Chap 43: Cảnh Thư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không bao lâu sau khi Nhã Vy bỏ đi, Khánh Dương mới chậm rãi rời khỏi chỗ ngồi của mình. Cô bước đến chỗ chiếc ghế bằng sắt nằm lăn lóc một góc trong phòng, dựng đứng ghế lên, kéo về vị trí cũ rồi mới tắt đèn bước ra ngoài.

Vừa mở cửa, không khí trong lành nhanh chóng tràn vào trong giúp tâm trạng của Khánh Dương được cải thiện ít nhiều. Cô âm thầm tự nhủ sau này nếu không có việc gì thì không nên đến nơi này nữa. Sau khi trả mọi thứ về lại hiện trạng như lúc đầu, Khánh Dương mới nhắn tin cập nhật tình hình cho Việt Anh biết, sẵn tiện hẹn gặp để trả chìa khóa luôn.

Ban đầu Khánh Dương đến thì nơi này vẫn còn yên tĩnh và vắng vẻ, nhưng bây giờ lại xuất hiện thêm một vài người. Phía trước là lối đi duy nhất để đến nơi này, bây giờ tụ tập đông đúc như vậy thì làm sao có thể rời khỏi đây được. Khi đến gần, không khó để nhận ra mục đích của nhóm người khi xuất hiện ở một nơi vắng vẻ vào giờ tan học. Còn gì ngoài bắt nạt người khác.

Khánh Dương có chút bất đắc dĩ. Thật lòng mà nói thì cô không muốn xen vào chuyện này, nhưng cũng không thể chờ đến lúc người ta xong việc để đi qua. Còn nếu đã xuất hiện mà lại tỏ vẻ nhường nhịn và lu mờ thì cũng không tốt. Nhìn thế nào cũng giống như vì sợ hãi mà không muốn mang họa. Có khi còn tạo ấn tượng gì đó không đúng, khiến người ta chuyển sự chú ý qua cho mình.

Dù chưa biết nhóm nữ sinh này là ai nhưng Khánh Dương không muốn để lại ấn tượng rằng mình sợ bọn họ, sau đó lại mất thời gian để dẹp loạn như trường hợp xảy ra với Nhã Vy từ đầu năm học.

Khánh Dương nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không còn cách nào khác ngoài việc phải tự tay đuổi người đi thì mới có thể yên ổn rời khỏi. Vì mới đe dọa Nhã Vy xong nên trên người Khánh Dương vẫn còn lưu lại một chút khí thế. Cô tiến về phía trước, nhìn lướt qua một vài người, đều là những gương mặt xa lạ, có lẽ không phải học sinh của khối 11.

Khánh Dương không có ý định dây dưa mất thời gian. Cô nói thẳng:

"Chắn đường quá. Tránh ra đi."

Một người mang dáng vẻ là chị đại của nhóm bước ra ngoài:

"Cậu là ai mà dám xen vào chuyện của bọn này?"

"Các cậu đang chắn đường tôi. Tránh ra."

Khánh Dương không trả lời mà lặp lại yêu cầu lúc nãy. Nữ sinh kia đã bị lời nói với dáng vẻ ra lệnh của Khánh Dương làm cho chướng mắt. Cô ta đổi mục tiêu sang kẻ xa lạ không ngừng khiêu khích này.

Khánh Dương không ngờ nhanh như vậy mà đã chuẩn bị đánh nhau một trận nữa. Trong lòng cô có chút bi ai, chẳng lẽ lại quay về cuộc sống thị phi như trước đây nữa sao. Cô thở dài, thôi thì xem như đây là số phận của mình vậy.

Sau khi chỉnh đốn lại tư tưởng của bản thân, Khánh Dương tháo ba-lô ra ném về phía nữ sinh vừa lớn tiếng lúc nãy như một lời khiêu chiến. Lúc này trong -lô của Khánh Dương vẫn còn vài quyển sách giáo khoa bìa cứng dày cộp vì sợ trễ giờ hẹn với Nhã Vy mà chưa kịp bỏ ra. Nữ sinh kia bất ngờ bị ba-lô đập trúng, choáng váng lùi về phía sau mấy bước.

