Chap 65.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 65.


-Ghen à? ^-^


Tôi thật đáng chém, sao cứ phải tỏ ra bực bội như thế? Nhìn cái nụ cười của tiểu Dương... chỉ muốn...đập đầu. >"<


Tôi đau đớn hơn khi nhận ra thực sự thì... tôi đang ghen thật. +_+ Cái cách anh ấy kể lể về mấy cô bồ rồi vợ cũ của mình làm tôi chỉ muốn phát điên lên. Đã thế tôi hỏi tôi thì sao lại cứ lơ đi, bảo tôi không điên có được không??? >"<


-Rút cuộc thì với anh em là cái gì?


Tôi khổ sở đòi danh phận, sao mà đáng xấu hổ, cứ như một đứa con gái thật vậy. Xin lỗi nhưng tôi là gay, không có phải con gái. -___-


-Cái này gọi là đòi danh phận đây đúng không? ^-^


Đừng có cười kiểu đó nữa. >_< Tôi biết tiểu Dương rất thông minh và nhanh nhạy, nhưng tôi không nghĩ anh ấy lại còn đọc được cả ý nghĩ của tôi nữa.


Tôi không nói gì hết, lại im lặng.


-Với anh...


Tiểu Dương dè chừng từng từ một, ánh mắt nhìn tôi vẻ giễu cợt đến là đáng chết nhưng tôi cố gắng cho qua.


-Với anh...


Nhất định không được manh động.


-Với anh em là tiểu Linh dễ thương! ^-^

-NÈ!!!


Không nổi điên không được. >"< Cứ như tôi là trò đùa của anh ấy vậy, tôi thấy rất ức chế, vô cùng ức chế, và... rất tủi thân.


-Đùa thôi, với anh...

-Đùa cái con khỉ!


Tôi bực mình bỏ đi, lúc nào cũng chỉ thích xỉa xói với bắt chẹt người ta. T___T


-Với anh tiểu Linh là tất cả.


Anh ấy không đuổi theo, có lẽ vẫn đứng yên ăn vạ trước cửa hàng kem nhà người ta mà nói vọng lại. Tôi cũng không thể bước tiếp, bước chân bị câu nói đó níu kéo. Đó là câu nói... ngọt ngào nhất trước nay tôi được nghe.


Tôi quay người lại, nhìn sâu vào trong ánh mắt thăm thẳm của tiểu Dương, tôi chỉ tìm thấy một hình ảnh duy nhất, đó là tôi, chỉ có tôi trong ánh mắt đó, không một điều nào khác. Với anh ấy, tôi – tiểu Linh này – là tất cả.


Không che giấu được niềm hạnh phúc và cảm động lúc này, tôi tiến lại gần tiểu Dương, thực hiện hành động mà đáng lẽ phải là sự trừng phạt cho trò chơi khi nãy.


Không phải là giữa lòng đường như đã nói, nhưng ngay trước cửa hàng người ta mà làm thế này cũng đáng xấu hổ lắm rồi. -____-


Trước đó tôi nhẹ nhàng nói rất khẽ.


-Em yêu anh!


Chỉ đơn giản và ngắn gọn như thế thôi, nhưng đó là cách tôi cho tiểu Dương thấy tình yêu của tôi, sự quan trọng của anh ấy trong lòng tôi. Với anh ấy tôi là tất cả, còn với tôi anh ấy là toàn bộ.


Người qua đường sẽ thấy trước một cửa hàng kem có một đôi kì lạ đang hôn nhau, người con trai rất cao rất đẹp, người con gái cũng rất đẹp rất cao.


