Chap 8: Trường Trung Học Silver (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Đây là một cái tên do mình bịa ra, cực kỳ kinh điển trong giới teenfic như Royal, Angel, Gold,... Chúc các bạn tìm về tuổi thơ vui vẻ :>

***

Trường Silver không quá xa nhà Khánh Dương, nhưng vì phải đến trường của Anna trước rồi mới vòng lại nên phải mất ba mươi phút sau cô mới có mặt ở trường. Vì là trường mới, không biết mọi thứ sẽ diễn ra như thế nào, có quy tắc ngầm nào cần lưu ý hay không, nên Khánh Dương đề nghị tài xế riêng của gia đình dừng lại trước cổng trường một đoạn để đi bộ vào.

Sau khi bước ra khỏi xe ô tô, cô dặn dò người tài xế trẻ:

"Em không biết mấy giờ sẽ xong nên anh cứ đi việc của ba trước. Khi nào về em sẽ gọi."

Khánh Dương bước vào trường, mở email trên điện thoại để xem lại sơ đồ, tìm đường đến văn phòng. Hy vọng là cô sẽ không bị lạc.

Trường Silver vô cùng rộng lớn. Từ cổng vào là sân trường, dọc lối đi hai bên trái phải là bãi đậu xe trải dài tới tận cuối đường. Vì đã gần đến giờ vào học nên cổng trường vô cùng đông đúc. Những chiếc xe ô tô đủ mọi thương hiệu từ tầm trung cho đến xa xỉ xếp một hàng dài tới tận đường lớn để chờ thả người xuống.

Khánh Dương không khỏi lắc đầu một cách đầy ngao ngán, nếu như chẳng may dính vào không biết bao giờ mới thoát ra được. Quả nhiên quyết định dừng xe ở xa trường là vô cùng đúng đắn dù phải đi bộ thêm một đoạn. Không mất quá nhiều thời gian để Khánh Dương tìm ra văn phòng của trường. Khi cô vừa xuất hiện thì đã có một người phụ nữ ra tiếp đón.

"Em là Nguyễn Thụy Khánh Dương phải không?"

"Dạ phải."

Người phụ nữ dẫn Khánh Dương vào văn phòng, dừng lại ở một chiếc bàn trống cạnh cửa sổ. Vì giờ học sắp bắt đầu nên giáo viên đã di chuyển về lớp của mình, để lại không gian thưa thớt cho khu vực văn phòng và nơi dùng để tiếp khách.

"Đây là sách giới thiệu về trường và những gì em cần làm tiếp theo. Những thông tin còn lại trường đã gửi mail cho em rồi. Em có mang laptop không?"

"Dạ có."

"Vậy là được. Hôm nay ngoài em ra thì còn một bạn nữa cũng chuyển vào. Chờ bạn tới rồi cô sẽ dẫn cả hai vào lớp. Em chờ một chút nhé."

"Dạ."

Khánh Dương ngồi xuống dãy bàn dành cho khách, đọc sách giới thiệu về trường trong lúc chờ đợi. Thời gian trôi qua đã được một lúc nhưng người bạn bí ẩn kia vẫn chưa xuất hiện. Khánh Dương bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn. Cô hết quan sát văn phòng thì lại nhìn xuống sân trường qua ô cửa sổ. Văn phòng nằm ở lầu hai, một vị trí không quá cao nhưng cũng không quá thấp để có thể nhìn thấy toàn bộ những gì đang xảy ra bên dưới.

Lúc này dưới sân trường đang tụ tập khá đông nữ sinh, từ cổng vào xuất hiện một lúc ba chiếc xe motor cùng tiến vào. Với kinh nghiệm của một người cày phim lâu năm, Khánh Dương nhanh chóng đưa ra kết luận đây sẽ là những nhân vật làm mưa làm gió trong trường. Chỉ vài phút sau, cô đã có cơ hội kiểm chứng suy đoán của mình, quả thật sau khi chủ nhân của ba chiếc motor bước vào sân trường thì liền được tiếp đón một cách nồng hậu.

