Chap 32: Chuyện Cũ Của Khánh Dương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ vì đã trải qua một buổi tốt đầy sóng gió cộng thêm việc tinh thần bị kích thích, một đêm này Khánh Dương ngủ không hề yên ổn. Cũng đã rất lâu rồi cô mới mơ thấy ác mộng, quay về buổi chiều mưa kinh hoàng hơn hai năm về trước.

Vào một buổi chiều cuối tuần, Khánh Dương đón Uber đến một khu vực mà cô chưa bao giờ lui đến trong toàn bộ thời gian sinh sống tại Mỹ. Vừa mở cửa xuống xe, Khánh Dương không khỏi run lên một cái, không phải vì trời lạnh mà là vì một cảm giác gai người đến khó tả bất chợt ập tới.

Khánh Dương quan sát không gian xung quanh một lượt, khu vực này không mấy sung túc, phần đông là dân nhập cư nên tình hình xã hội tương đối phức tạp, hoàn toàn trái ngược với khung cảnh bình yên ngày thường tại nơi mà cô sinh sống.

Trong lòng Khánh Dương dấy lên cảm giác bất an đến kỳ lạ. Cô chỉnh lại chiếc áo khoác dày cộp của mình, cố tìm một chút cảm giác ấm áp. Từ điểm dừng xe, Khánh Dương đi bộ thêm gần một cây số nữa để đến công viên. Hiện tại đang là cuối mùa thu, chuẩn bị vào mùa đông, dù thời gian vẫn còn sớm nhưng trời tối rất nhanh, mặt trời đã dần lặn mất.

Khánh Dương chọn một chiếc ghế ở giữa công viên để đợi Hàn Kỳ. Cô ngồi bất động một chỗ, nhìn chằm chằm xuống mũi giày của mình, cố gắng không để âm thanh đùa giỡn xung quanh và những ánh nhìn tò mò và soi mói làm cho sợ hãi. Khu vực này tập trung phần lớn người nhập cư, thậm chí còn có những thành phần dùng con đường bất hợp pháp để tiến vào hợp chủng quốc này nên thường xuyên xảy ra tệ nạn xã hội, trộm cướp, xung đột, thậm chí là các thương vụ mua bán và trao đổi hàng cấm. Là một nơi nguy hiểm, được khuyến cáo không nên đến một mình.

Bình thường Khánh Dương không dại gì tìm đến khu vực này, chỉ là hôm nay cô có hẹn với Hàn Kỳ. Trước đó Hàn Kỳ có một cuộc hẹn khác ở gần đây. Từ nơi này đến địa điểm hẹn hò sẽ gần hơn nhiều so với việc xuất phát từ nhà của cô hay là nhà của Hàn Kỳ. Khánh Dương chờ tầm hơn hai mươi phút, đã quá giờ hẹn rồi nhưng Hàn Kỳ vẫn chưa đến. Khánh Dương liền phải gọi cho cậu.

"Em đến công viên rồi. Anh đang ở đâu vậy?" Cô hỏi.

Ở đầu dây bên kìa, giọng nói của Hàn Kỳ có chút hốt hoảng: "Bệnh của Joyce tái phát rồi. Anh phải đưa cậu ấy đi bệnh viện kiểm tra. Ngày mai chúng ta đi bù nhé."

Trong lòng Khánh Dương như có gì đó đổ vỡ, đây cũng không phải là lần đầu tiên. Khánh Dương không đếm được kể từ khi cô và Hàn Kỳ bắt đầu yêu nhau đến giờ đã bao nhiêu lần cuộc hẹn của cả hai người bị Lâm Uyên chen ngang như vậy. Nhiều tới mức cô chẳng thể nào nhớ được. Từ nhẫn nhịn, tức giận, buồn bã, đau lòng cho tới thất vọng, cảm giác nào Khánh Dương cũng đã trải qua.

"Lại nữa. Cậu ta chỉ có một mình anh là bạn thôi sao? Không có anh đưa đi thì cậu ấy sẽ chết à?" Khánh Dương nói một cách đầy châm chọc.

