Chap 59: Thanh Xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trái ngược với không khí náo nhiệt của buổi tiệc, tâm trạng của Khánh Dương trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết. Cô nhìn đồng hồ treo tường, đã trễ rồi nhưng Hoàng Nam vẫn chưa xuất hiện. Hơn cả ngày không gặp Hoàng Nam, Khánh Dương đã bắt đầu nhớ hắn rồi. Cô không phủ nhận buổi tiệc hôm nay rất vui nhưng không có Hoàng Nam tham gia cùng lại khiến cô hụt hẫng ít nhiều.

Lúc này gần một nửa người tham gia đã nhảy xuống hồ bơi, bằng một cách thần kỳ nào đó thì Khánh Dương vẫn còn an toàn, không dính một giọt nước nào sau một loạt các trò chơi vừa rồi. Cô chậm rãi bước về khu vực hồ bơi, thoáng chốc lại nhìn lối ra vào.

Khánh Dương chờ mãi nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hoàng Nam đâu. Dù hắn đã báo trước rất có thể sẽ không tham gia được nhưng Khánh Dương vẫn hy vọng một chút gì đó. Bỗng nhiên Khánh Dương cảm thấy chân mình hơi lạnh, cô dời mắt nhìn xuống dưới hồ bơi, bắt gặp Thùy Linh đang tạt nước vào mình.

"Nhìn mày không khác gì góa phụ chờ ngóng tin chồng luôn ấy." Thùy Linh nói.

"Làm gì có."

Khánh Dương hoảng hốt phản bác, cô vội vàng chạm tay lên mặt mình. Chẳng lẽ nhìn cô đau khổ, thất vọng đến như vậy sao.

Trước hành động đầy lo lắng của Khánh Dương, Thùy Linh cười lên thật lớn. Từ ngày chính thức yêu đương với Hoàng Nam, Khánh Dương dễ bị mất hình tượng hơn hẳn. Không còn dáng vẻ cao ngạo trên trời như lúc trước nữa, mà dễ gần và dễ bị thất thố hơn trước nhiều.

"Mày vậy làm cho tao buồn nha. Có tao ở đây không vui hả, sao mà cứ nhớ về Hoàng Nam vậy?"

"Mày nói thì hay. Lúc nãy đứa nào bỏ về lớp ngồi, không ngồi với tao nữa."

"Có chuyện đó ? Sao tao không nhớ ta? Thôi lượn đây. Mày tiếp tục làm góa phụ chờ chồng của mày đi."

Bị Khánh Dương nói trúng tim đen, Thùy Linh trở nên lúng túng. Cô cười trừ, vội vàng chộp lấy một chiếc phao hình kỳ lân ở gần đó rồi tìm cách trốn đi.

"Có mày là góa phụ ấy."

Khánh Dương lại bị chọc cho mất mặt, cô bước lại gần thành hồ bơi rồi ngồi sụp xuống, liên tục hất nước về phía Thùy Linh cho đến khi cô bạn bơi ra xa, không thể nào chạm đến được nữa. Chờ Thùy Linh rời khỏi, Khánh Dương mới thở dài, xem ra đêm nay Hoàng Nam thật sự không tham gia được. Cô tự trấn an lại cảm xúc của mình rồi quyết định sẽ nhảy xuống hồ bơi tham gia cùng mọi người.

Khánh Dương quay lại bàn lúc nãy của mình và nhóm Phúc Nguyên, cô cởi chiếc áo khoác mỏng mình đang khoác trên người ra, bên trong là bộ đồ bơi màu xanh rêu ôm lấy thân hình tuyệt mỹ. 

Áo khoác ngoài vừa cởi ra khiến Khánh Dương cảm thấy hơi lạnh, nhưng chưa được vài giây sau cảm giác ấm áp đã bao trùm khi có một người nào đó ôm lấy từ phía sau. Khánh Dương không giấu được sự bất ngờ và mừng rỡ, cuối cùng thì Hoàng Nam đã xuất hiện rồi. Hoàng Nam tựa cằm lên vai cô, giọng nói có chút rầu rĩ nhưng không hề bất mãn hay tức giận.

