Chap 9: Trường Trung Học Silver (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có thể ở trong mắt Thùy Chi, Khánh Dương đang ung dung bước về chỗ ngồi, nhưng trong thực tế lại không dễ dàng như vậy. Một màn trao đổi ánh mắt nồng nàn vừa rồi không chỉ có Thùy Chi và đám bạn của Hoàng Nam nhìn thấy, mà còn được chứng kiến bởi tất cả mọi người trong lớp vì nó quá rõ ràng và lộ liễu.

Vì vậy chỉ trong vòng vài phút, số người ghét Khánh Dương đã tăng lên rất nhanh. Bọn họ học ở đây đã lâu còn không thu hút được sự chú ý của Hoàng Nam, vậy mà một con nhỏ nào đó vừa chuyển trường vào lại công khai tán tỉnh người yêu trong mộng của bọn họ. Đúng là không biết điều.

Khánh Dương nhìn lướt qua những chướng ngại vật phía trước, trong lòng thoáng qua suy nghĩ muốn đạp cho bọn họ một trận. Cô tự nhủ mình phải thật bình tĩnh. Mới ngày đầu tiên đi học, không thể nào phá vỡ niềm tin vốn dĩ đã rất mong manh mà mẹ đã dành cho mình.

Thế là Khánh Dương hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười thân thiện đúng chuẩn Hoa hậu Hoàn vũ rồi nhẹ nhàng nói:

"Bạn gì ơi, bạn có thể để balo sát vào bên trong được không? Tính mình hơi vụng về, dễ đụng trúng mọi người, vậy nên các bạn ngồi tém tém lại giúp mình nhé."

Khánh Dương quét mắt nhìn qua những người đang có âm mưu gạt chân mình như muốn âm thầm cảnh báo. Bọn họ nghe xong cũng có chút chột dạ mà kéo bớt đạo cụ và thu chân về. Tuy nhiên, trong số đó lại có một nữ sinh cố tình đẩy ba-lô ra gần lối đi hơn như muốn buông lời khiêu chiến.

"Cậu nghĩ mình là ai mà ra lệnh cho chúng tôi? Học sinh mới thì nên biết điều, đừng tưởng được ngồi ở chỗ đó mà kiêu ngạo, sau này hối hận không kịp."

Nữ sinh tên Nhã Vy bắt chéo tay trước ngực, ngạo nghễ nhìn Khánh Dương rồi nói. Chỗ ngồi bên cạnh Hoàng Nam vẫn luôn trong trạng thái vô chủ, đám nữ sinh đấu đá với nhau một thời gian dài nhưng hắn không chịu để ai ngồi chung. Thế mà hôm nay cũng chính Hoàng Nam là người chủ động lên tiếng mời người khác ngồi cùng. Điều này không khỏi khiến cho những người thích hắn xem Khánh Dương như một chướng ngại cần phải loại trừ ngay lập tức.

"Cậu hiểu sai ý mình rồi. Mình chỉ sợ tính mình vụng về làm mọi người bị thương và hư hỏng đồ thôi."

Khánh Dương vậy mà không tức giận trước thái độ của Nhã Vy. Cô lại dùng nụ cười tiêu chuẩn hoa hậu hoàn vũ của mình kèm giọng nói nhẹ nhàng đầy oan ức để nói chuyện.

"Vậy mình đi nhé. Nếu cậu không lấy vào mà có chuyện gì thì cũng không được giận mình đâu đó nha."

Khánh Dương không nói dối, vì cô thật sự đã từng đạp một người bị trật chân vì chiêu trò này rồi. Nhã Vy không nghĩ Khánh Dương còn dám thách thức ngược lại mình. Cô ta bất giác nhíu mày đầy khó chịu. Màn giằng co thu hút sự chú ý của mọi người trong lớp, ai cũng tò mò nhìn sang. Đây không phải tình huống gì mới lạ. Nếu như Khánh Dương có thể bình yên về chỗ thì bọn họ mới cảm thấy bất ngờ.

Khánh Dương tiếp tục bước về phía trước, vờ như không nhìn thấy mà đá ba-lô của Nhã Vy sang một bên. Nhã Vy không ngờ một học sinh mới vào dám thể hiện thái độ khiêu chiến với mình như thế. Cô ta không nhịn được liền đập bàn đứng dậy.

"Cậu dám..."

Cánh tay vừa đưa lên của Nhã Vy dừng lại trên không trung, Hoàng Nam đã rời khỏi chỗ ngồi của mình. Hắn bước đến bên cạnh Khánh Dương, lạnh lùng nói với Nhã Vy:

"Cậu thử đánh xem."

