Chap 82.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 82.

-Dạ con xin lỗi, nhà con hơi bận ạ!

Tôi vẫn cái thói nói dối như thế. Kệ thôi, ai bảo tôi là Vũ Bảo Dương!

-Nhàn nó ở trên phòng ấy, không biết ngủ đã dậy chưa?

-Vâng ạ!

Tôi rón rén lên phòng con nhỏ, đó là việc mà tôi luôn thích làm trước kia và giờ vẫn thế dù có chuyện gì xảy ra. Ai bảo tôi là Vũ Bảo Dương!

-Ừ, Nam à?

Tôi hơi chựng lại. Chắc đang nói chuyện điện thoại với tên kh.ốn đó rồi!

-Anh Dương á? Vẫn ổn. … Tất nhiên. Tớ là ai chứ? … Cái chuyện đó hả? Nam đừng nghĩ đến chuyện quay lại với anh Dương nữa, anh ấy sẽ không làm theo ý tớ đâu. … Tớ đồng tình với Nam việc giấu anh ấy Nam xen vào chuyện anh ấy và tiểu Linh chỉ để thử coi tình yêu anh ấy đang cố gắng bảo vệ có đúng không thôi, giờ biết tên tiểu Linh đó chỉ là một tên đểu hèn nhát tớ sẽ chỉ khuyên anh ấy từ bỏ và quên hắn ta đi thôi, còn quay lại với Nam thì tớ không đồng ý. … Không phải vì có ác cảm với Nam đã bỏ rơi anh ấy mà không thể quay lại mà vì tớ nghĩ cho anh ấy, anh ấy rất yêu tên tiểu Linh đó, chịu quên đi đã là quá đủ rồi, anh ấy nhất định sẽ không quay lại với người mình khôg còn yêu. … Tớ…

Tôi quyết định cắt ngang. Quá đủ để có thể nghe tiếp câu chuyện khủng khiếp đó. Ông trời cũng rất công bằng, nếu như tôi không như thói quen rón rén như ăn trộm trước khi lên phòng con nhỏ thì sao tôi có thể biết được lí do khiến tôi phải đau khổ. Thật không hổ danh là thằng chó, tôi đã nghĩ gì mà tin anh ta không dính líu đến chuyện của tôi?

Nhìn thấy tôi tất nhiên ku Tài không thể nào nói tiếp được.

Tôi lại gần và nhẹ nhàng ra hiệu cho con nhỏ đưa điện thoại cho tôi, tôi đang cố gắng kìm nén hết sức có thể. Tôi muốn chính miệng anh ta phải nói anh ta đã hủy hoại tình yêu của tôi như thế nào.

-Hey Nhàn, cậu sao thế?

-Tôi không sao, chỉ là sắp phát điên thôi.

-Dươ…Dương…

-Là tao đây!

Tôi gằn giọng đanh thép, đã để tôi phải xưng hô đến chữ mày tao thì thật hắn còn không đáng làm chó. Với chó tôi cũng còn dịu dàng ngọt ngào anh – em tớ – cậu.

-Em…

-Đừng lải nhải ngu ngốc nữa, nói cho tôi biết cậu đã làm những gì, đã nói những gì. Nói nhanh!

Ở nơi thế này tôi không nên mất bình tĩnh để làm người khác phiền lòng, ít ra tôi cũng cần phải lịch sự trước những người cần được tôn trọng.

Nhưng như thể có người cố tình hoặc đần độn không chịu hiểu.

-Anh đã nói anh không làm gì cả.

-Còn dám ăn nói vớ vẩn trước mặt tôi sao? Có cần tôi phải đến tận nhà cậu cho cậu biết thế nào là lễ độ không hả?

Ít ra thì anh ta cũng đã nhận thức được vấn đề.

-Đúng, là anh đã đến gặp tên gay đó nhưng anh chỉ nói những điều nên nói.

-Thế nào là điều nên nói?

-Anh nói cho hắn ta biết sự thật mà em đang che giấu, rằng em không phải les và anh là người yêu cũ của em.

-Không chỉ có thế.

