Chap 31: Truy Đuổi (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo: Chương rất dài, nội dung có phần "kỳ ảo", chỉ là tình tiết truyện, không liên quan đến đời thật.

***

Hoàng Nam và Khánh Dương sinh sống tại một trong những thành phố lớn nhất cả nước, là trung tâm phát triển kinh tế, văn hóa và giáo dục hàng đầu tại khu vực phía Nam. Ngoài ra, nơi đây còn được mệnh danh là thành phố không bao giờ ngủ.

Trời đã về khuya nhưng khu vực trung tâm vẫn còn đông đúc, đặc biệt là những tuyến đường hướng về phố đi bộ và công viên dọc bờ sông. Nơi này hội tụ nhiều trung tâm thương mại sầm uất, những con đường tấp nập với những nhà hàng và quán bar nhộn nhịp luôn sáng đèn, tựa như cuộc vui đêm nay chỉ vừa mới bắt đầu.

Khánh Dương kéo Hoàng Nam đến một nhà hàng nhỏ chuyên phục vụ khoai tây chiên kiểu Bỉ, tọa lạc tại trục đường chính trong khu vực ăn chơi và giải trí, cách phố đi bộ một con đường. Dù lúc này đã trễ nhưng số lượng bàn trống không còn nhiều, thậm chí vẫn còn vài người đang chờ để mua mang đi.

Hoàng Nam nhướn mày, khá hứng thú với địa điểm Khánh Dương dẫn mình đến:

"Belgian Fries, khoai tây chiên kiểu Bỉ à?"

"Ừ, khoai tây chiên ở đây ngon lắm. Mà là món ăn vặt thôi, không quá no đâu. Phù hợp để ăn khuya."

Khánh Dương giới thiệu sơ lược với Hoàng Nam trong lúc xếp hàng chờ gọi món. Hoàng Nam quan sát không gian xung quanh một lượt. Thật ra nơi này không được xem như một nhà hàng chính thống mà trông giống một quầy hàng di động hơn. Không gian quả thật không tồi. Nhà hàng lấy màu xanh dương làm chủ đạo, ánh đèn vừa phải, thêm một vài chiếc bàn nhỏ ở bên trong và bên ngoài. Mùi hương béo ngậy của khoai tây chiên giòn lan tỏa từ căn bếp mở ra xung quanh, khiến thực khách cảm thấy cồn cào đói bụng.

Hoàng Nam lấy một tờ thực đơn bên kệ đưa cho Khánh Dương xem: "Dương thích ăn gì?"

"Hôm nay Dương mời mà, Nam chọn đi."

Khánh Dương đã nói như vậy nên Hoàng Nam cũng không chần chừ gì thêm mà gọi một vài món được nhân viên giới thiệu và đề cử.

"Hai anh chị có uống gì không ạ? Bên em có bia tươi và một số loại nước ngọt."

Ánh mắt của Khánh Dương dõi theo lời giới thiệu của nhân viên nhà hàng, nhìn về phía gian bếp mở phía sau. Nhà hàng được trang bị một dàn máy rót bia tươi khá bắt mắt. Khánh Dương chăm chú quan sát nhân viên phía trong rót bia ra ly, biểu cảm có chút trầm trồ, bỗng dưng muốn uống thử một lần cho biết. Chắc là hương vị sẽ tuyệt vời hơn hẳn loại bia lon mà cô từng uống vài lần ở nhà.

Một chút hứng thú của Khánh Dương với món bia tươi không lọt khỏi mắt Hoàng Nam.

"Muốn uống bia à?" Hắn hỏi.

Khánh Dương có chút lúng túng khi bị Hoàng Nam bắt gặp khoảnh khắc vừa rồi. Cô do dự một chút rồi gật đầu, hơi mất hình tượng một chút nhưng thôi kệ vậy. Đằng nào thì tối nay Hoàng Nam cũng đã nhìn thấy một bộ mặt khác của cô rồi.

