Chap 24: Bộ Mặt Thật Của Hoàng Nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi rời khỏi sân bóng rổ, Hoàng Nam và Khánh Dương không vội đi ăn tối. Là một người luôn dành sự quan tâm đặc biệt đến hình ảnh của mình trong mắt người khác, Hoàng Nam tuyệt đối không thể chấp nhận việc bản thân mình mang một cơ thể ướt đẫm mồ hôi sau khi chơi thể thao để đi chơi cùng với người mình thích. Vì vậy ngay sau khi trận đấu kết thúc, hắn liền lao vào phòng tắm trong nhà thi đấu thể thao một lúc để chuẩn bị cho buổi hẹn hò tối nay của mình.

Khánh Dương không có việc gì làm nên chọn một bàn trống trong khu vực sảnh của nhà thi đấu để làm bài tập. Cô mở sách giáo khoa điện tử trên laptop, vừa đọc nội dung vừa ghi ghi chép vào sổ tay, vô cùng tập trung cho bài tập của mình. Thế nhưng sự tập trung của Khánh Dương chẳng duy trì được bao lâu vì chỉ vài phút sau cô đã bị người khác làm phiền.

Thùy Chi xuất hiện ở sảnh nhà thi đấu với dáng vẻ vô cùng vội vã, liên tục nhìn ngó xung quanh như đang tìm kiếm một ai đó. Thùy Chi nhìn quanh sảnh nhà thi đấu một lượt, cố gắng tìm kiếm bóng dáng Hoàng Nam nhưng hoàn toàn vô vọng. Cô bất lực ngồi sụp xuống. Hoàng Nam không có ở đây. Vậy phải làm thế nào bây giờ? Không còn ai có thể ngăn cản Nguyên Khang cả.

Trong lúc tuyệt vọng nhất, Thùy Chi quyết định thử thêm một lần nữa. Sau khi tập trung vào từng ngóc ngách trong sảnh chờ, Thùy Chi bắt gặp Khánh Dương đang ngồi ở một bàn trong góc. Đúng rồi, Khánh Dương thường đi cùng Hoàng Nam, chắc chắn sẽ biết hắn đang ở đâu. Thùy Chi như tìm được một chiếc phao cứu sinh trong lúc nguy cấp, nhanh chóng chạy đến chỗ Khánh Dương đang ngồi.

"Khánh Dương, cậu thấy Hoàng Nam ở đâu không?"

Trái ngược với sự vội vã của Thùy Chi, Khánh Dương chậm rãi tháo tai nghe rồi trả lời: "Đang tắm trong kia, có chuyện gì à?"

"Chết thật, không biết bao giờ Hoàng Nam mới xong." Thùy Chi lẩm bẩm.

Khánh Dương thấy Thùy Chi không giải thích gì thêm thì cũng không có ý định tiếp chuyện. Cô đeo lại tai nghe vào, tiếp tục làm bài tập.

"Cậu biết khi nào Hoàng Nam tắm xong không?" Thùy Chi lại hỏi tiếp. Khánh Dương nhìn đồng hồ trên laptop, nhẩm tính đã mười lăm phút trôi qua, chắc cũng sắp xong rồi.

Khánh Dương chưa kịp trả lời Thùy Chi thì Hoàng Nam đã xuất hiện với mái tóc vừa được sấy khô, còn chưa kịp vuốt keo tạo kiểu. Khánh Dương ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng liên tục gào thét, chính là nó, hình ảnh lười biếng và bất cần mà cô yêu thích.

"Có chuyện gì à?" Hoàng Nam hỏi.

"Cậu đi cùng mình một lúc được không?" Thùy Chi không trả lời Hoàng Nam mà đưa ra một lời đề nghị.

"Đi đâu?"

"Chuyện dài lắm. Trên đường đi mình kể." Thùy Chi đang rất vội, cô chỉ hận không thể kéo Hoàng Nam đi ngay lập tức.

Hoàng Nam không nhận được câu trả lời như mình muốn nên quyết định từ chối: "Vậy mình không đi đâu, mình có hẹn với Khánh Dương rồi."

