Chap 47.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 47.


"Tớ là bạn của anh Dương, không biết anh ấy có ở chỗ bạn không, đang bệnh tình mà không biết đi đâu nữa, có gì bạn gọi cho mình nhé!"


Delete message? Yes!


Tôi cũng không biết mình vừa làm cái gì nữa.


Tiếng nước chảy trong phòng tắm làm tôi thấy hồi hộp. Quên đi!


Là số của cô bạn đó gọi đến. Tôi quyết định không nghe. Rút cuộc tôi đang làm cái gì vậy trời? Tôi muốn giữ Vũ Bảo Dương ở lại sao? Có tỉnh táo không thế? Lại còn đưa đồ và kêu anh ta đi tắm. Oh no!


Tôi quyết định tắt máy và lòng cứ thấp thỏm không yên với cái điện thoại.


-Sao thế?

-Không!


Tôi đáp mà không biết là ai đang hỏi và tại sao mình lại phải trả lời. Khi tôi ngẩng đầu lên thì anh ta đã xuất hiện trước mặt tôi, một hình ảnh làm trái tim tôi đột nhiên rung động. Cái gì chứ???


-Bộ đồ của nhóc anh mặc hợp đấy nhỉ?


Rất hợp. Mà cái gì? Không, ý tôi là đồ của tôi đẹp ai mặc vào chẳng hợp.


Tiểu Dương nhìn mình một lượt từ đầu đến chân rồi thích thú cười. Và tôi... cũng nhìn anh ta một lượt từ đầu đến chân, chỉ là... tôi nhìn anh ta lâu và kĩ càng hơn. +_+ Trong bộ đồ mùa thu đơn giản của tôi, trông anh ta hiền lành và đứng đắn hơn rất nhiều, khôg cái kiểu bụi bặm phá cách đôi lúc nhìn thấy ngứa mắt như mọi khi. Mái tóc ướt nước có cảm giác rất lạ và từ khoảg cách ba mét tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi dầu gội đầu và sữa tắm quen thuộc của mình tỏa ra từ người anh ta. Người ta hay nói con gái rất dễ bị dụ dỗ những lúc con trai vừa tắm hoặc gội đầu xong và ngược lại. Thôi đi, tôi không phải con gái, càng không phải con trai, tôi là... gay.


-Sao nhìn hoài vậy? Anh ngại! :">


Cuối cùng thì cái hành động ngu xuẩn của tôi cũng bị anh ta phát giác, cảm giác nhục nhã chạy khắp mặt, đen tối, xầm xụi.


-Anh không về sao?

-Đùa, đưa đồ cho anh, cũng bảo anh đi tắm rồi, giờ tính đuổi đi à? Làm cao cũng có giới hạn thôi chứ, baby!


Baby cái nỗi gì?


Đúng là điên mới làm đủ trò để kéo lấy cái con người thế này ở lại nhà. >_<


-Anh không sợ hả?


Anh ta "xùy" một tiếng rồi lại cười kh.ốn nạn.


-Anh chưa làm gì nhóc thì thôi chứ nhóc thì có thể làm gì anh sao?

-Dẫu sao thì tôi cũng đang mang một cơ thể đàn ông.


Tôi nhấn mạnh hai tiếng "đàn ông" cho anh ta thấy sợ mà rút lui khỏi cái trò nói xỏ nhau, nhưng xem chừng cái gan anh ta quá khổ rồi.


-Cơ thể thì sao chứ? Quan trọng là cái tính cách nhóc à? ^-^


Rồi anh ta tiến sát lại gần tôi, không hiểu sao tim tôi đập loạn lên, run à, sợ sao? Chết thật, tôi sợ mới chết.


-Nhóc nói thử coi có thể làm gì anh?


Tôi sắp không thở nổi nữa.


-Nói thật thì vụ nhóc hôn anh sáng nay cũng làm anh hơi hốt tí đấy, nhưng chả sao, vì sợ nhóc không chịu nổi nên bình thường anh mới chỉ mời chào bằng mấy nụ hôn tiểu học thế thôi, chứ nếu nhóc cứ thử dại dột mà chọc vào anh coi, anh thề nhóc sẽ phải hối hận cả đời.

