kèm hai chữ Vương Phủ cả.

-"Dùng cái này có thể đi thăm caca được sao?" Vân Anh tự hỏi.

-"Chính Quốc sẽ không lừa mình đâu?" Nói rồi cô lại tự cười một mình hí hửng như đứa trẻ mới lớn.

Chạy nhanh vào phòng tắm cho thật sạch sẽ. Kì cọ mọi thứ rồi lại thay cho mình bộ đồ mới trắng tinh sạch sẽ. Bôi ít son trên đôi môi của mình, khẽ chu chu ra rồi lại tự cười một mình như đứa ngốc thế kia.

Đi ra khỏi phòng liền bắt gặp cha mình là Tế Công và Tế phu nhân đang ngồi ăn cơm trưa.

-"Cha" Cô nhìn Tế Công.

-"Con định đi đâu mà mặc đẹp vậy!?" Tế Công nói, bây giờ ông ta chính là một người rất mẫu mực, không giống như trên Hoàng Cung hống hách bóc lột.

Từ lần đầu nhìn thấy người dân ở đây mừng rỡ khi đón quan huyện mới như vậy, hỏi ra mới biết người quan huyện trước kia là một kẻ chuyên ăn cướp bóc dân làng, từ lúc đó. Ông ta tự nhủ rằng mình sẽ không thể nào giống người quan trước đó. Vì vậy, bây giờ ông ta được nhiều người kính nể lắm, thậm chí còn có vài chàng trai thương thầm trộm nhớ con gái mình mà đem sính lễ sang hỏi cưới, ông vẫn từ chối để tự con gái mình quyết định cơ mà.

-"Con muốn lên huyện chơi, muốn mua ít đồ ăn con thích ấy mà" Cô nói, miệng cười tươi.

-"Hôm nay tâm trạng con rất tốt nhỉ!?" Thấy con gái mình vui, bất giác người làm cha kia cũng cười theo.

-"Dạ, không còn chuyện gì nữa thì con đi đây" Vừa nói xong lại chẳng thấy bóng dáng của cô đâu.

-"Ông nói xem con bé này làm gì mà vui vậy chứ?" Tế phu nhân hỏi.

Tế Công không nói gì chỉ khẽ nhìn vợ mình cười trừ rồi lại thôi. Đứa nhỏ này đúng là lớn rồi thì không ai quản được mà.

Về phần Vân Anh, cô hí hí hửng hửng chạy một mạch lên đầu làng. Đón chiếc xe ngựa rồi nhanh chân ngồi vào.

Đi dọc đường thấy một cửa hàng bán bánh tằm, mùi thơm phức nức nở lòng người. Cô ghé xuống mua hai phần lớn rồi lại ghé chỗ bên cạnh mua hai cái bánh đậu xanh lá dứa. Sau đó mới chịu leo lên xe ngựa đi tiếp đến nhà lao nơi vách núi.

-×-

Lặng lẽ bước vào trong, một vài người lính gác cửa nhà giam thấy cô. Ban đầu họ thấy lạ một chút, nhưng khi cô đưa ra tờ giấy mà cậu gửi thì bọn họ chẳng nói chẳng rằng mà mời cô vào.

Nơi đây là nhà giam cho những phạm nhân đặc biệt, có vài kẻ mang gương mặt chẳng thiện cảm tí nào. Khi cô bước vào ánh mắt của bọn họ như sáng rực lên.

-"Tế Hịch Thiên, có người tới thăm" Người lính kia nói.

Tế Hịch Thiên chẳng buồn ngước mắt lên nhìn, hắn bây giờ thảm hại vô cùng. Tóc tai thì dài quá độ chẳng thể nhìn thấy nỗi khuôn mặt tuấn tú kia nữa. Quần áo thì trông xộc xệch, nhăn nhúm lại cùng với những vết dơ bẩn trên người.

-"Caca" Vân Anh kêu hắn.

Tế Hịch Thiên nghe giọng nói quen thuộc liền ngước mắt lên nhìn. Đôi mắt hắn mở to khi thấy muội muội của mình đứng ở ngoài song sắt kia.

-"Có thể cho tôi vào không?" Cô hỏi người lính nhà giam.