Nữ sinh nọ cũng không phải dạng vừa, chỉ chao đảo một chút chứ không té ngã. Khánh Dương nhìn quanh, vô tình bắt gặp một cây gậy bằng gỗ nằm bên góc tường. Đây hình như là cây gậy Hoàng Nam dùng để đánh người lần trước mà cô bắt gặp. Cũng đã một thời gian trôi qua, không ngờ nó vẫn còn nằm ở đây. Khánh Dương không do dự mà cầm lấy cây gậy gỗ.

Nữ sinh kia sau khi ổn định lại liền lao đến, Khánh Dương cũng đã chuẩn bị tinh thần dùng cây gậy này đập cho người kia một trận. Thế nhưng giữa đường lại có mấy người trong nhóm nữ sinh kia lao đến ngăn cản. Khánh Dương thấy vậy cũng nhanh chóng thu tay về. Dù sao người ta cũng dừng lại, cô không còn lý do gì để tiếp tục nữa.

Có lẽ vì sự kiện đánh nhau trong nhà vệ sinh nữ hôm trước quá ồn ào, hoặc là tin tức cô là chị họ của Việt Anh đã lan rộng toàn trường nên cuối cùng cũng có người nhận ra Khánh Dương.

"Chị của Việt Anh, không đụng vào được."

"Hôm trước một mình chị ta xử hết năm người trong nhà vệ sinh nữ đó."

"Mày nhớ lúc nãy chúng ta tới thấy chị Vy đi ra không, nhìn như mới bị ai đánh ấy. Bây giờ chị ta cũng từ đây đi ra, có mù cũng đoán ra được."

Một nữ sinh nào đó còn nhặt lại ba-lô của Khánh Dương rồi mang đến đưa cho cô bằng hai tay, thái độ có phần e dè và kính trọng. Khánh Dương dở khóc dở cười. Quả nhiên tin đồn có tác dụng không tồi, cô chưa cần làm gì cũng khiến người ta sợ.

Sau khi cả nhóm thống nhất xong, người duy nhất nói chuyện với Khánh Dương lúc nãy bước về phía cô, thái độ hòa hoãn hơn rất nhiều.

"Chuyện lúc nãy chỉ là hiểu lầm. Tụi em không nhận ra chị."

Khánh Dương cảm thấy việc có một chút danh tiếng không hẳn là quá tệ, chuyện này giải quyết nhanh hơn cô nghĩ. Dù sao bọn họ cũng chưa làm gì nên Khánh Dương rất thoải mái bỏ qua.

"Ừ thôi không sao."

"Chị sẽ không nói với Việt Anh chứ?"

Những gì Việt Anh làm ở phòng hiệu trưởng lần trước vẫn khiến người ta sợ hãi không thôi. Khánh Dương chưa từng nghĩ sẽ kể những chuyện này cho Việt Anh biết, bởi vì trong mắt cô Việt Anh vẫn là một cậu nhóc, chẳng có chút nào đáng sợ như những nữ sinh này đang lo lắng. Khánh Dương ngược lại phải đi trấn an cô ta.

"Cũng chẳng có gì để nói. Chỉ là hiểu lầm thôi."

Nhận được lời hứa hẹn của Khánh Dương, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ cả trường ai cũng biết hậu quả khi đụng vào Khánh Dương khủng khiếp như thế nào. Chưa nói đến Hoàng Nam, chỉ mỗi Việt Anh ở khối 10 thôi cũng đủ cho bọn họ sợ chết khiếp rồi nói gì đến những đàn anh lớp 11.

Nhóm nữ sinh này có lẽ cũng vì chuyện vừa xảy ra mà mất hứng, không có ý định tiếp tục hành động xấu xa vừa rồi. Sau khi nói vài câu xin lỗi với Khánh Dương thì nhanh chóng rời khỏi, sớm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, sợ rằng Khánh Dương thay đổi quyết định.