Hàn Kỳ đã quá quen với thái độ này của Khánh Dương dành cho Lâm Uyên, lần nào bọn họ cũng phải cãi nhau vì chuyện này.

"Jessica! Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, bệnh của Joyce không phải là một trò đùa. Em đừng nói về cậu ấy như vậy."

"Vì sao lúc nào cũng là cậu ta? Em là bạn gái của anh hay là Joyce? Trong suy nghĩ của anh em là gì hả? Cậu ta lúc nào cũng là tất cả, là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh đúng không?"

"Em đừng nổi nóng vô lý nữa. Anh sắp tới nơi rồi. Anh sẽ gọi lại cho em sau. Chuyện này dừng lại ở đây đi." Hàn Kỳ nói xong, cũng không đợi Khánh Dương trả lời, liền tắt cuộc gọi.

Khánh Dương thẫn thờ nhìn màn hình điện thoại. Cô tự hỏi cuối cùng bản thân mình bất chấp nguy hiểm rình rập mà đến khu vực này là vì điều gì. Cô mãi mãi cũng không bằng cô bạn thân khác giới của Hàn Kỳ. Sự thất vọng trong lòng Khánh Dương không phải là lần đầu tiên xuất hiện mà đã hình thành và tích tụ từ rất nhiều lần khác.

Lâm Uyên là kẻ thù truyền kiếp của cô. Sai lầm lớn nhất của Khánh Dương trong đời này là đi yêu bạn thân của kẻ thù. Lâm Uyên đang sử dụng cách này để khiêu chiến với cô hay sao. Khánh Dương từng nghĩ mối quan hệ của mình và Lâm Uyên sẽ trở nên tốt đẹp hơn sau khi cô hẹn hò với Hàn Kỳ. Nhưng cô đã lầm. Thậm chí tình cảm của cô và Hàn Kỳ cũng dần rạn nứt vì Lâm Uyên.

Khánh Dương thở dài một tiếng, cảm giác ấm ức trong lòng cứ thế bị đè xuống. Cô buồn là thật nhưng lại không biết làm sao để giải quyết. Khánh Dương bật điện thoại, lại đặt một chiếc Uber để quay về nhà. Không biết vì lý do gì Khánh Dương đặt mãi vẫn không được một chuyến xe nào, nếu không bị hủy thì cũng là không thể tìm thấy tài xế.

Trong lòng cô không khỏi cảm thấy hoảng loạn. Ba mẹ của cô lại đang đi công tác, làm sao cô trở về nhà đây. Trời cũng đã sắp tối, Khánh Dương càng thêm sợ hãi. Lúc này trên màn hình điện thoại hiện ra một cuộc gọi đến. Khánh Dương nhận cuộc gọi trước, tạm thời bỏ chuyện đặt xe sang một bên.

"Mày gọi tao chi vậy?" Khánh Dương nói.

Ở đầu dây bên kia là Britney, một trong những người bạn thân ở trường của Khánh Dương. Một người có thân phận và mối quan hệ khá đặc biệt với cô.

"Mày đang ở đâu?"

Khánh Dương nhận ra sự lo lắng trong giọng nói của Britney. Cô cân nhắc một lúc thì quyết định nói ra địa điểm của mình. Nghe xong, Britney vô cùng căng thẳng.

"Con điên, mày tới khu đó làm gì?"

"Có việc thôi. Sao mày sợ dữ vậy?"

"Ba tao, à không, kẻ bệnh hoạn đó vượt ngục rồi. Lần trước vì bị mày ngăn cản nên tao sợ bây giờ ông ta sẽ đi tìm mày. Mày về nhà liền đi."

Từ giọng nói run rẩy của Britney, Khánh Dương cũng nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Tay cô run run, chính cô cũng bị tin tức này của Britney làm cho khiếp đảm.