"Mình xin lỗi, mình đã cố gắng cẩn thận rồi nhưng không biết sao vẫn đụng trúng. Mình không cố ý đâu. Mọi người đừng cãi nhau mà."

Khánh Dương áy náy nhìn Hoàng Nam rồi lại nhìn Nhã Vy và chiếc ba-lô dưới chân mình. Tựa như những chuyện này là vô tình, cô không hề muốn nó diễn ra. Khánh Dương tự cảm thấy buồn nôn với những gì mình vừa nói ra nhưng vẫn phải công nhận rằng nó có hiệu quả trong tình huống này.

Trong lúc nói chuyện, Khánh Dương tranh thủ lùi về sau mấy bước rồi dừng lại phía sau lưng Hoàng Nam. Ở nơi Hoàng Nam không nhìn thấy, Khánh Dương hơi nhướng mày khiêu khích Nhã Vy. Để tăng thêm phần đáng ghét, Khánh Dương còn cố tình kéo nhẹ góc áo sơ mi đồng phục của Hoàng Nam như muốn ngăn cản hắn cãi nhau cùng người khác vì mình.

Hoàng Nam nhận ra có điều gì đó không đúng ở đây, ấn tượng trước đây của hắn về cô gái này không phải là như vậy. Hoàng Nam nghi ngờ nhìn lại Khánh Dương một lần nữa xem có nhầm lẫn gì hay không. Đây chính là người đã hùng hổ đập bàn bắt hắn ký tên cho bằng được vào giấy xác nhận đã nhận tiền sao? Hình như có gì đó sai sai thì phải.

Thế nhưng Hoàng Nam cũng không thắc mắc quá nhiều. Dù sao thì một người thẳng thắn, dám làm dám chịu vẫn có thể sợ hãi trước môi trường mới, đây là điều bình thường. Ừ, rất có thể là như vậy. Hoàng Nam tự nhủ là do mình tiếp xúc với Khánh Dương không nhiều, cũng đã một tháng không gặp nên vẫn chưa biết nhiều về cô.

Dù sao thì từ xưa đến nay Nhã Vy cũng không hiền lành thân thiện gì. Chẳng qua lần này đụng trúng người bình tĩnh, nhìn thấu được ý đồ của cô ta nên mới xảy ra tình huống lời qua tiếng lại như hiện tại. Nếu như là người khác lúc này đã ngã xuống đất và chìm trong âm thanh cười nhạo của cả lớp rồi.

"Không phải là lỗi của Dương. Mặc kệ cậu ta."

"Ừ. Cảm ơn Nam."

Khánh Dương gật đầu, nhân lúc Hoàng Nam không chú ý, cô quay lại cười với Nhã Vy một cái rồi theo hắn về chỗ.

"Người ta đã dặn rồi mà còn không nghe, cậu ấy chưa nói cậu cố tình gây sự là may rồi. Cậu còn muốn cái gì nữa?"

Minh Quân không khỏi cảm thấy hào hứng. Cô bạn này không phải dạng vừa nha, cậu cũng muốn góp vui nên liền đổ thêm dầu vào lửa, càng khiến Nhã Vy tức điên hơn. Cô ta quay xuống liếc Minh Quân một cái sắc lẹm. Hội bạn của Hoàng Nam mà lên tiếng thì cũng thể hiện phần nào thái độ của hắn trước tình huống này.

Lúc những người ngồi bàn đầu bị Khánh Dương nhắc nhở buộc phải thu mình lại thì Nhã Vy đã sớm khó chịu, vốn dĩ cô ta định kiếm cớ để Khánh Dương đụng trúng ba-lô mình để gây chuyện dằn mặt, nhưng cuối cùng lại thành ra cô ta là người sai.

"Đồ giả tạo!" Nhã Vy lầm bầm một tiếng.

Chưa yên ổn được bao lâu thì ở phía bên kia lớp lại vang lên tiếng cười của mọi người, vì Thùy Chi vừa bị người khác gạt chân té ngã. Thùy Chi không có nhiều kinh nghiệm như Khánh Dương, hơn nữa từ lúc biết mình phải ngồi với Nguyên Khang thì đầu óc đã bắt đầu suy nghĩ lung tung, nếu không có người cố tình gạt chân thì có khi cô cũng tự mình vấp ngã.

