Chap 22: Làm Hoà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lớp học tự chọn của Hoàng Nam được nghỉ hai giờ học cuối vì giáo viên không thể lên lớp vào buổi chiều, thay vào đó giờ học sẽ được dời sang một ngày khác trong tuần. Hắn không có việc gì làm, bây giờ về nhà thì vẫn còn sớm nên quyết định ở lại trường thêm một lúc. Hơn nữa hắn vẫn còn chuyện quan trọng phải làm. Đó là làm hòa với Khánh Dương trước khi ngày hôm nay kết thúc.

Hoàng Nam rời khỏi phòng học sau khi xem trộm lịch học chiều nay của Khánh Dương trên hệ thống. Hắn tự nhủ với bản thân là mình chỉ xem cho biết, để còn dự trù tính toán mà đưa ra quyết định mấy giờ thì nên rời trường, chứ không vì mục đích gì khác. Thế nhưng không hiểu vì sao Hoàng Nam lại đi về hướng phòng học mà mình đã "vô tình" nhìn thấy trên hệ thống. Cho đến khi hắn nhận ra thì đã quá trễ để quay đầu.

Hiện tại đang là giờ giải lao buổi chiều, là giờ chuyển giao giữa hai môn học. Khi Hoàng Nam đến, giáo viên đã rời khỏi phòng học. Khánh Dương vẫn còn ở trong lớp, dường như không có ý định ra ngoài. Cô ngồi cạnh một nam sinh lớp khác, một người hắn chưa nhìn thấy bao giờ. Cả hai cùng xem một bộ phim ngắn trên Netflix, vừa xem vừa tán gẫu, còn chia nhau hộp bánh mà Việt Anh mua lúc sáng. Tâm trạng của Khánh Dương khá tốt, dường như đã sớm quên đi những gì không vui trước đó.

Hoàng Nam muốn nhắn cho Khánh Dương một tin nhưng chưa nghĩ ra nên nhắn chuyện gì để Khánh Dương chịu trả lời. Hắn đứng bất động ở hành lang lớp học mất vài phút, ánh mắt nhìn lướt qua nội dung còn dang dở trên bảng. Thì ra là đang học lớp tiếng Pháp 1. Hoàng Nam mừng thầm trong lòng. Ông trời đang giúp hắn rồi. Nếu như là môn học về Truyền Thông và Luật thì hắn còn không hiểu rõ, nhưng đây là môn hắn đã và đang học, dù ít dù nhiều cũng có tí hiểu biết.

Hoàng Nam chớp lấy cơ hội, nhanh chóng nhắn cho Khánh Dương một tin, đại khái nhắc lại về vụ hắn từng hứa về việc chia sẻ tài liệu và cấu trúc bài thi cho môn học tự chọn này. Từ bên ngoài, Hoàng Nam nhìn thấy màn hình điện thoại của Khánh Dương sáng lên. Hoàng Nam hồi hộp dõi theo, trong lòng là cảm giác mong chờ đến kỳ lạ.

Thế nhưng trái lại với những gì hắn kỳ vọng, Khánh Dương đọc tin nhắn xong, không nói không rằng mà úp màn hình điện thoại xuống bàn, hoàn toàn không có ý định trả lời tin nhắn này. Nam sinh ngồi cạnh còn tốt bụng nhắc nhở, hỏi thăm gì đó nhưng Khánh Dương chỉ lắc đầu rồi ra hiệu tiếp tục xem phim. Hoàng Nam chán nản thở dài. Thế là hết. Xem ra đã giận hắn thật rồi.

Giờ giải lao nhanh chóng kết thúc. Vì giờ học của Khánh Dương vẫn diễn ra bình thường nên Hoàng Nam tạm thời không thể làm gì khác. Hắn quyết định sẽ chờ đến giờ ra về để tiếp tục. Trong thời gian chờ đợi, Hoàng Nam không có nơi nào thú vị để đi, cuối cùng quyết định sẽ mò lên đại bản doanh của riêng mình.

