Chap 78.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 78.

Sao con nhỏ giờ này vẫn chưa về? Ruột gan tôi sắp cháy đen mất rồi. Sao còn chưa về? Tôi cũng sắp cắn mòn hết cả móng tay của mình rồi. Về mau đi chứ?

Tôi đứng ngồi không yên. Chắc chắn là phải có chuyện gì đó rồi, chắc chắn là thế, chắc chắn tiểu Linh đã biết được gì đó…về bí mật không thể tiết lộ của tôi… tôi…tôi không thể nào ngồi yên được, tôi phải làm gì đó…tôi…

Anh ta gọi làm cái quái quỷ gì, tôi đang điên đừng có làm tôi phải phát điên lên nữa.

-Cần gì???

-Bình tĩnh, anh chỉ muốn gặp…

-Ai anh em với nhà mày! >”<

-Đã nói bình tĩnh.

-Gặp nhau sao? Vậy thì gặp đi, tôi cũng muốn hỏi cậu đây, gặp đi!!!

Tôi quát lên, như thể chỉ chờ giờ phút này để xả cơn giận đang không thể kiềm chế được nữa trong tôi.

Vừa ngồi xuống tôi không suy nghĩ gì mà hỏi luôn.

-Cậu đã nói gì với tiểu Linh của tôi?

-Cứ uống li nước đi cho hạ hỏa đã.

-Nói mau!

Tôi lại gắt. Mọi người xung quanh có vẻ đang nhìn, nhưng tôi không quan tâm, ánh mắt hận thù không sao dời khỏi tên kia cho được.

-Cũng đừng có lúc nào cũng nói “tiểu Linh của tôi” như thế, anh thấy rất khó chịu.

-Kệ con mẹ anh!

Không dưng đâu lại gọi anh ta là anh, kệ đi, không còn quan trọng gì nữa rồi.

Như thể không quan tâm đến sự bực tức đến phát điên của tôi, anh ta vẫn cười. [*************]!!! >”<

-Chắc tiểu Linh của em cũng không được nghe gọi là anh như thế đâu nhỉ?

-Đừng có thách thức tôi!

-Anh đã nói là bình tĩnh.

Tôi lập tức đứng lên và trừng mắt lên.

-Mọi người vẫn đang nhìn em đấy.

-Nếu không muốn bị nghe những câu thiếu văn hóa thì hãy nói đúng vấn đề đi!

Tôi đã mất quá nhiều thời gian để chờ đợi một kẻ đang đem tôi ra làm trò đùa thế kia, nếu không phải vì tôi quá nóng lòng chờ đợi một câu trả lời có thể có ở anh ta thì tôi đã cho anh ta li nước vào mặt và bỏ đi. Nhưng tôi rất giỏi kiềm chế đúng không, tôi nhất định phải tìm ra lí do.

-Anh đủ sức để cãi lại với em, nhưng vì nghĩ đến tâm trạng em hiện tại không tốt anh sẽ nhường nhịn.

-Nói nhanh!

-Cứ ngồi xuống.

Tôi buộc lòng ngồi xuống và uống cạn li nước trước mặt, uống xong tâm trạng có phần vợi đi đôi chút.

Tôi còn chưa kịp hỏi lần nữa thì anh ta đã nói luôn.

-Anh không biết em và tiểu Linh của em đã xảy ra chuyện gì, anh chỉ nói lại là anh không làm gì cả. Để xảy ra ngày hôm nay em không nghĩ toàn bộ lỗi đều là do mình gây ra sao? Em nổi cáu với lỗi lầm của mình và đổ toàn bộ sự giận dữ lên đầu người khác không thấy là mình quá vô lí?

-Đừng có lải nhải, cậu thực sự không làm gì?

-Là lỗi của em!

Anh ta cứ không ngừng đổ tội lỗi lên đầu tôi. Là do tôi sao? Chứ không phải tội lỗi đều từ anh ta mà bắt nguồn?