-Tôi biết rồi, tôi sợ rồi!


Tôi rối rít nhảy ngay lên giường, đi ngủ nhanh, trời sáng nhanh, tự nhiên sinh ra cái bệnh sợ buổi tối, ở bên cạnh tiểu Dương này tôi phát sinh ra đủ thứ bệnh lạ.


Nhưng thật không ngờ, tôi đã có ý nhún nhường rút lui mà anh ta không biết đường chấm dứt đi còn cố chọc vào tôi. Anh ta mò lên giường như con thú hoang đang săn mồi, rồi nanh vuốt của con thú đó cào vào người tôi, cảm giác nóng phát điên nhưng tôi cố nín nhịn. Tuy thế, con thú hoang kia vẫn không ý thức được là nó đang động vào ai, tiếp tục tấn công tôi không chút suy nghĩ. Tiếng gầm gừ của con thú cũng khiến tôi nóng tiết.


-Tiểu Linh à... opps!


Tôi buộc mình biến thành thú hoang quật lại con thú điên khùng ngu ngốc kia. Và thực tế tôi đã quật tiểu Dương kia xuống giường và hai tay giữ chặt lấy tay anh ta không cho cơ hội phản kháng.


Toàn thân tôi sôi sục, chỉ muốn được giải tỏa. Tôi đã nhắc khéo là đừng có động vào tôi mà, ít ra tôi vẫn mang thân thể của một người con trai và hơn cả nếu xét như quan điểm của người này tôi là con gái thì xin lỗi con gái cũng có thể nổi thú tính.


Tôi nuốt nước bọt để lấy tinh thần, không cho bản thân gục ngã và bị đả kích lại. Lần này nhất định phải để cho anh ta biết cần phải tôn trọng tôi.


Nhìn cái điệu bộ sợ sệt đến phát run lên của anh ta kìa, sợ bỏ mẹ còn bày đặt. ^-^ Sao tôi lại học cái thói ăn nói thô lỗ vô văn hóa của anh ta thế nhỉ?


Tôi nở nụ cười nguy hiểm.


-Xem tôi có thể làm gì anh.


Dù anh ta có đang che giấu cảm giác lo sợ của mình nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy.


-Anh biết nhóc ghê rồi, nãy giờ anh đùa cho vui thôi mà, nhóc làm gì dữ vậy?


Rõ ràng đang đầu hàng. Tôi thừa thế xông lên, đã thắng phải thắng tới cùng, với cả cảm giác trêu chọc anh ta cũng thú vị hơn tôi tưởng. Thảo nào anh ta cứ hay chọc ngoáy tôi. -__-


-Không đùa, anh biết thừa tôi rất ghét mấy trò đùa vớ vẩn. – Tôi nghiêm mặt.

-Thế không lẽ nhóc tính làm thật? – Anh ta tỉnh bơ hỏi.

-Theo anh? – Tất nhiên tôi tỉnh bơ trả lời. =]]


Lần này thì anh ta không giữ được lâu nét vô tư vô lo của mình, trạng thái đã thay đổi, sắc mặt tái dần đều. Nếu áp tai xuống tôi thề có thể nghe thấy nhịp tim đầy run rẩy của anh ta lúc này. Nhưng thôi, ai lại làm thế, dẫu sao cũng là cơ thể con gái. =]]


-Anh biết lỗi của anh rồi, nhóc đừng có làm thế, anh sợ đấy!


Ối trời ạ, van xin??? Tôi không nghĩ là cái người tên Vũ Bảo Dương chẳng sợ trời chẳng sợ đất, đến nỗi thánh vật cũng không chết đó lại có lúc phải cầu xin tôi tha mạng. Cảm giác hưng phấn kích thích mạnh khiến tôi càng muốn dọa cho anh ta tái mét đi thì thôi.