"Vậy lấy một bia, một nước ngọt đi."

Gương mặt Khánh Dương cứng đờ, cô nhìn Hoàng Nam đầy trăn trối. Hắn gọi bia cho cô, còn gọi nước ngọt cho mình là sao? Chẳng lẽ hắn chê cô thích bia bọt chơi bời còn hắn thì là trai ngoan luôn nói không với thức uống có cồn à?

Hoàng Nam cảm nhận được một luồng sát khí bất ngờ ập về phía mình, chỉ cần tinh ý là có thể đoán được lý do. Hắn run nhẹ một cái, vội vàng giải thích:

"Nam phải lái xe, không uống bia được. Để hôm nào chúng ta đi sau được không?" Hoàng Nam thuận tiện xếp thêm một cuộc hẹn khác.

Khánh Dương nghe xong mới à một tiếng, cô quên mất chuyện này.

"Vậy thôi hai nước ngọt đi."

Khánh Dương nói rồi lấy ra chiếc thẻ màu đen khá quen mắt để trả tiền. Hoàng Nam dở khóc dở cười khi nhìn thấy chiếc thẻ này. Kỷ niệm lần đầu tiên hai người gặp nhau nhanh chóng ùa về trong tâm trí. Mỗi lần Khánh Dương mời hắn ăn uống thì Hoàng Nam đều có cơ hội nhìn thấy chiếc thẻ này, như một lời nhắc nhở khéo léo vì sao bọn họ lại quen biết nhau. Hoàng Nam có chút đau đầu, không muốn nhớ lại những giây phút đầy mất mặt đó nữa.

Khánh Dương nhận một chiếc thẻ có đánh số rồi kéo Hoàng Nam lên lầu. Tầng trên của nhà hàng là một tầng gác mái, trần nhà thấp hơn bình thường nhưng không mang đến cảm giác tù túng hay khó chịu. Quán được thiết kế theo kiểu không gian mở, không sử dụng điều hòa, mang đến cảm giác thoáng mát vừa đủ. Khí hậu của thành phố này vào ban ngày tương đối nóng bức, nhưng về khuya tiết trời đã dễ chịu hơn rất nhiều.

Cả hai chọn một bàn gần cửa sổ, có thể nhìn ra được bên ngoài. Không bao lâu sau, một người phục vụ đã mang thức ăn lên.

"Quán này đông khách nước ngoài lắm. Vị cũng khá chuẩn."

Khánh Dương nói với Hoàng Nam sau khi nhìn thấy một nhóm khách du lịch người nước ngoài kéo vào quán, ngồi ở bàn bên cạnh bọn họ.

"Ừ. Không gian như thế này, còn thêm hương vị món ăn chuẩn chỉnh, nếu mà lạnh thêm một chút nữa thì có cảm giác như đang ở châu Âu vậy." Hoàng Nam cười nói.

Khánh Dương cũng đồng ý với hắn. Lâu rồi cô không có cơ hội đi du lịch châu Âu, lần gần đây nhất đã là bốn năm về trước. Khi đó cô còn nhỏ, có nhiều thứ vẫn chưa nhận thức được nên không biết cách để tận hưởng, bây giờ nhớ lại mới cảm thấy hoài niệm và nuối tiếc.

"Mà trường mình có tổ chức đi du lịch nước ngoài không?" Khánh Dương tò mò hỏi.

Hoàng Nam thử một món mới, cảm thấy khá ngon. Hắn đẩy phần sốt của mình chọn sang cho Khánh Dương dùng thử rồi mới trả lời: "Cũng có, nhưng không thường xuyên lắm."

"Tại sao vậy?"

"Phụ huynh không dám cho đi. Dương biết đó, người lớn vẫn luôn bất an. Đi trong nước thì họ còn kiểm soát được chứ nước ngoài thì hơi khó. Vậy nên không đi thường xuyên, chủ yếu là ở châu Á."

