Chap 1: Chia Tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rạp chiếu phim ngày cuối tuần vô cùng đông đúc và tấp nập, phần lớn là người trẻ và các cặp tình nhân gặp gỡ, hẹn hò. Trái ngược với bầu không khí vui vẻ và hạnh phúc tại nơi này, tâm trạng của Khánh Dương ngày càng trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết. Cô không ngờ có ngày mình phải đi "đánh ghen" trong tình trạng như thế này, hơn nữa lại là vì chuyện của chính bản thân mình mà không phải là của một ai khác.

Khánh Dương ngồi ở phòng chờ, ánh mắt hướng về lối ra vào trước dãy phòng chiếu phim, trong lòng vừa buồn cười, vừa tức giận, nhưng lại chẳng hề cảm thấy đau khổ hay tuyệt vọng. Đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm việc bị "cắm sừng" trong truyền thuyết. Từ trước đến giờ chỉ có cô đối xử không ra gì với người khác, chứ làm gì có chuyện bị người ta chơi một vố như thế này.

Khánh Dương không cảm thấy gì đặc biệt bởi vì chính cô cũng không coi trọng mối tình này. Cô hẹn hò chỉ để tìm chút niềm vui trong cuộc sống, muốn trải nghiệm tình yêu thời đi học cho bằng bạn bằng bè. Thỉnh thoảng Khánh Dương vẫn hay có một vài mối tình như vậy nên cũng không có gì mới lạ. Nhưng đây là lần đầu tiên cô bị cắm sừng, quả là một trải nghiệm mới lạ và khó quên.

Sau khi một bộ phim kết thúc, đám đông bất ngờ ùa ra, chờ khoảng vài phút để dòng người dãn đi bớt, trả lại không gian thoáng đãng và vừa phải như lúc đầu. Khánh Dương kiểm tra lại tin nhắn nhận được cách đây vài tiếng, âm thầm so sánh với lịch chiếu công khai ở quầy vé, cộng thêm thời gian dự kiến của bộ phim được đề cập để đưa ra mốc thời gian chính xác.

Sắp đến rồi...

Ngay khi đồng hồ điện tử nhảy sang một con số khác, hệt như những gì Khánh Dương đã dự đoán, một nhóm người xuất hiện ở lối ra. Khánh Dương quét mắt nhìn, xuyên qua biển người đông đúc, nhanh chóng nhìn thấy những người mình muốn tìm. Cô nhướn mày, bật điện thoại lên thực hiện cuộc gọi. Rất nhanh đầu dây bên kia có người trả lời.

"Anh đang ở đâu vậy?"

Khánh Dương hỏi, mắt vẫn không rời khỏi cặp nam nữ đang khoác vai nhau vô cùng thân mật đi ra từ phòng chiếu số hai.

"Chẳng phải anh đã nói với em rồi sao? Anh đi học nhóm." Thành Trung nhanh chóng trả lời.

"Học nhóm với mấy người?"

"Thì với tụi lớp anh đó. Em cũng biết mà."

"Chắc là học nhóm ở rạp phim nhỉ?"

Khánh Dương dừng lại trước mặt Thành Trung và Yến Nhi. Cô nở một nụ cười đầy ẩn ý, tựa như chỉ vô tình bắt gặp nhưng biểu cảm lại chẳng có gì là bất ngờ, tựa như mọi thứ đều đã sớm nằm trong dự đoán ban đầu.

Nhìn thấy Khánh Dương bất thình lình xuất hiện, Thành Trung chửi thầm một tiếng xui xẻo, vội vàng đẩy Yến Nhi sang một bên rồi bước đến muốn nắm tay Khánh Dương nhưng không thành vì cô đã nghiêng người sang một bên né tránh.

Gương mặt đầy lo lắng của Thành Trung nhăn lại vì động tác từ chối vừa rồi, tạm thời vẫn không quên việc nói lời biện hộ cho bản thân:

"Hôm nay anh đi học nhóm thật. Sau đó mọi người rủ nhau đi xem phim, nhưng mà bọn nó đều thích phim ma. Hôm trước em với anh xem rồi nên anh mới chọn một bộ phim khác, vô tình Nhi cũng muốn xem phim đó nên mới đi cùng nhau."

"Ừ. Anh nói tiếp đi."

Khánh Dương gật gù lắng nghe, bên ngoài vẫn duy trì sự bình thản nhưng trong lòng đã muốn lao vào đánh hai người này một trận cho ra trò.