Thế rồi như nhận ra sự nhục nhã của mình, tiểu Dương yếu đuối cũng làm lại bộ mặt nguy hiểm mọi khi.


-Anh đùa thôi, nhóc làm gì có gan đó!


Cái điệu cười hả hê kia tôi thề sẽ biến nó thành nỗi kinh hoàng lớn nhất của anh ta và chỉ cần nhớ lại cũng cảm thấy hối hận vô đối.


-Đừng có kích đểu nhau!


Tôi không cười hả hê như ai đó được, tôi chỉ có thể cười khẩy. ^-^


Giờ tôi không muốn phải đôi co thêm nữa, dùng hành động luôn cho anh ta khỏi khinh thường tiểu Linh... à không, Dương Việt Linh này chỉ biết nói không dám làm (tiểu Linh nghe mất hoàn toàn khí thế =_=).


Thực ra có một chút cảm xúc cá nhân mà không... cảm xúc cá nhân cũng nhiều nhiều, thôi được rồi, đa phần là cảm xúc cá nhân của tôi muốn làm thế này. Thú thật là nhìn thấy đôi môi căng mọng cứ phập phồng trước mắt tôi kia, tôi chỉ muốn chiếm lấy cho riêng mình. Vụ hồi sáng cho tôi cảm giác tốt khiến tôi lại càng muốn làm thế này hơn.


Tôi đã chạm được đến nó, đôi môi tuyệt diệu đó. Song, không phải tôi chủ động, không phải tôi phủ lấy nó mà chính là nó tiến đến khẽ chạm vào môi tôi. Anh ta đã nhổm lên rất nhanh và hôn tôi nhẹ nhàng như thế đấy. Tuy chỉ là cái chạm môi chẳng đáng nói nhưng dư chấn của nó thực sự kinh hoàng. Chạm chỉ trong vòng một giây nhưng cảm giác như thể sự mềm mại của nó cứ còn mãi trên môi tôi vậy, và nó đã khiến môi tôi cứ rung rung không thôi.


-Thế là đủ rồi, sao nhóc dám hành động dại dột thế chứ? Con gái con đứa mà dâm ô không tả nổi. Thất vọng, anh thất vọng về nhóc quá!


Anh ta đã đẩy tôi ra từ bao giờ. Có phải nhân lúc tôi bị choáng váng bởi nụ hôn trẻ con của anh ta không? Đồ cơ hội! Ở đây có kẻ cơ hội!!!


-Sao thế? Tiếc đến vậy à?

-Anh...


Đau không nói lên lời. Quả thực là rất đau, vố này thật quá sức chịu đựng của tôi.


-Nhóc cũng đừng có coi sex nữa!


Chỉ biết oán trách thiên địa và cái kẻ tên tiểu Linh! T^T


-Nhóc có thích anh không?


Lại là câu hỏi đó.


Kể từ khi chuyển ra ngoài sống riêng, tôi chỉ ngủ một mình cũng đã dần quen rồi, vậy mà hôm nay lại ngủ cùng một người khác, cảm giác mới lạ hơn ngủ cùng Nguyên nhiều. Vì thế cho nên tôi thấy khó ngủ quá! Tuy thế tôi lại không dám trở mình hay cựa quậy gì cả vì tôi cũng thấy tiểu Dương kia có động tĩnh gì sất. Cứ yên lặng đầy căng thẳng như thế ấy mà cuối cùng anh ta lại lên tiếng và hỏi một câu đã hỏi tôi không biết bao nhiêu lần.


Tôi hiện tại chưa dám chắc câu trả lời là gì, bởi thế tôi cứ im lặng. Vốn dĩ im lặng đã là thói quen và cách hành xử đặc trưng của tôi thế nên tiểu Dương cũng không hỏi thêm gì.


Mọi thứ lại chìm vào im lặng.


Đột nhiên tôi cảm thấy cơn ngái ngủ bao trùm lấy mình. Tôi chìm vào giấc mơ với câu hỏi không ngừng vang vọng bên tai...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net