Chap 20.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 20.


-Sao rồi hả?

-Hỏi ngu! Sao rồi là sao rồi cái gì?


Vừa về nhà chưa kịp lột cái giày ra đã bị con nhỏ hỏi một câu vớ vẩn hết mức, không lẽ cốc cho nó thông óc ra?


-Anh và tên gay đó sao rồi?

-Thì vẫn vậy.

-Nói ngu! Vẫn vậy là vẫn vậy thế nào?


Ơ cái đẹt, đó là kiểu nói của tôi mà. >_< Không lẽ giờ dán miệng nó lại và giảng cho nó nghe một cơ số những bài học liên quan đến việc tôn trọng bản quyền?


-Thì vẫn là anh bám lấy anh ta và anh ta thì vẫn lạnh lùng không chấp nhận nổi.

-Cái đồ mê giai!

-Anh ta là gay mà! ^-^

-Nhưng người ta đẹp trai!

-Làm bộ. Mày có dám thề với anh là ngay khi gặp mặt mày không choáng vì vẻ ngoài của anh ta không?

-Không! Nhưng anh...

-Chả có gì khác nhau hết, dẫu sao anh cũng chỉ là tomboy chứ không có phải là con trai, không thể nào mà miễn dịch với loại virus giai đẹp được.


Thôi không đôi co nữa, tôi nằm vật xuống giường nghỉ ngơi, không biết có phải còn tác dụng của bia rượu không mà tôi thấy khá choáng váng và mệt mỏi.


À mà giờ nhắc mới nhớ tôi còn chưa nhớ ra việc tối qua là gì, có thật là tôi đã hôn cái gã gay đẹp trai đó? Có khi nào gã bịa chuyện nhằm chơi xỏ tôi không nhỉ? Gã đâu có ngu, cái việc đó vẻ vang lắm sao mà mang ra giễu cợt như thế, người nhục nhã không phải tôi mà là gã ta mới phải. Ơ thế không lẽ lại là thật? Thế [***] nào??? @@


Mà thôi, kệ mả đi, bây giờ cái chuyện đó cóc còn quan trọng nữa, chuyện quá khứ chả có cái nghĩa lí gì với tôi ở hiện tại và tương lai hết. Tôi là người mà ngày mai luôn tươi mới hơn hôm nay!


-Anh ta nói sẽ thích anh nếu anh là les! ^-^

-Này, em nói rồi nhé!


Tự nhiên lại nạt tôi! >"< Nó nghĩ nó là mẹ tôi chắc, mà mẹ tôi chắc gì đã "dám" nạt tôi như thế. Đang vui đừng có phá game!!!


-Anh ta đẹp trai mà!

-Nhưng không có nghĩa anh phải biến mình thành les vì hắn!


Con nhỏ có vẻ đã bực. Ô hay, việc của tôi sao nó cứ tự vồ lấy rồi tự làm mình bực? Tôi cũng bực luôn nhé!


-Anh đừng có điên!

-Kệ anh!


Tôi rất cứng đầu, tôi mà đã thích thì sẽ chơi đến cùng, càng cấm càng chơi.


Bực mình quá, tôi nhắm mắt lại và không quan tâm đến chuyện gì nữa. Mệt, mệt, mệt! Mệt là chỉ muốn ngủ!


-Mấy nữa có buổi họp lớp đấy!


Họp lớp à? Cũng không có gì đáng lưu tâm, chỉ là một buổi đập phá nữa thôi mà, nhưng mà kể cũng vui, lâu rồi không gặp mặt tất cả mọi người, nhớ phết đấy! Tự nhiên lại thấy có thêm tí hứng. Nói chung ý là hôm nay là một ngày tốt lành! ^-^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net