-Nếu em không muốn nhận lỗi cũng không sao, anh sẽ nhận hết, sẽ nhận lỗi vì do anh đã bỏ rơi em khiến em phải lừa dối một tên gay và trêu đùa với hắn ta, anh sẽ nhận toàn bộ lỗi lầm để em được thanh thản.

-Đừng nói như thể cậu cao thượng lắm, tôi không thèm sự thương hại giả dối của cậu, và tôi với tiểu Linh cũng không phải trêu đùa?

-Thế em yêu một tên gay sao?

-Tôi nói rồi, gay nhưng anh ấy hơn một thằng con trai không ra gì.

-Nhưng giờ thì hắn ta đã bỏ rơi em rồi đấy!

-Không, tiểu Linh không bỏ rơi tôi, là tôi đã lừa dối anh ấy.

-Anh không muốn nghe về tình yêu của em với hắn. Anh muốn chúng ta làm lại từ đầu.

-Đừng bao giờ nghĩ đến ngày đó!

Và tôi bỏ đi. Lòng càng rối hơn to vò, rối ren vô cùng.

-Về muộn vậy?

Nhìn thấy ku Tài tôi lập tức như bừng tỉnh khỏi cơn mê, tôi như kẻ điên xông tới con nhỏ hỏi dồn dập.

-Nhàn à, nói cho anh đi, tại sao lại như thế? Là ai đã nói với tiểu Linh? Mà kẻ đó đã nói cái gì? Tại sao tiểu Linh lại như thế? Tại sao anh ấy lại bỏ rơi anh? Tại sao lại đối xử với anh như thế? Là kẻ nào? Kẻ nào???

Phát điên thật rồi, chỉ còn thiếu sự khóc lóc thảm thiết nữa thôi là tôi thực sự có thể vào bệnh viện tâm thần được rồi, thay vì làm bác sĩ tôi sẽ làm bệnh nhân. Thích thú với ý nghĩ đó, tôi lại quay ra cười khành khạch. Điên rồi, điên thật rồi, tiểu Linh ơi! Haha!!!

-Anh bị cái gì vậy?

-Tiểu Linh…anh ấy…lại bỏ rơi anh nữa…

Nghĩ đến chuyện đó, tôi lại thấy đau đớn và tru tréo ầm ĩ lên, muốn khóc quá, nhưng tôi không muốn mình trở nên yếu đuối kiểu đó trước mặt con nhỏ này, nhưng mà tôi đau lắm, tôi thực sự muốn khóc.

-Lại chuyện gì nữa đây?

Tôi ngồi bịch xuống giường, cả con người như đi vào vô thức, tôi lải nhải những điều mà dường như trong trí não đã nhắc đến quá nhiều, tất cả cứ như trôi chảy tuôn ra như được lập trình, khô cứng và không chút cảm xúc.

-Có ai đó đã nói cho tiểu Linh biết về bí mật của anh, về việc anh giả les để theo đuổi anh ấy. Chắc chắn là chuyện đó vì chỉ có thể là chuyện đó mới khiến anh ấy trở nên lạnh lùng như vậy, thậm chí còn chẳng nhìn anh lấy một lần, cái chất giọng thì còn hơn với người xa lạ nữa. Xin để được nhận học bổng đi du học, để rời bỏ nơi đây, để rời bỏ anh. Anh ấy bỏ rơi anh…

Bất giác tôi nhận ra một thứ chất lỏng giết người đang lăn trên má, tôi muốn khóc thì không khóc được, nó cứ đợi những lúc tôi không mong muốn mà ập tới trào ra. Tôi giơ tay lên lau những giọt nước và tròn mắt nhìn chúng.

-Cái gì đây trời? Cái gì vậy ku Tài? Cái này là cái gì vậy???

-Bình tĩnh đi!

Câu này khiến tôi nghĩ tới thằng kh.ốn Trần Hoàng Nam. Tôi lại phát điên gào thét lên.