Văn phòng của hội học sinh nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà trung tâm, là nơi dành riêng cho việc vui chơi và giải trí, hoàn toàn tách biệt với các lớp học và những khu vực khác. Hoàng Nam dùng thang máy để lên đến tầng cao nhất rồi dùng thẻ học sinh để mở cửa.

Bước vào trong là một không gian hoàn toàn khác. Đây là nơi cho bốn người bọn họ gặp nhau, họp mặt, nghỉ ngơi và thư giãn. Hoàng Nam cứ nghĩ hôm nay chỉ có một mình hắn xuất hiện ở đây vào giữa giờ học buổi chiều nhưng không ngờ ba người còn lại cũng có mặt đông đủ.

Hoàng Nam bước đến một dãy ghế sofa còn trống, ném ba-lô sang một bên rồi thả người nằm xuống. Nhìn thấy Hoàng Nam, Duy Anh rời mắt khỏi quyển sách tham khảo trên bàn, lên tiếng chào hỏi:

"Hôm nay không có lớp à?"

"Ừm, giáo viên bận đột xuất."

Hoàng Nam lấy điện thoại ra sạc pin, thầm nghĩ sẽ chơi một vài ván game trên điện thoại trong lúc chờ Khánh Dương tan học.

"Sao không về đi?"

"Vẫn còn sớm. Mà sao anh cũng có mặt ở đây giờ này?"

"Tự học. Nghỉ nhiều quá nên giờ học lại hơi mệt." Duy Anh cười nói.

Trước câu trả lời của Duy Anh, Hoàng Nam chỉ gật gù rồi không nói thêm gì nữa. Hoàng Nam thân với Duy Anh nên đại khái cũng biết được một số chuyện riêng tư của người anh này. Dạo này Duy Anh thoắt ẩn thoắt hiện, phần lớn thời gian đều dành cho việc chăm sóc cô gái mà anh ta thầm thương trộm nhớ bao lâu nay ở bệnh viện. Vốn dĩ chuyện này Duy Anh cũng không muốn cho nhiều người biết nên Hoàng Nam không tiện hỏi thêm, lúc này trong phòng vẫn còn có sự hiện diện của Nguyên Khang và Việt Anh nữa.

Hoàng Nam chơi được một ván game thì đã chán. Hắn tắt trò chơi, đưa mắt nhìn Việt Anh, không biết từ bao giờ đã chuyển sang ngồi ở dãy ghế sofa đối diện. Cuối cùng Hoàng Nam đành phải chịu thua trước sự tò mò của mình, hắn cất tiếng hỏi:

"Này nhóc, mối quan hệ của em và Khánh Dương là gì vậy?"

Trước câu hỏi của Hoàng Nam, Việt Anh vẫn không rời mắt khỏi đoạn phim đã tới hồi gay cấn, cậu bình thản trả lời:

"Thì em đã nói rồi mà. Em là người ăn cùng bàn, ngủ cùng giường với chị ấy."

Hoàng Nam cảm thấy hơi khó chịu: "Anh không đùa đâu."

"Thì em cũng có đùa với anh đâu."

Việt Anh cười cười đáp lại, điệu bộ có phần ngả ngớn.

"Mà anh hỏi nhiều vậy làm gì? Anh thích chị ấy à?"

Việt Anh không có ý định dừng xem phim nên cố tình lớn tiếng hỏi lại, chủ yếu là muốn Hoàng Nam cứng họng mà không hỏi nữa để cho cậu tập trung xem hết tập phim này. Thế nhưng Hoàng Nam lại thẳng thắn thừa nhận:

"Ừ."

Việt Anh quá bất ngờ trước câu trả lời của Hoàng Nam nên phải dừng đoạn phim mình đang xem, nhíu mày nhìn hắn. Sự thay đổi của Việt Anh chỉ xảy ra trong thoáng chốc rồi nhanh chóng trở về biểu cảm như lúc đầu. Cậu cười nhạo. không hổ danh là Hoàng Nam, đối với chuyện tình cảm thì lại dễ dàng thừa nhận. Thích ừ là ừ mà chẳng cần suy nghĩ, còn chẳng biết có thật lòng được chút nào không.

