Chap 39.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 39.


Một người lúc nào cũng có hứng với con gái như tiểu Dương kia không biết có ý đồ gì khi cứ bám lấy Mai, thật không hiểu anh ta nghĩ cái gì nữa.


Nhìn cái cách hai người họ tíu tít cười đùa với nhau cứ như thể đang nói xấu tôi vậy, thực sự nhìn rất chi là khó chịu. >_<


-Này nhóc!


Cậu ấy còn gọi tôi là nhóc nữa chứ, thiệt tình... không chịu nổi nữa. Nhóc cái gì mà nhóc??? >"<


-Kìa, cái mặt nhìn ghê vậy?

-Không.


Tôi quay mặt đi không để ý đến hai người kia nữa, chẳng khác nào hai bà bán cá kể chuyện luyên thuyên với nhau cả, les cái nỗi gì?


-Thật là bực với cậu rồi nhé, ngày trước chưa có người yêu thì cứ bám lấy Mai hoặc là tớ, giờ có người yêu rồi thì cứ ngồi thấp thỏm không yên khi bị Mai cướp mất người yêu. Cái đồ phản bội nhà cậu, ở đây mà tim đi đâu rồi?


Nói gì vậy, tôi đâu có như thế? >_<


-Này Mai, đưa cô bạn ấy về đây cái coi, thằng Linh nó nhớ... uhm...


Trời đất, tôi hốt hoảng bịt ngay lấy miệng cậu ấy lại, sao có thể nói năng buồn cười thế chứ. Bạn bè mà thế à?


Giằng co với Nguyên lúc lâu, tôi quyết định bỏ đi.


Bực mình, thế mà tiểu Dương anh ta cũng vẫn ở đó hú hí với Mai chứ, điên cả tiết!


-Này Linh, nói nghe coi, quen biết cậu ấy thế nào vậy?


Cậu ấy bá lấy cổ tôi và cười đểu cáng, cứ như đang coi thường tôi sao lại kiếm được một cô người yêu xinh thế, hừ, với cậu ấy thì quan trọng nhưng với tôi xinh đẹp cũng chẳng để làm cái gì hết. Mà đừng có coi thường tôi thế chứ?


Tôi bực bội hất cậu ấy ra.


-Gì chứ? Là cô ấy theo đuổi tớ!


Cậu ấy trợn mắt ngạc nhiên, có lẽ vừa vì câu nói của tôi vừa vì thái độ của tôi.


-Nè, dạo này kiêu căng thế hả? Có người yêu rồi có khác nhé! ^-^


Lại bị đánh rồi, cái cậu này, lúc nào cũng bạo lực thế cả, đôi lúc tôi cũng phải nổi dậy đánh lại cậu ấy. Bởi thế mà mới vui.


-Mà nói thiệt không hả? Nhìn cậu ấy thế mà theo đuổi cậu á? Chém gió! ~


Ơ cái tên này, nói mà không tin, nghĩ tính cách anh ta thế nào mà kêu tôi chém gió?


-Nhìn thế thôi, thực ra còn hơn cả Mai của cậu đấy!

-Thế á?


Nhắc đến Mai cậu ấy luôn hốt thế đấy, nói là hơn cả Mai thì cậu ấy cũng đủ biết Vũ Bảo Dương kia nguy hiểm và lợi hại đến mức độ nào.


-Mà cậu ấy tên gì nhỉ?


Nhắc mới nhớ, tôi chẳng giới thiệu gì về tên cả, không biết anh ta có để ý những thủ tục đó mà thất vọng về tôi không. Mà thất vọng về tôi thì sao nào?


-Vũ Bảo Dương.

-Chà người đẹp tên cũng đẹp nữa!

-Cậu thích à?

-Ừ, thì cũng thích chứ sao, con gái đẹp mà.


Là les đó ông bạn, đừng nhìn vẻ ngoài mà nghĩ có thể ăn được, ăn vào rồi ngộ độc đừng trách!