"Vụ này hội học sinh có tham gia tổ chức không nhỉ?"

"Có chứ."

"Vậy Dương là bạn của hội học sinh thì có hóng hớt được gì trước không ta?"

"Tất nhiên là được rồi."

Hoàng Nam trả lời ngay mà không cần suy nghĩ. Dù Khánh Dương không tò mò thì hắn cũng sẽ tự giác kể cho cô nghe.

Bỗng dưng Hoàng Nam nghĩ đến một điều gì đó. Hắn dừng lại một chút rồi mới giả vờ hỏi một cách ngẫu nhiên: "Nhưng mà Dương khá quan tâm đến hội học sinh nhỉ?"

Khánh Dương vẫn không nhận ra câu hỏi của Hoàng Nam có điểm đáng ngờ, cô thành thật trả lời: "Thì có nhiều người quen trong đó mà."

"Nhiều? Ngoài Nam và Việt Anh thì còn ai nữa?"

Đến lúc này Khánh Dương mới nhận ra thái độ của Hoàng Nam có chút kỳ lạ. Hình như cô lỡ lời rồi thì phải.

"Hội học sinh cũng có bao nhiêu người đâu. Vậy là nhiều rồi."

"Nguyên Khang thì sao?"

"Sao tự nhiên Nam lại hỏi về Nguyên Khang vậy?"

Khánh Dương nghĩ mãi vẫn không ra lý do vì sao Hoàng Nam lại hỏi mình về Nguyên Khang. Nếu như hắn có thắc mắc gì đó về Cảnh Nguyên thì cô còn lý giải được, có thể hắn đã nghe ngóng được chuyện gì đó ở trường. Nhưng còn Nguyên Khang thì Khánh Dương hoàn toàn chịu thua. Giữa cô và Nguyên Khang còn chẳng thể duy trì được thái độ tử tế và lịch sự như những người bình thường với nhau.

Hoàng Nam nhún vai, hắn xoay nhẹ ly nước trên tay, biểu cảm hoàn toàn tự nhiên, tựa như chỉ là vô tình hỏi trúng. Nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng Hoàng Nam cũng tìm được một cái cớ vô cùng hợp lý để trả lời:

"Nam nghe nói mẹ của hai người từng là bạn học."

Khánh Dương khá bất ngờ, còn cảm thấy có chút khó tin. Từ khi nào mối quan hệ giữa hai vị này lại tốt đẹp như vậy? Còn biết quan tâm đến đời sống cá nhân của nhau nữa chứ.

"Nguyên Khang nói với Nam à?"

Trong lòng Khánh Dương thầm mắng Nguyên Khang một trăm lần. Là cậu ta đã dặn dò cô không được nói với ai thế mà lại tự mình kể với Hoàng Nam trước. Đúng là một tên mặt than không đáng tin cậy.

"Ừ, có từng nhắc đến."

Có chết Hoàng Nam cũng không cho Khánh Dương biết Nguyên Khang đã kể cho hắn nghe chuyện này trong tình huống nào. Còn chẳng phải vào hôm hắn ghen tuông mù quáng mà suýt chút nữa là xuống tay với Việt Anh một trận hay sao.

Thật ra kể từ lần đó Hoàng Nam vẫn luôn hoài nghi về tính chân thật trong câu trả lời của Nguyên Khang, có gì đó không được đầy đủ và hợp lý cho lắm, nhưng vì mải tập trung giải quyết hiểu lầm về Bội Quỳnh nên không có thời gian suy nghĩ nhiều. Chiều nay khi sang nhà Duy Anh để lấy xe thì Hoàng Nam mới được nghe thêm tình tiết mẹ của Nguyên Khang đã ra mặt cho Khánh Dương ở trường. Điều này khiến Hoàng Nam càng thêm lo lắng.

