Chap 61.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 61.


-Món lưỡi lợn hả? ^-^


Vừa nói tôi vừa nhấn mạnh từ "lưỡi" và nhìn tiểu Dương cười đen tối. Anh ấy không dám nói gì, chỉ nhìn tôi bực dọc và ra lệnh bằng mắt cho tôi chấm dứt ngay trò này.


-Đừng nói khi nãy hai người là hôn lưỡi nha!

-Chuẩn!


Tôi cũng chả biết hôm nay mình bị sao? Có con sói nào nhập nhầm vào người tôi rồi, tôi không nghĩ body của mình cũng có thể nhầm với body của tiểu Dương.


-Kinh hai người này quá, ngồi ăn lưỡi đi, ăn gì bổ nấy đấy, tôi đi!

-Đúng rồi đấy, nếu nhóc còn ngồi đây dám đảm bảo sẽ bị tên gay này làm cho buồn nôn mà chết.


Tiểu Dương nhắm mắt làm ngơ nhưng tôi biết anh ấy đang đau lòng lắm. Con sói xấu xa kia, tôi xin đấy, ra khỏi người tôi đi mà. T^T


-Nè, ăn lưỡi đi, ăn vào cho khỏe lưỡi còn tấn công người khác nữa chứ.


Tiểu Dương gắp cho tôi một miếng lưỡi và chẳng buồn nhìn tôi lấy một cái.


-Em xin lỗi, hôm nay em bị sao ấy.

-Không sao, không sao, anh không chấp. Người còn có lúc điên nói gì chó.

-Anh nói ai chó?

-Dương Việt Linh. Chó Dương Việt Linh, giống chó mới, trông thì vô hại nhưng thực sự thì tính rất chó!


Tôi nộ khí xung thiên, nếu nuốt trọn được cái lưỡi đang nhai trong miệng thì tôi nhất định sẽ nuốt luôn cả lưỡi mình nữa.


-Đã thích chó thì cho chó nốt ngày hôm nay nhé!

-Tính làm gì?

-Lên giường!

-Ăn đi!


Tiểu Dương trừng mắt lên và lại nhét vào miệng tôi tiếp một miếng lưỡi nữa. Muốn tôi cắn luôn vào lưỡi mình mà chết chứ gì?


-Anh nghĩ em nên ăn nhiều lưỡi để uốn lưỡi cho hẳn hoi trước đã nếu không lại nói ra toàn rác rưởi làm người khác phải nhục nhã thay.

-Anh cũng ăn đi.


Tôi cũng lấy một miếng lưỡi và nhét vào miệng tiểu Dương.


-Lưỡi anh yếu lắm đấy biết không?

-Ăn mau rồi về đi.

-À, hôm nay đuổi người ta về sao? Chuyện lạ!


Tính cả cái lưỡi của tôi nữa thì tổng vệ sinh là trong miệng tôi đang có ba cái lưỡi rồi, vậy mà tiểu Dương dốt toán không biết đếm kia vẫn cố tình nhét vào miệng tôi cái lưỡi thứ tư. Bội lưỡi! +_+


-Sặc, hai người làm cái gì nhau vậy? Kêu ăn lưỡi bổ lưỡi mà làm thật hả?


Giật mình. *______*


Cô bạn này cứ như ma, thoát ẩn thoát hiện, mà ẩn thì toàn là do bị đuổi mà hiện thì toàn là hiện vào những lúc quan trọng. --____--


-Còn chưa đi?

-Chưa. ^-^ Vừa gặp Uyên, nó mới chuyển qua kinh doanh cái này, em nghĩ nó cần cho hai người nên xin một cái về. Ha ha!!! ^o^


Cô bạn ném xuống mâm một vật gì đó. Cả tôi và tiểu Dương đều tò mò trố mắt lên nhìn vào mâm coi đó là cái gì.


-Bao...

-Bao cao su???


Tiểu Dương tiếp lời tôi rất nhanh. Và sau đó thì cả hai đứa tôi như khô héo trong tim nhìn nhau đau đớn hơn cả đau khổ.


-Con kia, có đứng lại không thì bảo??

-Áaaaaaaaaaaa, em chỉ có ý giúp đỡ... áaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!