Việt Anh tạm thời tin đàn anh lớp trên thật sự thích chị họ của mình nhưng điều đó không có nghĩa là cậu chấp nhận chuyện này một cách dễ dàng. Danh tiếng của Hoàng Nam trên thị trường tình cảm thật sự quá đen tối. Việt Anh không quan tâm đến cảm xúc của hắn, tiếp tục đùa giỡn thêm một lúc nữa.

"Dù sao thì vẫn không ảnh hưởng đến mối quan hệ của tụi em."

Cụm từ "tụi em" đã chính thức đánh vào Hoàng Nam một cái thật đau, hắn nghĩ mình phải giữ bình tĩnh, dù sao trước đây hắn và Việt Anh cũng có một mối quan hệ khá ổn, dù không quá thân thiết nhưng cũng tương đối tốt đẹp.

"Anh tưởng nhóc thích Thùy Chi lớp anh?"

Hoàng Nam vẫn không buông tha cho vấn đề này. Mối quan hệ không tên của Khánh Dương và Việt Anh như một cái gai đâm sâu trong lòng, buộc hắn phải tìm ra câu trả lời. Câu hỏi này khiến cho Nguyên Khang, một người tưởng chừng như đã ngủ ở góc phòng bất ngờ mở mắt, cậu cũng bắt đầu nghe ngóng về cuộc trò chuyện ở phía bên này. Việt Anh cười xòa, tỏ vẻ chuyện này không có gì là quan trọng.

"Có luật nào cấm em thích nhiều người cùng một lúc đâu. Anh cũng vậy mà, anh nói anh thích chị Dương, mà anh cũng đâu có dứt khoát với con nhỏ Bội Quỳnh lớp em."

Hoàng Nam bật dậy khỏi ghế sofa, xem chừng như muốn đánh nhau. Lúc này trông Việt Anh thật là chướng mắt, dám dùng giọng điệu này để nói về mối quan hệ với Khánh Dương. Hoàng Nam không hiểu vì sao mình lại vô cùng tức giận, chỉ muốn đánh Việt Anh một trận.

Việt Anh thế mà lại chẳng có gì là sợ hãi trước hành động này của Hoàng Nam, cậu vẫn duy trì tư thế ngồi một cách thoải mái, còn khiêu khích ngược lại hắn.

"Anh đừng có giở trò bạo lực với em, anh sẽ hối hận đó."

"Chưa biết ai sẽ hối hận đâu. Em nên tập trung thích Thùy Chi đi, tránh xa Khánh Dương của anh ra."

"Khánh Dương nào của anh chứ? Hai người chính thức chưa? Anh có là gì đâu mà ý kiến với em."

Không khí trong văn phòng hội học sinh bỗng chốc trở nên căng thẳng. Duy Anh không nhịn được phải dùng thân phận là người lớn nhất nhóm đứng ra giải vây.

"Hai đứa làm cái gì vậy? Có tí chuyện mà cũng cãi nhau."

Hoàng Nam nể tình Duy Anh đã lên tiếng nên mới dừng lại. Hắn không ngờ mình sẽ kích động mà muốn đánh Việt Anh. Từ trước đến nay đánh nhau vì con gái không phải là phong cách của Hoàng Nam. Nhưng lần này thái độ ngả ngớn và bông đùa của Việt Anh làm hắn vô cùng khó chịu, chỉ muốn đánh cậu nhóc một trận để cậu tránh Khánh Dương càng xa càng tốt.

Việt Anh bĩu môi, nếu không có Duy Anh ở đây thì cậu sẽ chọc cho Hoàng Nam tức chết mới thôi. Muốn tán chị họ cậu mà dễ à. Nhất là với thể loại trăng hoa như Hoàng Nam. Cậu phải cho hắn thấy hắn không phải là sự lựa chọn duy nhất. Về phương diện tình cảm, Việt Anh vẫn cho rằng Nguyên Khang tốt hơn Hoàng Nam nếu thật sự nghiêm túc nhìn nhận ai mới là người thích hợp.