Ba của Britney là một kẻ giết người hàng loạt. Trước đây không lâu, trong lúc ông ta đang tìm cách giết con gái của mình thì Khánh Dương đã gọi cảnh sát đến và thành công cứu thoát được Britney. Cô vẫn còn nhớ ánh mắt trợn trừng, hiện đầy gân máu đó nhìn mình vào lúc ông ta bị cảnh sát bắt đi. Ánh nhìn đầy chết chóc và ám ảnh đó cả đời này Khánh Dương sẽ không bao giờ quên được. Cô cứ nghĩ chỉ cần gã bị bắt thì cô và Britney sẽ yên ổn, thế nhưng vì sao lại vượt ngục rồi.

"Nãy giờ tao gọi Uber mà không được." Khánh Dương nói trong bất lực.

"Gần đó có trạm xe buýt hay gì không? Không thì mày đi vào tạm siêu thị hay quán ăn gì đó đi rồi đặt lại chuyến khác. Mà chết tiệt thật, cái khu nghèo kiết xác đầy tệ nạn đó thì đâu ra siêu thị hay nhà hàng chứ. Làm sao bây giờ?"

Britney dường như sắp khóc tới nơi. Ít ai nghĩ rằng một người từng là chị đại trường học như Britney lại có thể sợ hãi đến mức này.

"Ừ ừ, thôi tao tắt đã. Để đặt lại xe thử."

"Cẩn thận đó. Lên xe là gọi tao ngay."

Khánh Dương tắt cuộc gọi rồi mở ứng dụng Uber lên, cố gắng đặt một chuyến xe khác. Đúng lúc này bỗng dưng có tiếng bước chân vang lên một cách dồn dập từ phía sau, Khánh Dương hoảng sợ nhét điện thoại vào túi áo khoác, cố gắng bước thật nhanh về phía trước. Một nhóm thanh niên da màu đi ngang qua cô, nhìn thái độ sợ hãi của cô rồi cười lớn một trận. Bọn họ cũng không làm gì, chỉ muốn hù doạ cho vui mà thôi.

Khánh Dương còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, cô chợt nhận ra rằng sau khi nhóm thanh niên da màu kia rời khỏi thì trong công viên lúc này chỉ còn lại một mình cô. Trời lúc này đã tối hẳn, nhiệt độ bắt đầu giảm xuống. Khánh Dương cảm thấy hôm nay mình xong đời rồi.

Từ khi sinh ra đến giờ cô chưa từng cảm thấy sợ hãi như lúc này. Cô không phải là người nhát gan, nhưng vì đang ở trong một khu vực nguy hiểm, vốn dĩ rất phức tạp, tỉ lệ phạm tội cao, nên vẫn không tránh khỏi việc mất bình tĩnh. Hơn nữa vẫn còn có một tên tội phạm vượt ngục nào đó đang tìm kiếm mình mà cô lại chẳng thể gọi một chuyến xe để rời khỏi nơi này.

Khánh Dương tự nhủ rằng mọi thứ chỉ là tạm thời, cô phải tìm một nơi nào đó đông đúc để trú tạm một lúc. Trong lòng còn nuôi một tí hy vọng cuối cùng, Khánh Dương gọi cho Hàn Kỳ, hiện tại cậu là người duy nhất có thể giúp cô vào thời điểm này. Cô đã chờ rất lâu nhưng cậu lại không phản hồi, cả hai cuộc gọi liên tiếp.

Lúc này trong lòng Khánh Dương đã tràn ngập cảm giác sợ hãi, cô chỉ cầu mong Hàn Kỳ nghe máy, cô sẽ không trách móc cậu nữa. Cậu không đến cũng được, nhưng có thể làm ơn giữ điện thoại để cô có thể đi hết đoạn đường rời khỏi công viên này hay không. Thế nhưng những tia hy vọng cuối cùng của Khánh Dương đã bị dập tắt hoàn toàn, Hàn Kỳ không trả lời điện thoại.