Tôi cảm giác thấy thế, nếu chỉ có thế thì tiểu Linh có giận tôi đến mức đó không? Không lẽ tình yêu với tôi lại mong manh đến nỗi không thể nào chấp nhận được sự thật? Không lẽ tiểu Linh lại chính là con người như thế? Với một kẻ bỉ ổi và hèn nhát không dám thừa nhận việc mình làm như Trần Hoàng Nam, anh ta nhất định còn giở trò gì đó.

Tôi bắt đầu mất bình tĩnh với kiểu nghĩ ngợi lâu la để cho ra một câu của anh ta.

-Có nói nhanh không thì bảo?

-Anh nói về mục đích em tiếp cận hắn ta.

-Mục đích gì?

-Bảo Dương, anh làm thế không có gì sai cả, anh…

-Nói!

Đừng có luyên thuyên, tôi đã nói mà anh không nghe à???

-Không phải em đến với hắn ta vì muốn lợi dụng để quên anh sao, và cả việc em đã cá cược với tụi bạn…

Thế là đã rõ, cảm giác bị phản bội, bị lừa dối, bị mang ra làm trò đùa, vừa đau đớn vừa nhục nhã lại vừa tuyệt vọng, chính bởi như thế mới giận tôi đến như thế. Anh ấy nghĩ tôi là trêu đùa anh ấy, anh ấy cảm thấy không được tôn trọng, lòng tự tôn của một người mang giới tính thứ ba rất cao và nó đã khiến anh ấy không thể nào tha thứ được cho tôi, chính là như thế. Toàn bộ lỗi lầm một phần do tôi, phần lớn chính là do con người xấu xa Trần Hoàng Nam này. Tôi đã nói sẽ giết anh ta nhưng tôi không nên đối xử như thế với một kẻ còn không đáng mặt làm chó.

-Bảo Dương… Dương à…

-Hãy cút về nơi mà cậu đến, chúng ta không còn quan hệ gì nữa!

Giờ thì tôi quay sang ku Tài.

-Một chuyện như thế không nói cho anh? Mày nghĩ anh là ai?

-Em đã nói để tốt cho anh thôi…

-Tiểu Linh anh ấy…anh ấy giận dữ không phải vì giới tính của anh, vì anh đã lừa dối anh ấy, anh ấy giận dữ vì nghĩ anh đã trêu đùa với anh ấy, nghĩ anh không thật lòng, anh ấy…

-Đừng cố hi vọng thêm nữa!

Ngay khi tôi đã tìm lại được chút ít niềm tin thì con nhỏ ngay lập tức nhấn chìm tất cả. Tôi mở tôi con mắt để hỏi tại sao, tại sao tôi lại không được hi vọng khi mà tôi đã tìm được cách để cứu vãn tình hình? Tại sao lại vô lí như thế?

-Anh ta bỏ rơi anh không phải do cảm giác bị trêu chọc đùa giỡn, do giới tính, chính là giới tính đã ngăn cản hai người đến với nhau, anh ta là gay, còn anh là con gái, hai người không thể nào có thể, bởi thế mà từ bỏ, chính là lí do đó, không thể cứu vãn được nữa đâu, chỉ càng thêm tuyệt vọng và đau đớn.

-Anh…

Đúng lúc đó thì Mai gọi.

Tôi tạm gác lại chuyện đang nói dở với con nhỏ mà ra một góc nghe điện.

-Hôm nay tiểu Linh đi đấy, cậu nghe tin chưa? Đang làm cái gì vậy?

-Sao? Hôm nay đi?

Tôi như thể nghe sét đánh bên tai, choáng váng và gục ngã.

-Cậu có lên kịp không? Mấy tiếng nữa là cậu ấy lên máy bay rồi, tớ sẽ giữ cậu ấy đến phút chót để cậu tới ngăn cản, nhanh lên nhé!

-Ừ, tớ tới liền, ráng giúp tớ nhé!

Tôi vội vàng quay về phía cửa phòng ku Tài, tôi phải đi, đây là cơ hội cuối cùng của tôi, tôi phải nói cho tiểu Linh biết sự thật cuối cùng là gì, tôi phải để anh ấy thấy được tình yêu của tôi chân thành và đáng để anh ấy tin tưởg như thế nào. Tôi phải đi ngay nếu không sẽ không kịp và tôi sẽ phải hối hận cả đời.

-Anh không được đi!