Việt Anh cũng biết chuyện của Nguyên Khang và Khánh Dương bây giờ đã là điều không thể trở thành hiện thực, nhưng với Hoàng Nam thì cậu lại không an tâm. Dù gì Khánh Dương cũng là người thân thiết nhất trong nhà nên cậu cũng có tí lo lắng cho cô.

Việt Anh dọn dẹp đồ dùng của mình, chuẩn bị chơi một cú lớn rồi bỏ chạy: "Nếu anh thật sự biết mối quan hệ của tụi em là gì, thì chính là..."

"Chị em họ."

Việt Anh chưa nói xong thì đã bị một giọng nói khác bất thình lình chen vào. Nguyên Khang từ từ bước đến. Cậu vô cùng hài lòng khi nhìn thấy thái độ ngơ ngác không nói nên lời của Việt Anh. Cảm giác thành công chơi cậu nhóc này một vố khiến tâm trạng của Nguyên Khang được cải thiện ít nhiều. Cậu chẳng có lòng tốt để giải vây cho hiểu lầm của Hoàng Nam và Khánh Dương đâu, chẳng qua cậu không thích nhìn thấy tên nhóc này tự mãn nữa.

"À, ra là vậy."

Hoàng Nam cười nói, hắn không ngờ Nguyên Khang lại xen vào. Quả thật sau khi xâu chuỗi lại những gì Việt Anh nói thì lại cảm thấy hợp lý. Chị em họ lớn lên cùng nhau từ bé thì chẳng phải là ngủ chung giường, ăn chung bàn hay sao. Hoàng Nam nhớ lại lời nói đầy tự tin của Việt Anh lúc nãy, nếu hắn mất bình tĩnh mà đánh Việt Anh thật thì xong đời với Khánh Dương rồi. May là hắn đã không làm như vậy.

Đáp lại sự ngạc nhiên của Hoàng Nam, Nguyên Khang chỉ lướt qua bọn họ, tiến về khu vực trong góc phòng, khởi động máy chơi game PS5, tựa như những gì mình vừa nói chẳng có gì quan trọng.

Trò đùa của Việt Anh bị Nguyên Khang phá đám trong gang tấc khiến cậu nhóc cay cú không thôi. Việt Anh biết bây giờ có nói thêm gì nữa thì Hoàng Nam cũng không tin. Cậu nhóc bất mãn nhìn hắn, xem như là anh ta may mắn. Từ khi biết Khánh Dương và Hoàng Nam thân thiết với nhau, Việt Anh bắt đầu cảm thấy Hoàng Nam hơi chướng mắt.

"Đồ lắm chuyện." Việt Anh thầm mắng.

Mặc dù đang vui mừng vì đã loại đi một tình địch không cần thiết nhưng Hoàng Nam vẫn rất tỉnh táo. Hắn nhanh chóng nhận ra điểm bất thường. Vì sao Nguyên Khang lại biết Khánh Dương và Việt Anh là chị em họ, dường như trong trường không một ai nhận ra điều này cả.

Trước đây khi bốn người bọn họ gặp nhau lần đầu tiên thì chỉ có Hoàng Nam và Duy Anh quen biết nhau từ nhỏ. Nguyên Khang và Việt Anh cũng nói chuyện với nhau một vài câu, hỏi thăm một vài chuyện cũ, nhìn không giống như mới gặp nhau lần đầu.

Lúc trước Hoàng Nam cũng không để tâm đến chi tiết này, bây giờ nhớ lại hắn mới nhận ra Nguyên Khang và Việt Anh không biết nhau qua hội học sinh, mà đã quen nhau từ trước, chẳng qua là không thân thiết lắm mà thôi, sau này vì chuyện của Thùy Chi mà mới trở mặt.

"Sao cậu biết Việt Anh là em họ của Khánh Dương thế?" Hoàng Nam tò mò hỏi.

Nguyên Khang không muốn trả lời. Cậu thầm mắng Hoàng Nam vì sao lại để ý tới điểm này chứ. Giải đáp thắc mắc là được rồi, tò mò thêm nữa làm gì.