"Không muốn để người khác nhìn thấy em chút nào."

"Mọi chuyện ổn hết chưa mà anh xuống đây vậy?"

Dù vừa rồi Khánh Dương rất mong ngóng Hoàng Nam nhưng khi hắn thật sự xuất hiện thì lại vô cùng bình thản. Khánh Dương đưa tay vò rối mái tóc của Hoàng Nam khiến hắn hừ hừ bất mãn nhưng vẫn không chịu buông cô ra.

Khánh Dương đã chú ý tới mái tóc bù xù của Hoàng Nam mỗi khi không chải chuốt chỉn chu từ rất lâu về trước, nhưng mãi cho đến khi cả hai chính thức bên nhau thì mới dám công khai vò rối nó.

Ban đầu Hoàng Nam rất hưởng thụ chuyện này, nhưng không hiểu vì sao đến một ngày nọ, hắn bắt đầu cảm thấy mình giống như một chú cún con được Khánh Dương xoa đầu. Sự liên tưởng này làm Hoàng Nam ám ảnh vài ngày. Về sau mỗi lần cô đưa tay ra là hắn sẽ lùi lại mấy bước, hoặc nhón chân lên thật cao cho cô không thể nào với tới được. Tuy rằng đã nỗ lực tránh né nhưng Hoàng Nam không muốn Khánh Dương thất vọng nên cuối cùng vẫn phải để cho cô vò rối tóc mình. Tất nhiên chỉ là những khi hắn không cần phải chải chuốt làm màu mà thôi.

"Ổn hết rồi. Mà không ổn cũng phải xuống."

"Hử, vì sao?"

"Xuống để đánh dấu chủ quyền chứ sao."

Hoàng Nam cảm thấy mình ôm đã đủ thì mới buông Khánh Dương ra. Đến lúc này cô mới nhận ra hắn đang ở trần, chỉ mặc một chiếc quần ngắn tới ngang đầu gối. Dù lúc nãy ôm nhau ít nhiều cũng cảm nhận được đôi chút, nhưng nhìn ngắm trực tiếp vẫn hoàn toàn khác biệt.

Hoàng Nam tập luyện thể thao thường xuyên, còn tập gym một thời gian ngắn nên thân hình rất chuẩn. Không phải là kiểu cuồn cuộn khiến người ta ghê sợ như các poster quảng cáo, nhưng cũng không phải kiểu gầy guộc yếu đuối, mà là ở mức vừa đủ. Rất thuận mắt Khánh Dương.

"Em cũng phải đánh dấu chủ quyền."

Khánh Dương đùng đùng tuyên bố sau khi thưởng thức xong body sáu múi của Hoàng Nam bằng mắt. Nghe xong những lời này của cô, Hoàng Nam vô cùng hào hứng. Hắn nắm lấy tay Khánh Dương đặt lên cơ bụng của mình.

"Của em hết, em đánh dấu ở đâu cũng được."

Nếu xét về độ mặt dày thì Khánh Dương vẫn luôn thua Hoàng Nam một bậc, cô giật mình rút tay lại, tức giận lườm hắn một cái:

"Biến thái."

"Đây sao gọi là biến thái được. Em nói vậy oan cho biến thái lắm. Để anh cho em biết biến thái thật sự thì sẽ làm gì."

"Thôi đừng quậy nữa. Anh xuống trễ rồi còn định đứng đây tới bao giờ?"

Khánh Dương vừa nói vừa đẩy gương mặt đẹp trai quen thuộc cứ dán sát vào mình ra. Được cô nhắc nhở, Hoàng Nam liền nghiêm túc trở lại.

Lúc này đã có một vài người đang xem bọn họ diễn trò. Đây gọi là phát cơm chó công khai và miễn phí à? Hai con người với ý định đánh dấu chủ quyền đối phương với những người khác đều không nhận thức được sức công phá của một loạt lời nói và hành động lúc này lớn đến mức nào. Không cần phải làm thêm bất kỳ hành động dư thừa nào để đánh dấu chủ quyền nữa.

"Suýt nữa thì quên, sắp tới tiết mục quan trọng rồi."