Thái độ bất hợp tác này của Hoàng Nam khiến Thùy Chi không còn cách nào khác ngoài việc kể cho hắn một cách đại khái về tình huống hiện tại:

"Cậu giúp mình ngăn cản Nguyên Khang được không? Cậu ta ngày càng quá đáng. Ở trường này ngoài cậu ra không ai có thể ngăn cản được Nguyên Khang cả."

Hoàng Nam không hiểu vì sao Thùy Chi lại nghĩ rằng hắn sẽ giúp cô ngăn cản Nguyên Khang tung hoành trong trường. Dù cho hắn có năng lực làm chuyện này nhưng hắn cũng chẳng có lý do gì để làm việc đó. Không tính đến quy tắc ngầm được đặt ra giữa hai người thì Hoàng Nam cũng không có sở thích xen vào chuyện của người khác.

Trái ngược với sự lo lắng và bồn chồn của Thùy Chi, Hoàng Nam vẫn dửng dưng, không xem trọng những gì cô vừa nói cho lắm. Hắn bình tĩnh dọn dẹp đồ dùng trong tủ, tiện tay chải lại mái tóc còn đang rối của mình. Sau một hồi cân nhắc thì Hoàng Nam quyết định không vuốt keo cầu kỳ nữa, từ biểu cảm của Khánh Dương thì có lẽ cô thích hình ảnh tóc tai rũ rượi của hắn hơn thì phải.

Sau khi cảm thấy vẻ bề ngoài của mình đã đủ để khiến Khánh Dương nhìn mình nhiều hơn một chút thì Hoàng Nam mới quay sang trả lời Thùy Chi:

"Cậu quên lời giới thiệu lúc mới nhập học của mình rồi à? Mình và Nguyên Khang không can thiệp vào chuyện của nhau."

Thùy Chi cắn môi, làm sao cô quên được chứ. Nhưng Nguyên Khang ngang bướng như vậy, không một ai có thể ngăn cản ngoại trừ đối thủ không đội trời chung của cậu, Hoàng Nam. Vậy mà Hoàng Nam lại không chịu giúp đỡ, Thùy Chi thật không biết phải làm như thế nào.

"Nhưng chuyện này rất nghiêm trọng."

"Nghiêm trọng đến mức nào?"

"Nguyên Khang đang đánh một bạn, nếu như không có ai ngăn cản thì người đó sẽ không chịu được mất."

"Thì sao? Liên quan gì đến tôi?" Hoàng Nam mất kiên nhẫn nhìn đồng hồ trên tay, gần trễ giờ đặt bàn rồi.

Thùy Chi không ngờ Hoàng Nam lại dùng thái độ như vậy để nói chuyện với mình. Hình ảnh lớp trưởng thân thiện vào ngày đầu tiên nhập học đã hoàn toàn sụp đổ. Người đứng trước mặt cô lúc này không khác gì những kẻ bên phía Nguyên Khang. Chẳng lẽ mọi người trong trường này đều máu lạnh như vậy sao?

"Nhưng chuyện này ảnh hưởng đến mạng người. Cậu có thể trơ mắt nhìn Nguyên Khang bắt nạt người khác như vậy à?"

Sau khi nghe xong những gì Thùy Chi vừa nói, Hoàng Nam thu lại thái độ có phần dửng dưng và hời hợt của mình lúc nãy. Ánh mắt của hắn lập tức thay đổi, hắn ghét nhất là bị người khác phán xét và dạy bảo hắn phải làm gì, nhất là trong những vấn đề như thế này.

Hoàng Nam đóng tủ đồ bằng lực khá mạnh, không rõ là có ý dằn mặt Thùy Chi hay không. Hắn xoay người, tựa lưng vào tủ đồ phía sau lưng, dùng ánh mắt lạnh lùng và có chút mỉa mai để nhìn nữ sinh đang đứng đối diện với mình.

Sự thay đổi đột ngột này khiến cho Thùy Chi cảm thấy vô cùng sửng sốt. Lúc này Hoàng Nam chẳng còn giống như ngày đầu tiên nhập học nữa, cảm giác ôn hòa và thân thiện ngày nào đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là cảm giác đầy áp lực và chèn ép người khác không khác gì Nguyên Khang.