Việt Anh bắt được cơ hội để trả thù. Cậu rất mong chờ nếu Hoàng Nam biết Nguyên Khang là vụ hôn phu hụt của Khánh Dương thì sẽ làm gì.

"Anh ta biết chứ, biết rất rõ nữa đằng khác."

Một lần nữa, khi Việt Anh chưa nói dứt lời thì Nguyên Khang lại chen ngang vào: "Mẹ của chúng tôi là bạn đại học. Cách đây vài năm từng qua lại một thời gian nhưng sau này vì một số chuyện nên không còn thân thiết nữa."

Nguyên Khang chủ động giải thích, thành công giải quyết thắc mắc của Hoàng Nam. Việt Anh không còn gì để nói nữa, xem như hôm nay là ngày xui xẻo của cậu.

***

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Hoàng Nam cũng chờ được đến lúc giờ học buổi chiều kết thúc. Hắn không chờ được mà chạy một mạch từ văn phòng hội học sinh đến phòng học của Khánh Dương. Có lẽ vì di chuyển quá nhanh, trong đầu chỉ toàn suy nghĩ đến cách nào làm cô hết giận nên Hoàng Nam vô tình va trúng một nữ sinh đang đi bộ trên hành lang khiến cô ta té ngã.

Nếu như là lúc khác thì Hoàng Nam sẽ nhận ra rằng lực va chạm không đủ mạnh để khiến nữ sinh nọ bị ngã, nhưng ngay lúc này hắn không có tâm trạng để tâm đến điều đó nữa. Vì vậy, chỉ khi nghe thấy khiến nữ sinh nọ kêu lên hắn mới kịp nhận ra rằng mình đụng trúng người ta mất rồi.

Là một người tử tế, Hoàng Nam không vội vàng đi ngay mà quay lại đỡ nữ sinh nọ đứng lên trước, cũng giúp cô ta nhặt lên vài quyển sách và tài liệu rơi ra khắp hành lang. Lãng mạn mà nói thì đây chính là khoảnh khắc kinh điển trong một bộ tiểu thuyết thanh xuân vườn trường nổi tiếng trên các trang mạng xã hội.

Thế nhưng lúc này Hoàng Nam lại không có tâm trạng mà để ý rằng mình đang đụng trúng ai. Sau khi giúp đỡ nữ sinh nọ nhặt sách vở lên thì hắn quay người chuẩn bị rời đi. Phải nhanh lên trước khi Khánh Dương về mất. Từ đầu đến cuối, ánh mắt Hoàng Nam chẳng dừng lại trên người nữ sinh đó dù chỉ là một giây.

Nữ sinh kia không dễ gì mới tạo ra được tình huống vô tình gặp gỡ với Hoàng Nam nên sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Cảnh Thư nhận ra Hoàng Nam sắp rời đi nên nhanh chóng nắm lấy cánh tay hắn. Hoàng Nam giật mình, nhíu mày rút tay lại. Tuy hắn là kẻ đào hoa nhưng cũng không phải dạng người dễ dãi, gặp ai cũng thích.

Cảnh Thư hụt hẫng nhìn Hoàng Nam rút tay lại, trong lòng dấy lên cảm giác chua xót. Hoàng Nam vẫn vậy, dù cho cô ta có thay đổi như thế nào thì Hoàng Nam vẫn không thèm liếc mắt đến một cái.

"Hình như em bị trật chân rồi. Em không đi được."

Hoàng Nam thở hắt ra một tiếng, bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn. Hắn bồn chồn nhìn về phía lớp học ở xa, thầm mong Khánh Dương vẫn chưa ra về. Hắn nhìn xung quanh, nhanh chóng tìm thấy một nam sinh cùng lớp đi ngang qua.

"Ê nhờ tí. Đưa bạn này lên phòng y tế giúp tao. Tao có việc gấp phải đi trước. Cảm ơn."

