Chap 26: Đánh Úp (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: Cảnh 16+ bạo lực, buff nữ chính quá tay.

***

Dạo gần đây Khánh Dương vô tình hình thành một thói quen rất xấu, đó là luôn kiểm tra điện thoại ngay sau khi thức giấc. Sau khi kiểm tra xong tin nhắn, cô không giấu được cảm giác thất vọng trong lòng. Hoàng Nam vẫn không trả lời tin nhắn từ hơn một tuần trước.

Khánh Dương nhẩm tính, vậy là Hoàng Nam đã biến mất khỏi trường Silver và cuộc sống của cô đã hơn ba tuần. Thoạt đầu Khánh Dương không mấy quan tâm, cô nghĩ Hoàng Nam chỉ nghỉ học vài ngày, thế nhưng hắn lại không xuất hiện hay liên lạc với cô qua mạng xã hội, tựa như đã hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới này vậy, một cách bất ngờ mà chẳng hề báo trước. Cô cũng như những người khác, không có cách nào để liên lạc được với Hoàng Nam.

Có những lúc Khánh Dương nghĩ rằng có khi nào Hoàng Nam gặp phải chuyện gì nghiêm trọng hay không. Cô cũng muốn tìm gặp hắn nhưng lại nhận ra rằng đến địa chỉ nhà của Hoàng Nam cô cũng không biết. Hóa ra những gì cô biết về hắn lại ít ỏi như vậy. Ngoài một cái tên, ngày tháng năm sinh, vài câu chuyện linh tinh của nhau ra thì cô và hắn không hề biết gì về đối phương cả. Một mối quan hệ mờ nhạt hơn những gì người ta lầm tưởng rất nhiều.

Khánh Dương mang bộ mặt ủ rũ và chán chường xuống ăn sáng cùng ba mẹ của mình. Nhìn thấy tâm trạng ủ dột của cô, bà Trà liền hỏi thăm: "Con thất tình đấy à?"

"Dạ không." Khánh Dương lắc đầu phủ nhận rồi tập trung ăn sáng. Cô không có tâm trạng để tiếp chuyện với ai hết.

Bà Trà thấy con gái không phản ứng gì cũng không tức giận. Bà biết Khánh Dương buồn nên mới không có tâm trạng trò chuyện, vì vậy bà cũng không làm khó cô mà tiếp tục câu chuyện đang nói dở với ông Doanh.

"Rồi anh tính thế nào? Vẫn tiếp tục hợp đồng đó với bên HTC?"

Nghe đến cái tên HTC thì trong lòng Khánh Dương khẽ rung động, cô dời sự chú ý sang cuộc trò chuyện của ba mẹ mình. Vì sao họ lại nhắc đến tập đoàn của gia đình Hoàng Nam nhỉ. Trước đây khi kể về Hoàng Nam, Khánh Dương cũng chỉ giới thiệu đại khái về hoàn cảnh gia đình của hắn chứ không nói rõ tên của tập đoàn cũng như các công ty con, có lẽ vì vậy mà ba mẹ cô mới không kiêng kỵ mà nhắc đến như thế này.

Ông Doanh dùng chiếc muỗng nhỏ khuấy đều tách cafe đang đặt trên bàn nhưng không uống ngay lập tức. Ông đặt điện thoại sang một bên rồi trả lời:

"Ừ. Chẳng có lý do gì để rút lui cả. Đây là một dự án lớn và thú vị. Nếu thành công thì sẽ khiến cho nhiều người trong nước biết đến tên tuổi của anh hơn. Dù sao thì anh vẫn hoạt động ở nước ngoài, không dễ gì mới có một dự án trong nước phù hợp. Hơn nữa anh đã làm việc với anh Thanh một lần rồi. Đó là một người rất thú vị, đáng để kết giao."

"Nếu như trước đây thì em thấy đây chính là một cơ hội hiếm có. Nhưng hiện tại theo thông tin em có được thì nội bộ của HTC đang gặp vấn đề. Anh Thanh bị tai nạn, đã hôn mê mấy tháng rồi, người dẫn dắt tập đoàn hiện tại là chị Hà, xung quanh có nhiều người đang chờ cơ hội tấn công họ."