-Nghe lén là một thói xấu!

Mặc xác con bé, tôi đẩy nó ra và chạy.

-Anh nghĩ một người đã quyết định từ bỏ tất cả để ra đi sẽ vì những lời của anh mà ở lại sao? Anh ta dẫu có yêu anh cũng sẽ bỏ anh mà đi thôi. Anh đến đó chỉ để nhận lấy sự tổn thương thôi sao?

Tôi chựng lại. Quả thực tôi cũng rất hoang mang và mơ hồ.

-Nghe em, đừng đi!

Cứ như thể nó đang níu kéo người yêu đừng rời xa mình vậy. Buồn cười, nó không níu kéo người nó yêu mà lại đi níu kéo người mà nó quý, tôi chẳng hiểu tụi nhóc dạo này nghĩ gì nữa.

Tôi quay lại nhìn nó và khẽ mỉm cười trấn an.

-Yên tâm, anh sẽ làm được, cho dù có không làm được thì anh cũng không sao đâu. Tin anh đi!

Từ đây lên Hà Nội cũng mất kha khá thời gian, liệu có kịp không đây? Không, tôi không được nản lòng, nhất định sẽ kịp, tôi phải gắng gượng lên, vượt qua được thử thách này tôi tin nhất định mình sẽ hạnh phúc mãi mãi.

-Tôi nói cô đừng bước thêm nữa!

Tôi đã phải dùng toàn bộ sức lực để từ nhà mình lên đến tận đây, dùng đôi chân mệt mỏi muốn rời ra của mình để chạy đi tìm anh ấy giữa dòng người xa lạ và đông nghịt, phải căng đôi mắt kh.ốn khổ của mình ra để tìm một hình ảnh thân thuộc duy nhất. Toàn thân thì như rã rời, trái tim thì như quá mệt mỏi chỉ muốn ngừng đập. Tôi đã khổ sở đến là như thế, cũng đã thành tâm đến như thế. Vậy mà cái tôi nhận được từ anh ấy vẫn chỉ là ánh nhìn lạnh lùng vô cảm cùng lời nói vô tình ngăn tôi không được lại gần người tôi yêu. Tôi phải làm sao?

Tôi buộc phải dừng bước và đứng nhìn anh ấy với sự tuyệt vọng không thể vực dậy trên mặt. Phải nhìn thấy tôi đau khổ đến như thế mới chịu sao? Tôi đã quá đau đớn và phải chịu đủ sự trừng phạt rồi, vẫn chưa thấy hài lòng sao? Còn muốn tôi phải đau khổ thêm năm năm nữa mới chịu? Tiểu Linh độc ác và tàn nhẫn đến nhường đó sao?

Nếu anh ấy đủ bình tâm để nhìn vào ánh mắt đang tràn đầy khổ sở và tuyệt vọng này thì xin hãy hiểu cho tôi, hãy hiểu cho nỗi lòng đang ngày một khô héo này. Không lẽ tôi còn phải quỳ để van xin.

-Tiểu Linh…

-Tôi không còn gì để nói.

-Xin hãy nghe…xin hãy nghe em nói.

-Em sao?

Anh ấy nở nụ cười chế nhạo làm tôi thấy rất xấu hổ, tôi chưa như thế ngoài mặt bao giờ, nhưng giờ còn cần sĩ diện mà làm gì, nó chẳng thể giúp tôi giữ lấy được người tôi yêu, vứt quách đi cho rồi.

-Sự thật không như tên Nam kia nói, em…

-Đừng có nói những lời buồn nôn đó nữa!

-Đúng, thực sự chúng rất buồn nôn, và những lời em sắp nói đây cũng sẽ rất buồn nôn, tự em thấy như thế, nhưng biết làm sao, nếu em không nói thì em sẽ hối hận cả đời và nếu em không nói anh sẽ hiểu lầm mà rời xa em.

-Thế cô nói rồi thì tôi sẽ không hiểu lầm mà ở lại với cô sao?

-Dù thế nào thì cũng xin anh nghe em nói…

Anh ấy im lặng, là im lặng! Chính là anh ấy đang muốn cho tôi cơ hội! Tôi như thể sắp chết khô nhìn thấy nước vậy, được tiếp thêm bội phần sức mạnh.