Khánh Dương không khỏi cảm thán, chưa gì đã được chứng kiến một khoảnh khắc kinh điển trong phim thần tượng. Tiếc là cô chưa kịp nhìn xem ba nhân vật nổi tiếng ấy là ai thì đã bị gọi tên, chuẩn bị vào lớp. Người phụ nữ vừa quay trở lại, đi cùng còn có một nữ sinh khác. Cô ta nhanh chóng giới thiệu cả hai với nhau, đúng lúc tiếng chuông báo hiệu giờ vào học vang lên.

"Đây là Thùy Chi, cùng nhập học với em hôm nay. Còn đây là Khánh Dương, người cô đã nói với em lúc nãy. Hai em cùng là học sinh mới, làm quen với nhau trước nhé. Cô đi lấy một số giấy tờ rồi sẽ quay lại đưa hai em lên lớp."

Trái ngược với mái tóc dài được uốn xoăn nhẹ và nhuộm màu nâu khói của Khánh Dương, Thùy Chi để tóc ngắn màu đen tự nhiên, không tạo kiểu cầu kỳ phức tạp. Đứng cạnh Khánh Dương lại thấp hơn vài phần, chỉ cần nhìn qua có thể nhận thấy sự tương phản giữa hai thế giới một cách vô cùng rõ rệt.

Sau khi giới thiệu xong, Thùy Chi chủ động chào hỏi Khánh Dương trước: "Chào cậu, sau này chúng ta phải giúp đỡ nhau làm quen ở trường mới rồi."

"Ừ, chào cậu."

Khánh Dương không biết nói gì tiếp theo nên chỉ gật đầu nhẹ. Dù sao cô cũng không phải là mẫu người quá thân thiện với người mới quen biết. Điều này trong mắt Thùy Chi lại trở thành thái độ kiêu kỳ của bọn tiểu thư nhà giàu.

Thùy Chi không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào Khánh Dương. Đây quả thật là phong cách nên có của những nữ sinh trong ngôi trường này. Từ trang sức, balo, đồng hồ đeo tay cho đến giày thể thao, tất cả đều hoàn hảo và đẹp mắt. Dù không có nhiều kiến thức cũng có thể nhận ra đây là đồ đắt tiền.

Thùy Chi nhìn lại hình ảnh chật vật của bản thân, trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác mặc cảm và chua xót. Hôm nay là một ngày xui xẻo, cô mất cả buổi sáng mới có thể rời khỏi nhà sau khi chăm sóc người mẹ bệnh nặng và cãi nhau một trận với người cha nghiện rượu của mình.

Trong lúc vội vã đến trường thì chẳng may đụng trúng một người chạy xe motor, giằng co mãi mới có thể thoát thân để vào lớp kịp giờ. Lúc này bộ đồng phục của cô đã bị bẩn đi một phần, tay chân vẫn còn lưu lại dấu vết trầy xước sau khi té ngã.

Ban đầu Khánh Dương cũng không để ý đến điểm này, mãi cho đến khi bị Thùy Chi nhìn chằm chằm thì mới nhìn lại cô bạn một chút. Cô tốt bụng nhắc nhở:

"Có lẽ cậu cần đến phòng y tế trước khi lên lớp đấy."

Thùy Chi giật mình, bất giác lùi về phía sau một bước, như muốn che giấu đi vết thương chói mắt bên dưới.

"Không cần, không cần đâu. Mình đã đến trễ rồi. Ra chơi mình đi cũng được." Thùy Chi nói nhỏ.

Khánh Dương nhún vai, không nói thêm gì nữa. Nếu đã nhắc rồi mà không nghe thì thôi vậy, dù sao thì cũng không phải chuyện của mình. Nhưng cuối cùng Khánh Dương cũng không kìm được mà lấy ra trong balo một miếng băng cá nhân đưa cho Thùy Chi.

"Dùng tạm đi."

"Cảm ơn cậu."