Bỗng dưng cô cảm thấy lạnh toát, cảm giác như có một luồng sát khí bắn tới từ phía sau. Bước chân cô càng trở nên vội vã, không dám quay đầu nhìn lại. Thế nhưng Khánh Dương chưa đi được bao xa thì đã cảm thấy da đầu mình đau rát, một lực vô cùng lớn tấn công từ phía sau. Cô cảm thấy tóc mình bị ai đó nắm chặt, Khánh Dương đau đến mức ngạt thở. Cô chưa kịp hoàn hồn thì đã bị người đó ném mạnh xuống đất.

"Con khốn, mày là đứa gọi 911 tới đúng không?"

Lời vừa dứt, người đàn ông đã giáng xuống Khánh Dương một bạt tai. Khánh Dương cảm thấy trong khoang miệng của mình đã xộc lên một mùi máu tanh tưởi. Cô run rẩy nhìn gã đàn ông đối diện, chính là ông ta, ba của Britney cũng là kẻ giết người hàng loạt vừa vượt ngục. Người đàn ông kia không cần câu trả lời từ Khánh Dương mà trực tiếp lao vào bóp cổ cô. Ông ta gào lên, âm thanh như từ địa ngục vọng lại, đầy ám ảnh và chết chóc:

"Chúng mày dám hợp tác với nhau để đưa tao vào tù. Tao sẽ giết hết tất cả chúng mày."

Người đàn ông nghiến răng, lại càng tăng thêm phần sức lực. Tời bắt đầu đổ mưa. Thời tiết vốn đã lạnh lẽo, lại thêm một cơn mưa khiến cho mọi thứ càng trở nên khó khăn.

Dù đã làm mọi cách nhưng Khánh Dương không thể nào thoát được gã đàn ông này. Cô đã không còn sức để chống cự. Cô cảm thấy không khí hoàn toàn rút cạn khỏi cơ thể, cái chết cận kề. Chưa bao giờ Khánh Dương cảm thấy bản thân mình đầy sợ hãi đến bất lực như vậy. Hiện tại trong lòng cô chỉ có một khát vọng duy nhất, cô mong rằng sẽ có ai đó đến cứu mình.

Khánh Dương nghĩ về Hàn Kỳ, cô ước gì lúc nãy cậu chỉ là nói đùa mà thôi, rồi cậu sẽ đến cứu cô khỏi tên giết người này. Khánh Dương không muốn chết, cô còn trẻ như vậy. Cô còn chưa lên đại học, còn chưa được nhìn ngắm thế giới này. Chẳng lẽ cứ như vậy mà chết đi, rời khỏi thế giới này một cách không rõ ràng như vậy sao?

Khánh Dương không cam lòng nhưng không thể làm gì khác. Bây giờ sinh mạng này không còn do cô quyết định nữa. Ngoài hy vọng, cầu nguyện thì cô chẳng làm được gì khác. Khánh Dương cố gắng mở to mắt nhìn lên bầu trời lần cuối cùng, nước mưa liên tục rơi xuống làm nhòe mắt cô. Khánh Dương từ từ khép mắt lại, cô không chịu được nữa rồi.

Trước khi chìm vào hôn mê, âm thanh cuối cùng Khánh Dương nghe thấy là tiếng súng và còi xe cảnh sát vang lên. Người đàn ông đã bị cảnh sát bắn chết tại chỗ, nhưng đó là chuyện sau này cô được nghe kể lại.

Khánh Dương hôn mê mất mấy ngày, cô đã mơ một giấc mơ dài. Trong giấc mơ này cô nhìn thấy bản thân mình bị nhốt trong một căn phòng kín. Tựa như niềm tin của cô về thế giới này vậy, nó mãi mãi đã bị nhốt lại trong một góc sâu, mãi mãi không thể nào mở ra nữa.

Kể từ ngày đó Khánh Dương hoàn toàn mất niềm tin vào thế giới này, về những người bên cạnh mình, nhất là về mối quan hệ bạn trai bạn gái mà mọi người vẫn thường tôn thờ và chấp niệm kia. Cô không còn tin vào bất kỳ ai nữa, lại càng không dám đặt hy vọng vào bất cứ điều gì. Trong giây phút tuyệt vọng nhất, cô không có ai cả. Cảm giác cố gắng níu kéo, đặt niềm tin vào một điều gì đó không tồn tại, rồi đau khổ nhìn nó biến mất trước mắt mình là một cảm giác tồi tệ, cô không bao giờ muốn bản thân mình phải trải qua lần thứ hai trong đời.