-Bình tĩnh, sao đứa nào cũng kêu tôi bình tĩnh, làm sao có thể bình tĩnh được, có bao giờ gặp phải hoàn cảnh của tôi không mà bình tĩnh. Các người thì thế nào? Nếu đau khổ thì nằm một chỗ cam chịu và khóc lóc như một kẻ hèn nhát, tôi thì không thể, tôi không thể chấp nhận sự thật không như mình mong muốn, tôi phải tìm ra câu trả lời, phải làm theo ý mình dù có là phát điên. Vì thế đừng có kêu tôi phải bình tĩnh!!!

-Đừng giận cá chém thớt nữa.

Tôi ôm đầu khổ sở. Đúng, chính là như thế, tôi đang hèn nhát hơn cả những kẻ hèn nhát, tôi đã giận cá chém – cái điều mà tôi luôn bắt người khác không được làm thế với tôi – nhưng tôi lại đối xử với những người quan tâm tôi như thế.

Tôi dịu giọng hỏi con nhỏ.

-Nhàn à, em có biết đó là ai không? Là kẻ nào căm ghét anh đến độ muốn phá hoại hạnh phúc của anh đến thế?

-Kẻ căm ghét anh thì nhiều lắm, cả em cũng căm ghét anh nè!

Đừng có đùa nữa, tôi không có tâm trạng đâu.

-Hỏi Nam chưa?

-Nó nói không làm.

-Tin làm sao được.

Đúng rồi, không đáng tin, một kẻ đã bỏ rơi tôi thì không đáng tin chút nào. Anh ta nói muốn quay lại với tôi, để có thể làm được điều đó anh ta chỉ có thể phá hoại tôi và tiểu Linh mà thôi. Đúng rồi, sao tôi có thể cả tin dễ bị lừa như thế. Tôi sẽ giết thằng chó đó!

-Mà cái đó giờ cũng đâu có quan trọng, lỗi vẫn là ở anh cơ mà, là anh đã lừa dối tiểu Linh của anh.

Con nhỏ nói câu nào cũng đúng hết. Vậy tôi phải làm sao chứ? Không lẽ chấm dứt tất cả ở đây? Tôi hoang mang càng thêm hoang mang.

-Giờ anh phải đối mặt với lỗi lầm, không cần biết tiểu Linh đó đang giận anh vì điều gì anh cũng hãy thú nhận tất cả với anh ta và mong sự tha thứ. Nếu đủ yêu để tha thứ cho anh thì sẽ là một cái thúc tốt đẹp, còn nếu không, nếu ach ta nhỏ nhen nhất quyết ra đi thì anh coi như mình đã lại nhìn nhầm người lần nữa.

-Nếu là lần thứ hai anh sẽ phải từ bỏ tiểu Linh thật sao?

-Nếu như thế thì anh ta không đáng để anh của em phải đau khổ như thế, cứ nghĩ đó là một Nam thứ hai thôi!

Tôi bật khóc thành tiếng. Tôi không ngờ người mà tôi luôn trêu chọc không bao giờ gọi tên thật lại quan tâm và nghĩ cho tôi nhiều như thế. Giờ mới thấy có một người bạn thật tốt.

-Em ôm anh được không, Nhàn?

Không đáp lại bằng lời nói, con nhỏ nhẹ nhàng ôm lấy tôi. Cảm giác như được bao bọc tôi càng khóc lớn hơn, nổ tung toàn bộ những hỗn độn trong lòng. Tôi ôm chặt lấy con bé, đó chính là điểm tựa duy nhất tôi có hiện giờ. Tôi không thể để những người đang quan tâm tôi như con bé phải thất vọng.

-Anh phải đi gặp tiểu Linh để giải thích, anh phải làm ngay nếu không sẽ muộn mất, lỗi lầm càng để lâu càng nghiêm trọng.

-Để sau đi, anh ta chưa biến mất nhanh như vậy đâu.

-Không, dễ dàng biến mất lắm.

