Chap 11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 11.


Nói rồi cô ta đưa tay và lật mớ tóc bên tai phải của tôi lên.


-Không phải sao?


Tôi lập tức hất tay cô ta ra.


Cái thái độ châm biếm và mỉa mai của cô ta chỉ càng làm cho tôi thêm căm ghét. Tôi quyết định không nhẫn nhịn cho qua nữa.


-Thế còn cô là cái thứ gì?


Và tôi cũng đưa tay lên bên tai trái của cô ta, có thể phong cách của cô ta thích nổi trội như thế, ko dám chắc nhưng tôi vẫn muốn một lần được hạ nhục những kẻ giống như mình.


-Cô là les!


Tôi cũng nói chắc như cái lúc cô ta nhấn mạnh ba tiếng "cậu là gay!" khi nãy. Cô ta im lặng không nói được gì.


-Và cô đang để ý đến tôi vì biết tôi là gay!


Lần này ánh mắt cô ta hơi mở to, có lẽ tôi đã nói đúng được phần nào hoặc là toàn bộ.


-Xin lỗi đã làm cậu thất vọng nhưng tôi là con gái, là tomboy, hoàn toàn không có phải là cái thứ như là cậu nói.


Và rồi cô ta bắt đầu mỉm cười. Tôi có cảm giác như thể mình đang bị đánh gục dần, ngoài việc thua cậu ấy ra, tôi chưa một lần bị ai đánh bại.


-Đừng tách mình ra khỏi tập thể như thế, là gay không có nghĩa cậu không phải là người, cậu cũng có quyền được sống vui vẻ như bao người khác, nếu cảm thấy cô đơn và cần một sự an ủi tôi có thể giúp cậu...

-Tự nhiên lại nói mấy lời buồn nôn đó.


Thực sự là rất buồn nôn, ra vẻ như quan tâm và cảm thông với tôi lắm sao, nhưng thực chất thì trong lòng đang là cười nhạo và mỉa mai tôi, những kẻ như thế trên đời này có rất nhiều và cô ta thì tự hào là đại diện.


-Không phải là những người như tôi thì đừng cố gắng hiểu và tỏ ra thương cảm cho chúng tôi như thế.

-Đi với chúng tôi đi, đó là cách dễ dàng nhất để hòa đồng cùng mọi người. Thực chất với vẻ bề ngoài của mình thế này sẽ chẳng ai có thể nhận ra cậu là ai đâu, tin tôi đi!

-Vớ vẩn!


Cô ta nghĩ mình là ai chứ? Bác sĩ tâm lí của tôi sao, đừng làm tôi thấy buồn cười!


-Đã nói nhẹ nhàng đến là như thế rồi, không lẽ cậu muốn tôi dùng đến vũ lực?


Cái người này sao lại phiền toái đến thế? Muốn gì ở tôi mà lại cứ bám lấy tôi không chịu buông như thế chứ? Không phải les, biết tôi là gay mà vẫn cứ hành động nhưthể đang thích tôi lắm là sao? Cái gì? Dùng vũ lực? Cô ta đang dọa tôi sao?


-Này cô, tôi là gay nhưng không có nghĩa tôi yếu đuối như con gái!

-Thôi được rồi, tôi xin cậu đấy, đi đi mà.


Gì vậy trời? Lại chuyển sang chiêu thức mới, dụ dỗ sao? Tôi thực sự cảm thấy tò mò về con người này rồi, quá ư là điên rồ! Ngay cái cách tự biến mình thành một kẻles trong mắt người khác trong khi mình không hề như thế đã cho thấy rõ cô ta là một kẻ điên loạn rồi. Một kẻ không chỉ điên mà đầu óc còn nông cạn, thực sự là não rất phẳng!


Sựthật đúng là tôi không có thích tham gia vào buổi liên hoan gì đó nhưng có phải là tôi nên đi để tránh sự làm phiền cứ mỗi lúc một tăng dần theo cấp độ thế này không? Càng làm trái ý cô ta tôi sẽ càng bị làm phiền hơn.


-Tôi biết rồi, tôi sẽ đi!

-Vậy thì đi ngay thôi chứ!

-Tôi phải về nhà có chút chuyện đã.

-Không!


Gì vậy??? +_+


-Cậu định chuối chứ gì? Nghĩ tôi là ai? Não phẳng chắc? Tôi đâu có ngu!


Nói đúng rồi đó, cô là một kẻ não phẳng.


-Tôi không có rảnh chuyện để giỡn chơi với cô, tôi nói đi là sẽ đi!


Tôi hằn giọng và gằn từng tiếng một, nhưng rồi đáp lại thành ý đó của tôi lại chỉlà một câu hỏi ngu nữa.


-Tôi lấy cái quái gì để tin cậu chứ? Tốt hơn hết vẫn là để tôi đi theo cậu về nhà rồiđến buổi liên hoan.

-Cô...

-Hoặc là cậu sẽ phải đi ngay bây giờ.


Tôi bị điên rồi, cái điên đầu tiên của tôi đó là vào hiệu sách khi đó, cái điên thứhai là đã lên tiếng phàn nàn với cô ta, cái điên thứ ba khi tôi lại vào tiệm tạp hóa và gặp lại cái kẻ điên khùng đó, cái điên to lớn nhất là tôi đã không thi Luật theo cậu ấy luôn mà lại thi Y để mà phải gắn với cô ta trong cùng một tập thể. Đồ sao chổi!!! Đã vậy tôi lại còn điên đến cái mức nào để mà điên theo quyết định của cô ta chứ.


Theo tôi về nhà, thật bực mình!


-Ở yên ngoài này đợi tôi, tôi sẽ không bỏ trốn đâu mà phải vào tận bên trong canh giữ. Vả lại tôi cũng không phải tội nhân để được giám sát thế này! >_<

-Ờ, tôi biết rồi, nhưng nói lời nhớ phải giữ lấy lời đấy!

-Đừng có chơi trò trẻ con với tôi! >"<


Tôi nổi cáu, ngày trước đã có khi nào tôi phải nhăn mặt khó chịu như thế này bao giờ đâu, cuộc sống tươi đẹp và bình yên đến kì diệu. Vậy mà chỉ vì sự xuất hiện của một ngôi sao chổi xui xẻo từ đâu ra mà cuộc đời tôi bắt đầu trở nên đen tối đến kh.ốn nạn!


-Không lẽ chơi trò người lớn?


-Cô có biết nghĩ không vậy hả?


Tôi muốn cho cô ta một trận quá rồi.


-Tôi biết rồi, tôi và cậu thì sao có thể chơi trò đó với nhau được chứ. ^-^


Đúng là một đứa con gái tùy tiện và ngu ngốc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net