"Đúng rồi, mình là người như vậy đấy. Còn cậu, đừng xen vào chuyện của người khác. Có ngày người mà Nguyên Khang đánh lại là cậu đấy."

"Cậu..."

Trước lời cảnh cáo không chút nhân từ của Hoàng Nam, Thùy Chi đột nhiên bị cứng họng. Cô tự nhủ mình phải mạnh mẽ hơn, ngay cả người như Nguyên Khang cô vẫn có thể chịu được thì không thể nào chùn bước trước Hoàng Nam.

"Từ trước đến giờ mình vẫn nghĩ mọi người ở phía bên kia lớp học là người tốt. Hóa ra mình đã nhầm rồi."

Khánh Dương đứng cạnh Hoàng Nam xem kịch, âm thầm khen ngợi hắn mắng quá hay. Lại là một cô gái lương thiện và tốt bụng đi giảng dạy đạo lý làm người đây mà. Cô cũng không thích những người như vậy.

Theo như kinh nghiệm cày phim và tiểu thuyết của mình, Khánh Dương có cảm giác bài giảng giáo dục công dân của Thùy Chi vẫn chưa kết thúc. Hoàng Nam đã thay đổi thái độ, nếu như Thùy Chi vẫn tiếp tục làm giáo viên đạo đức và liên tiếp nói ra những lời điên rồ thì không biết Hoàng Nam sẽ bị chọc tức tới mức nào.

Nghĩ vậy nên Khánh Dương quyết định vào vai phản diện để ngăn cản sự tốt bụng của Thùy Chi: "Đó là do cậu tự nghĩ ra rồi tự tin tưởng, còn trách người khác làm gì."

Lúc này Thùy Chi mới nhìn sang Khánh Dương, ánh mắt tràn ngập sự thất vọng.

"Còn cậu? Chẳng lẽ cậu cũng máu lạnh như vậy sao? Cậu thân thiết với Hoàng Nam, cậu có thể thuyết phục cậu ấy không? Thời gian không còn nhiều nữa."

Khánh Dương nghệt mặt ra. Cái gì đây? Sao lại đẩy vấn đề sang cho cô rồi? Đừng có điên chứ. Cô cũng đâu phải là loại người tốt đẹp gì. Lại còn dùng giọng nói hối thúc và ra lệnh như vậy nữa. Cô cũng không phải là thánh nhân hay là người đại diện cho công lý, bênh vực lẽ phải trong ngôi trường này.

"Cậu nói không sai, mình cũng là người máu lạnh như vậy đấy."

"Các cậu thật là quá đáng. Các cậu nhất quyết không giúp sao?"

"Không." Khánh Dương trả lời thay cho Hoàng Nam.

Thùy Chi bất lực ngoảnh đầu nhìn về khu vực lớp học rồi lại nhìn hai người bạn cùng lớp thờ ơ trước mặt. Cô không biết phải làm như thế nào cho đúng. Mọi người trong trường này thật là tàn nhẫn. Cô cảm thấy bản thân đang đơn độc chiến đấu với cả thế giới, không một ai bên cạnh giúp đỡ, không một ai tin những gì cô muốn tin.

Hoàng Nam vẫn không thay đổi quyết định ban đầu của mình. May mà Khánh Dương thay hắn nói chuyện với Thùy Chi, không thì có khi hắn sẽ giúp Thùy Chi tìm hiểu thêm về một chút thành tích kinh hoàng của thế hệ hội học sinh những khóa trước. Hoàng Nam bỏ qua người khiến hắn cảm thấy khó chịu kia, quay sang trò chuyện với Khánh Dương, tựa như nơi này chỉ có hai người bọn họ.

"Đầu bếp người Nhật sắp đến rồi, chúng ta đi thôi."

Hoàng Nam nhấc lấy balo của Khánh Dương đang đeo trên vai, thay cô đeo lấy rồi kéo cô rời đi, bỏ lại Thùy Chi đứng chôn chân tại sảnh nhà thi đấu một mình.