Thấy Khánh Dương không nói gì, Yến Nhi phụ họa vào thêm:

"Chị ơi, chị đừng hiểu lầm anh Trung nha. Tụi em là anh em kết nghĩa nên khá thân nhau."

Khánh Dương nghiêng đầu nhìn hai người đáng ghét đối diện mình. Câu thoại này nghe quen quá, hệt như những video về trà xanh cô vẫn hay xem trên mạng. Lần đầu tiên được chứng kiến giống loài này ở ngoài đời không tránh khỏi cảm giác ngạc nhiên và bỡ ngỡ.

"Ai chị em gì với cô? Ờ anh em kết nghĩa nên cũng khá thân thiết nhỉ? Học nhóm chỉ toàn đi riêng, coi phim cũng đi riêng. Hôm nào rủ nhau vào nhà nghỉ đi cho đủ bộ."

Như bao cô gái trẻ chưa trải sự đời khác, Khánh Dương nhảy vào cái bẫy do Yến Nhi vẽ ra một cách nhẹ nhàng và nhanh gọn. Chỉ với một lời nói cũng đủ cho Yến Nhi xanh mặt, nước mắt nhanh chóng rơi xuống một cách vô cùng chuyên nghiệp, như đã luyện tập nhiều lần trước đó. Cô ta đứng nép vào người Thành Trung, vừa khóc vừa nói một cách vô cùng oan ức:

"Chị đừng xúc phạm em như vậy, chúng ta chỉ mới học cấp ba, chị học được từ đâu những thứ dơ bẩn đó mà vu khống em?"

Khánh Dương trợn mắt nhìn cảnh Yến Nhi nắm áo Thành Trung một cách đầy sợ hãi. Cô cảm thấy giọng nói của mình rất bình thường, nói năng từ tốn, chưa hề nặng lời với cô ta. So với những màn đánh ghen máu me khác đã vô cùng nhân đạo.

Nếu như Khánh Dương thật sự có tình cảm yêu đương với Thành Trung thì đã lao vào cho Yến Nhi một bạt tai và gọi người tới đánh cô ta một trận nên trò, chứ không bình thản đứng đây nói chuyện phiếm, lâu lâu đâm chọt vài từ cho có gia vị như hiện tại. Bởi vì không có tình cảm thật sự nên Khánh Dương lại không có động lực làm lớn chuyện này ngoài việc cô phải bắt quả tang để chia tay cho thuận lợi.

"Cô nghĩ cô xứng đáng để được tôi xúc phạm sao? Cô làm trò gì thì tự cô rõ ràng nhất. Cô gặp Thành Trung như thế nào, giở trò với anh ấy ra sao? Các người đi học nhóm làm cái gì thì tự cô biết rõ nhất. Có khi tôi còn nói ít đi một phần ấy chứ."

Khánh Dương bắt chéo hai tay trước ngực, nhìn Yến Nhi từ trên xuống dưới, ánh mắt không hề che giấu sự khinh bỉ. Trước ánh mắt này của Khánh Dương, Yến Nhi cảm thấy trong mắt người đối diện, cô ta không khác gì một kẻ rẻ tiền. Bỗng nhiên Yến Nhi bất thình lình lao đến ôm lấy cánh tay Khánh Dương, nước mắt rơi xuống liên tục:

"Đúng, là do em đơn phương thích anh Trung. Nhưng em không có ý khiến chị hiểu lầm. Chị đừng trách anh ấy. Em chính là người sai."

Ngay khi Yến Nhi chạm vào người, Khánh Dương hất tay cô ta ra như một bản năng. Tuy lực không quá mạnh nhưng nó lại đúng với mục đích ban đầu của Yến Nhi. Cô ta la lên một tiếng rồi ngã nhào xuống đất, vô cùng chật vật và đáng thương.

Đến lúc này Khánh Dương mới nhận ra mình đã rơi vào bẫy. Những chuyện này không phải cô chưa từng nhìn thấy, khi tự mình trải qua cũng không thoát được phản ứng theo bản năng. Khánh Dương âm thầm đưa ra nhận xét, tư thế té ngã này của Yến Nhi vẫn còn thiếu thiếu gì đó, nếu thêm một ít máu và cảnh ôm bụng đau đớn thì sẽ đúng với kịch bản hơn. Tiếc là bọn họ đều là học sinh trung học, nếu mọi chuyện diễn ra như những gì cô tưởng tượng thì thật kinh khủng.

Từ đầu câu chuyện, ngoại trừ một câu giải thích, Thành Trung không tham gia vào trận cãi vã của hai người con gái, nhưng khi Yến Nhi ngã thì hắn ta lại phản ứng khá nhanh.