Bọn họ biết Khánh Dương cũng không phải là người có thể chọc vào, bằng chứng là năm nữ sinh hôm trước gây sự với cô trong nhà vệ sinh nữ đều bị đánh đến mức không ai nhận ra, ngay cả dáng vẻ đầy căm phẫn của Nhã Vy lúc nãy nữa. Bọn họ đã nhìn thấy quá nhiều bằng chứng sống nên đã sớm chọn được một con đường an toàn cho mình.

Khánh Dương không nghĩ rằng chuyện này lại được giải quyết trong êm đẹp một cách nhanh chóng như vậy. Mãi cho đến khi quay trở lại con đường nhỏ bên hông nhà thi đấu, Khánh Dương mới có dịp nhìn thấy nạn nhân của nhóm nữ sinh vừa rồi là ai. Cô có tí bất ngờ, thì ra lại là Cảnh Thư.

Thật ra trước đây Khánh Dương hoàn toàn không có chút ấn tượng nào về Cảnh Thư. Mãi cho đến gần đây, khi câu chuyện về hành trình theo đuổi Hoàng Nam vô cùng trắc trở của cô ta được lan truyền đi khắp trường thì mới chú ý đến.

Lần đầu nghe tin, Khánh Dương cũng chưa có nhiều ấn tượng cho lắm. Người thích Hoàng Nam nhiều như vậy, nếu như cô để tâm chắc sẽ trở nên ám ảnh với bọn họ. Thế nhưng cuối cùng Khánh Dương cũng phải chú ý đến Cảnh Thư vì gần đây cô ta đã ra giữa sân trường để tuyên bố sẽ tỏ tình với Hoàng Nam đủ hai mươi lần. Còn vì sao là hai mươi lần ư? Vì đó là ngày Cảnh Thư gặp Hoàng Nam lần đầu tiên, ngày hai mươi của một tháng nào đó vài năm trước.

Khánh Dương nghe được câu chuyện truyền kỳ này cũng cảm thán không thôi. Đây không phải là câu chuyện yêu thầm theo đuổi nam thần thanh xuân suốt nhiều năm dài đằng đẵng đầy cảm động trong tiểu thuyết đó chứ. Cô nghe thôi cũng cảm thấy hay ho, vụ này mà thành công thì mang ra viết truyện hay làm phim cũng không tồi, sẽ có nhiều người thích xem.

Cho đến khi biết nhân vật chính trong câu chuyện này là Hoàng Nam thì Khánh Dương không biết nên thể hiện thái độ như thế nào mới đúng. Mọi chuyện có vẻ trùng khớp với những bộ truyện cô từng đọc trên mạng. Hình như cô sắp thành nhân vật phản diện trong chuyện tình cảm đơn phương của Cảnh Thư dành cho Hoàng Nam rồi thì phải.

Nếu mọi thứ diễn ra theo đúng motif được ưa chuộng trong truyện tiểu thuyết tình yêu chốn học đường thì nhân vật nữ phản diện dan díu mập mờ với nam chính như cô sắp đến lúc rớt đài rồi. Sau một thời gian dài nỗ lực theo đuổi để tạo ra sự chú ý với nam chính nhưng không thành, nữ chính sẽ bị tổn thương sâu sắc khi bắt gặp người trong lòng thể hiện tình cảm một cách công khai với nhân vật nữ phản diện.

Bằng một phương thức kỳ diệu nào đó mà Khánh Dương vẫn chưa hiểu được sau khi đọc nhiều truyện, nam chính sẽ nhận ra tình cảm thật sự của mình với nữ chính chân thành đáng thương. Nữ phụ như cô sẽ bị nam chính phũ phàng ghét bỏ. Chắc là cô sắp ra chuồng gà rồi.

Khánh Dương cảm thấy hơi sầu. Có lẽ cô thật sự không thích hợp làm nữ chính, mà ngược lại còn phù hợp với tất cả các vai diễn phản diện tồn tại trên đời này. Hết nhìn vị hôn phu (hụt) yêu đương ghét bỏ với cô nàng Lọ Lem chính trực ngay thẳng, thì bây giờ đối tượng mập mờ của cô là Hoàng Nam lại có một nữ sinh yêu thầm và nỗ lực theo đuổi hắn nhiều năm.

