Chap 26.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 26.


Dương Việt Linh nhấn mạnh hai tiếng "bạn gái" và nở nụ cười xâm xọc để chọc khoáy tôi. Thật thông minh!


Nhưng sao tôi cứ có cảm giác như Dương Việt Linh kia biết gì đó về chuyện của tôi, về chuyện tôi bị đá bởi cái lí do chó má cùng câu nói bất hủ không bao giờ tôi quên "cần một người bạn gái chứ không phải bạn trai". Sao anh ta có thể...?


Tôi chết lặng đi trước biểu hiện chế giễu hiện tại của anh ta. Rõ ràng anh ta không hề tin tôi, rõ ràng anh ta luôn nghĩ tôi là con gái vì biết được sự thật về tôi. Tôi phải làm gì đây? Giờ mà không nói năng hẳn hoi là sẽ lộ hết và hỏng toàn tập. Không!

- Sao?

- Sao?


Tôi chán nản hỏi lại, dẫu muốn "diễn" nhưng sao bản thân cứ như không cho phép.


- Giờ cô muốn thế nào? Đến đó và làm bạn gái tôi hay là biến khỏi tầm nhìn của tôi mãi mãi?


Nụ cười của anh ta đầy kích thích sự phẫn nộ và háo chiến trong tôi, đừng thách nhà giàu húp tương! Đừng nghĩ Vũ Bảo Dương này không dám chơi!


Tôi đương tính trả lời dứt khoát mạch lạc ngay thì anh ta đã cướp luôn lời tôi.


-Rời xa tôi tức là thừa nhận bị từ chối, đi cùng tôi là thừa nhận cô là con gái và sau đó cô sẽ phải tránh xa tôi ra!


Ơ, tên này ngon!


Tôi bắt đầu bực mình và lấy lại khí thế.


-Đi cũng phải từ bỏ mà không đi cũng phải từ bỏ thế nhóc nghĩ anh sẽ chọn cách nào?


Nhìn vẻ mặt Dương Việt Linh lúc này tôi biết mình đã lấy lại được thế thượng phong, cái vẻ mặt cứ vừa bực vừa sờ sợ. ^-^


-Anh sẽ đi với nhóc vì muốn giúp nhóc, chắc muốn dùng anh để che mắt thiên hạ đây hả? =))


Tôi luôn liệu việc như thần. Đôi lúc cũng cảm thấy tiếc sao mình không thi tâm lí hay tiên tri quách mẹ đi cho rồi, chắc tôi sẽ làm rạng danh nước nhà ghê lắm. Ôi zà, chả cần thiết thế, làm bác sĩ cũng đủ làm rạng danh đất nước rồi! Hí hí!


Rõ ràng là đã bị đánh trúng tim đen. =]]

- Được rồi cứ thế nhé, khi nào cần anh thì cứ gọi, vì nhóc anh có thể làm tất cả.

- Vậy...

- Ngoại trừ việc rời xa nhóc! ^-^


Lại bị chặn họng. Trời ơi, cái con người này sao đáng yêu quá chừng, ngốc ngốc mà lại lành lạnh, trời ơi, có bao giờ lại có cái kiểu đó không chứ, tôi chết mất, chỉ muốn hôn anh ta cái. *_____* Tôi phát điên vì cái người này mất rồi!


Tôi về nhà. Việc muốn làm đầu tiên đó là ngủ!

- Anh sao thế?

- Không. Đang rất vui!

- Vui mà buồn ngủ à?

- Mệt!

- Anh vẫn giận à?

- Không muốn nói nữa, đang rất mệt!


Có một điều bạn không bao giờ có thể thấy ở tôi. Khi tôi vui nhất chính là lúc tôi đang đau khổ và tuyệt vọng nhất.


Cái em cần là một người bạn gái không phải bạn trai!


Tôi sẽ giới thiệu cô với mọi người rằng cô là người yêu tôi, là... bạn – gái tôi!


Đừng ép tôi phải hành hạ bản thân mình! Tại sao các người luôn luôn thế???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net