-Sao thế? Ghen à? Thôi cho xin đi, tớ có Mai cũng đủ chết rồi, chả dám động vào ai khác nữa đâu.


Tôi không có ghen tuông bao giờ hết, mấy người sao lúc nào cũng chọc ngoáy vào cái thứ người ta không thích thế nhỉ? Ức chế!


-Yêu nhau lâu chưa? Từ hồi chuyển đi đó hả?

-Ừ.


Tôi đáp bừa cho khỏi bị cậu ấy vặn vẹo lắm thứ. Ấy thế mà hình như cậu ấy cũng không tha.


-Biết ngay mà, thảo nào hồi đó bảo chuyển đi như đúng rồi, té ra là bỏ bạn theo gái, cái thằng này thì hiền lành cái nỗi gì mà tụi con gái cứ tâng bốc lên thế chứ.

-Sao, ghen à?

-Xin lỗi tình yêu, tớ cũng có người ái mộ và còn được ái mộ nhiều hơn cậu. ^-^


Sao giờ tôi mới nhận ra cậu ấy rất phiền và nói rất nhiều nhỉ? Ngày trước thích cậu ấy thấy gì cũng tốt, thấy gì cũng đẹp, giờ có phải vì không còn thích nhiều hơn trước hay là không thích nữa mà lại thấy khác đi nhỉ? Là sao?


-Linh này...

-Ừ.

-Cậu thay đổi đi nhiều đấy, chắc cô gái đó rất đặc biệt với cậu, nhớ phải hạnh phúc nhé!


Tự nhiên cậu ấy trở nên nghiêm túc lạ thường, có mấy khi thấy thế đâu trừ khi là những việc liên quan đến Mai. Tôi khôg tránh khỏi ánh nhìn kì lạ cho cậu ấy.


-Gì vậy? Bạn bè chỉ muốn nhau hạnh phúc thôi mà, sao nhìn cứ như đang chế giễu người ta vậy?

-Thì đúng là đáng chế giễu mà.

-Đồ phản bội!!!


Cậu ấy cứ vô tư như thế này vẫn tốt hơn mà.


Giờ chỉ còn bốn người chúng tôi, một đôi hoàn hảo và một đôi hoàn hảo ngược.


Tôi đi với Mai còn Nguyên thì đi với tiểu Dương. Không biết Nguyên lại bép xép gì với tiểu Dương về tôi đây, hay lại hỏi han gì đó bất lịch sự. Cậu ấy thật chẳng giống luật sư hay thẩm phán tẹo nào.


-Giờ cậu thấy thế nào?


Mai lên tiếng hỏi bất ngờ khiến tôi hơi ngơ ngác chưa biết phản ứng ra sao. Như dành thời gian cho tôi suy nghĩ, Mai im lặng chờ đợi. Còn tôi phải trả lời thế nào nhỉ?


-Tớ ổn hơn rồi mà.

-Thật không?

-Tất nhiên.


Đột nhiên Mai dừng lại, tôi cũng đành dừng lại theo và tò mò nhìn theo hướng của cậu ấy. Cậu ấy nhìn tiểu Dương, còn tôi sau khi nhìn anh ta một vài giây chuyển ngay sang nhìn Mai khó hiểu. Trông cậu ấy cứ có vẻ đang ngưỡng mộ và thán phục tiểu Dương vậy.


Rồi cậu ấy nhìn tôi và cười nhẹ, lại cái kiểu nghiêm túc.


-Không dễ gì mà cậu ấy quyết định hi sinh mọi thứ để ở bên cậu đâu, hãy đối xử với cậu ấy cho tốt và đừng để tuột mất dù vì lí do gì.


Tôi không hiểu lắm. Mai, cậu ấy sao thế nhỉ? Không lẽ tiểu Dương có điều gì đáng để cậu ấy lo lắng và quan tâm? Hi sinh mọi thứ để ở bên tôi sao? Chỉ là trở thành con gái trong ngày hôm nay thôi à?