-Em đến với anh chỉ vì muốn lợi dụng anh để quên đi quá khứ của mình, anh cũng thế, chúng ta đến với nhau với mục đích giống nhau. Chỉ thế thôi, còn việc em nói với các bạn mình sẽ tán anh chỉ là lời nói đùa vô ý thức và bọn em chưa có ai từng để ý đến lời nói đùa đó. Chỉ là tên Nam đó muốn dựng chuyện để chia rẽ chúng ta.

-Thế rồi sao?

Sao lại phản ứng như thế? Nếu là tin tôi thì phải thay đổi thái độ chứ? Cớ sao vẫn lạnh lùng?

-Em không có ý trêu đùa, em luôn tôn trọng anh…

-Không trêu đùa, tôn trọng, vậy mà lại nói dối về thân phận của mình à?

-Nếu không nói dối thì với con người của anh có thể yêu em sao?

-Đúng thế, vì vậy mà biết thân phận thật của cô rồi, tôi hoàn toàn không thể yêu cô nữa.

-Nhưng anh đã yêu?

Đây chính là điểm mạnh chủ chốt để tôi giữ chân tiểu Linh, đây chính là sức mạnh lớn nhất của tôi. Anh ấy tuyệt đối không thể phủ nhận.

Nhân lúc tiểu Linh còn đang phân vân không biết phải nói gì thì tôi nói luôn.

-Anh đã yêu em vì nghĩ em là les, nhưng khi biết em là con gái anh cũng đâu thể ngay lập tức hết yêu, anh dẫu thế nào cũng đã yêu em và anh không thể nào quên em luôn được…

-Nhưng rồi cũng sẽ quên.

-Ý anh là gì?

Tôi thực sự sửng sốt với ý của tiểu Linh, nhưng tôi lại không thể chấp nhận được nên phải hỏi lại, phải tự anh ấy nói ra. Một điều vô lí như thế tôi không thể tin anh ấy có thể làm.

-Tôi yêu cô chỉ vì nghĩ cô là les mà thôi, không phải yêu con người hay tính cách cô, tôi chỉ yêu vì giới tính của cô mà thôi. Bởi thế tôi sẽ dần quên đi cái cảm giác ngu ngốc trước kia của mình nhanh thôi, tất nhiên sẽ nhanh hơn với Nguyên rất nhiều. Vì… tôi… là gay!

-Không, rõ ràng là anh yêu em, không thể nào quên em dễ dàng như thế?

Tôi lại gần như phát điên nữa, không biết từ khi bị tiểu Linh từ bỏ tôi đã lên cơn thế này bao nhiêu lần?

-Đừng mơ tưởng nữa. Tôi nghe cô nói chỉ vì muốn cô dễ dàng từ bỏ hơn, để cô biết tôi đã cho cô cơ hội để giải thích. Tôi tuyệt đối không vì những lời của cô mà thay đổi.

Nói rồi anh ấy quay lưng đi. Lại là thế nữa, anh ấy lại lần nữa quay lưng lại với tôi. Khác với cảm giác lần đó, lần này tôi thấy đau đớn hơn gấp trăm nghìn lần, lần đó tôi còn chưa định hình được nỗi đau mà mình sắp phải đối mặt, còn lần này không chỉ là nỗi đau mà còn là cả tương lai mù mịt trước mắt, tôi hoàn toàn không thể nhìn thấy điều gì nữa, đau đớn choán lấy tâm can tôi, bóp nghẹt trái tim tôi. Tôi khụy xuống không một chút do dự cứ như thể bản thân đang rơi từ trên đỉnh một ngọn núi xuống, không một vật nâng đỡ, không một điểm tựa, rơi tự do và tuyệt vọng. Cùng với đó là tiếng gào khóc của sợ hãi và hụt hẫng.

Ánh mắt đau khổ của tôi không sao dời khỏi hình ảnh xa vời mà lạ lẫm trước mắt, tôi giơ tay về phía tiểu Linh mong một bàn tay ấm áp thân quen nắm lấy và kéo tôi vực dậy khỏi vô vọng. Nhưng đáp trả lại chỉ là một ánh mắt lạnh lùng đến tê tái và một câu nói khiến trái tim tôi thực sự vỡ tung.