Bà Trà nhớ lại những thông tin mà mình đã điều tra được. Thật ra trong quá trình tìm hiểu, chính bản thân bà cũng rất ngưỡng mộ vợ chồng chủ tịch của tập đoàn HTC. Bọn họ đều là những nhân vật xuất chúng và tài giỏi. Nếu như có cơ hội để hợp tác thì vô cùng đáng quý, không chỉ mang lại lợi ích về mặt kinh tế mà còn có cơ hội mở rộng kiến thức và các mối quan hệ khác. Chỉ là hiện tại là thời điểm không phù hợp để bắt đầu. Bà tiếp tục đưa ra một số thông tin khác đang rần rần trên mặt báo những ngày qua.

"Anh có để ý dạo gần đây HTC dính phốt liên tục không? Hết vụ kiện tụng thu hồi đất rồi đến tai nạn lao động. Truyền thông đang cố tình nhắm vào HTC. Kiểu như có người sắp xếp hãm hại họ vậy. Bây giờ là thời điểm nhạy cảm. Anh nên cân nhắc không dính vào thì hơn."

"Anh hiểu là em đang lo lắng nhưng anh tin vào năng lực của bọn họ. Anh không thể để mất dự án này được. Hiện tại trong nước không có một dự án nào khiến anh tò mò và muốn làm như vậy cả. Tiềm năng lớn thường đi kèm rủi ro mà."

Trước thái độ vô cùng chắc chắn của ông Doanh, tuy rằng bà Trà vẫn còn lo lắng nhưng không khuyên nhủ được gì thêm. Ông nhấp một ngụm cafe, âm thầm quan sát biểu cảm của Khánh Dương. Lúc này nhìn cô tựa như chỉ tập trung xem điện thoại nhưng ông biết từ nãy đến giờ cô đã lắng nghe không sót chữ nào.

Có lẽ bà Trà không biết, nhưng ông Doanh đã từng trò chuyện với Hoàng Nam vài câu nên biết rằng cậu nhóc này chẳng phải ai xa lạ gì, mà chính là con trai thứ hai của tập đoàn HTC mà ông vừa ký hợp đồng giá trị tỷ đô hợp tác kinh doanh kia. Nhìn thấy Khánh Dương quan tâm đến chuyện này như vậy, ông Doanh thầm nghĩ xem ra mối quan hệ của hai đứa nhỏ cũng không tồi nhỉ.

Việc Hoàng Nam biến mất ba tuần trở thành một chủ đề siêu hot ở trường Silver. Đã có rất nhiều suy đoán cũng như lời đồn được truyền đi khắp nơi. Có người nói gia đình Hoàng Nam có chuyện nên không thể đến trường, có người bảo hắn đã chuyển sang trường khác, có một ai đó đồn hắn đã sớm đi du học rồi. Không ai có thể phân biệt được đâu là tin tức chính xác, còn đâu chỉ là lời đồn thổi vô căn cứ.

Thời gian đầu, mọi người vẫn cho rằng Hoàng Nam chỉ nghỉ học vài ngày, chắc chắn sẽ đi học lại nên không mấy ai quan tâm. Cho đến khi sang tuần thứ hai, bọn họ mới nhận ra điểm bất thường. Hoàng Nam chưa bao giờ nghỉ học lâu như vậy, kể cả khi hắn nổi hứng đi du lịch nước ngoài vài ngày, hắn không bao giờ nghỉ học quá mười ngày liên tiếp. Xem ra khả năng Hoàng Nam thôi học ở trường Silver là hoàn toàn có thể xảy ra.