Nhận được miếng băng cá nhân từ người bạn mới, Thùy Chi dần dần cảm động, ấn tượng tiêu cực ban đầu nhanh chóng biến mất. Kể ra ở trường này không phải ai cũng xấu xa và khó gần như tên công tử đụng trúng cô lúc nãy. Thùy Chi ngồi xuống ghế, dán lên vết thương ở chân của mình.

"Cậu cũng vào trường bằng học bổng à? Hôm trước nhận học bổng mình không thấy cậu."

Thật ra hôm đó Thùy Chi chẳng gặp ai cả, vì chỉ có mỗi cô là người nhận được học bổng của trường năm nay, lần đầu tiên chương trình này được tổ chức.

"À, không, mình vào học bình thường thôi, không được học bổng." Khánh Dương đáp.

"Vậy nhà cậu hẳn phải giàu lắm."

"Cũng tàm tạm, đủ sống."

Học phí trường Silver có thể xem như là cao nhất nhì thành phố. Sau khi tốt nghiệp sẽ được công nhận bởi các trường đại học ở nước ngoài mà không cần thi thêm các chứng chỉ bổ sung khác. Nếu không có học bổng tài trợ toàn phần, Thùy Chi không bao giờ dám nghĩ đến mình sẽ có cơ hội bước chân vào nơi này.

Từ màn đối đáp với Thùy Chi, Khánh Dương có thể đoán được một chút về hoàn cảnh của người bạn này, thảo nào lại nhìn cô chằm chằm như vậy. Xem ra lúc đầu khi cô hành xử kém thân thiện đã bị đánh giá rồi. Nhưng dù vậy Khánh Dương cũng không nhiệt tình hơn được là bao. Thùy Chi định nói thêm gì đó thì người phụ nữ lúc nãy đã quay lại.

***

Đường từ văn phòng lên lớp học khá xa. Ba người đi qua khu văn phòng, khu vực nghỉ trưa, các phòng học nhóm, tự học, thư viện, các phòng thực hành rồi mới đến khu vực lớp học bình thường. Người phụ nữ dừng lại ở lớp học đầu tiên ở tầng hai, ngay khi vừa định bước vào lớp thì dỗng dưng bị một nam sinh bất thình lình xuất hiện, chặn ngang lối đi, cướp đường bước vào lớp trước.

Trước tình huống bất ngờ phát sinh, người phụ nữ không hề khó chịu. Cô ta dừng lại, nhường cho nam sinh kia đi trước. Tâm trạng của người này không tốt cho lắm, gương mặt cậu nhăn nhó, biểu cảm khó chịu như vừa gặp phải chuyện gì đó vô cùng xui xẻo. Cậu mặc một chiếc áo khoác da màu đen đã bị rách một đường, dáng vẻ chật vật không khác gì Thùy Chi lúc nãy.

Nhìn thấy người này, cả Khánh Dương và Thùy Chi đều giật mình vì những lý do khác nhau. Khánh Dương mong mình đã nhìn nhầm nhưng ông trời đã không ủng hộ cô lần này. Sau khi nhìn rõ bảng tên đeo trên áo đồng phục của người vừa mới tạt ngang qua lúc nãy, Khánh Dương không khỏi cảm thấy đau đầu.

Nam sinh vừa vào lớp là Nguyên Khang, vị hôn phu trên trời rơi xuống của cô từ một lời hứa hẹn nhảm nhí của người lớn cách đây mấy chục năm. Dù đã một thời gian dài không gặp, thực tế chứng minh rằng lời hứa này sẽ không bao giờ thành hiện thực, nhưng việc gặp lại vị hôn phu hụt cũng khiến Khánh Dương lo lắng không thôi. Có tên này ở đây, làm sao cô có thể giả nai được chứ. Khánh Dương âm thầm cầu nguyện, hy vọng Nguyên Khang không nhận ra mình.

Thùy Chi cảm thấy lo lắng không khác gì Khánh Dương vì đây chính là người đi motor cô đã đụng trúng lúc nãy. Thùy Chi cứ nghĩ chỉ cần thoát khỏi hiện trường là xong thế mà bây giờ lại thành bạn cùng lớp, e là cậu ta sẽ không để yên cho cô rồi.