Thế giới của Dương kaka thật đáng kinh ngạc. =_=


Ngày hôm nay nếu không gọi là ngày biến thái thì có thể tạm gọi là... ngày của lưỡi. +_+


-Không về sao?


Tôi thấy bất công đầy mình, nhìn tiểu Dương đòi công bằng.


-Sao anh qua nhà em hoài, ở lại qua đêm như không thì chả sao mà em qua đây tí đã đuổi như hủi thế?

-Nhỏ này hôm nay bị sao thế? Sao cứ đòi ở lại nhà con trai thế hả? Có lòng tự trọng không vậy? Bờ cờ sờ còn nằm đó đấy, bị thịt thì đừng có kêu!

-Nói như đúng rồi, thịt em xong người thiệt thòi không phải anh sao?

-Nói cũng có lí. =((


Chỉ được cái nước to mồm. =_=


-Ở nhà bừa bộn lắm, về lại phải dọn, mệt.

-Em gọn gàng lắm mà.

-Sáng nay làm vỡ bát, còn chưa kịp dọn thì bạn anh gọi vội tới luôn.

-Thế bộ về cũng không dọn hay sao mà không về?

-Bữa sau anh sang dọn cho chớ sao.

-Anh là Oshin của em à?

-Chứ còn không?

-Tát cho.

-Không nói hôn chết giờ nữa à?


Anh ấy thường có câu nói bất hủ đó mà. ^-^ Chắc sợ rồi.


-Không nói nữa.

-Sao không?

-Bố không thích, sao phải xoắn?

-Xoắn thì sao?

-Thì biến bà mày đi! >_<


Tôi biết tại sao ngày hôm nay tôi lại luôn muốn chọc cáu tiểu Dương rồi, thì ra lâu ngày xa cách tôi chợt nhận ra khi anh ấy nổi cáu lại quá sức đáng yêu, chỉ cần nhìn anh ấy như thế thôi cũng thấy hài lòng.


-Hơ hơ... tự nhiên anh lại buồn ngủ quá!


Tiểu Dương vừa đưa tay che miệng ngáp, vừa xua xua một tay còn lại ý đuổi tôi về, tôi làm ngơ như không biết.


-Thì cứ ngủ đi!

-Mày phải về anh mới ngủ được chứ thằng ranh này?

-Mọi hôm đuổi anh cũng có thèm về đâu, hôm nay em ở lại đây.


Tôi tính mặt dày thử ngày coi sao, tiểu Dương như thế suốt, chắc phải có gì đó thú vị lắm mới hấp dẫn anh ấy mặt dày suốt như thế.


-Này này, em ở một mình không sao nhưng anh ở với bạn đấy nhé, em ở đây rồi thì bạn anh tính sao?

-Kệ đi!

-Học cái tính vô trách nhiệm đó ở đâu thế hả?


Tiểu Dương lại mất bình tĩnh rồi. Tôi càng thích thú chọc vào chơi.


-Anh không thấy quen à, học từ anh đó.

-Ừ nhỉ, thảo nào cứ thấy quen quen.


Tôi cười, giờ mới nhận ra là tiểu Dương vừa ngô ngố, vừa đáng yêu.


Tôi cũng mệt chẳng muốn nói nữa. Tôi ôm lấy tiểu Dương và kéo anh ấy nằm xuống. Tôi sẽ ôm anh ấy ngủ thế này để không làm mất anh ấy lần nữa, đã ôm rồi tôi nhất định không buông ra dù có là anh ấy muốn đẩy tôi đi.


-Bỏ ra cái!

-Em không muốn buông anh ra lần nữa, không muốn.

-Tiểu Linh...

-Em rất yêu anh, tiểu Dương.


Không thấy anh ấy nói gì nữa, tôi nhắm mặt và vẫn không có ý buông tay mình ra khỏi người tiểu Dương. Mong rằng đây không phải chỉ là một giấc mơ. Nếu nó lỡ là giấc mơ rồi thì mong chúng tôi sẽ không bao giờ tỉnh lại.


Hai nhịp tim cứ dần dần hòa vào làm một.


Tôi chìm dần vào giấc ngủ bên tiểu Dương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net