Nếu cô nhớ không lầm thì lúc sống ở nhà Hoàng Nam hai ngày, cô còn nhìn thấy hắn trong thân phận cậu chủ và có một cô con gái của người giúp việc nào đó nhảy ra dằn mặt mình. Khi đó thì cô lại là nữ phụ ăn chơi trác táng được nam chính dẫn về nhà qua đêm để tạo ra cao trào với cô bé giúp việc ngây thơ.

Cũng vì vậy mà Khánh Dương mới bắt đầu nhớ đến tên của Cảnh Thư, nhưng cũng chỉ là nhớ tên chứ cũng không quan tâm gì đến cô ta cho lắm. Thế mà hôm nay lại vô tình cứu được Cảnh Thư lúc bị bắt nạt, không biết là loại duyên phận gì nữa. Nếu Cảnh Thư thích Hoàng Nam đủ nhiều thì chắc chắn sẽ biết đến sự tồn tại của Khánh Dương, nếu cô ta biết cô mới là người cứu cô ta chắc sẽ vô cùng căm hận.

Khánh Dương dự đoán như thần, quả thật khi nhìn thấy Khánh Dương là người đã đuổi đám nữ sinh kia đi, Cảnh Thư thậm chí không cảm thấy biết ơn mà còn vô cùng thất vọng.

"Tại sao lại là chị?"

Đây là câu đầu tiên Cảnh Thư nói sau khi nhìn thấy Khánh Dương bước về phía mình. Khánh Dương tặc lưỡi một cái. Có cần phải thể hiện rõ thái độ ra thế không hả trời?

Khánh Dương lại chìm trong thế giới tiểu thuyết thanh xuân học đường do tự mình nghĩ ra. Cô rất thấu hiểu cho thân phận phản diện của mình, cô không cần được nữ chính yêu quý làm gì.

Khánh Dương đi ngang qua Cảnh Thư, chỉ nhìn cô ta một cái đầy thương hại rồi nói:

"Xin lỗi, là tôi lỡ tay cứu nhầm. Lần sau không dám nữa."

Khánh Dương để lại một câu xin lỗi nhưng không có tí cảm giác ăn năn hối cải nào rồi quay lưng bỏ đi. Cô cũng hối hận khi biết người mình cứu được lại là Cảnh Thư. Hiếm lắm cô mới làm người tốt thế nhưng lại nhận lại thái độ trách móc từ người ta, biết vậy lúc nãy cứ mặc kệ cho xong.

Khánh Dương mang theo tâm trạng bất mãn rời khỏi nhà thi đấu, một chút vui vẻ sau khi giải quyết được Nhã Vy cũng hoàn toàn tan biến. Cô bắt đầu cảm thấy đời này của mình không hợp làm người tốt một chút nào. Cô không cần người ta biết ơn hay báo đáp mình nhưng thái độ quay ngoắt của Cảnh Thư khiến cô cảm thấy chán nản không thôi. Có lẽ cô vẫn phù hợp với vai phản diện hơn rồi. Nhân vật chính diện khó làm quá.

***

Chờ cho Khánh Dương đi khỏi hoàn toàn Cảnh Nguyên mới xuất hiện. Cậu bước vào con đường Khánh Dương vừa mới đi ra, vừa đến đã thấy Cảnh Thư đang cặm cụi nhặt lại sách vở và đồ dùng cá nhân nằm lung tung khắp nơi.

Dựa vào thái độ chẳng có gì là ngạc nhiên của Cảnh Nguyên, có lẽ đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra. Cậu không nói gì mà trực tiếp giúp đỡ Cảnh Thư dọn dẹp lại mọi thứ xung quanh. Thật ra Cảnh Nguyên đã xuất hiện ở đây từ sớm, cũng đã chứng kiến Khánh Dương cứu Cảnh Thư, thái độ vừa rồi của em gái khiến cậu vô cùng thất vọng.