Rồi một giấc mơ khác lại đến, Khánh Dương nhìn thấy Hoàng Nam. giấc mộng kinh hoàng đó lại tái diễn một lần nữa, nhưng lần này cô đã không chết. Cô đã không còn tuyệt vọng như vậy. Từng hình ảnh hiện ra như một thước phim quay chậm, cô nhìn thấy Hoàng Nam mặc kệ những người khác đang tấn công mình mà lao về phía cô, hắn đã đánh ngã gã đàn ông đó, cứu cô một mạng. Cuối cùng thì trong lúc cô không mong chờ nhất Hoàng Nam lại xuất hiện.

Vết thương tinh thần của Khánh Dương từng bước được chữa lành. Tạm thời cô vẫn không thể nào hoàn toàn thoát ra được bóng ma của quá khứ nhưng ít nhất cô không còn cảm thấy tuyệt vọng nữa. Căn phòng tối tăm ban đầu đã có thêm một vài tia sáng, dù chỉ là le lói nhưng đầy hy vọng.

***

Khánh Dương bừng tỉnh. Đập vào mắt cô là một không gian hoàn toàn xa lạ, không phải là bệnh viện như năm đó, cũng không phải là phòng của cô. Khánh Dương mất một lúc để nhớ ra đêm nay cô ngủ lại nhà của Hoàng Nam.

Khánh Dương chống tay ngồi dậy, cảm thấy toàn thân mình nặng trĩu. Cô không bật đèn mà cứ thế ngồi bất động trong bóng tối, lúc này chỉ có vài ánh sáng le lói từ đèn ở ban công chiếu vào. Cô chạm tay lên mặt, vẫn còn cảm giác ẩm ướt. Có lẽ cô đã khóc trong lúc đang mơ rồi. Quả là một giấc mơ kinh khủng.

Khánh Dương bật điện thoại, ba giờ sáng. Vẫn còn sớm. Cô không biết mình có thể ngủ lại tiếp hay không nhưng cũng không dám vì sợ lại mơ thấy những thứ không hay. Nghĩ ngợi một lúc, Khánh Dương quyết định gọi cho Britney. Vẫn như nhiều năm về trước, chỉ vài giây sau cuộc gọi đã được kết nối.

"Tao cứ tưởng tao nhìn nhầm. Bây giờ bên mày là giữa đêm mà."

Khánh Dương nghe thấy giọng của một người bạn cũ, thoải mái trả lời: "Ừ là giữa đêm."

"Lại mơ thấy chuyện năm đó à?"

"Ừ."

Britney thở dài, cô chỉ hận không thể bay sang Việt Nam để ôm lấy Khánh Dương để an ủi. Chuyện năm đó thật sự là một chuyện chấn động với hai người. Tuy nhiên chuyện này ngoài bọn họ ra thì không một ai hay biết, kể cả Hàn Kỳ.

Khánh Dương không muốn mình bị mọi người chú ý đến theo cách này, nếu như vậy thì cuộc sống của cô về sau bằng cách này hay cách khác đều sẽ trở nên tồi tệ. Người ta sẽ không vì biết được cô suýt bị giết chết mà cảm thông, thay vào đó sẽ mang chuyện đó ra công kích và hủy hoại cô.

Những đứa trẻ ở trường trung học, bằng một cách nào đó vẫn luôn có những suy nghĩ kỳ lạ, ích kỷ và độc ác. Ở độ tuổi nhạy cảm ấy, nếu như không có sự giáo dục đầy đủ thì sẽ dựa vào một vài lý do khác biệt để đẩy đồng loại đến bước đường cùng. Thế giới này thật sự rất đen tối và đáng sợ, nhất là với những người đang trong độ tuổi trưởng thành như cô vào thời điểm đó.