Tôi đứng lặng đi nhìn tiểu Dương của mình, ừ phải rồi, là của tôi, anh ta lúc nào cũng bám lấy tôi và nói sẽ không bao giờ tránh xa hay rời bỏ tôi, rõ ràng là của tôi rồi còn gì. Tôi không biết con người đó có những khoảng lặng gì đang che giấu tôi, tôi chỉ biết một điều duy nhất là anh ta cũng chẳng phải vô tâm đến độ không quan tâm đến cả cảm nhận của mình, có lẽ anh ta cũng đã phải rất đau khổ và dằn vặt rất nhiều về những chuyện của mình, và tôi phân vân không biết trong đó có chuyện của mình không nữa.


-Chúng ta về thôi, tiểu Nguyên.

-Tiểu Nguyên?


Tôi bừng tỉnh nhìn vẻ mặt láu cá của Mai. Một người như cậu ấy đã dành cho tôi những lời chân thành hiếm có thì tôi phải lưu tâm và sẽ suy nghĩ nhiều về chúng mới được.


Đợi hai người đi khuất, tôi quay ra nhăn mặt nhìn tiểu Dương.


-Anh lại tiêm nhiễm cái gì vào đầu Mai rồi hả?

-Có gì đâu. Anh chỉ kể với Mai một vài chuyện của chúng ta và cậu ấy rất thích thú với việc anh gọi nhóc là tiểu Linh.

-Vớ vẩn!


Tiểu Linh, tiểu Nguyên, cơ mà chính tôi cũng gọi anh ta là tiểu Dương cơ mà. Điên thật, đúng là bệnh điên có bị lây nhiễm mà. -____-


-Vẫn còn sớm, anh về nhà nhóc ăn tối được không?

-Không.

-Thôi mà, dẫu sao chúng ta cũng là người yêu mà, sao nhóc có thể phũ phàng với anh như vậy. Nhóc không thấy Mai với Nguyên sao, tuy họ hay cãi nhau với đánh lộn nhưng mà họ rất tình cảm với nhau đó thôi.

-Tình cảm hồi nào?

-Ủa thế nhóc không biết à?


Nhìn cái điệu cười sởn gai ốc của anh ta, tôi nghĩ sắp lại nói ra mấy thứ buồn nôn rồi đấy. Thế cho nên tôi bỏ đi luôn, khỏi nghe nói nhiều.


-Nhóc cũng thông minh phết nhể, mới nói có thế. ^-^

-Đừng coi sex nữa! >_<

-Đâu có đâu, dạo này có coi nữa đâu!


Tôi trừng mắt lên nhìn anh ta. Cái bản mặt vô tư vô tội nhanh chóng biến thành bản mặt đầy tội lỗi.


-Có nhưng ít hơn mọi khi mà. T___T


Cái đồ... >"<


Có đúng không khi dẫn sói về nhà thế này nhỉ? Anh ta đích thực là một con sói!


Anh ta không làm gì, ngồi xuýt xoa cái chân đi giày cao gót cả ngày và nhìn tôi nấu ăn mà lảm nhảm đủ thứ.


-Đi chơi cả ngày anh mệt chết mất!

-Đang bệnh mà còn phải lóc cóc đi khắp nơi, mệt lắm nhóc biết không?

-Ôi, cái chân yêu quý của tôi, sao mà đau thế này?

-Sao đói quá trời!!! T^T

...


Tôi chỉ im lặng, với người này chỉ có im lặng mới khiến bản thân khôg mệt mỏi.


Chắc anh ta bực mình lắm rồi, ngồi nói chuyện một mình nãy giờ mà. ^-^


-Anh không biết đâu, anh muốn ăn xúc xích đến phát điên rồi đây!


Lần này tôi buộc phải dừng lại và nhìn anh ta. Mai nói anh ta hi sinh rất nhiều vì tôi, liệu có phải hi sinh việc nhịn ăn xúc xích cũng là một trong những cái hi sinh đó?