"Người ta vừa cứu em mà em không thể nói được một lời cảm ơn cho tử tế sao?"

Cảnh Nguyên nhặt vài quyển vở lên rồi đưa cho Cảnh Thư. Trước lời trách mắng của anh trai, Cảnh Thư chẳng nghe lọt chữ nào. Cô ta hừ một tiếng.

"Là chị ta thà em để bọn nó đánh cho rồi."

"Em không thấy bản thân mình vô lý hả? Là người ta cứu em đó."

"Chị ta cũng chẳng muốn cứu em đâu. Có khi còn mừng thầm trong bụng."

Cảnh Nguyên nén một tiếng thở dài, cậu ngày càng không thể hiểu rõ Cảnh Thư nữa rồi. Trước đây em gái cậu không phải là người không chịu nói lý lẽ. Nhưng từ ngày thích Hoàng Nam, Cảnh Thư ngày càng trở nên vô lý.

Cảnh Nguyên không tin những gì em gái mình vừa nói. Với tính cách của Khánh Dương, chưa chắc cô đã quan tâm đến sự tồn tại của Cảnh Thư, nói gì đến việc âm thầm tính toán bày trò như em gái của mình.

Cảnh Nguyên cảm thấy suy nghĩ này của Cảnh Thư vô cùng độc hại, đã sớm bén rễ và cắm sâu vào trong nhận thức. Cảnh Thư đã thích Hoàng Nam nhiều năm, có khuyên nhủ như thế nào cũng không thay đổi được. Cảnh Nguyên ngán ngẩm lắc đầu rồi đổi sang chủ đề khác:

"Chuyện đến mức này rồi mà em vẫn không muốn anh xen vào sao?"

"Đúng vậy, mất mặt lắm."

"Anh là anh của em. Việc anh cảnh cáo bọn nó thì có gì là mất mặt?"

"Nói chung là em không thích."

Cảnh Thư dọn tập vở và đồ dùng xong thì đeo lại ba-lô trên vai, thái độ không muốn trả lời câu hỏi chất vấn của Cảnh Nguyên. Cảnh Nguyên cảm thấy khó hiểu, trong đầu cậu lóe lên một suy nghĩ vô cùng khó tin, nhưng với Cảnh Thư thì vẫn hoàn toàn có thể xảy ra.

"Đừng nói là..." Cảnh Nguyên dừng lại một chút, cuối cùng bất lực thốt lên: "Em để mọi chuyện như vậy là kỳ vọng Hoàng Nam sẽ xuất hiện nhé?"

Cảnh Thư bị Cảnh Nguyên vạch trần suy nghĩ sâu kín trong lòng mình thì mím môi không trả lời. Cảnh Nguyên biết mình đã đoán đúng, trong lòng lại dấy lên cảm giác tức giận nhưng nhiều hơn là sự bất lực.

Vì sao mãi mà vẫn không chịu tỉnh ngộ vậy? Lúc trước Cảnh Thư làm ầm ĩ, đòi tự tử vì tình ồn ào như vậy mà một chút ấn tượng Hoàng Nam cũng không có. Ít ra thì hiện tại hắn cũng đã nhớ tên của Cảnh Thư nhưng thái độ có tốt hơn lúc trước sao? Không hề.

"Em đang nghĩ gì trong đầu thế? Hoàng Nam không quan tâm tới mấy chuyện này đâu."

"Là do anh ấy chưa thấy."

"Thấy thì thế nào? Cũng không khác gì. Đến bao giờ em mới hiểu là Hoàng Nam không thích em và sẽ không bao giờ thích em hả?"

"Em tin là nếu mình đủ chân thành thì được thôi. Chẳng lẽ nhiều năm như vậy anh ấy không cảm động sao. Không bao lâu nữa anh ấy sẽ nhận ra ai mới là người thật lòng với mình."