Cái tên này trong việc học vẫn luôn cạnh tranh thứ hạng với hắn, quyền lực trong trường cũng ngấm ngầm phân chia, chỉ có duy nhất về phương diện tình cảm là chưa bao giờ va chạm. Thế mà lại chọn đúng thời điểm Hoàng Nam tìm được một người vô cùng thú vị và yêu thích thì lại bất ngờ xuất hiện. Hoàng Nam không cảm thấy lo lắng mới là lạ.

Khánh Dương tự hỏi bản thân nên trả lời Hoàng Nam như thế nào cho hợp lý. Hơn nữa, Hoàng Nam đang hỏi với mục đích gì? Là hắn tò mò về đối thủ của mình hay là tò mò về cô? Khánh Dương nghĩ ngợi một chút rồi đáp:

"Mối quan hệ của Dương với Nguyên Khang cũng giống như Nam với Bội Quỳnh vậy."

Hoàng Nam bị sặc nước. Khánh Dương vội vàng lấy khăn giấy lau cho hắn. Xem ra câu trả lời này vô cùng trực tiếp và đúng trọng tâm khiến cho hắn phản ứng vô cùng mạnh mẽ.

"Có sao không?"

Dù ngoài mặt Khánh Dương ân cần quan tâm và hỏi han nhưng Hoàng Nam lại ngửi thấy mùi thuốc súng đâu đó quanh đây. Đến lúc này hắn mới nhận ra mình đã phản ứng hơi quá.

"Không sao, bất cẩn một tí thôi."

Hoàng Nam không rõ câu trả lời này của Khánh Dương có phải là đang âm thầm nhắc nhở hắn về sự tồn tại của Bội Quỳnh hay không. Nếu như là trước đây thì Hoàng Nam thật sự hơi chột dạ, nhưng ở thời điểm hiện tại thì giữa hắn và Bội Quỳnh đã chính thức là người dưng nước lã, hoàn toàn không có mối quan hệ gì nữa, kể cả là quen biết.

Lúc trả lời, Khánh Dương không suy nghĩ sâu sắc được như Hoàng Nam. Dù sao kể từ lần đó cô cũng không gặp lại Bội Quỳnh một lần nào nữa. Vì sự tức giận của Khánh Dương thể hiện vô cùng rõ ràng nên Hoàng Nam cũng hạn chế để Bội Quỳnh xuất hiện trước mặt cô.

Dù Khánh Dương không còn mấy ấn tượng về sự kiện em gái mưa kia nữa, nhưng nếu mang Bội Quỳnh ra làm ví dụ để áp dụng vào hoàn cảnh hiện tại thì lại vô cùng phù hợp. Đúng là ở một góc độ nào đó thì Nguyên Khang với cô cũng gần giống như Hoàng Nam và Bội Quỳnh về mặt danh nghĩa và hình thức, chỉ vì cả hai không ưa nhau từ bé nên mới duy trì một khoảng cách nhất định. Nếu không thì e là cô sẽ thật sự là vị hôn thê được hứa hôn từ bé vừa trở về từ nước ngoài để chia rẽ Nguyên Khang và Thùy Chi mất.

Chỉ mới nghĩ đến đây thôi Khánh Dương đã cảm thấy vô cùng kinh khủng, dù Hoàng Nam phản ứng dữ dội về Bội Quỳnh nhưng trong mắt cô thì hắn vẫn "đáng yêu" hơn Nguyên Khang rất nhiều.

"Sao Nam bất ngờ vậy? Dương chỉ nói sự thật thôi mà." Khánh Dương nở một nụ cười đầy ấm áp.

Hoàng Nam thở dài, dáng vẻ oan ức và tội nghiệp, hắn giải thích: "Thật ra thì hiện tại gia đình của Nam với Bội Quỳnh đã trở mặt rồi. Không còn giống như lúc trước nữa."

"Cũng giống luôn. Mẹ của Nguyên Khang với mẹ của Dương đang đấu nhau gay gắt lắm."