Hiện tại là giờ sinh hoạt đầu năm học nên mọi người chỉ dành thời gian đăng ký lớp, sắp xếp thời khóa biểu và làm việc riêng, không phải là tiết học chính thức nên chỉ cần bất cứ điều gì bất thường xảy ra đều thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Cả lớp cười ồ lên một trận.

Thùy Chi vội vàng đứng lên, vừa nãy vấp ngã đã khiến cho vết thương lúc sáng trở nên tồi tệ hơn. Cô cố gắng nhắc nhở bản thân mình không được khóc, rồi bước thật nhanh về phía cuối lớp. Vất vả lắm Thùy Chi mới về được chỗ. Về đến nơi thì bắt gặp ba-lô của Nguyên Khang đang đặt trên ghế ngồi của mình. Thấy cô đến, cậu vẫn dựa người vào tường đọc nội dung trên laptop, hoàn toàn xem người bạn mới này là không khí.

Trước mấy chục ánh mắt đang đổ dồn vào mình, Thùy Chi như bị ai đó giữ lại, không biết nên mở lời như thế nào. Nếu như đây là một ai khác, chẳng hạn như cậu bạn Hoàng Nam ngồi ở góc bên phải thì cô sẽ không cảm thấy khó xử như thế này. Thế nhưng đây lại là người cô đã va phải lúc sáng. Thùy Chi nhìn chiếc áo khoác da rách một đường bị Nguyên Khang ném lên bàn học còn trống chẳng khác nào để dằn mặt cô. Sau khi lấy hết can đảm, Thùy Chi nói:

"Có thể lấy đồ đi cho mình ngồi không?"

Một phút, hai phút, ba phút sau vẫn không có tiếng đáp lại. Nguyên Khang xem như không nghe thấy, trong mắt cậu, bàn này vẫn chỉ là của bản thân mình mà thôi. Thùy Chi rơi vào trạng thái lúng túng, cô nhìn lên bảng, cố gắng tìm kiếm ánh mắt của giáo viên đứng lớp để cầu cứu, thế nhưng đáp lại cô chỉ là thái độ lạnh nhạt, không để tâm đến mọi chuyện diễn ra của đối phương.

Thùy Chi chưa bao giờ cảm thấy bất lực như thế này. Cho dù cô có lạc quan đến đâu đi nữa thì khi đứng trong một tập thể toàn những người khác biệt với mình, và trải qua những tình huống khó xử liên tiếp diễn ra, chẳng mấy chốc tinh thần cũng bị ảnh hưởng. Thùy Chi cảm thấy mình chẳng làm gì sai. Vì sao cô phải sợ Nguyên Khang và cái lớp này chứ?

Sau khi chấn chỉnh lại suy nghĩ và tinh thần, Thùy Chi cầm áo khoác và balo của Nguyên Khang lên đưa cho cậu. Động tác gõ bàn phím của Nguyên Khang dừng lại, cậu quay sang nhìn Thùy Chi, ánh mắt lạnh như băng.

"Bỏ xuống."

"Cậu đang trả thù chuyện hồi sáng sao? Chuyện đó do cả hai cùng sai mà. Hơn nữa xe của tôi cũng hư rồi. Đó là chiếc xe duy nhất của nhà tôi đấy. Tôi đã bỏ qua chuyện cậu cư xử khiếm nhã. Bây giờ cậu còn làm khó tôi nữa."

Thùy Chi nói một cách đầy bức xúc. Nghĩ đến chuyện lúc sáng cô không khỏi đau đầu. Chiếc xe đạp duy nhất của nhà cô hiện tại đã bị hư hỏng nặng. Cô không có xe để đi học cũng như đi làm thêm, mọi chuyện quá mức xui xẻo. Lời nói của Thùy Chi khiến cho nhiều người khá tò mò về hoàn cảnh của cô. Xem ra người này không cùng một thế giới với bọn họ rồi.

Một ai đó chợt nhớ ra rằng trường bọn họ bắt đầu thực hiện chương trình học bổng trong năm học này, chỉ cần có thành tích xuất sắc là có thể vào được, không cần tính đến học phí như những người khác. Năm ngoái Nguyên Khang là người đề ra vụ học bổng này như một nhiệm vụ cậu phải làm khi ở trong hội học sinh. Bây giờ lại bị chính dự án của mình mang đến phiền phức.

"Bỏ xuống."

Nguyên Khang lặp lại lời nói của mình một lần nữa, ánh mắt không rời balo và áo khoác của mình trên tay Thùy Chi. Cậu không quan tâm những gì Thùy Chi đang nói, cậu chỉ biết rằng đây là chỗ ngồi của cậu, và cậu không cho phép bất kỳ ai xâm phạm khi chưa có sự đồng ý của mình.