Nói rồi Hoàng Nam nắm tay Khánh Dương kéo cô về phía hồ bơi. Dọc đường đi, Khánh Dương nhận ra bầu không khí thay đổi một cách kỳ lạ.

"Có vụ gì vậy?"

"Cũng không có gì ghê gớm, chỉ là một tiết mục cuối ngày thôi."

Hoàng Nam dừng bước trước thành hồ bơi, xoay lưng lại với mặt hồ rồi đưa tay về phía trước. Khánh Dương có chút khó hiểu nhưng vẫn nắm lấy tay hắn. Ngay lúc đó, Hoàng Nam siết chặt lấy tay Khánh Dương, đột ngột kéo cô về phía mình.

"Nhắm mắt và nín thở nhé."

Hoàng Nam ôm Khánh Dương và thả người xuống nước. Cùng lúc đó là một tiếng nổ lớn vang lên, nhạc thay đổi thành một loại sôi động, kèm theo nhiều âm thanh la hét khác.

Khánh Dương cảm thấy mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ không rõ. Cô ôm chặt lấy Hoàng Nam, vội vàng làm theo lời hắn, nhắm mắt và nín thở một lúc. Khánh Dương có thể cảm nhận được rất nhiều người nhảy xuống nước cùng lúc với mình, khiến cho áp lực nước xung quanh ép tới liên tục.

Ngay khi vừa chìm xuống, Hoàng Nam đã buông tay để không làm Khánh Dương vướng víu. Tuy vậy, hắn vẫn bảo vệ cô an toàn trong vòng tay của mình, không để cô phải trải qua bất kỳ va chạm nào với những người xung quanh.

Đến lúc này Khánh Dương mới biết tiết mục mà Hoàng Nam nói là gì. Cô đã nghe Thùy Linh nói thoáng qua về tiết mục này, đó cũng lý do Thùy Linh xuống hồ bơi trước không muốn bị người ta đẩy xuống. Khánh Dương vì mãi chờ đợi Hoàng Nam nên không để ý. Hóa ra cuối cùng là hắn ôm cô cùng ngã xuống nước. Hồ bơi được Hoàng Nam chọn để tổ chức buổi tiệc này chỉ có một mét, hoàn toàn không có nguy hiểm nào.

Khi nhớ lại một loạt hành động vừa rồi, không hiểu vì sao trong suy nghĩ của Khánh Dương xuất hiện một sự liên tưởng kỳ lạ. Vào thời khắc cô đưa tay cho Hoàng Nam rồi hắn ôm cô thả mình xuống hồ bơi, không hiểu sao lại giống như cô vừa cùng hắn rơi xuống địa ngục vậy.

Dù không biết tương lai là gì, nhưng chỉ cần người đó là Hoàng Nam, hắn đứng bất động ở nơi cuối chân trời, đưa tay về phía cô thì cô sẽ không suy nghĩ mà nắm lấy, rồi bọn họ cùng nhau ngã xuống vực sâu vô hạn. Khánh Dương không rõ hình ảnh trừu tượng này từ đâu mà xuất hiện, cô cũng cảm thấy nó hơi quái dị. Nhưng quả thật là như vậy, cô thật sự muốn sa ngã cùng hắn.

Trong tiếng nhạc ồn ào, Hoàng Nam gần như là ôm lấy Khánh Dương, giúp cô né được một vài thành phần quá khích vung tay múa chân loạn xạ va trúng.

"Vừa nãy sợ không?"

"Em biết bơi mà."

"Em biết bơi anh mới dám làm vậy chứ."

"So với bị đẩy xuống thì như lúc nãy vui hơn nhiều."

"Là em thích anh ôm em nhảy xuống đúng không?"

"Xì, không thèm nói với anh nữa."

Từ khi về nước, Khánh Dương đã từng nuối tiếc khá nhiều vì mình chưa trải qua trọn vẹn những năm cấp ba tại Mỹ. Cô cảm thấy mình sống ở đó đã khá lâu, mọi thứ dần trở nên quen thuộc và sẽ không bao giờ hòa nhập được với môi trường trong nước, lại càng khó mà tìm được một người cũng cùng sở thích với mình.