Người phụ nữ trao đổi vài câu với giáo viên đứng lớp rồi mới ra hiệu cho hai học sinh mới theo mình vào trong. Vì số lượng học sinh mới chuyển vào trường mỗi năm không nhiều, nên mỗi lần có học sinh mới sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Lời giới thiệu vừa kết thúc, âm thanh bàn tán xôn xao ngay lập tức vang lên. Bắt đầu từ những lời thì thầm to nhỏ, dần dần trở nên bùng nổ một cách ồn ào, không có một chút nể nang hay chừng mực.

Ở bàn cuối, ngay cạnh cửa ra vào ở góc bên phải phòng học, Hoàng Nam lơ đễnh nghịch điện thoại, tựa như những âm thanh ồn ào bán tán xung quanh không tồn tại và cũng không liên quan gì đến mình. Bảo Huy ngồi bàn trên nhanh chóng quay xuống nói với thái độ vô cùng hào hứng và mong chờ:

"Ê Nam, lớp mình có hai bạn nữ mới kìa. Một người đẹp theo kiểu sang chảnh, một người thì kiểu cute đáng yêu ấy. Thời của tao tới rồi tụi mày ơi. Hôm qua mới đi xem Tarot, bài bảo tình duyên của tao năm nay rất tốt, xem ra tao sắp có người yêu rồi."

Trước thái độ vui mừng quá độ của Bảo Huy, Minh Quân bĩu môi xem thường. Ai lại thể hiện cho tất cả mọi người thấy mình đang vã người yêu như vậy chứ, phải im lặng quý tộc như cậu mới đúng, làm bạn với tên này thật mất mặt.

"Cho dù có cả trăm học sinh mới cũng không khiến mày thoát kiếp FA được đâu nếu người ta biết mày đã lớn già đầu rồi vẫn còn thích uống sữa chuối."

"Này, tao thích uống sữa chuối thì làm sao? Tao có bắt mày mua cho tao đâu sao mày cứ chọc ngoáy vào sở thích của tao thế nhỉ?"

"Mà sao tao thấy tên của bạn nữ đẹp sang chảnh đó nghe quen quen, hình như tao nghe qua ở đâu rồi."

Minh Quân lầm bầm rồi mở ứng dụng Messenger lên, lục lại tin nhắn với Hoàng Nam lúc trước. Chính là cái tên này. Như vừa khám phá ra được điều gì đó thú vị lắm, Minh Quân cười một cách sảng khoái, lắc đầu nhìn Bảo Huy đầy cảm thông.

"Số mày đen rồi, một trong hai người kia là định mệnh của thằng Nam đó."

"Hả? Định mệnh là sao?"

"Bạn nữ tên Khánh Dương chính là cô gái nghĩa khí mà mày từng khen. Nhớ không? Cô nàng tông vào đuôi xe của thằng Nam đó."

Nghe đến đây Hoàng Nam liền rời mắt khỏi điện thoại. Hắn không nghe lầm đấy chứ?

"Tụi mày đang nói gì vậy?" Hắn hỏi.

Minh Quân hất mặt về phía bảng: "Nhìn đi người anh em, đó có phải là cô gái mà mày nhờ tao tìm số tài khoản ngân hàng không? Tao chưa tìm ra người ta đã xuất hiện rồi. Đỡ ghê."

Minh Quân vừa dứt lời, Hoàng Nam đã ngẩng đầu lên nhìn về hướng bàn giáo viên. Môi hắn bất giác mỉm cười khi bắt gặp hình bóng mình vẫn luôn hằng đêm mong nhớ trong suốt một tháng vừa rồi.

Cùng lúc đó Khánh Dương cũng nhìn thấy Hoàng Nam. Trong mắt cả hai đều là sự bất ngờ và vui mừng. Theo như lời Minh Quân kể lại, lúc đó cậu cảm thấy không khí hệt như lúc hai người yêu nhau tìm thấy nhau trong đám đông vậy.