Hơn nữa Khánh Dương cũng không muốn Britney vì chuyện này mà tự trách bản thân. Dù sao kẻ giết người đó cũng là ba ruột của Britney, hơn nữa Khánh Dương bị trả thù cũng vì cứu cô bạn khỏi tay ông ta.

"Hôm nay trải qua một chút kích thích nên mơ thấy cũng là điều bình thường. Gọi cho mày vì muốn kể cho mày nghe một số chuyện. Nhất là khi mày là người duy nhất biết được năm đó đã xảy ra chuyện gì."

"Tao luôn sẵn sàng lắng nghe." Britney cười nói.

Khánh Dương im lặng một lúc rồi bắt đầu: "Tới giờ mày vẫn không hiểu vì sao tao lại xuất hiện ở khu vực đó đúng không?"

"Ừ, mày bảo có việc, mà hỏi hoài chẳng chịu nói là việc gì."

"Tao hẹn gặp Angus."

"Cái gì? Thế rồi tên khốn nạn đó đâu? Sao lại để mày gặp chuyện như vậy mà lại không hề hay biết gì?"

"Bởi vì Angus đã không tới. Hôm đó Joyce lại bị bệnh. Thế là Angus đi theo chăm sóc cậu ta."

Khánh Dương bình tĩnh kể lại, trong lòng không có chút gợn sóng, tựa như đang kể chuyện của người khác mà không phải là chuyện của mình. Thế nhưng Britney lại không bình tĩnh như vậy, cô nàng đã sớm phát hỏa thay cho Khánh Dương.

"Một lũ khốn nạn mà. Tao không thể tin được còn có chuyện này. Thằng Angus đó, nó dám để bạn gái mình một mình ở cái nơi đầy nguy hiểm như vậy và đi chăm sóc cho một đứa con gái khác sao? Vì sao mày có thể chịu đựng được những ngày tháng đó vậy?"

Nếu lúc này Britney có ở đây, Khánh Dương nghĩ rằng cô bạn đã đập bàn đầy tức giận rồi đứng giữa phòng mắng chửi Hàn Kỳ một trận. Khánh Dương dựa người vào thành giường, mông lung nhìn về khoảng không tối đen trước mặt. Trong lòng bình thản đến lạ lùng. Vì sao năm đó cô có thể chịu được nhỉ.

"Mày biết đó. Tính tao cũng bướng bỉnh nên nhiều lúc tao nghĩ mình đã làm quá mọi chuyện lên. Tao tự hỏi rằng liệu mình có quá đáng không? Mình đang làm gì sai sao? Tao không phân biệt được đúng sai, vì tính cách của tao cũng khá là vô lý và nóng nảy rồi."

"Mày không hề làm quá. Phản ứng của mày hết sức bình thường. Trước khi công khai với mày cả trường đều nghĩ Angus và Joyce mới là một cặp. Là bọn họ không bình thường, không phải do mày. Đúng là mối tình đầu chết tiệt."

Britney bực bội chửi mắng, cô biết Hàn Kỳ là mối tình đầu của Khánh Dương. Và cũng vì là mối tình đầu nên Khánh Dương không biết giải quyết mọi chuyện như thế nào, lại càng không hiểu rõ cảm xúc của mình. Cô hoàn toàn mờ mịt và lạc lối trong sự buồn bực, lo lắng và thấp thỏm. Để rồi đánh mất bản thân.

"Thật ra dù cho chuyện đó có xảy ra hay không thì tao vẫn sẽ chia tay Angus thôi. Lúc đó tao cũng đã chịu đựng đủ rồi."

"Nhưng sẽ lâu hơn. Không phải là ngay lập tức như lúc đó."