Những năm tháng cô đã từng mong chờ ấy rồi sẽ trôi qua một cách tẻ nhạt và vô vị mà chẳng có một sự kiện hay dấu ấn nào đặc biệt để nhớ đến. Vậy mà cô đã gặp được Hoàng Nam, một người hoàn hảo, phù hợp và giống mình. Khánh Dương chợt nhận ra rằng những giây phút này cũng không đến mức buồn chán như cô đã tưởng tượng.

Những năm gần đây chủ đề thanh xuân vô cùng phổ biến trên mạng, đi đâu cũng thấy mọi người thảo luận về nó. Phần lớn chủ đề này xuất hiện từ các phim truyền hình Trung Quốc trong một bối cảnh khá đặc thù mà Khánh Dương cảm thấy mình không bao giờ có cơ hội trải nghiệm. Cuối cùng thì tại thời điểm cô không kỳ vọng gì nhất lại có thể gặp được Hoàng Nam, cùng hắn trải qua những năm tháng tươi đẹp này.

Khi Khánh Dương vừa nghĩ đến những điều đó thì cô đã bất giác quay đầu tìm kiếm ánh mắt của Hoàng Nam, tình cờ bắt gặp hắn cũng đang nhìn mình. Cùng lúc đó màn hình lớn phía trên bắt đầu hiện lên hình ảnh đồng hồ đếm ngược, chỉ còn mười giây nữa sẽ bước sang năm mới.

"Sáu, năm, bốn, ba, hai, một. Happy New Year!"

Sau khi MC dứt lời là hình ảnh pháo hoa vụt sáng trong đêm tối. Khánh Dương không khỏi sửng sốt, là pháo hoa thật, không phải là âm thanh và hình ảnh trên màn hình lớn. Không chỉ có cô mà mọi người cũng bất ngờ theo.

Bọn họ đều biết đêm nay là giao thừa, ngày mai là ngày đầu năm mới. Vì là Tết Dương lịch nên cũng không cần phải ở nhà với gia đình nên bọn họ mới tham gia buổi tiệc này, dù hơi tiếc vì mất đi cơ hội xem pháo hoa nhưng vẫn còn Tết Nguyên Đán để xem bù. Vậy mà ngay đêm nay, ngay tại đây bọn họ vẫn có cơ hội ngắm pháo hoa mừng năm mới.

Hoàng Nam là người bình tĩnh nhất vì đây toàn bộ là kế hoạch của hắn. Hoàng Nam không xem pháo hoa như những người khác mà chỉ ngắm nhìn người đang đứng cạnh mình. Đây là năm mới đầu tiên cả hai bên nhau, mong rằng sẽ còn rất nhiều năm sau nữa, năm nào cũng có thể như thế này, vui vẻ, bình an, và hạnh phúc.

***

Sau khi buổi tiệc kết thúc đã một giờ sáng. Trước khi đi ngủ, Khánh Dương và Hoàng Nam gọi video như thường lệ. Tuy nhiên cuộc gọi này không quá dài, Khánh Dương muốn Hoàng Nam đi ngủ sớm vì hắn đã quá mệt mỏi trong những ngày vừa qua nhưng hắn không chịu.

Đã vài ngày không có thời gian bên nhau, hắn phải tranh thủ chứ. Thế nhưng sức khỏe của Hoàng Nam lại không nghe theo ý nguyện của hắn. Khánh Dương nhìn Hoàng Nam qua màn hình điện thoại. Hắn sắp ngủ gục đến nơi nhưng vẫn cố gắng nói nhảm với cô. Điều này khiến Khánh Dương vừa buồn cười nhưng cũng vừa thương hắn.

"Thôi ngủ đi. Anh sắp ngủ gục rồi kìa."

"Không, anh còn muốn nói chuyện với em mà."

"Chúng ta đâu phải chỉ có hôm nay đâu. Năn nỉ đó. Anh đi ngủ dùm em với."

Khánh Dương hạ giọng dỗ dành Hoàng Nam, người này ngày càng trẻ con. Thùy Linh nằm ở giường bên cạnh bĩu môi đầy khinh bỉ, vội tìm tai nghe để đeo vào, nghe không nổi nữa.