Thùy Chi cắn môi, vô cùng khó chịu với thái độ không xem ai ra gì của Nguyên Khang. Cô ném balo và áo khoác về phía cậu. Nguyên Khang bất ngờ khi bị người khác ném đồ vào mặt, gần như phản ứng không kịp trước tình huống này vì trước đây không ai dám làm điều đó với cậu cả. 

Người có khả năng nhất chỉ có thể là Khánh Dương. Nhưng không thể tính được, vì trong mắt Nguyên Khang, Khánh Dương và cậu ngang hàng với nhau nên đó chỉ là mâu thuẫn bình thường. Nhưng với Thùy Chi thì lại khác, trong mắt cậu, người này vốn dĩ không cùng đẳng cấp, một người ở tầng lớp thấp hèn như vậy mà dám lên mặt với cậu sao, hành động này chính là sự xúc phạm và khiêu chiến.

Một nửa lớp bên trái nghe thấy Nguyên Khang hừ lạnh một tiếng không khỏi cảm thấy bất an, có người vui vẻ khi Thùy Chi làm cho Nguyên Khang tức giận, có người cười nhạo vì sự ngu ngốc của cô nhưng không có bất kỳ ai đồng cảm và muốn đứng ra bênh vực. Nguyên Khang đứng lên, rời khỏi chỗ ngồi của mình.

"Muốn ngồi chứ gì? Cho tao mượn bình sơn."

Nguyên Khang vừa nói xong thì một nam sinh ngồi cùng dãy bàn với cậu liền lấy trong hộc bàn ra một bình sơn màu đỏ rồi ném về phía cậu. Nguyên Khang nhếch môi, nở một nụ cười đầy khinh miệt rồi mở nắp, lắc lắc bình sơn, xịt thành một hình chữ X màu đỏ lên bàn và ghế bên cạnh mình. Sau khi hoàn thành tác phẩm, cậu nhìn Thùy Chi đầy đắc ý.

"Rồi đó, ngồi bao lâu tùy thích."

Sau đó Nguyên Khang ném lại bình sơn cho cậu nam sinh bàn trên rồi ngồi xuống chỗ ngồi của mình, đeo headphone nghe nhạc xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chữ X màu đỏ như máu, vô cùng nổi bật và chói mắt hiện lên khiến Thùy Chi ngày một tức giận. Cô không tin rằng mình không làm gì được Nguyên Khang, sao lại có một kẻ không xem ai ra gì như vậy chứ.

"Cậu thật quá đáng. Tôi sẽ báo chuyện này lên lãnh đạo nhà trường."

"Cứ việc."

Lời thách thức của Nguyên Khang như đổ thêm dầu vào lửa. Như để chứng minh lời nói của mình không chỉ là nói đùa, Thùy Chi bước lên bàn giáo viên nhằm tìm kiếm sự giúp đỡ. Thế nhưng đáp lại cô chỉ là ánh mắt hờ hững của giáo viên đứng lớp, tựa như những chuyện này là điều vô cùng bình thường diễn ra ở nơi này.

"Bàn ghế cũng không bị hư gãy gì, vẫn có thể dùng được."

"Nhưng mà..."

"Hoặc em có thể đứng học."

Lời chốt hạ của giáo viên thể hiện rõ thái độ không muốn giải quyết chuyện này. Thùy Chi không làm được gì đành phải quay về chỗ. Cô bỗng dưng có linh cảm những ngày tháng tiếp theo của mình ở nơi này sẽ không mấy dễ dàng.

***

Tác giả: Có thể bạn đã nhận ra (hoặc là chưa), như mình giới thiệu từ đầu, đây là một bộ teenfic lấy cảm hứng từ motif hoàng tử và lọ lem lỗi thời. Các nhân vật truyền thống kiểu cũ đã dần lộ diện.

Nhưng mình không thích hoàng tử và lọ lem. Mình thích nữ phụ phản diện và kẻ địch của hoàng tử hơn :>  Nguyên Khang và Thùy Chi là nhân vật chính của cốt truyện cũ, họ sẽ trở thành nhân vật phụ của truyện này, còn Hoàng Nam và Khánh Dương mới là nam nữ chính của mình. Vì vậy câu chuyện này sẽ xoay quanh Hoàng Nam và Khánh Dương, những nhân vật khác chỉ xuất hiện song song với họ. Motif lọ lem hoàng tử nhắm mắt cũng thấy được cái kết sẽ không được đào sâu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net