Britney nhớ lại năm đó sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên Khánh Dương làm là gọi cho Hàn Kỳ để chia tay. Hàn Kỳ không biết được những gì Khánh Dương đã trải qua nên cậu cứ nghĩ rằng cô lại giận dỗi vô cớ, cậu cũng không buồn tranh cãi với cô. Mãi cho đến khi đi học trở lại thì cậu mới tin chuyện này là thật. Hàn Kỳ còn tình cảm với Khánh Dương nên nhất quyết không đồng ý chia tay, cả hai dây dưa qua lại một thời gian, làm náo động toàn trường.

"Ừm, chắc là sẽ mất một thời gian. Nhưng thôi đó là chuyện cũ rồi. Tao gọi cho mày không phải chỉ là để nói về hai kẻ đó."

"Thế là chuyện gì nào? Chắc là chuyện vui hả?"

"Ừ. Tao muốn chia sẻ với mày đầu tiên. Tao đã gần như vượt qua được bóng ma đó rồi. Dù là chưa hoàn toàn nhưng cũng tốt hơn xưa."

Nói rồi Khánh Dương kể lại cho Britney nghe về Hoàng Nam, kể từ lần đầu gặp gỡ cho đến chuyện xảy ra tối nay. Kể ra đây là lần đầu Britney nghe Khánh Dương kể về một người khác giới nào đó. Khi còn ở Mỹ, với một vài mối tình qua đường của Khánh Dương, Britney không cần nghe kể cũng có thể tự biết vì cả hai học cùng trường. Hơn nữa bọn họ cũng chẳng phải là nhân vật vô danh gì cho lắm nên có những chuyện dù không tìm hiểu cũng sẽ đồn tới tai. Thế nhưng kể từ khi trở về nước thì Britney cũng không nghe ngóng thêm được gì nữa. Hoàng Nam là người đầu tiên Khánh Dương nhắc tới.

Britney nghe xong toàn bộ câu chuyện, trong lòng cảm thấy thương cảm cho bạn mình. Khánh Dương là trường hợp điển hình cho việc có rất nhiều người bên cạnh nhưng lúc nào cũng cảm thấy trống rỗng và cô độc. Vấn đề của Khánh Dương không phải là bởi vì cô không nhận được tình yêu thương mà bởi vì cô luôn là trung tâm của sự chú ý nên cô có kỳ vọng vô cùng cao về cách người khác đối xử với mình. Vì vậy thái độ của Hàn Kỳ, một người bạn trai, lại không như kỳ vọng của Khánh Dương, từ đó khiến niềm tin của cô sụp đổ.

Vì Khánh Dương lớn lên trong tình yêu thương vô hạn nên sau chuyện này cô không cảm thấy tự ti hơn mà ngược lại lại càng trở nên kiêu ngạo và xa cách. Bắt đầu xem chuyện tình cảm là một trò đùa, bạn trai là người có hay không cũng không quan trọng. Dù sao thì bạn trai cũng không khác gì bạn bình thường, đối xử vói cô cũng không tốt hơn là bao. Lúc cô cần thì cũng không dựa vào được.

Britney cảm thấy khá may mắn khi tâm lý "vặn vẹo" của Khánh Dương tạm thời được sự xuất hiện của Hoàng Nam khống chế. Không thì không biết sẽ cực đoan đến mức nào nữa.

"Vậy thì tốt quá. Ít ra thì mày cũng cảm thấy tốt hơn. Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng mày mơ thấy giấc mơ này."

"Tao cũng mong là vậy. Trên mạng người ta gọi là gì nhỉ? Tao cảm thấy mình được chữa lành."

"Đúng đúng. Quên cái quá khứ đó đi."

"Tao đã quên lâu rồi. Nhưng có lẽ do ám ảnh nên chỉ cần bị kích động thì sẽ nhớ lại thôi. Chứ bình thường tao sống vui vẻ lắm."

Britney nghe xong liền cười lớn, đây mới đúng là Khánh Dương mà cô quen biết chứ.

"Tao thề đây sẽ là lần cuối tao nhắc đến hai kẻ chết tiệt kia với mày. Nhưng mà tao quên báo với mày, cả Joyce và Angus đều về Việt Nam rồi."

Khánh Dương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net