Thùy Chi siết chặt hai tay. Cô đã bị đẩy vào đường cùng rồi. Nếu như không có ai giúp đỡ e là nam sinh kia sẽ không thể nào chịu được mất. Hoàng Nam là tia hy vọng cuối cùng, cô không thể nào để hắn rời đi như vậy được. Chỉ cần hắn đồng ý theo cô đến nhìn thôi cũng tốt. Có lẽ Nguyên Khang sẽ vì e ngại mà dừng tay một lúc. Khi đó thì có thể cứu người được rồi.

"Mình cầu xin các cậu."

Thùy Chi nói rồi quỳ sụp xuống đất. Cô đã dùng đến phương án cuối cùng mà mình có thể nghĩ đến, chỉ mong Hoàng Nam suy nghĩ lại.

Lúc này Khánh Dương buộc phải quay lại nhìn xem chuyện gì xảy ra. Khi nhìn thấy cảnh tượng này, Khánh Dương vô thức nhíu mày. Như thế này có phải hơi quá không? Việc gì phải cố chấp như vậy chứ? Khánh Dương cũng không thể nào hiểu được Thùy Chi nghĩ gì trong đầu.

"Quan tâm làm gì, chúng ta đi."

Hoàng Nam chẳng mảy may dao động trước hành động này của Thùy Chi. Hắn không muốn Khánh Dương cảm thấy phiền lòng vì chuyện này nên kéo cô lên phía trước, dùng thân mình che đi hình ảnh khó chịu kia.

Khánh Dương cân nhắc một lúc. Thôi được rồi. May mắn cho Thùy Chi là cô đang diễn vai trà xanh ngây thơ và tốt bụng đấy nhé. Rủ lòng thương một tí vậy, sẵn tiện hóng chuyện xem sao.

"Hay là chúng ta đi xem thử chuyện gì xảy ra đi." Khánh Dương đề nghị với Hoàng Nam.

Dù trong lòng Hoàng Nam cảm thấy phiền phức thế nhưng hắn vẫn chiều theo ý Khánh Dương.

"Ừ. Nếu Dương muốn thì đi."

***

Khi Hoàng Nam và Khánh Dương đến hành lang lớp học, một khung cảnh vô cùng hỗn loạn dần dần hiện ra. Đập vào mắt bọn họ là một nam sinh với thương tích đầy mình nhưng vẫn vô cùng kiên cường lao lên muốn đánh lại Nguyên Khang, chỉ là vừa đến gần liền bị đánh bật ra xa. Cuối cùng cậu ta không chịu nổi nữa mà nằm vật ra sàn, nhất thời không còn sức để phản kháng.

Nguyên Khang đút hai tay vào túi quần, chậm rãi bước về phía nam sinh đáng thương nọ, khóe môi nở một nụ cười đầy khinh miệt: "Sao? Bất mãn à? Giỏi thì đánh tiếp xem."

"Cậu mau dừng tay lại." Thùy Chi vội chạy đến đỡ lấy nam sinh đang nằm dưới đất, không quên buông lời trách mắng Nguyên Khang một trận.

Khánh Dương trốn ở một góc gần đó để hóng chuyện. Theo như lời Hoàng Nam nói thì đứng ở đây sẽ tránh cho cô bị những hành động vô tình của tụi con trai ảnh hưởng. Khánh Dương vô cùng chiêm nghiệm, khung cảnh này thật quen thuộc biết bao. Bộ phim nào cũng có cả, cô nào có xa lạ gì. Trong khi Thùy Chi thực thi công lý, mang đến sự công bằng cho trường học thì Khánh Dương quyết định chỉ làm người qua đường, hóng hớt xem kịch hay.

Dường như sự xuất hiện của Thùy Chi càng khiến Nguyên Khang điên máu hơn, cậu nhìn sang Hoàng Nam và Khánh Dương vừa mới đến, trào phúng vỗ tay mấy tiếng:

"Cậu gọi cứu binh đến đấy à?"

