Chap 89.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo này mạng mẽo lag quá nên tớ lười lên, sorry cả nhà. :)))

Với cả mấy bữa trước lo quẩy sinh nhật nữa, hị hị. (Khoe trá hình nhưng chắc chả ai quan tâm đâu. :v )

Vui vẻ trở lại với chap 89 nhé, cô bạn tiểu Dương của chúng ta nghị lực kinh hồn ấy. ;) Còn tên ngốc tiểu Linh thì... -_-



Chap 89.


-She, small Duong, called again!

-Again?

-Yes! ^_^


Nụ cười đó ý là gì đây? Đang mừng hay đang thương tiếc cho tôi đây?


-Did you let down her? However she...^_^


Đừng có cười nữa đi, tôi không bỏ rơi gì cô ta, tôi chỉ buông tha cho cô ta khỏi những khổ đau thôi. Cậu mà còn cười thế đừng trách tôi vô tình!


Lại có tin nhắn thoại, không biết lại kể lể cái gì đây? Tôi đã lấy hết can đảm gọi điện cho cô ta và nói rõ vấn đề của cả hai cùng cách giải quyết vậy mà vẫn không chịu nghe sao? Không lẽ phải để tôi gọi lại lần nữa và quát vào mặt cô ta thì mới chịu hiểu vấn đề sao?


"Dương – Việt – Tiểu – Linh!!! Cái tên này rất đẹp và em tuyệt đối không thể quên.


Nói cho anh biết một bí mật to lớn mà em không bao giờ dám nói ra với bất kì ai ngoại trừ ku Tài của em đâu đấy. Đó là...em là một kẻ rất là mê giai, lúc đầu để ý đến anh chỉ vì anh quá đẹp trai thôi đấy, hơn cả anh còn lạnh lùng nên lại càng kích thích em phải giành lấy hơn.


Với em trong tình yêu không có gì là quan trọng hơn trái tim hết, thế nên trừ khi trái tim cũng có giới tính nếu không dù anh có là gay hay les thì em cũng đã quyết tâm theo đuổi thì sẽ theo đuổi đến cùng. Anh biết tính em thích gì là phải làm cho bằng được mà đúng không?


 Bởi thế, cái tên đẹp không thể quên, thế anh nghĩ cái mặt đẹp cỡ như anh thì em lại có thể quên sao? Never!!! Hơn cả những ngày tháng chúng ta hạnh phúc với nhau, những cảm giác ngọt ngào chúng ta trải qua cùng nhau em cũng tuyệt đối không thể nào quên.


Anh đã gọi điện cho em chỉ để muốn giải thoát cho em và anh, anh nói là anh vẫn còn yêu em và không thể quên được, nhưng anh lại cũng nói là chúng ta không phải một sự lựa chọn hoàn hảo. Vớ vẩn! Chúng ta không phải là một sự lựa chọn hoàn hảo thì có cái gì có thể hoàn hảo hơn được nữa đây. Anh bảo thủ cứng đầu nhưng em thì lại rất ương bướng khó bảo, hiểu không tiểu Linh của em?


Cũng rất cảm ơn anh đã nghĩ cho nỗi đau của em, cũng rất cảm ơn anh đã gọi cho em để em được một lần nghe thấy giọng nói của anh mà được tiếp thêm sức mạnh, rất cảm ơn anh! Cơ mà...anh gọi cho em không phải cũng do nhớ em quá nên muốn nghe giọng em đó chứ?


Thôi được rồi, dài dòng hoài anh cũng không có muốn nghe, thôi thì ngắn gọn thế này đi. Em, Vũ Bảo Tiểu Dương em tuyệt đối không bao giờ quên anh, càng không bao giờ từ bỏ anh. OK? Tự nhiên nói chuyện với cậu bạn Jason của anh nhiều quá đâm ra cuồng tiếng anh. Và này nữa nè...nếu anh không muốn em phải đau khổ thì em hứa với anh từ mai sẽ sống lạc quan và yêu đời, sẽ nghĩ đến tương lai tươi sáng của chúng ta khi gặp lại nhau, ngày đó sẽ rất là hạnh phúc đấy nhé! Em sẽ không khóc nữa đâu, trừ khi là vui quá hoặc...buồn quá! Đùa thôi, em hứa đấy em sẽ không yếu đuối nữa.