Hoàng Nam không đợi cậu bạn kia đồng ý đã nhanh chóng chạy mất, cũng không quan tâm ánh mắt đầy thất vọng của Cảnh Thư nhìn mình. Không đợi nam sinh mới đến lên tiếng, Cảnh Thư nhanh chóng đứng lên, chẳng còn dáng vẻ của người bị thương như lúc nãy. Nam sinh nọ cũng chẳng bất ngờ khi chứng kiến một màn kịch này. Ở trường này chẳng thiếu gì nữ sinh thích làm màu trước mặt Hoàng Nam.

Khi Hoàng Nam chạy đến phòng học thì Khánh Dương đã không còn ở đó nữa. Hắn thở dài đầy thất vọng. Thôi thì tối nay đến nhà cô để chờ vậy. Hắn không tin bản thân không làm hòa được với Khánh Dương.

Lúc này Minh Quân cũng xuất hiện ở hành lang. Gương mặt ủ rũ Hoàng Nam làm cậu muốn gây sự: "Sao buồn vậy? Khánh Dương vẫn còn giận à?"

"Ờ." Hoàng Nam trả lời một cách hời hợt.

"Cũng đúng thôi. Tao mà là Khánh Dương thì tao tuyệt giao với mày luôn. Cái thứ gì mà toàn em gái mưa, chị gái nắng khắp nơi như vậy."

"Đừng có lợi dụng thời cơ đả kích tao."

"Thôi không đùa nữa, tao biết Khánh Dương đang ở đâu. Nhưng trên đời này không có thứ gì là miễn phí cả."

"Nói thẳng."

Minh Quân mở điện thoại, đưa cho Hoàng Nam xem hình ảnh của một đôi giày thể thao được sản xuất với số lượng giới hạn mà hắn vừa đặt mua cách đây không lâu. Hoàng Nam suy nghĩ một chút nhưng cũng nhanh chóng đồng ý. Minh Quân rất biết cách đưa ra điều kiện. Cậu chọn một món đồ Hoàng Nam đủ thích nhưng không phải là không thể mang ra trao đổi.

Sau khi Hoàng Nam đồng ý, Minh Quân gửi cho hắn một ảnh chụp màn hình. Đó là story của Thùy Linh, không hiểu bằng một cách nào đó mà Minh Quân đã có được. Trong hình là ảnh chụp selfie của Thùy Linh và Khánh Dương, có đính kèm địa chỉ check-in ở quán cafe gần trường.

***

Dù không muốn nhưng Khánh Dương phải thừa nhận rằng mình đang cố tình tránh mặt Hoàng Nam. Bình thường cô không sẽ vội vã rời khỏi trường sau giờ học. Nhưng hôm nay lại khác, sau khi giờ học kết thúc, Khánh Dương liền kéo Thùy Linh đi đến một quán cafe mới mở ở gần trường. Cô viện cớ muốn đi ăn uống gì đó, nhưng thực tế lại là vì không muốn nhìn thấy Hoàng Nam.

Thùy Linh nhanh chóng nhìn ra mục đích thật sự của Khánh Dương, không do dự mà châm chọc vài câu: "Tưởng sao, hóa ra là do đang trốn tránh ai đó."

Khánh Dương ngồi xuống ghế, bĩu môi đầy xem thường: "Mình mà thèm trốn tránh ai."

"Không phải giấu, chuyện cậu đụng độ với em gái mưa gió của Hoàng Nam đồn ra khắp khối rồi."

Khánh Dương thầm than khổ, tại sao chuyện gì trong trường này cũng có thể truyền đi với một tốc độ chóng mặt như vậy nhỉ. Thấy Khánh Dương im lặng một lúc, Thùy Linh cũng cảm thấy lo lắng. Không phải là Khánh Dương đang thất tình đó chứ.

"Cậu buồn làm gì? Con nhỏ Bội Quỳnh đó phá biết bao nhiêu người rồi nhưng cuối cùng nó cũng đâu là gì của Hoàng Nam đâu."

"Xì, ai bảo mình buồn."