"Rốt cuộc thì Hoàng Nam có gì đặc biệt mà em cứ phải đâm đầu vào như vậy? Ở trường này còn biết bao nhiêu người tốt đẹp hơn. Nếu em thích một người đẹp trai, học giỏi thì ngoài Hoàng Nam ra hội học sinh cũng còn ba người. Thậm chí nếu không tính hội học sinh thì vẫn còn rất nhiều người khác cũng xuất sắc không kém. Vì sao em cứ phải là cậu ta thì mới được chứ?"

Cảnh Nguyên vô cùng bức xúc, cậu nói nhiều như vậy cũng không biết Cảnh Thư nghe thấm được câu nào hay không. Đây thật sự là suy nghĩ trong lòng của cậu, cứ cho là Hoàng Nam rất tốt đi nhưng hắn cũng không phải là người duy nhất tốt đẹp ở trường này. Nếu mang ra so sánh với Hoàng Nam, Cảnh Nguyên cảm thấy Duy Anh của khối 12 và Việt Anh của khối 10 còn tử tế hơn gấp vạn lần. Ít nhất sẽ không nói ra những lời khốn nạn như Hoàng Nam đã từng nói với cậu.

"Anh đừng nói nữa. Anh thì hiểu cái gì chứ?"

Cảnh Thư cảm thấy cả thế giới đang chống lại mình, ngay cả người anh trai luôn yêu thương và che chở cô ta cũng không cho cô ta thích Hoàng Nam nữa. Cô ta không hiểu mình đã làm sai điều gì, chỉ là thích một người cũng không được sao.

"Anh thấy bất bình. Hoàng Nam đã làm cái gì cho em mà em phải vì thích cậu ta mà bị bọn nó chê cười, bắt nạt và chịu nhục nhã và mất mặt như vậy?"

"Anh tưởng em vì thích anh ấy mà mới bị bọn nó kiếm chuyện hả? Ngày đó em mập như vậy, da thì đen lại còn xấu xí. Người ta nhìn em như quái vật, luôn thì thầm chế nhạo sau lưng em. Bọn họ đi trên hành lang mà gặp em thì tự động dạt ra một bên giống như em là một thứ bệnh truyền nhiễm vậy."

Cảnh Thư dừng một lúc, ánh mắt đầy tức giận xen lẫn tự ti khi nhắc về quá khứ dần dần thay đổi khi nhớ đến sự xuất hiện của một chàng trai rạng rỡ như ánh mặt trời, một đoạn hồi ức đẹp đẽ như một giấc mơ mà cô ta chẳng hề muốn tỉnh giấc.

"Chỉ có anh ấy dám đến gần em, khi đi ngang qua em thì xem em như là một người bình thường, không có tránh né, cũng không có dè bỉu, cũng không có khinh miệt. Anh ấy nhìn em như một con người mà không phải là nhìn một con quái vật. Một người không kinh tởm em thì em không thể thích anh ấy sao?"

Cảnh Nguyên bị những lời Cảnh Thư nói làm cho chấn động. Cậu không ngờ Cảnh Thư lại thích Hoàng Nam chỉ vì một điều nhỏ nhặt như thế. Những chuyện này cậu thật sự không biết. Dù bọn họ học chung trường nhưng cũng khác khối lớp nên rất ít khi gặp nhau.

Trước đây khi Cảnh Thư chưa công khai theo đuổi Hoàng Nam và nhận nhiều gạch đá thì Cảnh Nguyên cũng không biết chuyện cô bị mọi người chế giễu và bắt nạt vì ngoại hình. Vì vậy những lời vừa rồi của cô khiến cậu cảm thấy vô cùng xa lạ, dường như bản thân mình đã bỏ lỡ điều gì đó.

Cảnh Nguyên bỗng dưng nhận ra rằng trước đây mình chưa quan tâm Cảnh Thư đủ nhiều. Cậu bắt đầu cảm thấy hối hận. Nếu như trước đây cậu quan tâm đến em gái mình hơn, ngày ngày động viên khích lệ thì liệu cô có yêu bản thân mình, sẽ không vì thái độ lịch sự chừng mực của Hoàng Nam làm cho rung động đến mức bất chấp tất cả mọi thứ như hiện tại hay không.