D.K: Sorry mọi người, dẫu biết mọi người không thích nam chính tự sướng vì không phù hợp với tính cách lạnh lùng của anh ta nhưng xin lỗi, tôi làm thế này chỉ đơn giản là phục vụ cho câu đối kia thôi, các bạn không thấy câu "người con trai rất cao rất đẹp, người con gái cũng rất đẹp rất cao" rất là vần sao? Nếu không dùng từ như thế thì sao được một câu hay ho được. Thế cho nên thông cảm cho tác giả và tiểu Linh lần này. ^-^


Tôi cũng chẳng quan tâm người ta sẽ nghĩ chúng tôi có phải giới tính thứ ba hay không, tôi hiện giờ chỉ quan tâm đến tiểu Dương, chỉ quan tâm coi anh ấy nghĩ gì về tôi, dành tình cảm cho tôi như thế nào và có hạnh phúc như tôi hạnh phúc vì anh ấy không. Chỉ như thế thôi, tôi hiện giờ chỉ sống vì tiểu Dương mà thôi. Kể cả không ngần ngại làm tâm điểm chú ý cho mọi người tôi cũng có thể làm. (Nói vậy thôi chứ thực ra tôi không ngờ là mặt mình dày thế đâu. -____-).


Sau nụ hôn công cộng đó, tôi và tiểu Dương như ngầm thống nhất với nhau bỏ chạy. Được chú ý cũng nên có giới hạn thôi. ^-^


-Anh không ngờ tiểu Linh của anh lại mặt dày thế đâu. ^.^


Lại đọc được ý nghĩ rồi. =_=


-Ê, tiểu Linh đáng ghét!

-Dạ?


Tôi ngân dài câu đáp với ý không hài lòng, tôi đâu có đáng ghét, chỉ... đáng chết thôi. +_+


-Quay nhìn anh này.


Lắm chuyện! Tôi quay lại và nhìn vào mắt tiểu Dương chờ đợi một câu hỏi.


-Anh hỏi nhé!


Tôi vẫn chờ nãy giờ. =_=


-Nghe nói lúc trước em không có lạnh lùng như thế này, thấy bảo với Nguyên em dịu dàng ngoan ngoãn và đôi lúc còn khó chơi lắm cơ mà. Sao với anh em lại lạnh – lùng như thế?


Lạnh lùng sao? Phải rồi, sao tôi không nhận ra điều đó nhỉ? Sau chuyện với Nguyên tôi đã trở nên lạnh lùng và tách mình ra khỏi thế giới. Mà đáng lẽ với tiểu Dương sau khi tìm thấy được hạnh phúc trở lại rồi tôi phải trở lại là mình trước kia chứ nhỉ? Có lẽ bởi tôi thấy tiểu Dương đến với tôi trước kia vì tính cách lúc đó của tôi, vì tôi lạnh lùng nên tiểu Dương mới bám theo và "tán tỉnh" tôi nên tôi không muốn quay lại là mình trước đó nữa để khiến anh ấy không thấy xa lạ và có khoảng cách với tôi. Nhưng tôi phải giải thích thế nào cho anh ấy hiểu. Nói sự thật sao? Không, hơi ngại, lại bị trêu chọc cho coi.


Mà sao tôi phải ngại ngần nữa nhỉ? Yêu nhau thì cũng đã nói thế rồi, còn cả thể hiện tình yêu qua hành động nữa, thậm chí là hành động giữa bàn dân thiên hạ, còn gì để mà ngại nữa chứ?


Nói thế nào thì vẫn thấy khó nói lắm.


-Sao?

-Sao?

-Cái thằng này, anh đang hỏi mà nghĩ ngợi linh tinh cái gì đó? >_<

-Nghĩ lí do thôi.

-Lâu thế?

-Thì cũng phải nghĩ sâu sắc chút chứ.

-Có gì mà phải sâu sắc?

-Kệ em, không muốn nghe câu trả lời thật lòng hay sao mà giục.

-Ờ ờ, thật lòng à, cứ thoải mái, sao phải xoắn?


Anh ấy đáng yêu thế này, thật xấu xa nếu tôi không nói thật cho anh ấy biết.


-Anh thích em lạnh lùng như thế này hay thích em đối với anh như từng đối với Nguyên.


Tôi đang dùng kế kích tướng, mong là anh ấy đủ thông minh để hiểu và xác định một câu trả lời đúng đắn.


Và quả thật tiểu Dương đã phải suy nghĩ khá lâu trước khi đưa ra câu trả lời.


-Anh thích tất cả, anh yêu em nên em như thế nào anh cũng yêu hết.