-Chúng ta chia tay đi!

Phải chăng đó chính là sự thương hại duy nhất còn lại đối với tôi. Sao không vô tình mà bước đi không quay lại luôn như con người thật của anh đi, sao phải bố thí cho em một câu nói xa lạ đến thế, nghĩ em sẽ cảm kích sao? Anh lầm rồi, em không cảm kích, em phải phản đối.

-Tại sao phải chia tay?

Nước mắt đang chảy ngược vào tim là thế này đây. Chẳng có cảm giác gì ngoài đau và xót, đau xót đến tê dại thần trí.

Trong dòng nước mắt, trong giọng nói khó khăn, trong ánh nhìn mờ nhòe đi, tôi vẫn cố rống lên đòi quyền lợi. Càng cố sức bao nhiêu tôi như càng bị phản lại đau đớn khó thở bấy nhiêu.

-Chúng ta yêu nhau, tại sao yêu nhau phải chia tay, em sẽ không dễ dàng để tình yêu của mình lại phải kết thúc không tốt đẹp thêm lần nữa, em không muốn chia tay, và anh cũng không được đi đâu hết!

Tôi cố gắng đứng dậy và tiến gần lại tiểu Linh hơn, những tiếng nấc bắt đầu vang lên ngăn cản tôi lên tiếng.

-Tùy cô muốn níu giữ gì thì níu giữ, tôi không muốn tiếp tục và nếu cô vẫn muốn làm theo ý thích của mình thì có thể yêu một mình.

Tôi khụy xuống dưới chân tiểu Linh, ừ, biết là nhục nhã, nhưng nhục nhã thì cũng để làm gì đâu, không nhục nhã không thể hạnh phúc.

-Em xin anh, xin anh đừng rời bỏ em, em biết lỗi của mình rồi, em khôg thể chia tay với anh đâu, em rất yêu anh, tiểu Linh à, đừng làm trái tim em đau thêm nữa, em xin anh…

Van xin là thứ hành động đáng khinh nhất trên đời này mà tôi từng biết đến, nhưng ngày hôm nay giữa đám đông người qua lại tôi đã khụy lụy cầu xin một người đừng rời xa tôi. Cầu xin vì tình yêu lại càng đáng nhục nhã và đáng khinh bỉ hơn. Nhưng thế thì đã sao nào? Để có thể giữ lấy hạnh phúc của mình nhục nhã chứ có bị sỉ nhục tận tình hơn tôi cũng can tâm hứng chịu, tôi đáng bị như thế.

-Đừng điên nữa, buông tôi ra và biến đi!

-Tình yêu với anh trước giờ chỉ nhỏ bé và hèn nhát đến thế thôi sao? Là ai đã hứa sẽ không rời bỏ em? Anh nói em không được rời bỏ anh thì anh có quyền làm thế sao? Là ai, là ai đã hứa sẽ chấp nhận em dù em có là ai, thế nào? Ai đã hứa thế mà không biết giữ lời hứa hả? Dương Việt Linh anh cũng đáng khinh bỉ như thế thôi sao?

Tôi trừng mắt lên đầy căm phẫn, tôi cũng không thể chịu đựng thêm nữa, tôi cũng thấy bất công lắm chứ, lỗi của tôi là gì nào, chỉ vì tôi yêu con người đó và muốn từ bỏ giới tính của mình vì người đó mà tôi đáng phải chịu tội thế này sao? Muốn tôi làm gì tôi cũng sẽ làm cơ mà, ngoại trừ việc kêu tôi tránh xa anh ấy ra. Tôi có thể còn chịu được nhục nhã hơn thế này cơ mà.

-Lời hứa chỉ để dành cho những người đáng tin và đáng được nhận lời hứa.

-Thì ra là em đã nhìn nhầm người…

Tôi cười trong cay đắng, cười như nụ cười của những kẻ điên vô ý thức, nụ cười mà như thuốc độc ăn mòn tâm can xác thịt, cười mà thấy đau đến nhói tim gan. Thế nhưng tôi vẫn cười, vì tôi thấy hận đời, hận mình, hận tiểu Linh, hận tình yêu, hận số mệnh, hận tất cả. Càng hận càng phải cười.