Em sẽ yêu anh, ngày mai yêu nhiều hơn hôm nay!


I love you!!!"


Tôi ôm đầu cay đắng, tôi đã quên mất người này là ai. Cô ta là Vũ Bảo Dương, dẫu biết tôi là gay còn có thể lừa dối biến mình thành les để theo đuổi thì còn gì phải ngần ngại bám lấy sau quãng thời gian cả hai đã từng rất hạnh phúc. Tôi đã quá coi thường cô ta rồi. Những lời tối hôm qua của tôi mà có thể khiến cô ta từ bỏ dễ dàng đến vậy sao? Còn chưa đầy 12 tiếng mà cô ta đã lại thế rồi đấy.


Thôi thì kệ vậy, cứ coi như tin rác thôi.


-Small Linh!

-Stop!

- ^-^


Lại cái nụ cười đó nữa. Tôi nhăn nhó nói luôn.


-Don't call me that!

-Interesting!

-No, I don't like that!

-Only she's able to do it.


Bực mình, không muốn nói nữa. Tôi bỏ ra ngoài mặc cho cậu ta cười đùa thích thú. Sao tôi chỉ toàn gặp phải những kẻ thích trêu đùa với mình vậy chứ?


Tôi không quên mang theo điện thoại, mọi khi để ở nhà vì không muốn gặp phiền toái mỗi lúc cô gái đó gọi đến, nhưng để ở nhà đâm ra lại tạo điều kiện cho cô ta và gã Jason kia cấu kết với nhau chống lại tôi.


Tôi đến một tiệm café và thưởng thức sự bình yên ở đây. Ở đây tôi sẽ không bị làm phiền, không bị trêu chọc, không bị cười nhạo, chỉ có mình tôi và một thế giới chỉ có riêng tôi. Trước giờ tôi vẫn thích riêng tư như thế mà.


Điện thoại lại reo, bực mình thật đấy, lại gọi cái gì nữa, không phải là nên gọi cho Jason mà nói chuyện sao. Giờ gửi tin nhắn cho tôi còn nhắc đến cả Jason nữa cơ đấy, đúng là đồ hám trai, nói là không thể quên tôi sao, lúc nào cũng mở miệng ra để nói dối hết, không chừng bên đó đã kiếm được thằng nào đẹp trai hơn tôi rồi. Mà tôi đang giận dữ cái gì thế chứ? Điên rồ!!!


Là Nguyên sao?


-Ừ, tớ...

-Này thằng quỷ, sao cậu lại như thế hả???


Gì vậy trời? Đến cả Nguyên cũng nói giọng điệu như thế với tôi sao, không thể nhẹ nhàng một chút, quan tâm một chút không được à, giờ tôi không còn thích cậu ấy nữa thì cũng có nghĩa là cậu ấy vẫn nên  quan tâm đến tôi như trước kia cơ mà.


Tôi hỏi lại nhưng không mấy quan tâm.


-Có chuyện gì sao?

-Cậu chia tay với tiểu Dương mà không nói với tớ sao?

-Sao?

-Đừng tưởng tớ ngốc, tớ biết chuyện hai cậu rồi đấy, thằng quỷ đáng ghét!


=_= Tôi phải hiểu thế nào đây? Rằng Nguyên rất là tinh tế khi đã đoán biết (hoặc nghe ngóng) được chuyện của tôi với cô gái đó (sau tận một năm trời +_+) hay phải hiểu là cậu ấy thực sự quá vô tư (mà vô tâm).


-Chúng tớ đã kết thúc một năm trước rồi. -_____-

-Ờ... tớ... tại tớ bận quá nên không để ý được thôi... à mà như thế nghĩa là... hôm cậu đi đã kết thúc rồi à, hay kết thúc hôm đó?

-Giờ cậu hỏi điều đó thì có nghĩa lí gì nữa, chúng tớ đã kết thúc rồi.

-Tớ không ngờ cậu lại coi nhẹ tình yêu thế đâu, tớ cứ nghĩ cậu ắt hẳn phải chân thành và quyết tâm lắm mới vì cậu ấy mà chuyển ra ngoài sống. Đi du học chắc cũng là biện pháp trốn tránh hả?