Ban đầu Hoàng Nam quyết định đi theo Thùy Chi chỉ bởi vì hắn muốn chiều theo mong muốn của Khánh Dương chứ thật sự không quan tâm đến chuyện này. Nhưng cho đến khi có cơ hội nhìn thấy rõ mặt của nam sinh kia thì không hiểu sao lại bật cười, một nụ cười đầy ẩn ý và nguy hiểm. Khánh Dương chứng kiến một màn này cũng tò mò không kém. Xem ra mọi chuyện không hề đơn giản rồi.

Thùy Chi dùng sức lực ít ỏi của mình để đỡ nam sinh kia dậy, để cậu ta ngồi dựa vào hàng tủ để đồ ở phía sau. Tình hình cậu ta có vẻ không ổn cho lắm. Hình ảnh chật vật của nam sinh này khiến Thùy Chi càng thêm bất mãn và thất vọng với cách hành xử của Nguyên Khang.

"Cậu đừng tưởng cậu muốn làm gì thì làm ở trường này. Cậu đừng quên còn có Hoàng Nam nữa."

Cho đến khi định thần lại, Gia Bảo mới nhìn xem Thùy Chi tìm ai tới giúp đỡ mình. Nhưng khi nhìn thấy người đến là Hoàng Nam, mặt cậu liền trở nên trắng bệch, cộng thêm thương tích lúc nãy, Gia Bảo chỉ có thể lắp bắp mà không thể nào nói được một câu trọn vẹn: "Cậu... khụ... khụ, vì sao lại..."

Chứng kiến Gia Bảo bị thương đến mức này, Thùy Chi càng thêm căm ghét Nguyên Khang. Cô vỗ nhẹ vào lưng cậu ta, biểu cảm tràn ngập sự lo lắng:

"Cậu đã như vậy thì đừng cố nói nữa. Mình đã tìm được người đến giúp cậu rồi đây."

Gia Bảo bám vào hàng tủ phía sau, gắng gượng đứng lên nhưng hoàn toàn thất bại, cậu ta liên tục lắc đầu.

Nguyên Khang chăm chú xem màn kịch diễn ra trước mắt, trong lòng càng trở nên lạnh lẽo hơn nhiều lần. Cậu buông ra một câu đầy châm chọc: "Cậu kéo người đến giúp mà không tìm hiểu trước người ta là ai à?"

Trong lòng Thùy Chi thoáng qua cảm giác bất an một cách mơ hồ. Vì sao Nguyên Khang lại tự tin như vậy? Chẳng lẽ cô đã làm gì sai rồi sao? Thuỳ Chi lo lắng nhìn Hoàng Nam. Hắn vẫn đứng yên tại chỗ và quan sát mọi chuyện trong im lặng, trên môi không biết từ khi nào đã xuất hiện một nụ cười đầy khó hiểu. Thái độ bất thường của Hoàng Nam càng khiến Thùy Chi do dự, không biết phải mở lời như thế nào.

Hoàng Nam thầm nghĩ dù sao hắn cũng đã bỏ công đến đây rồi thì cũng phải làm gì đó cho xôm tụ. Sau khi nhìn đủ, lúc này hắn mới chậm rãi bước đến đứng cạnh Nguyên Khang.

Đây là lần đầu tiên Hoàng Nam và Nguyên Khang đứng cạnh nhau mà không trong trạng thái đối lập, nhìn qua rất có cảm giác hài hòa, tựa như là cộng sự, cũng rất thú vị và tạo nên phong cảnh tươi đẹp cho người xem. Tiếc là lúc này học sinh đã về gần hết, không có nhiều người có cơ hội chứng kiến giây phút lịch sử hiếm hoi này.

Thế nhưng bức tranh hoàn mỹ kia lại là một cảnh tượng đầy ghê rợn đối với mọi người đang hiện diện tại hành lang này. Hoàng Nam không quan tâm đến việc mình và Nguyên Khang có thể đứng cạnh nhau một cách hòa bình đến kỳ lạ, hắn nhìn chằm chằm nam sinh đầy khốn khổ ở phía xa. Ánh mắt sắc bén khiến Gia Bảo phải cúi đầu né tránh vì quá áp lực.