Về điểm này thì Hoàng Nam hoàn toàn kinh ngạc. Hóa ra còn có chuyện như vậy. Hắn cứ nghĩ gia đình của Nguyên Khang và Khánh Dương vẫn duy trì mối quan hệ tốt đẹp. Nhưng dù sao thì hắn cũng mong Khánh Dương và Nguyên Khang đừng thân thiết với nhau quá.

"Ủa chứ không phải là hôm trước cô ấy bảo vệ Dương ở phòng hiệu trưởng à?" Hoàng Nam nhớ lại những gì Duy Anh kể.

Khánh Dương thầm nghĩ thì ra là chuyện này. Đây mới là lý do Hoàng Nam hỏi về Nguyên Khang. Không biết hắn có nhìn ra được gì bất thường hay không?

"Chuyện này Dương cũng bất ngờ. Cô bảo là không cần để tâm chuyện người lớn. Thì vậy thôi. Dương cũng không hiểu."

"À."

"Sao rồi? Nam hết tò mò về Dương với Nguyên Khang chưa?"

Khánh Dương chống tay lên bàn, nhìn Hoàng Nam với ánh mắt đầy "trìu mến" làm hắn vô cùng bất an, phải vờ như không nhìn  thấy.

"Thì ra hai người đã quen biết nhau từ trước."

"Có quen biết, nhưng không thân như Nam với Bội Quỳnh đâu."

Hoàng Nam đen mặt. Có thể không nhắc đến Bội Quỳnh nữa được không? Xem ra Khánh Dương vẫn còn ghim hắn chuyện của Bội Quỳnh lắm.

"Vào ngày đầu tiên nhập học ấy, nếu như Nam không lên tiếng, để Dương tự chọn thì Dương sẽ chọn Nam hay tên đó?" Hoàng Nam hỏi.

Đây không phải là một hành động khôn ngoan nhưng Hoàng Nam không dừng lại được. Hắn có thể đoán được đó sẽ là một đáp án đầy thất vọng nhưng hắn vẫn muốn nghe.

Khánh Dương không hiểu hôm nay Hoàng Nam bị gì nhập vào mà cứ liên tục hỏi về Nguyên Khang. Công bằng mà nói, với tình trạng mối quan hệ của bọn họ lúc này thì cô không có lý do gì phải cho hắn một sự đảm bảo về mặt cảm xúc. Bọn họ còn chẳng phải bạn trai bạn gái.

"Cứ nói thật đi."

Hoàng Nam thấy Khánh Dương không trả lời nên nói thêm vào một câu. Hắn cảm thấy bầu không khí có phần căng thẳng nên vội vàng điều chỉnh lại biểu cảm cho phù hợp. Hoàng Nam vỗ ngực, trưng ra bộ mặt tựa như đã sẵn sàng chịu mọi tổn thương trên đời này.

Khánh Dương nhìn thấy dáng vẻ đầy bất lực và cam chịu này của Hoàng Nam thì bật cười thành tiếng nhưng cũng không vì vậy mà nể mặt hắn một chút nào.

"Ừ thì... Dương sẽ chọn Nguyên Khang."

Hoàng Nam nén một tiếng thở dài, dù đã đoán được từ trước nhưng vẫn hụt hẫng không thôi.

Khánh Dương thấy Hoàng Nam hơi tội nên tốt bụng giải thích một chút:

"Lúc đó chưa tính là biết nhau mà. Mới gặp có một hai lần, lại còn ấn tượng rất xấu nữa. Phản ứng của người bình thường đều là chọn người mình quen."

"Nam hiểu, không cần an ủi đâu. Vì vậy Nam mới phải lên tiếng để Dương về ngồi với mình chứ."

"Nam cứ hỏi về Nguyên Khang như vậy làm Dương nghĩ tới một chuyện. Nam ghen à?"

Trước sự ngờ vực của Khánh Dương, Hoàng Nam cảm thấy hoảng hốt. Có lẽ là hắn đang ghen đi. Nhưng hắn với Khánh Dương đều không có bất kỳ mối quan hệ ràng buộc nào với nhau, nếu như thừa nhận thì hắn dùng tư cách gì để ghen đây.