Cậu không biết thì đừng có nói như thế, cậu có hiểu gì về mối quan hệ ngang trái của bọn tớ đâu chứ, Mai dù đã biết tất cả cũng chẳng thể giải quyết gì giúp tớ cơ mà. Cậu đừng nhiều chuyện vậy đi, tớ quả thực rất phiền.


-Chuyện đã qua rồi cậu đừng nên nhắc lại. Không phải là tớ coi nhẹ tình yêu mà là vì chúng tớ thực sự không thể đến với nhau.

-Vì cậu ấy không phải là les như cậu nghĩ sao?


Tôi không biết mình vừa nghe thấy gì nữa. rất muốn hỏi lại nhưng lại rất sợ. Cậu ấy... Nguyên... cậu ấy... dường như biết nhiều hơn là tôi tưởng. Nếu nói như thế thì có nghĩa là... cậu ấy biết tôi là ai sao? Không thể nào... tôi rất cẩn trọng trong việc thể hiện tình cảm với cậu ấy cơ mà, người ngoài nhìn vào còn khó có thể nhận ra, một người ngốc nghếch như Nguyên sao có thể biết được điều đó. Không đời nào...


Tôi hoàn toàn không thể nói gì hết.


-Tớ biết việc cậu thích tớ...

-Cậu...


Mọi dây thần kinh của tôi dường như đều bị tê liệt hết cả. Giây phút đó tất cả trước mắt tôi tối sầm lại, thế giới như sụp đổ vậy. Tồi tệ, cảm giác tồi tệ vô cùng.


-Tớ có lần đã nghe thấy cuộc nói chuyện của cậu với tiểu Mai, tớ biết nhưng tớ lại không thể nói ra vì nghĩ cho cậu, vì nghĩ cho tình bạn của chúng ta bao nhiêu năm qua. Vì thế lần này biết chuyện của cậu với tiểu Dương, biết chuyện tiểu Dương đã giả les để yêu cậu và cậu thì không thể chấp nhận điều đó thì tớ thấy rất buồn và tiếc thay cho cậu.


Ý là chung quy lại lỗi lầm lại là do tôi đã quá nhỏ nhen sao? Ừ, giờ thì cậu biết rồi, biết tớ là ai rồi mà tình bạn của chúng ta vẫn có thể tốt đẹp duy trì thì tớ cảm thấy rất vui và không còn gì để hối hận nữa, thế là ổn rồi, còn chuyện của tớ thì cho nó vào quá khứ đau thương đi. Vậy thôi.


Tôi chủ động kết thúc vấn đề.


-Giờ không thể cứu vãn được gì nữa đâu.

-Lúc trước là không thể vì tớ không thể đáp lại tình cảm của cậu, nhưng lần này là hoàn toàn có thể, cả hai đều yêu nhau, chẳng có lí do gì mà lại không thể đến với nhau cả, cậu hãy nghĩ lại đi, suy nghĩ thật kĩ lại đi. Cậu sẽ phải hối hận nhiều với quyết định hiện tại của mình đấy, nhất định sẽ hối hận.

-Cảm ơn cậu đã quan tâm tớ nhiều như thế dẫu đã biết được tình cảm trước kia của tớ. Rất cảm ơn cậu.

-Đừng đánh mất tình yêu này, tớ tin cậu sẽ hạnh phúc, hãy đối mặt với tình yêu của mình, cậu còn nhớ chuyện của tớ và Mai chứ, nếu không nhờ sự ủng hộ của cậu tớ có lẽ đã để mất cậu ấy rồi, tuy không thể giúp gì cho cậu nhưng mà cậu có thể tin vào bản thân mình không, cậu yêu tiểu Dương tức là cậu...

-Thôi nhé, tớ bận rồi!


Nhất lượt từ tiểu Mai cho tới tiểu Nguyên đều khuyên can tôi phải suy nghĩ về hành động của mình, đều khuyên tôi hãy tha thứ và quay trở lại với cô gái đó. Mà tiểu tiểu cái nỗi gì chứ? Đúng là khùng!


Giờ tôi rối trí thực sự rồi, tôi phải làm gì, mọi chuyện cứ không ngừng diễn ra theo chiều hướng chống lại tôi. Nếu tôi cứ kiên quyết làm theo ý mình thì có phải tôi đã quá cứng đầu và hèn nhát không? Tôi cũng muốn hạnh phúc mà. Thôi kệ đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net