Thời gian trôi qua, khi mọi người đã chắc chắn về việc Hoàng Nam hoàn toàn nghỉ học, những học sinh trong trường trước đây chướng mắt Khánh Dương bắt đầu quay sang trả thù cô. Tuy vậy, phần đa mọi người vẫn khá e dè, chưa dám trực tiếp động thủ. Những gì bọn người từng đánh Khánh Dương phải trải qua đã sớm truyền đi khắp trường, không ai là không biết, vì vậy bọn họ vẫn phải cẩn thận.

Chỉ có nhóm của Nhã Vy là không như vậy. Nhã Vy tự tin bản thân có xuất thân từ một gia tộc lớn nên chỉ cần Hoàng Nam nghỉ học thì chẳng còn ai để kiêng dè nữa. Hoàng Nam nghỉ học rồi thì sẽ chẳng còn ai gửi lệnh cảnh cáo từ hội học sinh, cũng không có ai thuyết phục được Nguyên Khang và Việt Anh tham gia vào.

Với lối suy nghĩ này của Nhã Vy, hiện tại Khánh Dương là người đơn độc, không có ai để dựa vào. Nhã Vy bị Khánh Dương khiêu khích từ ngày đầu tiên nhập học, lại thêm một lần dằn mặt thất bại lại càng khiến cô ta ghi thù nhiều hơn, cuối cùng cũng tìm được cơ hội để đáp trả. Cô ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi.

Thời gian gần đây Khánh Dương bị làm phiền khá nhiều, nhưng vì vẫn đang trong quá trình xác nhận lại một số thông tin cần thiết nên vẫn chưa muốn phản kích lại. Cô đã qua giai đoạn bị người ta đánh một cái thì đánh lại một cái, không biết đến bao giờ mới kết thúc. Điều Khánh Dương muốn là Nhã Vy hoàn toàn biến khỏi tầm mắt của mình càng sớm càng tốt, phiền phức chết đi được.

Khánh Dương vào lớp, nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh, hôm nay đã sang tuần thứ tư Hoàng Nam biến mất rồi. Khánh Dương nghĩ ngợi lung tung, có khi nào là hắn đã chuyển trường thật rồi hay không? Nhưng vì sao lại đột ngột nghỉ học mà không báo trước như vậy chứ? Hay là gia đình hắn gặp phải chuyện gì nên phải ra nước ngoài lánh nạn. Khánh Dương nhớ lại cuộc trò chuyện của ba mẹ mình vào buổi sáng, dường như càng chắc chắn hơn với suy đoán của mình.

Vào giờ giải lao, Nhã Vy lại kéo một nhóm nữ sinh đến làm phiền Khánh Dương. Đập vào mắt cô ta là hình ảnh mục tiêu của mình vẫn đeo tai nghe, còn chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn lấy một cái. Nhã Vy cảm thấy bản thân mình bị xúc phạm, tức giận gập laptop của Khánh Dương lại.

"Mày đừng tưởng không ai dám làm gì mày nhé."

"Làm gì thì làm đi, mệt quá."

Khánh Dương lớn tiếng đáp trả. Cô chỉ đang cố gắng nhẫn nhịn vì hình tượng thục nữ của mình, nhưng trong lòng lại âm thầm ghi nhớ toàn bộ. Chưa đến một tuần nữa thôi, cô ta sẽ không còn dám đứng trước mặt cô la hét ồn ào như vậy nữa. Nếu là trước đây thì câu chuyện đã sớm chấm dứt từ ngày đầu tiên đi học rồi, chẳng còn dây dưa đến tận lúc này.

Khánh Dương có một cuộc gọi đến, cô nhìn thông tin trên màn hình điện thoại, khóe môi bất chợt cong lên, tâm trạng tốt lên trông thấy. Vậy là việc cô cần điều tra đã có kết quả rồi sao. Nhanh hơn cô nghĩ nhiều. Khánh Dương mang theo điện thoại rời khỏi lớp. Nhã Vy thấy vậy liền đuổi theo.

"Tránh ra."

Khánh Dương khó chịu nói lớn. Nhã Vy muốn chặn lại nhưng lại bí khí thế của người đối diện lấn át. Cô ta không hiểu bản thân mình bị điều gì điều khiển mà không thể tiếp tục ngăn cản, buộc phải tránh sang một bên nhường đường.

