Chap 77.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Klq nhưng các bạn có nhã hứng thì qua ủng hộ truyện mới của tớ nha, sao nó ế ẩm quá dời à??? :'(

http://www.wattpad.com/myworks/34024375-gi%E1%BA%A5c-m%C6%A1-idol (Giấc Mơ Idol)

Chap 77.

-Tiểu Linh…

Tôi biết sẽ như thế, vì tôi biết tính cách của người đó, mà tôi thì hiểu gì nhỉ, nếu hiểu thì tôi đã chẳng có ngày hôm nay.

Tôi không vội vã, không lẩn tránh, tôi bình thản đối mặt và chờ đợi một sự giải thích bằng một chút ít niềm tin còn sót lại trong trái tim tôi, chỉ một chút đó thôi nhưng tôi lại quá trông mong một lời lí giải. Tôi tự thấy rằng mình đã điên mất rồi.

Tôi không quay lại mà để anh ta chủ động đến trước mặt tôi, chủ động là việc anh ta luôn luôn làm với tôi mà.

-Anh…sẽ không hỏi tại sao em lại quyết định đi du học, đó là lựa chọn của em, anh chỉ muốn biết câu trả lời cho thái độ của em hôm nay. Làm ơn hãy cho anh biết…

Tôi mới là người cần phải biết tất cả! Nhưng thôi, giờ thì sẽ chấm dứt hết toàn bộ, với biểu hiện và sự ngây thơ không hiểu gì của anh ta đã đủ để tôi biết mình đã hoàn toàn sai lầm rồi.

Tôi cũng có thể nói dối.

-Tôi phải đi du học và khoảng thời gian năm năm là quá dài để thử thách mối quan hệ của chúng ta, vì thế tôi không muốn tiếp tục nữa.

-Là lí do đó sao?

Anh ta cẩn trọng hỏi lại, tôi chớp ngay lấy cơ hội đó mà hỏi luôn.

-Chứ theo anh còn lí do nào nữa?

Biểu hiện có tật giật mình rồi lại như thể muốn nói một điều gì đó, nhưng cuối cùng lại dịu xuống và im lặng.

Tôi khẽ cười mỉa mai và bỏ đi.

-Có chuyện gì đã xảy ra rồi phải không?

Sao tôi vẫn còn trông mong nữa chứ, con người đó sẽ không bao giờ nói ra đâu, tôi chỉ tự mình làm tổn thương mình thêm mà thôi. Ấy thế mà tôi vẫn quay lại và hỏi.

-Anh nghĩ có thể là chuyện gì?

-Tiểu Linh…

Đừng có gọi tôi cái kiểu đó, tôi chưa khi nào tên tiểu Linh hết, cha sinh mẹ đẻ tên tôi đã là Dương Việt Linh, chưa từng có thêm chữ nào khác.

Tôi vốn là một kẻ hèn nhát nhưng tôi không nghĩ lại có kẻ còn hèn nhát hơn cả tôi, anh ta không hề muốn thú nhận và cầu xin sự tha thứ, anh ta là đồ xấu xa và anh ta đáng bị nhận sự trừng phạt của tôi hay của ai đó. Tôi đã sai thật rồi!

Tôi quay lưng bước đi, không phải là lần đầu tiên tôi làm thế, cũng chẳng phải lần đầu tiên tôi thấy trái tim mình kêu lên đau đớn, nhưng lần này trong cái cảm giác đau nhoi nhói đó lại là sự cam lòng, can tâm tình nguyện mong muốn một kết cục như vậy. Bước chân tôi bước đi và không một điều gì cản bước lại, đây là điều tôi không cảm thấy hối hận. Trước giờ tôi chỉ hối hận có duy nhất một điều…

Vũ Bảo Dương không đuổi theo tôi nữa, mà có đuổi theo thì tôi cũng không còn nhìn thấy anh ta tồn tại trên cuộc đời này nữa.

Tôi đứng nơi vỉa hè, nhìn khắp xung quanh, một thế giới rộng lớn đến nhường này, một cuộc sống nhộn nhịp náo nhiệt vô tình đến nhường này…cớ sao lại để cho tôi giáp mặt con người đó. Dòng người tấp nập trên phố, những gương mặt xa lạ, những nụ cười, những cái cau có, những giọng nói, tiếng nạt, tiếng cãi cọ, đủ mọi thể loại, tôi chỉ là một phần tử nhỏ bé trong đó, Vũ Bảo Dương cũng chẳng phải lớn lao gì, cớ sao hai chúng tôi lại phải giáp mặt nhau, tại sao số mệnh khắc nghiệt lại tạo ra cho tôi ngày hôm nay. Đau một lần là quá đủ, đau đến lần thứ hai tôi sẽ không còn đủ nghị lực sống nữa. Nhưng… Dương Việt Linh tôi nhất định sẽ tồn tại để trả lại tất cả những đau khổ mình đã phải gánh lấy, tôi nhất định sẽ tìm thấy một hạnh phúc mới, một hạnh phúc không phải trong tình yêu, tôi nhất định sẽ tìm ra.

Tôi sẽ đóng trái tim lại để nó mãi mãi không mở ra chào đón một hình ảnh nào nữa, tôi cũng sẽ xóa bỏ hết tất cả những gì còn tồn tại trong đó.

Tôi sẽ sống lại một lần nữa…

-Vâng, mẹ ạ, là con Việt Linh đây.

-Sao thế con? Vẫn sống tốt chứ? Có thiếu gì không để mẹ bảo người đem lên cho?

-Tốt lắm mẹ ạ, mà khỏi cần đồ đạc gì nữa, mấy nữa con đi du học rồi, con nhận được học bổng.

-Sao?

Tôi biết bố mẹ sẽ không vui vì điều này và nhất định sẽ được một bài thuyết giáo dài nhưng đó là quyết định của tôi và tôi tin bố mẹ sẽ hiểu cho quyết định đó.

-Con xin lỗi vì không nói trước với bố mẹ đã làm thế, con sẽ nói sau ạ.

-Ừ.

Giọng mẹ trầm xuống hơn.

Con xin lỗi mẹ, xin lỗi bố. Con biết lỗi của con lớn lắm. Con có lỗi khi con không phải là một người con trai bình thường có thể làm bố mẹ tự hào. Con có lỗi khi con lại không thể tìm kiếm một tình yêu hạnh phúc để làm bố mẹ không lo lắng. Con xin lỗi khi con chỉ có thể hèn nhát bỏ đi để lảng tránh sự thất bại trong tình yêu. Lỗi của con không đáng được tha thứ. Nhưng bố mẹ yên tâm, năm năm, chỉ năm năm thôi, sau năm năm con nhất định sẽ trở về và làm lại một cuộc đời ở đây thật tốt. Hãy tin con, con hứa đấy! Trên đời này con chỉ còn có thể đặt niềm tin và lời hứa với bố mẹ mà thôi.

Tôi thực sự cảm thấy quá mệt mỏi, không còn động lực để tôi cảm thấy khá hơn, chỉ thấy tuyệt vọng và chán nản. Lỗi lầm lớn nhất trong chuyện này không phải là tôi sao? Không phải chính là tôi đã quá tin tưởng con người đó, không phải chính là tôi đã yêu mù quáng đến ngu ngốc con người đó, không phải chính là tôi muốn lợi dụng con người đó để rồi tự mình để bị lợi dụng lại mà không biết? Không phải chính là tôi? Là tôi! Tôi nên hận mình hơn là hận người đó.

Thực sự tôi phải làm sao bây giờ?

Tôi thực sự không biết mình phải làm gì nữa…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net