"Đây là kẻ khiến cậu phải quỳ xuống nhờ tôi đến giúp à?"

Lời nói của Hoàng Nam khiến Nguyên Khang giật mình. Cậu nhếch môi, hay lắm, xem ra trong suy nghĩ của Thùy Chi lúc này toàn bộ đều là hình bóng của tên khốn này, quan trọng đến mức phải vứt bỏ danh dự để cầu xin Hoàng Nam cơ đấy.

Nguyên Khang càng nghĩ càng cảm thấy nực cười, chẳng phải lòng tự trọng của Thùy Chi cao như núi sao? Từ khi cô vào học ở trường Silver có chịu cúi đầu trước ai bao giờ? Vậy mà giờ đây lại vì Gia Bảo mà hạ thấp mình trước Hoàng Nam, xem ra đối với Thùy Chi, Gia Bảo là một người vô cùng quan trọng. Đã vậy, Nguyên Khang càng phải đạp đổ hình ảnh này ngay lập tức.

"Rất tiếc là cậu tìm sai người rồi." Hoàng Nam cười nói, không quên thở dài, lắc đầu làm ra vẻ nuối tiếc.

Thùy Chi sửng sốt nhìn Hoàng Nam, cô hoàn toàn không hiểu hắn đang nói gì cả.

Hoàng Nam bước về phía Gia Bảo, thuận chân đá vào người cậu ta mấy cái: "Này, đứng lên nói chuyện xem nào. Cứ trốn trong vòng tay của người khác mãi không thấy nhục à?"

Gia Bảo vẫn ngồi lỳ một chỗ, nhất quyết không đứng lên như lời Hoàng Nam nói. Thùy Chi bắt đầu bối rối, cô không hiểu vì sao Hoàng Nam lại cư xử như thế này. Đúng là Hoàng Nam có thể không quan tâm đến chuyện này, nhưng vì sao bây giờ lại đứng sang cùng một phe với Nguyên Khang chứ.

Thấy Gia Bảo nhất quyết không chịu đứng lên nói chuyện tử tế, Hoàng Nam cũng không vội. Hắn lại đeo lên lớp mặt nạ thân thiện và ấm áp, trái ngược hoàn toàn với Nguyên Khang hắc ám ở phía sau. Hai người một trắng một đen, một cười tươi cười vui vẻ, một kẻ lạnh lùng u ám, nhưng không có cảm giác đối chọi gay gắt như thường ngày.

Hoàng Nam quay lại ví trí bên cạnh Nguyên Khang như lúc đầu, cười cười hỏi người bên cạnh: "Ủa, ông bạn không nói cho cậu ta biết lí do à?"

"Không."

"Chán thế!"

Khánh Dương âm thầm cảm thán. Hai vị này vẫn nói chuyện với nhau được đấy thôi, kẻ thù gì chứ. Cái trường này chỉ thích đồn bậy bạ.

Hoàng Nam thở dài một cách đầy bất lực. Hắn ném cho Nguyên Khang một ánh mắt đầy ghét bỏ. Cái đồ âm binh này. Làm gì cũng im im, để cho Thùy Chi ngơ ngác không biết gì lại làm phiền đến hắn.

"Thôi được rồi. Như cậu mong muốn, tôi thừa nhận đây là lỗi của Nguyên Khang."

Sau khi "bàn bạc" với Nguyên Khang xong, Hoàng Nam đứng ra nhận lỗi. Hắn tiếp tục duy trì nụ cười đầy khó hiểu trên môi, bước từng bước một cách không nhanh không chậm về phía Gia Bảo.

Hoàng Nam cúi người, nắm lấy cổ áo kéo cậu ta đứng lên. Chưa được vài giây, hắn lập tức buông tay ra, vung tay đấm Gia Bảo một cú thật mạnh khiến cho cậu ta ngã sõng soài ra đất một lần nữa. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến mọi người trở tay không kịp.