Khánh Dương ra hàng lang nghe điện thoại trong tâm trạng vô cùng hưng phấn. Chuyện cô nhờ người khác điều tra chủ yếu chỉ là để xác nhận lại những sự thật mà cô đã nắm chắc hơn chín phần, phòng ngừa trí nhớ của bản thân bị sai lệch. Vừa nhấc máy, đầu dây bên kia đã cướp lời trước:

"Này, mau nói cho chị biết làm sao em có được thông tin này vậy? Nếu như không có em chỉ điểm thì chuyện này không thể điều tra ra được. Năm đó không hiểu bọn họ che giấu được chuyện lớn như vậy bằng cách nào."

"Thế nào? Em nói đúng chứ? Người vợ hiện tại của ông ta là vợ sau, đứa con gái hiện tại là có từ trước đó đúng không? Sau này tái hôn mới thay tên đổi họ?"

"Đúng rồi. Thật sự là khó để tìm ra đó. Ôi chị thật không ngờ! Dạo này rộ lên phốt ông ta bao nuôi sugar baby. Bên chúng ta còn đang khai thác làm series dài kỳ đấy, chị còn tiếc thương cho bà vợ, hóa ra xuất thân từ tiểu tam mà tưởng như cao sang lắm."

"Thôi thông tin chính xác là được. Chẳng qua là con gái bọn họ làm phiền em quá. Ba cái thứ con rơi con rớt mà phách lối thật."

"Mà trong lúc tìm hiểu, chị lại hóng được thêm một vụ, bà ta với con bé đó vẫn chưa được ghi tên vào gia phả đâu. Gia phả hiện tại chỉ có cậu con trai của vợ đầu thôi. Con mụ đó không biết làm kiểu gì mà tống được đứa con trai đó sang Mỹ được hơn chục năm rồi, nghe bảo nếu sinh được một đứa con trai thứ hai thì hai mẹ con sẽ được ghi tên vào, nhưng mà cũng có thêm một đứa con gái thôi. Nên suy ra hiện tại trong gia đình đó hiện tại tới thế hệ trẻ nhất cũng chỉ có một đứa con trai đang ở Mỹ thôi. Cái đứa đang gây sự với em ở trường kia, công bằng mà nói thì nó vẫn chưa được gia đình công nhận."

"Ồ, thông tin sốt dẻo đó. Đổi lại thì mẹ em mới thắng được dự án truyền thông cho mỹ phẩm N, cũng xịn lắm, đang tìm người làm, thời gian gần đây chị ráng thể hiện một chút, còn lại để em nói thêm cho."

"Được được, cảm ơn em gái nhiều nhé."

Khánh Dương tắt điện thoại với tâm trạng hài lòng. Khi nhìn thấy bảng tên của Nhã Vy lần đầu tiên, cô đã cảm thấy cái tên này vô cùng quen thuộc. Dù cô chưa từng gặp Nhã Vy trước đó nhưng lại có cảm giác đã nghe thấy cái tên này ở đâu rồi. Cho tận đến khi gặp lại Hàn Kỳ ở cổng trường vài tuần trước cùng với Hoàng Nam, cô mới hiểu được vì sao.

Thì ra trước đây cô đã nghe đến tên của Nhã Vy từ câu chuyện của gia đình Hàn Kỳ. Khánh Dương dành vài ngày để nhớ lại câu chuyện sóng gió gia tộc một thời này, kết hợp thêm một vài chi tiết quan sát và tìm hiểu được từ Nhã Vy để móc nối thành một câu chuyện vô cùng hợp lý rồi tìm người xác nhận.

Ngay từ đầu cô đã chuẩn bị tinh thần cho kết quả xấu nhất. Những thông tin này rất khó để xác minh bởi vì bọn họ đã tìm mọi cách để chôn vùi sự thật từ mười mấy năm về trước thì chẳng dễ gì để tìm ra được bất kỳ manh mối hữu ích tại thời điểm hiện tại, nếu không Hàn Kỳ đã chẳng phải oan ức sống ở Mỹ suốt hơn mười năm không được quay trở về.