Tuy Hoàng Nam có phũ phàng như thế nào với người hắn không thích thì hắn vẫn luôn có một quy tắc ít người nhận ra. Hắn sẽ không bao giờ miệt thị ngoại hình của người khác, đặc biệt là với con gái, càng không mang điều đó đi kể lể với những người khác về những người thích mình. Có lẽ vì vậy mà năm đó khi mọi người tập trung chế giễu Cảnh Thư thì hắn cũng không vì thái độ của mọi người xung quanh mà thể hiện thái độ kỳ thị hay xa lánh. 

Chính Hoàng Nam cũng không để ý đến chuyện này. Thì ra vào một ngày nào đó trong quá khứ, hắn có dịp đi ngang qua một hành lang đông đúc của khối lớp khác, trong lúc mọi người xung quanh đều vô thức né sang một bên khi nhìn thấy Cảnh Thư thì hắn cứ như vậy mà đi ngang qua, ánh mắt không chút thay đổi, hoàn toàn không có bất kỳ định kiến, tò mò hay chán ghét nào tồn tại. Có lẽ vì điều này đã khiến Cảnh Thư cảm động mà yêu hắn nhiều năm. Vì chỉ có hắn mới không xa lánh mình mà thôi.

Cảnh Nguyên cảm thấy nếu bây giờ mình nói gì nữa cũng vô dụng, ấn tượng này quá sâu đậm rồi. Tuy nhiên, cậu vẫn thấy Hoàng Nam không phải là kiểu người mà Cảnh Thư có thể dùng sự kiên trì và chân thành để làm hắn cảm động.

Đối với Cảnh Nguyên, từ "cảm động" không thể dùng lên người Hoàng Nam được. Hoàng Nam là kẻ không tim không phổi, vô tâm đến mức tuyệt tình. Một người như vậy sẽ không bao giờ biết cảm động hay tình cảm chân thành là gì đâu.

Trong mắt hắn, chỉ có người mà hắn thật sự chú ý đến, là người mà tự bản thân hắn tìm thấy, nảy sinh cảm giác hiếu kỳ xen lẫn thích thú rồi trong vô thức bị mê hoặc mà thôi. Hoàng Nam nhìn thế nào cũng không giống với kiểu "nam thần" với trái tim sắt đá sẽ dần dần được sưởi ấm bởi tình cảm chân thành và có chút ngốc nghếch trong tiểu thuyết cả. Hắn thuộc về một thế giới khác, một thế giới mà Cảnh Thư không thể nào hình dung hay có thể chạm tới.

***

Không biết có phải vì có giác quan thứ sáu mách bảo hay không mà Khánh Dương có cảm giác Hoàng Nam đang giấu mình chuyện gì đó. Vài ngày qua, dù hắn đã cố gắng tỏ ra bình thường nhưng nhìn như thế nào vẫn có gì đó không đúng. Với chuyện này, Khánh Dương cũng không quá tò mò, cứ cho là thật sự Hoàng Nam có gì đó bất thường thì cô cũng không có ý định tìm hiểu.

Người ta thường vì tự nghĩ rằng đối phương cũng có tình cảm với mình nên tự cho bản thân mình cái quyền được kiểm soát đời sống cá nhân của người kia, cuối cùng tự chuốc lấy cảm giác buồn bực, ngược lại đối phương cũng vì thế mà không vui. Cuối cùng hai bên đều không vừa ý lẫn nhau. Muốn sống vui vẻ thì đừng nên quan tâm quá nhiều, cứ ung dung tự tại là tốt nhất.

Hoàng Nam không có giác quan thứ sáu như Khánh Dương nhưng hắn cũng cảm thấy bầu không khí lớp học những ngày qua có gì đó khác biệt. Chẳng hạn như sáng nay khi Nhã Vy vừa vào lớp đã lao đến bàn của Khánh Dương. Trái ngược với những gì Hoàng Nam đã dự đoán,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net