Khi một thứ quan trọng đã không còn ở trong tay ta nữa sẽ không mất nhiều thời gian để nó tan biến mãi mãi không bao giờ trở lại. Tôi không thể để mình thêm hối hận một lần nữa.

Tôi lấy lại tinh thần và đi tìm tiểu Linh.

-Tiểu Linh à, mở cửa cho anh đi, anh biết em ở trong đó, mở cửa cho anh đi, anh xin em đấy.

Vẫn không thấy ai ra mở cửa. Tôi không thể từ bỏ dễ dàng như thế. Tôi tiếp tục đập cửa và gọi dẫu tay thì đã tê và giọng thì cũng sắp khản đặc.

-Tiểu Linh…

-Này cháu gái.

-Dạ?

Tôi quay lưng lại, một bác gái đang nhìn tôi.

-Chàng trai ở đây mới dời đi rồi.

-Bác có biết đi đâu không ạ?

-Cũng không biết nữa, nhưng cậu ấy không có trong nhà đâu.

-Vâng, cháu cảm ơn ạ!

Anh ấy…không lẽ đã biến mất? Không, tôi không được nản lòng. Phải làm gì, phải làm gì? À phải rồi!

-Mai à?

-Ừ, sao thế?

-Cậu có biết nếu không ở nhà thì tiểu Linh có thể đi đâu không?

-Ờ thì đi chơi, đi học, hoặc là…

-Ý tớ không phải thế, nếu là rời khỏi nhà thì có thể đi đâu ấy?

-À…vậy thì chắc cậu ấy về nhà ở ngoại ô đấy.

-Nhà ở ngoại ô?

-Ừ, nhà bố mẹ cậu ấy.

Về nhà bố mẹ, không lẽ là để chuẩn bị đi du học. Tôi mất anh ấy thật rồi.

Tôi ngồi gục xuống trước cửa nhà tiểu Linh. Mọi hi vọng nhanh chóng vụt tắt, lòng tôi lại nặng trĩu và trái tim tôi lại nhói lên. So với nỗi đau khi trước nỗi đau này lớn hơn rất nhiều. Lúc trước là tôi bị người ta làm tổn thương, còn hiện giờ vừa là người ta vừa là vì chính tôi tự làm tổn thương mình, nỗi đau như tăng gấp đôi, đau đớn càng thêm đau đớn, tuyệt vọng bội phần tuyệt vọng.

Chấm hết thật rồi, tôi không còn tiểu Linh nữa rồi, tôi mất anh ấy thật rồi, mất rồi. Bàn tay tôi tham lam nắm giữ quá nhiều để rồi đã để tuột mất tất cả, không còn lại dù chỉ là một chút niềm tin để tiếp tục sống. Tôi phải làm sao hả trời???

Biết là gọi cho tiểu Linh cũng tuyệt vọng nhưng tôi vẫn muốn gọi, tôi nhất định phải được nghe thấy giọng nói của anh ấy, tôi nhất định phải giải thích.

Càng cố gắng càng thêm thất vọng hơn, cái tôi nhận được chỉ là những âm thanh trong vô vọng, những âm thanh như nhấn chìm tôi trong biển đau đớn.

-Tiểu Linh, nghe máy đi, nghe máy đi mà, em xin anh…em biết lỗi rồi, em xin lỗi…hãy nghe máy đi, đừng rời bỏ em… tiểu Linh à…

Tôi không biết mình đã chìm vào vô thức như thế nào và từ lúc nào nữa. Toàn thân tôi có lẽ đã mất đi trọng lượng, yếu mềm và rời rạc…

Tôi vẫn không ngừng gọi tiểu Linh trong vô thức…

Tiểu Linh…

Tiểu Linh…

Tiểu Linh…

Tiểu…Linh…

Các bạn có ủng hộ tớ không vậy? Sao để truyện mới của tớ ế ẩm thế??? T^T Không lẽ lâu ngày không viết truyện rồi giờ viết ngu và chán đến nỗi không ai muốn đọc??? *gục ngã*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net