Khánh Dương âm thầm cảm thấy may mắn, cô đúng là được trời cao phù hộ. Thế mà những gì cô suy đoán lại là sự thật, cô đã nắm được điểm yếu của Nhã Vy rồi.

***

Trước khi về lớp, Khánh Dương tranh thủ vào nhà vệ sinh một lát. Không biết có phải là vì trùng hợp hay vốn dĩ đã có sự sắp xếp từ trước, khi vừa bước vào liền gặp nhóm bạn của Nhã Vy nhưng lại không nhìn thấy cô ta. Khánh Dương nửa tin nửa ngờ tiến vào trong, thôi kệ, dù sao cô cũng đã năm được điểm yếu của Nhã Vy, những ngày tháng bị làm phiền cũng sắp kết thúc rồi.

Khánh Dương vừa đóng cánh cửa phòng vệ sinh thì đã cảm nhận được điểm bất thường. Cô nghe thấy âm thanh khóa cửa bên ngoài, trong lòng thầm mắng một tiếng. Xem ra bọn này không xử lý cô một trận nên trò thì không thể nào ăn ngon ngủ yên đây mà. Cô không vội mở cửa ra ngoài mà muốn xem những người này có thể làm được gì.

Bỗng dưng Khánh Dương nghe thấy âm thanh lạch cạch, bọn họ vừa chặn khóa cửa phòng của cô từ phía bên ngoài. Ồ, mới lạ đây, muốn nhốt người sao. Cô không bị chứng sợ không gian kín, cũng không phải là người chưa từng trải qua cảm giác bị người ta nhốt lại như thế này. Thích nhốt thì nhốt đi, cô nhắn tin cho Thùy Linh đến là xong.

Thế là Khánh Dương ung dung chờ đợi. Cô cảm thấy có tí buồn bực, vì sao lần nào cũng không có sự tham gia của Nhã Vy nhỉ, kể ra cả hai lần đều là bè phái của cô ta động tay động chân với cô. Vì sao cô ta lại không trực tiếp tham gia? Là do sợ phiền phức hay là thích chứng minh quyền lực?

Trong lúc Khánh Dương đang suy nghĩ miên man thì một dòng nước màu đen từ phía trên cao bất ngờ đổ ập xuống. Cô không có cách nào để né tránh nên toàn thân bị dội ướt như chuột lột.

Khánh Dương nhanh chóng bốc hỏa, không thể nào nhịn được nữa, bọn người Nhã Vy đã chính thức chọc điên cô rồi. Cô nhìn lại toàn thân ướt sũng của mình, may mà chỉ là nước máy trộn thêm màu nước nhưng vẫn không nhịn được buông ra một tiếng chửi thề đầy khó chịu.

"Này thì thách thức bọn tao nhé."

Khánh Dương kéo cửa phòng ra, nhưng đã sớm bị bọn họ chặn lại từ bên ngoài.

"Muốn ra ngoài hả? Đừng có mơ."

Một ai đó nghe thấy âm thanh kéo cửa của Khánh Dương liền cười cợt nói lớn vào: "Không có Hoàng Nam ở đây, sẽ không có ai đến giúp mày đâu."

Khánh Dương cười nhạt một tiếng. Cô cũng không phải là chưa từng có kinh nghiệm với mấy trò bắt nạt này. Cô quan sát toàn bộ căn phòng mình đang đứng một lượt, kể ra khoảng cách từ vách ngăn lên đến trần nhà cũng đủ rộng để cô trườn người qua.

Khánh Dương từng suy nghĩ đến chuyện phá cửa nhưng bởi vì không gian chật hẹp không cho phép, mà cô cũng không muốn phí sức nên muốn thử trèo ra ngoài xem như thế nào. Cô suy nghĩ vài giây rồi quyết định đóng nắp bồn vệ sinh, đặt thùng rác lên trên làm điểm tựa rồi trèo lên phía trên, nhanh chóng trượt người sang phòng vệ sinh phía bên cạnh.

