Chap 31.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 31. 


Khi tôi ra thì thấy cô ta đang cầm lấy bức hình của tôi và cậu ấy. Tôi vội giựt lấy và đặt lại chỗ cũ.


-Đừng tự tiện động vào đồ của tôi!

-Là người đó của nhóc đó hả? Hà Chí Nguyên?


Sao cô ta biết nhỉ? Quả thực giống tính đàn bà, cái gì trên đời cũng biết hết!



-Nổi tiếng thế không biết không phải người.


Có lẽ thế, cậu ấy nổi tiếng từ hồi cấp 3 mà đi, đẹp trai, học giỏi, lại lạnh lùng nên càng khiến tụi con gái như phát điên muốn bám lấy. Ngày đó tôi vô cùng tự hào khi là một trong những người bạn thân được tiếp xúc và gần với con người thật của cậu ấy, hiền lành, tốt bụng và...cực kì ngốc trong tình yêu. Đến tận bây giờ cậu ấy vẫn tạo cho mình một vỏ bọc như thế nên vẫn còn khiến mọi người phải ngưỡng mộ và thần tượng vô cùng. Đôi lúc tôi thấy ngại khi nói rằng mình có quen biết với Hà Chí Nguyên bởi vì mọi người từ cậu ấy sẽ lại chuyển sự chú ý sang tôi. Không phải tôi tự tin về mình nên nói thế mà sự thật có quá nhiều trường hợp như vậy đã xảy ra.


Nhưng Vũ Bảo Dương có lẽ là một ngoại lệ, cô ta để ý tôi vì giới tính của tôi chứ không phải qua cậu ấy.


-Một người như thế nhóc không thích mới lạ đó!

-Anh cũng thích à?


Nhìn cô ta có vẻ hốt hoảng.



-Nhóc có khỏi bệnh không vậy? Anh mà thích con trai sao? Mà nói thật, không biết tụi con gái thấy gì từ cái gã Hà Chí Nguyên đó chứ anh thấy gã ta còn không bằng một thằng gay là nhóc...


Lúc nào cũng chế giễu tôi như thế, cô ta không phải les sao, vẻ vang hơn tôi không mà mở lời xỏ xiên nhau vậy? Ít ra cô ta cũng còn biết ý mà không nói nữa.


Không muốn nhắc đến nhưng vì cô ta đã khơi ra nên tôi nói luôn.


-Không thích con trai thế chuyện tình với kẻ nói cần bạn gái chứ không phải bạn trai của anh là cái gì? Nói dối trong lúc say, tôi không nghĩ có thể?


Tôi cẩn trọng quan sát từng biến đổi trên nét mặt của cô ta, đây là lúc để tôi phán đoán thực hư về những lời cô ta đã nói. Sắc mặt xám dần, ánh mắt bất định hình, không tồn tại một thứ rõ ràng, cụ thể. Rõ ràng những gì tôi vừa gợi ra là một quá khứ không tốt đẹp, là một quá khứ chất chứa cả những nỗi đau và hạnh phúc. Rõ ràng nó giống với những gì tôi đã gặp phải và trải qua.


-Nếu nhóc đã biết anh sẽ không giấu nữa.


Tôi hồi hộp chờ đợi một câu chuyện. Con người trước mặt tôi là một kẻ nói dối không biết ngượng, đang lang thang trong tiệm tạp hóa ăn vặt cũng có thể nói là đang đi chọn quà cho "vợ", không đáng tin chút nào. Nhưng nếu nói về một chuyện có liên quan đến tình yêu lại là một tình yêu không có kết thúc đẹp thì tôi cũng không chắc có thể nói dối. Mơ hồ và khó đoán quá!


-Anh là les, bởi thế mà anh không thể có tình cảm với con trai. Nhưng như thế có phải có nghĩa là anh cũng không thể có tình cảm với bạn gái cũ của người con trai đang thích anh không? Có phải là cũng không thể không?


Nó không giống cảm giác của lúc đó, lúc cô ta nói về người cần bạn gái không phải bạn trai, cảm giác của tôi khác lúc này, hoàn toàn không giống. Cô ta đang nói dối!


-Anh chính là lí do khiến cô ấy và bạn trai cũ chia tay, bởi thế cô ấy rất ghét anh, cô ấy nghĩ rằng vì anh mà hạnh phúc của cô ấy tan nát, vì anh mà cô ấy bị bỏ rơi. Cô ấy không biết là anh rất yêu cô ấy. Yêu cô ấy nhiều hơn khoảng thời gian cô ấy có hạnh phúc đó. Ba năm cô ấy không hề biết đến sự tồn tại của anh, một năm quen biết, và rồi hai năm cho sự căm ghét. Trọn vẹn trong sáu năm đó, anh dành tình cảm cho cô ấy, thế mà cuối cùng cái anh nhận lại được còn đau khổ hơn cả khi biết tình yêu của mình là sai trái. Cô ấy không biết đến tình cảm của anh, cô ấy nói với anh hãy tránh xa người cô ấy yêu và đừng bao giờ nghĩ đến việc cướp đi hạnh phúc của cô ấy. Nhóc có biết cảm giác lúc đó là thế nào không? Thà rằng cô ấy biết anh là les sẽ có chút cảm thông và thương hại anh, thà rằng chỉ như thế thôi và đừng có ghét anh còn hơn coi anh như tình địch, căm ghét và mãi mãi không bao giờ muốn tiếp xúc.


Cảm giác của tôi lúc này vô cùng mờ ảo và mơ hồ, không rõ nét và không còn khả năng phán đoán. Tôi khôg còn biết đâu là thật và đâu là giả. Vẻ mặt nặng trĩu tâm tư của cô ta làm tôi rối trí. Rút cuộc phải hiểu câu chuyện của cô ta theo chiều hướg nào đây? Rút cuộc con người này là ai?


-Nhóc là bạn thân của người đó, người đó tin tưởng và dành tình cảm yêu quý cho nhóc, ít nhất thì mối quan hệ tốt đẹp đó còn có thể khiến nhóc bớt đau đi phần nào...

-Anh nhầm rồi.


Giờ thì tôi bị kéo vào thế giới và câu chuyện của chính mình, câu chuyện về cậu ấy, về tôi, về tình yêu đơn phương khổ cực đau đớn của tôi. Con người này rất biết cách lôi kéo tôi vào những gì cô ta đã bày sẵn. Tôi không thể nào mà nhìn thấy được nỗi đau cũng như tâm trạng thật của cô ta nữa bởi giờ đây tôi chỉ toàn thấy có hình ảnh của bản thân đang đẫm máu đau thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net