"Đừng tắt cuộc gọi."

"Ừm, đêm nay không tắt, anh ngủ đi."

Khánh Dương giữ đúng lời hứa, không tắt cuộc gọi này. Cô vẫn chưa buồn ngủ cho lắm, có lẽ là vì còn lại chút dư âm của một màn vui chơi quên trời đất lúc nãy. Đầu dây bên kia đã vang lên tiếng thở đều đều của Hoàng Nam, hắn ngủ ngay lập tức, có lẽ là do quá kiệt sức.

Khánh Dương không có việc gì làm nên lướt Facebook một vòng. Hiện tại đã là ngày đầu năm mới theo lịch Dương, nghĩ tới việc có cơ hội cùng Hoàng Nam đón năm mới như thế này, trong lòng cô cũng cảm thấy vui vẻ.

Chưa được vài phút, bỗng nhiên Khánh Dương nghe thấy âm thanh gõ cửa, không phải là của phòng cô, mà phát ra từ đầu dây bên kia của Hoàng Nam. Tiếng gõ cửa vang lên rất nhiều lần, không có ý định dừng lại.

Có lẽ vì quá mệt mỏi, Hoàng Nam chìm vào giấc ngủ sâu, đến mức không nghe thấy âm thanh gọi cửa bên ngoài. Lần này hắn lại ở một mình một phòng nên cũng không có ai thay hắn mở cửa. Chờ được một lúc vẫn không có người trả lời, người bên ngoài bắt đầu cất tiếng gọi:

"Hoàng Nam, Hoàng Nam, cậu có trong phòng không?"

Khánh Dương không đoán được người gọi cửa là ai, chỉ biết đó là một nam sinh nhưng không phải là bọn Minh Quân và Phúc Nguyên. Cô có chút buồn bực, có chuyện gì không để sáng mai tìm được sao? Còn nhất định phải làm phiền hắn vào lúc này? Hoàng Nam đã mệt lắm rồi.

Người kia gọi tên Hoàng Nam thêm mấy lần nữa. Khánh Dương bước xuống giường, chuẩn bị rời khỏi phòng mình sang phòng Hoàng Nam nói chuyện với người kia xem có chuyện gì quan trọng hay không. Cùng lúc đó cô nghe thấy âm thanh trở người, Hoàng Nam đã tỉnh. Vài giây sau đó âm thanh mở cửa phòng vang lên, vì Hoàng Nam vẫn còn đeo tai nghe nên Khánh Dương có thể nghe được mọi động tĩnh từ trong phòng của hắn.

"Có chuyện gì?"

Hoàng Nam hỏi bằng giọng nói ngái ngủ và mơ màng. Hắn vừa mới ngủ chưa được 15 phút đã bị gọi ngược dậy, tâm trạng chẳng mấy dễ chịu.

"Xin lỗi vì làm phiền cậu giờ này. Do mình không gọi được cho cậu. Thùy Chi gặp chuyện rồi, cũng đã được giải quyết tạm ổn. Nhưng vì cậu là người liên lạc chính của trường mình nên bên resort muốn thông báo với lại để cậu xác nhận một vài thứ. Mình không muốn làm phiền đâu nhưng mà mình cũng không biết những thủ tục đó."

"Thôi được rồi. Cậu đi trước đi. Mình sẽ tự ra lễ tân sau."

Hoàng Nam cắt ngang lời nam sinh kia, hắn day day huyệt thái dương đau nhức của mình. Cảm giác đang ngủ say và bị gọi dậy giữa chừng thật sự vô cùng khó chịu. Hoàng Nam đã kiệt sức từ trước nên bây giờ đầu rất đau, chỉ muốn ngả xuống giường ngay lập tức. Hoàng Nam đóng cửa, sau đó vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo.

"Giờ anh phải đi à?"

