Chap 29.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 29. 


Ôm vai bá cổ, hôn má, tiểu Linh. Tôi cứ như đứa trẻ con cho cô ta đùa giỡn vậy. Chịu nhượng bộ gọi cô ta là anh lại còn rủ cô ta về nhà, sao tôi thấy như thể hôm nay trúng tà ấy, không có cái ngu nào hơn cái ngu này, bị cô ta chửi ngu là phải mà. =_= Rút cuộc tôi đang bị cái khỉ gì mà hành động như thằng khùng thế này. [*******] >"<


Mãi mới đẩy được con đỉa đói ra khỏi người mình. Tôi muốn quát cô ta quá, nhưng phải cố kiềm chế, bởi tôi biết càng thế cô ta sẽ càng thấy tôi "đáng-yêu". =.="

- Nhóc không mắng anh hả? =))

- Không.

- Sao hôm nay nhóc ngoan hiền dữ zợ? =))

- Có ý gì nói luôn ra! >_<

- Nhóc đang muốn chấp nhận anh đúng không? =))


Cái nụ cười khó chấp nhận nhất. >"<


- Cảm ơn nhóc, cảm ơn nhóc nhiều! Hôm nay anh yêu nhóc quá đi!


Rồi cô ta tiến về phía tôi, vẫn giữ nụ cười tươi tỉnh hạnh phúc của mình nhưng lại làm tôi thấy ức chế và đầy sợ hãi. Tôi buộc phải lùi lại.


Giờ thì tôi là con gái, cô ta là con trai. Con trai tiến đánh, con gái chạy trốn, phòng thủ. Trong nhà bếp, một hoàn cảnh kì lạ đang xảy ra.


Hối hận trăm nghìn lần. T^T


Ngõ cụt! OMG!!! Tôi phát hoảng nhìn "gã" kia cứ mỗi lúc một tiến đến gần hơn. Trời ơi, bỏ cái nụ cười đó đi dùm tôi. T____T Khoảng cách giữa hai gương mặt chỉ là xấp xỉ 30 đến 40 phân. Đừng có nói là còn xa! Cái mặt tôi lúc này chắc tái mét quá, không biết như thế cô ta có thấy là đáng yêu không nữa, sợ muốn chết luôn rồi, tim như muốn đứng lại.


Mắt cô ta mở to ngạc nhiên rồi nghiêng mặt nhìn tôi.


- Nhóc sao thế?

- Gì?


Hỏi cứ như đúng rồi, đang muốn giở trò gì đây? Muốn làm gì mà ép tôi đến tận chân tường thế này, không lẽ chỉ muốn nhìn thấy điệu bộ kì cục đáng nhục nhã hiện thời của tôi. Bộ điệu bộ đó đáng yêu đến thế sao?


- Anh có gương không?

- O_O


Tôi muốn soi coi cái mặt tôi lúc này đáng yêu đến cỡ nào để mà khiến cô ta hành hạ tôi kh.ốn khổ đến nhường này. T____T


- Nhóc sao vậy hả?

- Tha cho tôi! Tôi đã gọi anh là anh rồi mà.

- Nhóc thiệt tình buồn cười, anh có làm gì nhóc đâu, anh chỉ muốn hỏi...


Hỏi? Hỏi gì mà thế này??? T^T Không thấy tôi đang khổ sở nhường nào sao?


- Nhóc thấy anh đẹp trai không?

- Có.

- Trả lời nhanh vậy?

- Thì có thấy anh đẹp trai nên trả lời luôn thôi.


Đơn giản là muốn chấm dứt nhanh trò hề này.


- Thế...

- Sao?

- Thế nhóc...


Nói nhanh dùm tôi cái coi!!! >"< Đến điên lên mất.


- Thế nhóc có thích anh không?


Cái này thì phải suy nghĩ. Không thấy tôi trả lời ngay, vẻ mặt cô ta xị xuống thất vọng.


Có thích cô ta không sao? Hỏi khi mà tình cảm của tôi với cậu ấy còn không biết đã vơi đi được phần nào chưa thì sao tôi có thể thật lòng mà trả lời. Hỏi khi mà tôi còn chưa biết có nên tin những gì người này nói không thì sao tôi có thể thành tâm mà trả lời.


- Sao nghĩ lâu vậy? Không à?

- Có.

- Gì?

- Tôi cũng có chút thích anh.

- Thiệt hả? ^-^

- Ừ.


Thích ở đây là sự yêu quý như đối với một người bạn, thích ở đây là để cô ta không thấy buồn và làm bộ mặt như đưa đám. Nhưng mà nói thật tôi nói thế không chỉ một phần vì thương hại cô ta mà nói thế, có thể cũng có chút gì đó trong tôi cảm động với tất cả những gì cô ta làm cho tôi. Tôi không chắc mình có nên đặt niềm tin vào người này và dành tình cảm cho cô ta nhiều hơn không, nhưng tôi dường như đang cố gắng. Cứ lợi dụng cô ta đi cũng được, vì cô ta muốn thế mà, chính cô ta ép tôi phải làm thế mà.


- Anh cũng thích nhóc nữa, tiểu Linh!


Lần này thì đích thực là cô ta muốn hôn tôi mà, cái người này, chỉ biết có thể thôi à, đúng là không thể là con gái, con gái gì cái người này cơ chứ, rõ ràng không có lòng tự trọng mà. +_+


Tôi lại phải phòng thủ và phản kháng chứ không lẽ lại hôn người tôi không yêu.


Tôi hận mình không đẩy cô ta ra sớm hơn. Lần thứ hai tôi bị thế này rồi, chả hiểu nghĩ cái đếch gì tôi lại cứ để yên thế. Toàn thân cứng đờ không còn cảm giác gì nữa. Như có con virus nào đó chạy dọc toàn cơ thể tôi mang theo một thứ thuốc độc làm tê liệt tất cả.


- Nhóc đúng là đồ con gái! =))


Ây, lại cái nụ cười đó, tôi đang điên đấy!


- Lần đầu tiên hôn phải không? =))


Không thể tiếp tục im lặng được nữa, im lặng là chấp nhận mình là đứa con gái yếu đuối bị bắt nạt và chọc ngoáy mua vui.


- Còn anh chắc hẳn đã hôn rất nhiều. =))


Đừng tưởng chỉ cô mới biết cười kiểu đó, cho cô biết khi tôi cười thì cũng gây ức chế đến thế nào.


- Còn phải hỏi, nhìn anh đẹp trai thế này, gái nó bu lấy như ruồi bu lấy mật, chưa hôn bao giờ có phải là thiếu tôn trọng mấy em ấy không? ^-^

- Thế anh hôn con gái hả?

- Không lẽ hôn con trai? Anh bị điên sao?


Tin được không nhỉ? Cứ thấy nghi nghi thế quái nào ấy.


- Nhóc không tin à?

- Anh hôn nhiều thế rồi mà kĩ thuật cũng chỉ được đến thế thôi à? =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net