"Không thì tại sao lại tránh mặt Hoàng Nam? Cậu làm vậy thì chẳng phải là khiến cho mọi người thấy cậu đang thất tình sao."

Khánh Dương khựng lại một lúc, cảm thấy lời Thùy Linh nói rất hợp lý. Cô thể hiện thái độ ra như vậy chẳng phải sẽ khiến Hoàng Nam nghĩ rằng cô để tâm đến chuyện này hay sao. Nếu vậy thì hắn sẽ tự mãn mất. Không được, cô nên cư xử như bình thường mới phải.Khánh Dương càng nghĩ càng cảm thấy hành động và thái độ hiện tại của mình thật quá sai lầm. Cô sẽ cư xử bình thường lại với hắn. Bội Quỳnh là ai chứ, không thể nào để cho cô ta ảnh hưởng đến tâm trạng của mình được.

"Đúng đúng. Cậu nói mình mới để ý. Mà cậu học ở đây lâu rồi, có biết Hoàng Nam có vợ hờ hay gì đó không?" Khánh Dương tò mò hỏi.

Thùy Linh cầm lấy ly nước, nhanh chóng lắc đầu: "Không có. Con nhỏ Bội Quỳnh đó lại càng không phải. Chẳng qua ba nó là cấp dưới của ba mẹ Hoàng Nam nên hay qua lại thôi. Đâu phải ai cũng như mình và Quân."

Thùy Linh nhớ lại chuyện của mình và Minh Quân, cảm thấy trong lòng có tí khó chịu. Đôi lúc cô ước gì bản thân mình như Khánh Dương, có thể thích ai thì hẹn hò với người đó, không bị hôn ước giữa hai gia đình cản trở. Cuối cùng lại rơi vào trạng thái khó xử, không thể nào tìm kiếm một mối quan hệ mới, nhưng tình cảm với người đã định thì lại chẳng đâu vào đâu.

"Thế cậu và Quân sao rồi?" Khánh Dương hỏi.

Thùy Linh không muốn nhắc đến chuyện của bản thân và Minh Quân nên nhanh chóng đổi chủ đề.

"Chẳng có làm sao cả. Mà nói đi cũng phải nói lại, cậu và Hoàng Nam định cứ mãi như vậy à?"

"Cứ mãi như vậy là sao?"

"Thì cứ không đâu tới đâu ấy."

"Vui mà. Hoàng Nam cũng thích như vậy."

Khánh Dương cười nói, hoàn toàn không xem trọng đoạn tình cảm này giữa mình và Hoàng Nam. Thùy Linh không cho là đúng nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu.

"Ước gì mình có thể vui như cậu. Mình và Quân lạ không lạ, quen không quen. Cảm giác bây giờ thật là khó chịu. Tự nhiên từ rất thân thiết chuyển sang như người xa lạ ấy."

"Cứ mặc kệ cậu ta, tận hưởng cuộc sống của mình đi. Giờ cậu cứ mãi chìm trong đống hỗn độn này chỉ khiến thời gian trôi qua vô ích."

"Ừ."

Thùy Linh không còn cách nào khác đành phải đồng ý, vì quả thật như lời Khánh Dương nói, cô không thể mãi chìm trong những cảm xúc hỗn loạn với Minh Quân được, cô cũng chẳng còn cách nào khác.

Cùng lúc đó phục vụ mang đến cho bàn bọn họ thêm hai phần kem trái cây. Khánh Dương và Thùy Linh trao đổi ánh mắt với nhau, cùng xác nhận là không ai gọi thêm món này nên liền lên tiếng từ chối.

"Tụi em không gọi thêm món này nha. Chắc nhầm lẫn rồi đó chị." Thùy Linh nói, thế nhưng đáp lại cô lại là lời khẳng định đầy chắc chắn của nhân viên phục vụ. "Không nhầm đâu em. Là nhóm nam sinh kia gọi cho hai em đó."

Nhân viên phục vụ đặt phần kem trái cây lên bàn rồi lấy ra giấy bút đưa cho Khánh Dương: "Cậu ta muốn xin số điện thoại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net