-Đã có kẻ ngu ngốc nào từ bỏ giới tính của mình chỉ để trêu chọc ai bao giờ chưa? Đã có đứa điên rồ nào từ bỏ giới tính mình để thử thách với tình yêu chưa? Tôi đã phải hi sinh đến như thế nào, đã phải chịu đựng đến như thế nào, tất cả chỉ để có được một thứ tình yêu đẹp và có thể xoa dịu nỗi đau của cả hai. Tôi cũng đã phải dằn vặt lo lắng đến nhường nào chỉ sợ một ngày anh biết được sự thật mà bỏ rơi tôi như cái kẻ trước đó. Một kẻ thì chỉ có thể yêu tôi khi tôi là con gái, một kẻ không thể yêu trừ khi tôi là con trai. Với các người tình yêu rẻ mạt đến nhường đó sao? Các người cần gì từ tình yêu nào? Tôi chẳng cần gì cả, tôi không cần biết người đó là gay, les, con trai, hay con gái, tôi chỉ cần biết mình đã có thể yêu và không phải chịu đau khổ, tôi chỉ cần biết người đó có thể yêu toàn bộ con người tôi không vì điều gì mà có thể từ bỏ giữa chừng. Các người…lũ cặn bã các người đúng là đáng chết hết đi. Tại sao tôi phải đau khổ vì những kẻ như các người? Tại sao tôi lại phải đày đọa bản thân chỉ vì những kẻ coi thường tình yêu như mấy người? Tại sao chứ??? Tôi đâu có bị điên gì!!!

Nước mắt càng chảy tuôn dữ dội, tôi cũng chẳng buồn lau, chẳng buồn kìm lại, mặc xác nó, nhấm chìm chết tôi cũg được. Tôi cũg mặc kệ có gì đó đang kêu gào trong lòng nói tôi hãy dừng lại. Không, sao tôi phải dừng lại, tôi muốn nói hết tất cả cho anh ta biết trước khi anh ta ra đi, cho anh ta biết từ bỏ tôi là một bất hạnh lớn đến thế nào trong đời anh ta.

Thế mà cái con người lạnh lùng đó lại vẫn vô tình cất bước ra đi, bỏ lại tôi với nỗi đau cùng những giọt nước mắt. Ku Tài nói đúng, tôi đến đây chỉ để cho bản thân thêm lâm vào cảnh kh.ốn khổ mà thôi. Đau càng thêm đau, nhục càng thêm nhục mà tình yêu thì vẫn vỗ cánh rời khỏi tôi.

Tôi gào khóc to hơn, tôi muốn anh ấy quay lại và vỗ về tôi, tôi muốn tiểu Linh đừng đi như thế, tôi muốn tiểu Linh của tôi, đừng rời bỏ em, tiểu Linh…

-Tiểu Linh à… em xin lỗi…em xin lỗi…đừng rời bỏ em như vậy… tiểu Linh… em xin anh…. xin anh…

Thượng Đế ơi, hãy nói cho con biết giờ con có thể làm gì để níu giữ tình yêu này, con có thể làm gì? Con không thể nào từ bỏ anh ấy được đâu, con không thể, con không thể để anh ấy ra đi như vậy được, con không thể…

-Tiểu Linh…

Dẫu hình ảnh đó đã tan vào dòng người đông đúc nhưng tôi vẫn không ngừng gọi tên, gọi hoài, gọi hoài, nước mắt rơi hoài, rơi hoài không ngớt, nhưng sao vẫn không thấy hình ảnh đó quay trở lại.

Đi thật rồi, bỏ rơi tôi thật rồi.

Tình yêu của tôi chấm dứt thật rồi.

Trái tim tôi đang kêu gào thảm thiết. Tôi bóp chặt lấy trái tim đang đau đớn điên cuồng của mình. Nơi này đau lắm, đau lắm, tiểu Linh anh có biết không, trái tim em đang thực sự rất rất là đau…

Mấy ngày nay nhà tớ mất mạng nên không post chap mới cho mọi người được, post bù luôn 2 chap luôn nghe, cảm ơn mọi người đã chờ đợi và ủng hộ, yêu mọi người nhiều, hihi! :*

=>>> Chap 83 nhe~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net