Nhóm nữ sinh bên ngoài vẫn còn đang vui vẻ nhắn tin báo cáo cho Nhã Vy đứng canh chừng ở bên ngoài nên không để ý đến việc Khánh Dương đã sớm trèo qua được căn phòng bên cạnh. Ngay từ đầu, cả một lời kêu cứu vô nghĩa Khánh Dương cũng không thèm nói. Cô chẳng buồn phí lời với những người này.

Đến lúc cho bọn họ thấy cô thật sự là người như thế nào rồi. Cái gì cũng phải có giới hạn của nó. Hiện tại, hình ảnh hiền lương thục đức trước mặt Hoàng Nam chẳng quan trọng bằng việc danh dự của cô đã bị đám Nhã Vy chà đạp tới mức không thể chấp nhận được nữa. Nếu hôm nay cô để bọn này bình yên đi ra khỏi đây thì cô sẽ thay tên đổi họ.

Khánh Dương không vội bước ra ngoài, cô đang chờ cho bọn họ mất cảnh giác. Cô nhìn thùng rác của phòng vệ sinh mình đang đứng. Chắc do vừa được dọn dẹp nên mọi thứ cũng sạch sẽ. Cô cầm trước thùng rác bằng nhôm trên tay, âm thầm quan sát nhóm người bên ngoài.

Bọn họ nhắn tin cho Nhã Vy xong mới quay lại tiếp tục buông lời khiêu khích với căn phòng sớm đã không còn người. Một lúc lâu, không thấy Khánh Dương trả lời, bọn họ mới nhận ra điểm bất thường.

"Nè, nhục nhã đến mức không nói nên lời rồi hả."

"Sau này bỏ cái tật quyến rũ đàn ông đi nhé. Đồ hồ ly tinh."

"Mày đừng giả bộ ngất, ở đây không có bọn con trai đâu."

Nhóm nữ sinh vừa mắng vừa đập cửa một cách dồn dập để đe dọa người bị nhốt bên trong. Thế nhưng một lúc trôi qua vẫn không có người đáp lại. Bọn họ dần dần trở nên mất kiên nhẫn, cuối cùng quyết định mở cửa phòng vệ sinh để kiểm tra.

Cánh cửa bật mở, cả nhóm người nhìn vào bên trong, bọn họ hoàn toàn sửng sốt, không có ai cả. Sao có thể như vậy? Là bọn họ đã nhầm rồi sao? Không thể nào. Rõ ràng lúc nãy nhà vệ sinh không hề có người lạ, Khánh Dương chỉ đi vào đúng một phòng, nhưng vì sao bây giờ lại không còn một ai cả, lúc nãy còn có tiếng kéo cửa nữa mà.

Khánh Dương tranh thủ lúc bọn Nhã Vy không để ý, cô cầm chắc thùng rác trên tay, dùng hết sức lực ném về phía nữ sinh đang đứng gần nhất, cũng là người đang cầm điện thoại quay phim. Thùng rác được ném với lực mạnh đập trúng vào người khiến cô ta ngã ra sàn, điện thoại cũng theo đó mà rơi xuống đất.

Khánh Dương bước ra khỏi căn phòng bên cạnh, cúi người nhặt điện thoại lên, bấm nút dừng đoạn phim đang quay dở, tiện tay xóa luôn mầm mống tai họa này rồi ném thẳng vào bồn vệ sinh phía sau lưng.

"Mày..."

Lúc này những người còn lại mới nhìn Khánh Dương bằng ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn sự hốt hoảng. Trái ngược với những gì bọn họ kỳ vọng, Khánh Dương chẳng hề cảm thấy sợ hãi một chút nào. Cô dùng dây buộc tóc đeo ở cổ tay để buộc mái tóc dài ướt đẫm nước màu của mình lên.