Thành Trung nhanh chóng đỡ Yến Nhi đứng lên, đau lòng ôm lấy cô ta vỗ về an ủi. Yến Nhi lại được dịp thể hiện mình oan ức ra sao, tình yêu của cô ta cao thượng đến thế nào. Tất nhiên Khánh Dương chính là vai nữ phụ lòng dạ rắn rết.

"Em đừng quá đáng, Nhi nói chuyện rất bình tĩnh còn em lại ra tay đánh người."

Thành Trung quát lên đầy giận dữ, bản năng đàn ông của hắn ta nổi lên khi nhìn thấy Yến Nhi bị đẩy Khánh Dương ngã xuống đất. Hắn đỡ Yến Nhi dậy, kéo cô ta ra phía sau lưng mình rồi bước đến đẩy Khánh Dương một cái thật mạnh như muốn trả đũa.

Lần này Khánh Dương cũng đã phòng bị trước nên ngay lập tức lùi về phía sau khiến Thành Trung mất thăng bằng nhưng rất may không té ngã.

"Gì nữa đây? Anh muốn đánh tôi trả thù cho nó à?"

Khánh Dương bật cười đầy trào phúng. Cuộc đời cô sinh ra đã là công chúa của ba mẹ, lại lớn lên trong một gia đình giàu có nên việc yêu một người có máu bạo lực chưa bao giờ nằm trong từ điển của cô.

Chẳng qua vì Khánh Dương vẫn còn nhỏ, không có khả năng phân biệt loại người này nên mới vô tình gặp phải Thành Trung. Xem ra ông trời đang giúp cô nhận ra bộ mặt thật của người này. Nếu như trước đây Thành Trung chỉ cần để lộ chuyện vì một chút tức giận mà muốn đụng tay đụng chân thì cô đã không bao giờ đồng ý hẹn hò với hắn ta.

"Cô..."

Thành Trung suýt bị té ngã, lại thêm lời nói đầy tính khiêu khích của Khánh Dương trêu tức, hắn ta không còn giữ cách xưng hô anh em ngọt ngào như lúc trước nữa. Thành Trung đưa tay lên, như muốn đánh Khánh Dương nhưng Yến Nhi liền ôm lấy hắn ta ngăn cản. Cô ta gào lên:

"Đừng, anh đừng làm như vậy. Là do em sai, em đã quá yêu anh, em sẽ rời đi."

Khánh Dương càng xem càng mệt mỏi. Cô đưa tay ra sau lưng, ra hiệu ngăn cản người của mình xông lên đánh chết hai người này. Cô là người sinh ra trong gia đình có quyền lực, không bao giờ làm chuyện gì mà không có sự chuẩn bị.

Sau lưng Khánh Dương vẫn luôn có sẵn một nhóm người đang quay phim làm bằng chứng và sẵn sàng tiến lên xử lý những kẻ này bất cứ lúc nào. Chẳng qua Khánh Dương lại thấy chuyện này quá phí phạm tài nguyên, cô chẳng thiếu những người ngưỡng mộ mình, việc gì phải tranh giành thể loại như thế này.

"Anh giỏi thì đánh xem? Còn cô, không cần cô đi. Cứ ở đây ôm lấy kẻ cặn bã này đi nhé, chị đây dùng chán nên bỏ rồi. Dùng cho tốt đồ tôi bố thí cho nha. Bye!"

Nói rồi Khánh Dương xoay người bỏ đi, ánh mắt mọi người xung quanh nhìn cô vô cùng phức tạp. Có kẻ dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn theo, cũng có người lắc đầu ngán ngẩm cho cô gái kiêu căng này, thầm nghĩ tính tình như vậy bị phản bội đúng.

Thành Trung siết chặt hai tay, cảm thấy vô cùng nhục nhã trong lời bàn tán của mọi người xung quanh. Hắn ta đã từng tưởng tượng đến cảnh nếu Khánh Dương biết chuyện sẽ như thế nào. Chia tay là điều có thể đoán được, cũng là điều hắn ta mong muốn, nhưng hắn ta chưa từng nghĩ Khánh Dương dám dùng những từ ngữ tồi tệ để mắng hắn và Yến Nhi giữa đám đông như vậy.

Thật ra những gì Thành Trung biết về Khánh Dương cũng quá ít ỏi. Hắn ta nên cảm thấy may mắn vì gặp cô ở độ tuổi này. Với tính cách của Khánh Dương, nếu như chuyện này diễn ra trong vài năm tới thì cô không phá nát cuộc đời hắn và Yến Nhi mới là lạ. Chỉ vài lời xì xào bàn tán ở nơi công cộng này là quá nhẹ nhàng.