-Anh mà không được ăn xúc xích là anh ăn nhóc đó! >_<


Anh ta điên thật rồi, xem chừng nếu không có xúc xích giải tỏa cho anh ta thì tôi sẽ biến thành vật giải tỏa cho anh ta mất. +_+


Tôi mở chạn ra và lục ở góc sâu nhất moi ra hai bịch xúc xích mà Nguyên đưa cho mấy bữa trước rồi lẳng về phía tiểu Dương.


-Nếu còn dùng được thì ăn.


Nhìn vái vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa cảm kích của anh ta sao tôi thấy khá thoải mái. Anh ta đứng bật dậy như đang tràn trề năng lượng và chạy lại chỗ tôi. Đang đau chân cái nỗi gì? =_=


-Xúc xích nướng nào?


Vừa thích thú làm món ăn yêu thích của mình anh ta vừa huýt sáo và thi thoảng lại ngâm nga hát hò những giai điệu linh tinh nào đó. Không khí nhà tôi đột nhiên trở nên tươi vui hẳn lên.


-Tập trung mà làm đi, đừng có hát nữa, nhắc đầu quá!

-Nhóc thật lắm lời, đúng là đồ đàn bà!


Tôi sừng sộ, không biết là khói từ món xúc xích cháy của anh ta hay từ chính đầu tôi đang ngun ngút xông thủng trần nhà???


- T^T


Đừng có dùng cái bộ mặt thảm thiết đó nhìn tôi, là anh thích là anh làm tôi không có dính dáng gì để mà phải chịu sự kh.ốn khổ cùng anh.


-Tất cả là tại nhóc!


Cái gì vậy? Làm hỏng món ngon yêu thích của mình rồi đổ trách nhiệm và lỗi lầm lên đầu tôi là sao, có ý gì, muốn gây sự gì???


-Nếu không phải tại nhóc cứ lải nhải như gã đàn bà bên cạnh anh thì cũng đâu đến nỗi này, món xúc xích yêu quý của anh, sao mà đen thui thế này??? T^T

-Nói ai đàn bà?

-Không lẽ nói anh?

-Anh có tin tôi đuổi cổ anh ra khỏi nhà này không hả?

-Á à, muốn đuổi chồng đi để rước thằng khác về nhà hả? Xin nhớ ở cái nhà này anh mới là trụ cột, đừng tưởng có thể đuổi anh đi dễ dàng! Không bao giờ!!!


=.=" Cái gì vậy trời? Chồng con với trụ cột gì ở đây? -____-


-Ăn đi!

-Gì chứ?

-Không lẽ còn để anh mớm cho nữa!

-Đừng có điên, tự mình làm thì tự mình ăn hết đi, cấm đổ đi, lãng phí!

-Thay vì đổ đi lãng phí thì đổ vào miệng nhóc đi cho tiết kiệm. ^-^


Lại còn cười trêu tức tôi à? Ai bày ra trò này hả? Đừng thấy tôi hiền lành nhẫn nhục chịu đựng mà làm tới. >_<


Tôi bực mình nói ngọn một câu.


-Ăn nhanh đi rồi rời khỏi đây.

-Nói thế anh càng không muốn ăn!

-Không ăn thì về luôn đi!

-Sao nhóc cứ muốn đuổi anh về nhỉ? Hôm nào là ai cố giữ anh lại gần chết đó hả?


Gần chết? Tôi đã gần chết để giữ anh ta ở lại nhà mình hồi nào vậy nhỉ? Ơ, sao tôi lại không nhớ? Đồ lắm lời phiền toái!


-Ôi xúc xích yêu quý ơi, tao thương mày quá, thương mày hơn một số người vô tình lạnh lùng cứ muốn đuổi tao về trong khi thời tiết thì thay đổi thất thường mà tao thì đang bệnh tật đầy mình, toàn thân mệt mỏi rã rời thế này. Ôi, sao mà tao đáng thương thế, xúc xích yêu quý hơn tiểu Linh đáng ghét ơi!