Màu nước từ trên tóc từ từ chảy xuống mặt, mang theo một vệt màu đen loang lổ cộng thêm lớp trang điểm sắc sảo không phai màu, nhìn qua có chút quỷ dị và ma quái, không khỏi khiến người ta cảm thấy rợn người. Khánh Dương nghiêng đầu nhìn đến cảnh cửa của nhà vệ sinh đã bị khóa, nở một nụ cười đầy nguy hiểm.

"Ồ khóa cửa rồi à? Cảm ơn nhé."

Nhóm này có tổng cộng năm người tất cả. Thì sao chứ, mười người Khánh Dương cũng đã từng gặp qua. Lần trước cô phải chật vật chống chọi là do lâu ngày không vận động. Nhờ lần đó cô mới có cơ hội khởi động để tìm lại cảm giác, hiện tại thì tay chân đã thoải mái và linh hoạt hơn rất nhiều. Không đợi cho bọn người kia kịp hoàn hồn, Khánh Dương bất ngờ tiến lên đạp thẳng vào người đứng gần mình nhất.

"Tao nhịn tụi mày hơi bị lâu rồi đấy."

Khánh Dương bỏ qua hai kẻ đã nằm ra đất, dời mục tiêu sang những người còn lại. Cô nắm lấy tóc của một nữ sinh khác rồi ném cô ta vào tường. Hai nữ sinh chưa bị tấn công trong nhóm đã hoàn hồn, cũng không vừa mà lao đến nắm tóc Khánh Dương, bắt đầu một cuộc chiến kinh điển của con gái với nhau.

Khánh Dương nhìn trừng trừng vào kẻ đang nắm tóc mình, không chần chừ mà đưa tay bóp cổ cô ta. Cô hít một hơi thật sâu, dồn hết sức lực về phía bàn tay để cho móng tay sắc nhọn bấu vào cổ của nữ sinh nọ. Vì đau và ngạt thở khiến cô ta phải buông tay đang nắm tóc Khánh Dương.

"Bộ móng này tao làm cả triệu đấy. Chưa gì lại sắp hỏng rồi. Uổng quá, hay là tao bóp chết mày cho đỡ phí nhỉ." Khánh Dương vừa cười vừa nói.

Người còn lại trong nhóm chứng kiến cảnh này đã sớm rơi vào trạng thái hồn bay phách lạc, toàn thân như bị hút cạn sức lực, vì quá sợ hãi mà ngồi sụp xuống. Khánh Dương cũng không muốn giết người, cô chỉ biết một vài chiêu trò mang đến cảm giác khủng bố dùng để hù dọa người khác một trận nhớ đời mà thôi. Khi cảm thấy đã đủ thì Khánh Dương buông tay ra, nữ sinh kia chỉ biết ôm cổ ho sặc sụa.

Nữ sinh lúc nãy đánh ngã đã có thể đứng dậy. Cô ta lao đến muốn tát Khánh Dương nhưng cô lại nhanh chóng né được. Khánh Dương không quan tâm đến việc mình đang mặc váy, hệt như lần trước tung chân đá liên tục vào người nữ sinh kia. Cô ta không làm được gì khác ngoài việc lùi về phía sau, cho đến khi bị dồn vào bồn rửa tay.

Khánh Dương dồn nữ sinh nọ vào đường cùng, mặc kệ đối phương dùng ánh mắt đầy sợ hãi để nhìn mình mà giáng cho cô ta một bạt tai. Sức lực của Khánh Dương không hề nhẹ, một cái tát giáng xuống đã khiến mặt của nữ sinh nọ sưng lên, khóe môi đã rướm máu.

"Bọn mày chờ ngày này lâu rồi đúng không?" Khánh Dương hỏi xong một câu thì đánh nữ sinh kia thêm một cái. Cảm giác này lâu lắm rồi mới có thể tìm lại.

Cùng lúc đó, người bị thùng rác ném ngã đã có thể dứng dậy, cô ta lấy ra một cây gậy được chuẩn bị từ trước, muốn đánh lén Khánh Dương từ phía sau. Khánh Dương âm thầm chế nhạo hành

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net