-Gì???


Tôi phát hốt. Câu trả lời kiểu gì vậy?


-Thôi đi, không phải thử anh, anh biết thừa kế hiểm của nhóc rồi! Anh thông minh lém! ^o^

- = ="


Thông minh không đúng lúc rồi, ý người ta là gì mà lại suy ra kiểu đó.


-Em không muốn anh nhìn thấy con người thật trước kia của mình vì sợ anh chỉ thích em như lúc đầu anh gặp.

-Vậy à?...Thế á??? O_O


Câu đầu rất bình thản, câu sau rất hốt hoảng. =_= Đã nói là phải suy nghĩ kĩ trước khi nói gì mà.


-Tức là... vì anh nên mới thế? Vì anh nên mới tỏ ra lạnh lùng chớ thực chất em cũng chẳng muốn thế? ^-^


Ôi, cái nụ cười phấn khích đó thực sự khơi gợi sự trêu chọc trong tôi, chỉ muốn đè bẹp sự hứng khởi của tiểu Dương. ^-^


-Không. Thực sự là em đã thay đổi và em thích mình như hiện tại. Lạnh lung cho đỡ bị phát hiện mình là gay!

-Anh ghét em! T________T


Còn em thì rất thích nhìn thấy anh đau khổ như thế. ^_^


Đang vui vẻ thì có điện thoại của tiểu Dương. Không biết có vụ gì mà lại không thể nói chuyện trước mặt tôi? Tuy biết là không nên tò mò chuyện đời tư của người khác nhưng tôi vẫn thấy khá là khó chịu trước cái kiểu anh ấy hú hí cười khi đang nghe điện thoại.


-Thế á? Được, được, đến ngay, đến ngay, đợi anh!


Khi tôi vẫn còn đang tò mò cố rướn tai ra nghe thì tiểu Dương quay ngoắt lại, vẫn giữ nụ cười thích thú trên môi làm tôi lại càng thấy bực bội.


-Nè, nghe lén là xấu lắm đấy biết không hả nhóc con?

-Anh đi đâu à?

-À... bạn anh có chuyện... kêu anh đi gấp, tình hình là phải bỏ rơi em rồi...

-Bạn có chuyện mà anh cười vui sướng vậy à?

-Ừ, sướng chứ, nó...


Tôi còn không biết người trước mặt mình là ai sao? Vũ Bảo Dương mở miệng nói dối, đóng miệng cũng giở trò dối trá được, không đáng tin chút nào hết.


-Anh nói thật mà...


Tin được mới lạ chứ? -____-


-Thế nhé, anh phải đi.


Tôi kéo tay tiểu Dương giữ lại, tính bỏ rơi tôi sao, đừng có nghĩ tôi sẽ để yên.


-Không cho đi!

-Ơ cái con nhỏ này, bỏ tay ra, anh có việc thật mà.

-Anh đi đâu?

-Buồn cười, còn chưa cưới nhau mà đã tính quản giáo anh, anh đi chơi với gái được chưa?


Biết thế nào cũng chỉ mấy cái trò này thôi mà, chỉ có đi chơi với gái thì cái bản mặt mới tươi tỉnh như trúng số thế, có khi còn hơn cả trúng số. =_=


Tôi thấy lòng tự trọng của mình bị đả kích nghiêm trọng và tôi rất là bực mình.


-Tiểu Linh là tất cả của anh là như thế này đây hả?

-Ôi giời ạ, ghen cũng có chừng mực thôi chứ, anh đang vội lắm, thế nhé!

-Em ghét anh! >"<

-Ừ, kệ, ghét thì ghét, ai bảo em không xinh!


Tôi đứng trơ ra giữa đường giữa chợ. Bị bạn trai bỏ rơi với lí do "ai bảo em không xinh". +_+


Đúng thế, tôi đã bị bỏ rơi. Giờ thì tôi hiểu ý nghĩa câu "đem con bỏ chợ".


Tiểu Dương, anh nhớ cái ngày hôm nay. >"<


Như thể cả thế giới đang cười mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net