-"Được" Người kia nói, tay mở cửa cho cô bước vào. Sở dĩ hắn đồng ý như vậy là vì tờ giấy cô đưa có tên dấu mộc của Lục Đại Vương Gia, cô nương này lại ăn mặc sạch sẽ, chẳng có dấu hiệu nào của dân thường.

-"Cảm ơn huynh" Tế Vân Anh mỉm cười nhẹ.

Người kia mở cửa để đó rồi ra ngoài canh gác, cô nhanh chóng chạy lại ôm caca mình vào lòng.

-"Caca ổn chứ, caca ở trong đây có thiếu thốn gì không?" Cô hỏi liên tục, tay theo thói quen nắm lấy tay caca mình.

-"Sao muội vào được đây?" Tế Hịch Thiên hỏi, đây là nơi dành cho phạm nhân trọng tội, lính gác nhiều vô kể để chắc chắn rằng không có tên tù nhân nào có ý định vượt ngục. Và để đảm bảo điều đó, những nhà lao như này thường không cho người đi thăm để tránh làm đồng loã của kẻ vượt ngục.

-"Chính Quốc cho muội vào" Cô nói.

-"Muội...." Tế Hịch Thiên trầm ngâm.

-"Huynh ăn đi" Vừa nói cô vừa lấy tay bày biện ra đồ ăn dưới nền đất.

-"Ừm" Tế Hịch Thiên không biết nói gì hơn.

-"Huynh ở đây có tốt không?" Vân Anh hỏi.

-"Ta ổn, muội thì sao?" Tế Hịch Thiên hỏi.

Thế là bóng dáng một nữ nhi luyên thuyên về chuyện cuộc sống của mình. Từ bản thân, làng xóm, cha mẹ cho đến cả bạn bè. Kèm theo đó là hình dáng chàng trai miệng nở nụ cười mỉm nhìn muội muội mình kề chuyện đủ thứ trên đời, gương mặt tươi vui không thể tả.

-"Còn nữa, cha bây giờ được nhiều người kính mến lắm ấy!" Cô cười tươi nói.

-"Vậy sao? Thế thì tốt quá rồi" Tế Hịch Thiên nói đoạn...

-"Xem ra chỉ có ta là bị ghét mà thôi" Tế Hịch Thiên nói.

Cô không nói gì, im lặng nhìn caca của mình. Đôi mắt kia từ lâu đã đọng hơi sương, xem chừng chỉ cần chớp mắt một cái, có thể sẽ có một giọt nước mắt rơi.

-"Nhưng muội đâu có ghét huynh" Tế Vân Anh nói, miệng cười rõ tươi. Tay nắm lấy tay caca của mình.

Tế Hịch Thiên ngước đầu lên nhìn muội muội mình, miệng mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

-"Muội ở đây lâu sẽ không tốt đâu, mau về đi" Tế Hịch Thiên nói.

-"Đuổi muội sao?" Cô cười cười nói với caca mình.

-"Ừ đuổi đó, đi về đi" Hắn nói.

-"Được được, muội về đây" Cô đứng dậy, vừa định bước ra khỏi song sắt kia thì chợt cảm thấy thiếu mất gì đó. Vội quay người lại hỏi một câu.

-"Huynh không muốn hỏi gì sao?" Cô hỏi.

Tế Hịch Thiên nhìn lên thiếu nữ ấy, trong vô thức mà lắc đầu. Rồi lại im lặng ngồi nhìn bóng dáng thiếu nữ ấy rời đi trong luyến tiếc.

-"Chuyện báo tin cho Vương Phủ là muội làm sao?" Tế Hịch Thiên vốn muốn hỏi câu đó, nhưng trong lòng hắn không có sự can đảm để hỏi, càng chẳng có sự dũng cảm để nghe câu trả lời.

Và cứ thế, đó là lần cuối cùng mà cả hai người gặp nhau. Cô tự nhủ với bản thân rằng, nhất định không gả cho một người như cha mình trước kia, càng không để con của cô sống như cô ở hiện tại.

Có một Tế Vân Anh của tuổi hai mươi sóng gió, một Tế Hịch Thiên lầm lỡ, một gia đình không toàn vẹn.

---------------------------------------------------------------------------




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net