Đồ điên! +_+


Nhưng không hiểu sao tôi lại bật cười. Anh ta thật lắm trò, lúc như một thằng con trai đáng ghét, lúc lại giống một đứa con gái hay bày đủ thứ trò khi lại chẳng khác nào một đứa trẻ con ăn vạ và làm nũng. Dù thế nào thì cũng khiến tôi phải bận tâm để ý đến hết. Chỉ biết gây chuyện là giỏi.


-Chà, nhóc cười trông cũng không đến nỗi nào.


Ánh mắt đê tiện của anh ta làm tôi sởn gai ốc. Tôi gắt:


-Ăn đi!


Tôi cũng cầm lấy một thanh xúc xích và ăn. Tất nhiên là không ngon vì thứ nhất tôi không thích, và thứ hai Nguyên chế biến món này rất giỏi, tiểu Dương anh ta làm không được lấy một phần thì sao có thể vừa miệng tôi cho được, hơn nữa lại còn đen thui nhìn như cục than.


Tại sao tôi lại ăn cái thứ đó sao? Vì tôi nghĩ tới tấm lòng của người làm nó, tôi biết anh ta luôn muốn tôi một lần ăn thử món ăn yêu thích mà anh ta làm, vì thế mà tôi ăn nó với sự cảm động chứ không phải với mùi vị khó nuốt của nó. Vũ Bảo Dương đã hi sinh rất nhiều vì tôi, tôi không biết cái rất nhiều kia là những gì nhưng hiện tại những thứ mà tôi nhìn thấy từ sự hi sinh của anh ta cũng kha khá và tôi cũng muốn được đáp trả lại dù chỉ là một chút ít.


Sự ngạc nhiên đầy tò mò của anh ta khi nhìn tôi ăn miếng xúc xích không làm tôi bận tâm hơn là việc sau đó anh ta không nói gì mà mỉm cười. Tôi không thích sự cảm kích của anh ta một chút nào, vì những lúc đó anh ta như thể đang biến tôi thành một đứa trẻ con.


Cuối cùng thì tôi cũng không đuổi được anh ta về. Người đâu mà cứ thích ngủ nhờ nhà người khác thế chứ?


-Anh không sợ hả?


Anh ta "xùy" một tiếng rồi lại cười kh.ốn nạn.


-Anh chưa làm gì nhóc thì thôi chứ nhóc thì có thể làm gì anh sao?

-Dẫu sao thì tôi cũng đang mang một cơ thể đàn ông.


Tôi nhấn mạnh hai tiếng "đàn ông" cho anh ta thấy sợ mà rút lui khỏi cái trò nói xỏ nhau, nhưng xem chừng cái gan anh ta quá khổ rồi.


-Cơ thể thì sao chứ? Quan trọng là cái tính cách nhóc à? ^-^


Rồi anh ta tiến sát lại gần tôi, không hiểu sao tim tôi đập loạn lên, run à, sợ sao? Chết thật, tôi sợ mới chết.


-Nhóc nói thử coi có thể làm gì anh?


Tôi sắp không thở nổi nữa.


-Nói thật thì vụ nhóc hôn anh sáng nay cũng làm anh hơi hốt tí đấy, nhưng chả sao, vì sợ nhóc không chịu nổi nên bình thường anh mới chỉ mời chào bằng mấy nụ hôn tiểu học thế thôi, chứ nếu nhóc cứ thử dại dột mà chọc vào anh coi, anh thề nhóc sẽ phải hối hận cả đời.

-Tôi biết rồi, tôi sợ rồi!


Tôi rối rít nhảy ngay lên giường, đi ngủ nhanh, trời sáng nhanh, tự nhiên sinh ra cái bệnh sợ buổi tối, ở bên cạnh tiểu Dương này tôi phát sinh ra đủ thứ bệnh lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net