Việc để Khánh Dương làm lớn chuyện rồi ung dung bỏ đi như vậy khiến Thành Trung không cam tâm, muốn lôi cô ngã cùng mình. Thế là hắn ta nói với theo:

"Đây là lý do tôi chán ghét cô. Đồ kiêu căng, không bao giờ biết tôn trọng người khác."

Lời nói của Thành Trung thành công khiến Khánh Dương dừng bước, cô quay người lại nhìn hắn ta. Thành Trung nói tiếp:

"Lúc nào cũng là thái độ khinh người đó, như muốn giẫm người khác dưới chân mình. Cô có bao giờ tôn trọng tôi chưa? Tôi cũng không biết cô có tình cảm với tôi hay không?"

Khánh Dương nghĩ rằng mình sẽ nghe được một câu chuyện nào đó hay ho mà cô chưa biết tới, hóa ra chỉ là một trò hề không hơn không kém.

"Chứ sao? Hay là anh muốn tôi quỳ lạy dưới chân anh cầu xin anh bỏ con nhỏ trà xanh này và quay về bên tôi đi. Xin lỗi khiến anh thất vọng rồi. Chắc là cô ta thì có thể làm được đó. Biết đâu sau này gặp cảnh như vậy cô ta sẽ khóc lóc cầu xin anh quay về. Còn tôi thì không bao giờ nhé."

Nói rồi Khánh Dương hừ một tiếng, quay người bỏ đi thẳng, mặc kệ phía sau Thành Trung còn nói gì đó cùng với âm thanh xôn xao ồn ào bàn tán vang lên không dứt. Đi được một đoạn, Khánh Dương rẽ sang một hành lang khác, cùng lúc đó một người phụ nữ trẻ xuất hiện đi song song với cô.

"Khi nãy chị quay được không?" Khánh Dương nóng lòng hỏi.

Người phụ nữ cười lớn, giọng nói toát ra cảm giác tự hào không hề có ý định che giấu:

"Nghề của chị mà em. Chị còn quay rõ cảnh con nhỏ đó diễn trò nữa. Nhìn góc đó nó đúng chất trà xanh luôn. Giờ em làm gì tiếp theo?"

"Không làm gì cả. Em nhờ chị quay để phòng sau này bọn họ vu khống em thì có đồ để đính chính thôi. Với lại chị chuẩn bị giúp em một bài đăng tế sống bọn họ trên confession của trường nữa. Dám giở trò với em thì đăng đàn cho cả thế giới biết."

"Kể ra em cũng hiền đó."

Người phụ nữ nọ có vẻ mất hứng, cô ta chán nản xem lại đoạn phim vừa quay lúc nãy. Video này mà bị đăng thì sẽ gây kích động cư dân mạng cho xem, hẳn là sẽ nổi được mấy ngày.

"Em không hiền thì làm sao? Hơn nữa mới lần đầu bị như vậy. Với lại những chuyện này cũng chỉ là trò trẻ con của tụi học sinh. Không có kinh khủng như thế giới của chị. Với lại em còn phải giữ gìn bộ mặt cho gia đình nữa."

"Ờ, phải ha. Suýt nữa chị quên em còn nhỏ. Bệnh nghề nghiệp hì hì."

Người phụ nữ cười cười nói. Cô ta là phóng viên chuyên đi thu thập thông tin về các vụ việc nóng hổi trong xã hội, đặc biệt là trong giới trải trí, rồi mang đi xào nấu, phóng đại, đăng bài, kích thích dư luận.

Đó là nghề của cô ta, cũng là một mảng rất nhỏ trong tập đoàn làm về truyền thông của gia đình Khánh Dương. Đó cũng là lí do vì sao Khánh Dương có được một đội ngũ hỗ trợ mình trong loại chuyện như thế này, vì công ty của mẹ cô chính là một tượng đài trong giới giải trí, từ nâng đỡ tới hủy hoại nên không lạ gì những trò như hôm nay.

Khánh Dương xuống đến tầng hầm để xe rồi tạm biệt người phụ nữ nọ. Trước khi ra về, cô không quên dặn dò:

"Em thấy hồi nãy có mấy người quay phim, chị dọn tin giúp em nhé, em không muốn nhìn thấy bất kỳ hình ảnh, video hay thông tin nào trên mạng. Với lại đừng để ba mẹ em biết nha."

"Ừ biết rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net