Chap 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 2.


Đột nhiên một tên con trai lại từ đâu chui ra nạt tôi với cái giọng lành lạnh nghe thấy hơi bị nghiêm trọng. Đây là tiệm sách chứ có phải thư viện đâu cần yên bình này nọ chứ! tôi quay sang tỏ thái độ khinh khỉnh. Nhưng rồi tôi chưa kịp mở lời quắc mắt như với cái tính cách ngang tàn thông thường của mình thì đã ngay lập tức bị ánh mắt vô cảm của tên con trai kia làm đóng băng.


Một điều kì cục của một đứa tomboy thích chơi trội như tôi là đôi lúc muốn đeo tóc giả dạo đâu đó và tìm tòi những anh chàng đẹp trai hiếm có chưa bị khai quật bởi tay ai đó. Ừ thì tomboy cũng là con gái mà, cũng có quyền mê giai đẹp chớ? Nói đến đây chắc các bạn đã nhận ra vấn đề là gì rồi. Chính là cái tên con trai khó chịu kia là một trong những kì quan tôi đang kiếm tìm mỗi lúc đeo tóc giả ra phố thế này. May mà tôi đang là con gái tóc tai còn bình thường, ăn mặc có hơi bựa đời một tí nhưng nhìn xét qua cũng vẫn đủ độ dễ thương để ghi điểm với anh chàng kia. ^-^


Nhưng xét qua ánh nhìn lạnh lùng và lời nói hơi khó chịu một – tí của anh ta thì hình như tôi ăn trọn điểm D mất rồi. Huhuhu!!! Không chịu đâu, tất cả là vì cái tội đanh đá mà. Hức!!!


Thôi được rồi, bình tĩnh nào! Thở đều, hạ hỏa!


-Tôi xin lỗi, tôi sơ ý quá! ^_^


Không mấy khi tôi cười dịu dàng thục nữ thế đâu, thế nên anh chàng khó tính kia, mau đầu hàng đi! Không là tôi bắn đó!


Không đáp lại mà vô tình ngoảnh mặt quay đi. Hơ hơ, tôi cứ như nghe thấy tiếng con bò nào đó đang cười khẩy trước mũi mình. +_+


Thôi được rồi, cứ coi như anh đẹp trai đi, thì đã sao nào, gặp nhau lần đầu chưa thể khẳng định được duyên phận gì cả, coi như hôm nay Vũ Bảo Dương tôi bỏ thua trận. nhưng nếu để tôi bắt gặp lại anh thêm một lần nữa, tôi thề sẽ... tấn công!


Không lấy được cuốn sách yêu quý của mình, lại gặp phải một kẻ lạnh lùng khó gần, khó tấn công, tôi chẳng còn hứng mua thứ gì khác nữa, đành cuốn gói bỏ về.


Ra đến cửa lại giáp mặt tên kia, tôi lịch sự nhường đường nhưng dường như sự tốt bụng lịch thiệp gallant đầy mình của tôi không được thấu hiểu rồi, đã thế thì còn mong mỏi gì một sự đáp trả chứ? >_<


Tôi đứng nhìn anh ta vẻ khó chịu. Gió thu thổi qua làm mái tóc giả của tôi bay lất phất khiến tôi như mờ ảo nhìn thấy một hình ảnh gì đó. Hất vội mớ tóc sang một bên, tôi căng mắt ra nhìn. Dưới ánh nắng thế này, tôi dần thấy rõ hơn sự lấp lánh của một vật bằng kim loại, giữa những mớ tóc đen, ánh kim của nó như càng được cơ hội nổi bật hơn trước mắt tôi.


Một chiếc khuyên tai... bên phải...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net