"Xem ra là thật rồi. Haiz!"

Bảo Huy thở dài đầy chán nản khi chứng kiến cảnh tượng Khánh Dương và Hoàng Nam nhìn nhau đầy "đắm đuối". Thấy vậy, Minh Quân vỗ vai cậu, không tiếc lời an ủi:

"Đừng lo, mày vẫn còn năm mươi phần trăm cơ hội."

Sau khi hoàn tất thủ tục giới thiệu học sinh mới, người phụ nữ rời khỏi lớp học. Lúc này giáo viên đứng lớp mới nói với Khánh Dương và Thùy Chi:

"Còn hai chỗ trống ở bàn cuối, góc trái và góc phải. Hai em tự thỏa thuận với nhau nhé."

Cả lớp lại một lần nữa được phen ồn ào bàn tán. Ai học ở lớp này đều biết đó là hai vị trí cấm kỵ, bên trái là của Nguyên Khang, bên phải là của Hoàng Nam, hai nam sinh nổi tiếng nhất khối 11 với vẻ ngoài thu hút và thành tích luôn đứng đầu. Cả hai xem nhau là đối thủ, công khai cạnh tranh với nhau, không để đối phương vào mắt. Vậy nên hai chỗ ngồi trống cạnh bên Hoàng Nam và Nguyên Khang chính là hai vị trí thu hút nhất nhưng không ai dám đến gần.

Khánh Dương bắt gặp Hoàng Nam ngồi ở cuối lớp, đang nhìn mình chằm chằm, trên môi là một nụ cười nhẹ. Cô cũng không ngại ngùng mà trực tiếp đáp lại. Sau đó Khánh Dương tò mò nhìn về phía còn lại, vô tình bắt gặp ánh mắt và biểu cảm phức tạp của Nguyên Khang đang chiếu thẳng về nơi cô đang đứng.

Một phút giây nào đó, cô đã nghĩ rằng cậu đang nhìn mình, nhưng cũng không hẳn, có khi cậu lại đang nhìn Thùy Chi thì đúng hơn. Nhưng dù sao ánh mắt đó nhìn ai đều không mang hàm ý tốt đẹp, mà chỉ có một thông điệp duy nhất: "Muốn sống thì đừng đến đây ngồi." Nguyên Khang không hề thay đổi so với trí nhớ của Khánh Dương ngày trước, nhìn tới nhìn lui vẫn là một tên mặt than không có gì tốt đẹp.

Khánh Dương thở dài, một bên là vị hôn phu hụt, một bên là một người rất có thể sẽ thành gì đó trong tương lai với mình. Cô nên chọn ngồi ở đâu nhỉ? Với thái độ của mọi người trong lớp, cô cũng có thể đoán được hai chỗ này đều là chỗ chết, ngồi ở đâu cũng sẽ gặp chuyện mà thôi.

Ở bên dưới, Hoàng Nam bắt gặp Nguyên Khang đang nhìn Khánh Dương làm hắn cảm thấy bất an và chột dạ. Chẳng lẽ tên này muốn phá vỡ nguyên tắc nước sông không phạm nước giếng của cả hai sao? Không thể để Khánh Dương qua bên đó ngồi được.

Hoàng Nam sợ càng chậm trễ thì càng vuột mất cơ hội nên hắn nhanh chóng đứng lên, dõng dạc phát biểu:

"Trong lớp chỉ có hai chỗ, hai bạn đều là học sinh mới nên cũng khó để chọn. Thôi mình đề nghị thế này, ai ở gần phía nào hơn thì ngồi ở đó, để đỡ tốn thời gian của mọi người."

Theo đề nghị này của Hoàng Nam, vị trí Khánh Dương đang đứng gần như là đối diện dãy bàn của hắn, còn Thùy Chi thì lại nhỉnh hơn về hướng của Nguyên Khang. Mọi người đều có câu trả lời.

"Hoàng Nam nói đúng. Các em cứ ngồi vậy nhé. Khánh Dương ngồi với Hoàng Nam. Thùy Chi, em ngồi với Nguyên Khang."