Khánh Dương lên tiếng sau khi nghe thấy âm thanh nước chảy trong phòng tắm. Hoàng Nam lấy khăn lau mặt rồi quay lại giường ngủ, bật điện thoại lên xem. Đúng như nam sinh kia nói, điện thoại hiện lên vài cuộc gọi nhỡ. Có lẽ là do đang trong một cuộc gọi khác nên bị chặn lại. Hơn nữa khi đó hắn cũng đang ngủ, có hiện lên màn hình cũng không nhìn thấy được.

"Chắc sẽ nhanh thôi. Em ngủ trước đi."

Nhớ lại cuộc hội thoại với Đức An vào buổi tối, Hoàng Nam hối hận rồi. Hắn không nên làm quá nhiều hoạt động như thế này để rồi đến giữa đêm cũng bị gọi dậy đi giải quyết hậu quả cho người khác.

"Vậy anh xong rồi về ngủ sớm nhé."

"Ừ, ngủ ngon. Yêu em nhiều."

Tắt cuộc gọi đã một lúc nhưng Khánh Dương trằn trọc mãi không ngủ được. Không biết Hoàng Nam giải quyết mọi chuyện như thế nào rồi. Nơi này là resort cũng không phải là khách sạn, từ khu vực biệt thự có các phòng nghỉ sát biển đi bộ ngược lại ra lễ tân bên ngoài rất xa, ban ngày bọn họ đều dùng xe điện để di chuyển nên không cảm nhận rõ lắm.

Khánh Dương hơi buồn, cô nhìn lại đồng hồ trên màn hình điện thoại, đã hai giờ sáng. Sau khi Hoàng Nam giải quyết xong mọi chuyện và quay lại phòng một mình chẳng phải sẽ rất cô đơn và lạnh lẽo sao. Đúng là làm người có quyền và phải chịu trách nhiệm nhiều thứ cũng không dễ dàng gì.

Khánh Dương bước xuống giường, vào phòng tắm đổi bộ đồ ngủ trên người thành trang phục bình thường, tìm thêm một chiếc áo khoác rồi chuẩn bị rời khỏi phòng. Thùy Linh vừa mới tắt điện thoại, chuẩn bị chìm vào mộng đẹp thì bị âm thanh lục đục do Khánh Dương đi qua đi lại trong phòng đánh thức. Cô nhìn bạn mình với ánh mắt đầy hoang mang và lo ngại.

"Hai giờ sáng rồi còn đi đâu vậy?"

"Thùy Chi lớp tao xảy ra chuyện gì đó, Hoàng Nam phải ra lễ tân giải quyết. Tao muốn ra đó chờ Hoàng Nam rồi về chung."

"Sắp đi ngủ rồi mà vẫn bị thồn cơm chó. Tình thương mến thương quá nha. À mà con nhỏ đó lớp mày vẫn không sống yên ổn được hả? Tao cứ tưởng hôm trước Nguyên Khang làm vậy xong là bình yên một thời gian rồi chứ."

"Tao cũng không biết là chuyện gì, để đi xem rồi kể mày nghe."

Thùy Linh trầm ngâm quan sát Khánh Dương một lúc rồi bất thình lình hỏi:

"Đi có về không để tao chốt cửa trong?"

"Về chứ. Mày nghĩ cái gì vậy hả?"

"Tao chỉ hỏi vậy thôi."

"Đi đây, đừng có nghĩ bậy bạ. Tụi tao trong sáng lắm."

"Ờ ờ."

Ngay khi Khánh Dương rời khỏi phòng, Thùy Linh suy nghĩ một hồi rồi quyết định khóa chốt trong. Cô là con gái nên cũng cảm thấy không an toàn trong môi trường xa lạ này, làm sao cô có thể yên tâm đi ngủ khi cửa còn chưa được cài khóa cẩn thận chứ. Còn không biết Khánh Dương sẽ đi mất bao lâu. Dù sao khi Khánh Dương về thì có thể gọi cho cô mà.

Thùy Linh kiểm tra xem điện thoại đã tắt chế độ im lặng chưa rồi bật âm lượng to lên hết cỡ. Dù cô có không nghe chuông điện thoại nữa thì Khánh Dương cũng có Hoàng Nam, không sao hết. Vì vậy Thùy Linh rất yên tâm mà chìm vào giấc ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net