Thùy Chi mở to mắt nhìn Hoàng Nam đánh người một cách gọn gàng và thuần thục, không thể tin vào mắt mình. Lúc này Hoàng Nam đang nhìn Gia Bảo bằng ánh mắt lạnh đến thấu xương. Hắn chậm rãi nhả ra từng chữ, tuy là nói chuyện với Thuỳ Chi nhưng ánh mắt chỉ nhìn về phía Gia Bảo:

"Lỗi của Nguyên Khang là không giải thích cho cậu biết vì sao tên khốn này đáng bị ăn đòn."

Trái ngược với Thùy Chi, hình ảnh bạo lực này của Hoàng Nam chẳng khiến Khánh Dương bất ngờ một chút nào. Cô chỉ cảm thấy tò mò vì sao hắn lại ở cùng phe với Nguyên Khang mà thôi. Cuối cùng thì Gia Bảo có thù oán gì với hai người bọn họ nhỉ?

Sau khi ra tay xong, Hoàng Nam làm như không có chuyện gì, hắn quay về vị trí cũ bên cạnh Nguyên Khang, ra vẻ tốt bụng vỗ vai cậu mấy cái: "Ông bạn, sau này làm gì cũng phải cho người khác biết lý do. Không thì lại có người cứ giãy nảy lên đòi công bằng. Phiền tôi lắm đó."

Nguyên Khang không khách khí hất tay Hoàng Nam ra: "Nói nhiều quá."

"Chỉ muốn không khí bớt căng thẳng thôi mà. Cứ như cậu, hỏi sao cứ bị người ta nghĩ xấu cho."

"Kệ tôi."

Khánh Dương có thể khẳng định rằng mối quan hệ giữa Hoàng Nam và Nguyên Khang là vừa yêu vừa hận. Rõ ràng có thể nói chuyện cùng nhau mà cứ phải cạnh khóe vài câu và dội cho nhau vài xô nước lạnh thì mới chịu được.

Trước ánh mắt thất thần của Thùy Chi, Hoàng Nam nhún vai một cái đầy vô tội. Hắn hỏi người mãi vẫn không gắng gượng đứng dậy được kia:

"Định nằm đó luôn à? Bây giờ từ mày nói cho cậu ta biết hay là tao với Nguyên Khang nói đây? Bớt diễn đi."

Ấy vậy mà nam sinh kia lại không động đậy một chút nào, Hoàng Nam cười khẩy. Thích diễn kịch à? Quả nhiên chiêu trò của Gia Bảo đã thành công lừa được mục tiêu của mình. Thùy Chi vô cùng hoảng hốt khi nhìn thấy Gia Bảo nằm yên không nhúc nhích, không rõ là còn sống hay đã chết. Cô liên tục gọi tên cậu ta nhưng không ai trả lời.

Lúc này Thùy Chi vô cùng hoảng sợ nhưng không biết phải làm như thế nào. Cô không đủ sức để mang Gia Bảo lên phòng y tế, cũng không thể làm gì để chống lại với Hoàng Nam và Nguyên Khang, hoàn toàn bất lực giữa những kẻ quyền lực nhất trường Silver.

"Phải như thế nào thì các cậu mới vừa lòng? Hoàng Nam, mình không ngờ cậu lại là loại người như vậy."

Hoàng Nam khinh khỉnh đáp lại: "Tôi vốn dĩ là loại người như thế này mà. Nếu trước đây tôi khiến cậu hiểu nhầm điều gì thì xin lỗi nhé."

Lời xin lỗi này của Hoàng Nam theo một góc độ nào đó cũng có chút thật lòng. Cũng vì thời gian gần đây hắn tu tâm dưỡng tính, lúc nào cũng vui vẻ ôn hòa nên mới khiến Thùy Chi hiểu lầm như vậy.

Trông thấy dáng vẻ chật vật của Thùy Chi, Nguyên Khang lạnh lùng lặp lại lời mình đã nói trước đó không lâu: "Tôi đã bảo cậu đừng đi tìm Hoàng Nam làm gì mà. Chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn mà thôi."

Khánh Dương quan sát một hồi lâu, nhìn theo góc độ nào đi nữa thì cũng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net