Lời nói của giáo viên đứng lớp khiến cho Thùy Chi sụp đổ. Cô nhìn gương mặt sa sầm của Nguyên Khang, nặng nề bước về chỗ ngồi, mỗi bước đi như bước vào địa ngục. Thùy Chi nhìn sang Khánh Dương, người đang ung dung sải bước về phía Hoàng Nam, trong lòng có chút ghen tị và tức giận. Làm sao cô không nhìn thấy hai người này "liếc mắt đưa tình" với nhau trước đó được chứ.

Thùy Chi rất giỏi trong việc quan sát nét mặt của người khác. Ban đầu Nguyên Khang chỉ có một chút bất mãn, thế nhưng từ khi nghe thấy quyết định của giáo viên thì thái độ bỗng chốc trở nên tồi tệ hơn. Thùy Chi cảm thấy có chút ngột ngạt và khó thở khi phải bước đi trong lời xì xào bàn tán của mọi người xung quanh, rồi còn phải ngồi với một người không ưa mình, quả là một chuyện không dễ dàng gì.

Trước thái độ của Hoàng Nam và Nguyên Khang, trong lòng Thùy Chi dâng lên cảm giác rất khó tả. Dường như ai cũng thích Khánh Dương hơn cô. Vì sao cùng là học sinh mới mà lại khác biệt như vậy. Vì sao chỉ có cô là đi vào địa ngục, còn Khánh Dương thì lại ung dung vui vẻ.

Hoàng Nam phát biểu xong rồi ngồi xuống, hắn dựa người vào ghế, nhìn sang Nguyên Khang đầy thách thức. Muốn cướp người của hắn sao, đừng có mơ. Thật ra Nguyên Khang cũng không như những gì Hoàng Nam nghĩ, cậu chẳng muốn ngồi với ai trong hai người này cả, dù là Khánh Dương hay Thùy Chi.

Mặc dù mang tiếng là được hứa hẹn từ khi còn chưa sinh ra nhưng mối quan hệ của Khánh Dương và Nguyên Khang khá nhạt nhòa, thậm chí có phần tiêu cực. Số lần gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, lại là rất lâu về trước, hơn nữa cả hai không có ấn tượng tốt đẹp gì với nhau.

Trong mắt Khánh Dương, Nguyên Khang là một tên mặt than, lúc nào cũng ra vẻ lạnh lùng, sống lồi lõm với người khác. Là một người được cưng chiều từ bé, Khánh Dương còn lâu mới thích được một người như Nguyên Khang. Ngược lại, trong mắt Nguyên Khang, Khánh Dương là một con nhỏ khó ưa, ngỗ nghịch và thích đối đầu với cậu.

Mỗi lần tiếp xúc với nhau cả hai đều ôm cục tức ra về. Mối quan hệ tệ hơn cả tệ. Hiện tại tình bạn giữa hai vị phụ huynh đã không còn tốt đẹp nữa nên lời hứa năm xưa chẳng khác nào một trò đùa. Nhưng so với Thùy Chi, một người làm cậu té xe, bẩn hết quần áo, tới trường trễ mà còn ngang bướng cãi nhau một trận với cậu thì Nguyên Khang cảm thấy Khánh Dương tốt đẹp hơn rất nhiều.

Nguyên Khang biết Khánh Dương từ Mỹ về sẽ không quen biết ai ở trường, cậu là người quen duy nhất của cô. Cộng thêm tính cách thích thì làm, Nguyên Khang chắc chắn Khánh Dương sẽ ngồi với mình mà chẳng thèm thỏa thuận gì đó với Thùy Chi. Thế mà giữa chừng tên Hoàng Nam này lại nhảy ra cướp người.

Trước ánh mắt thách thức của Hoàng Nam, Nguyên Khang chỉ cười khẩy, hàm ý xem thường trò tiểu nhân của hắn. Mùi thuốc súng nồng nặc khiến cho không khí lớp học nặng nề hơn rất nhiều.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net