"Ghen gì chứ? Thấy Nguyên Khang thân thiết với Dương hơn mấy bạn nữ khác nên mới hỏi thôi." Hoàng Nam lên tiếng phủ nhận.

Khánh Dương mờ mịt không kém. Cô và Nguyên Khang mà thân thiết với nhau à? Nhưng với một người xa lánh con gái như Nguyên Khang thì việc cô có thể bình yên trò chuyện cùng cậu quá năm câu một lần thì cũng có thể xem như là thân thiết rồi. Hơn nữa Nguyên Khang cũng tham gia vào việc gửi lệnh cảnh cáo của hội học sinh vì cô. Đúng là so với người bình thường thì đặc biệt hơn một chút.

"Ra là vậy. Dù sao hai người cũng đã ghét nhau rồi, ghét thêm tí nữa cũng không sao đâu."

Hoàng Nam câm lặng. Chuyện này cứ thế mà trôi qua, cuối cùng thì Hoàng Nam và Nguyên Khang cũng chỉ dừng lại ở mối quan hệ kỳ phùng địch thủ thay vì tình địch sống còn.

***

Hoàng Nam và Khánh Dương rời khỏi nhà hàng lúc mười giờ đêm. Hoàng Nam lái xe đưa Khánh Dương về. Đây là lần đầu tiên cả hai đi chơi cùng nhau trễ như vậy, Hoàng Nam có chút tiếc nuối vì thời gian trôi qua quá nhanh. Dọc đường cả hai nói chuyện phiếm cùng nhau vài câu.

Khánh Dương ngồi trên xe Hoàng Nam, không khỏi tò mò trên đời này có chuyện gì hắn không biết làm nữa hay không. Khánh Dương có học điều khiển xe ô tô vài lần nhưng vì chưa đủ tuổi nên cô cũng không nghiêm túc tìm hiểu, những gì biết được cũng chỉ là lý thuyết suông. Thế mà Hoàng Nam cũng bằng tuổi cô nhưng lại lái xe vô cùng thuần thục, tựa như đã sử dụng nhiều năm rồi vậy. Chuyện này đối với một người trưởng thành ở Việt Nam như hắn thì có vẻ hơi sớm.

Trong lúc Khánh Dương còn suy nghĩ mông lung thì Hoàng Nam đột nhiên rẽ sang hướng khác, ngược lại hoàn toàn với đường về nhà cô. Hắn liên tục nhìn vào gương chiếu hậu như muốn quan sát điều gì đó.

Khánh Dương nhận ra điểm bất thường, cô hỏi: "Sao vậy?"

Hoàng Nam không muốn làm cho Khánh Dương lo lắng. Hắn muốn âm thầm xử lí chuyện này rồi đưa cô về nhà như dự định. Thế nhưng nằm ngoài dự đoán của Hoàng Nam, Khánh Dương có thể nhận ra chuyện hắn đột ngột chuyển hướng trong thời gian ngắn. Hắn không biết mình nên vui hay buồn. Biết rằng không thể nào giấu được nữa, Hoàng Nam đành phải thú thật:

"Nam có cảm giác có người cố tình đi theo chúng ta. Chắc mất tí thời gian thôi. Không sao đâu."

Sau khi Hoàng Nam nói xong, Khánh Dương cũng tò mò nhìn vào gương chiếu hậu bên tay phải, quả nhiên có vài chiếc xe bám theo bọn họ thật. Khánh Dương không nghĩ Hoàng Nam lại dễ dàng phát hiện ra chuyện này như vậy, xem ra cuộc sống của hắn cũng không mấy bình yên cho lắm.

Hoàng Nam rời khỏi khu phố nơi Khánh Dương sinh sống, thử rẽ qua vài đoạn đường phức tạp trong thành phố để kiểm tra, đến lúc này hắn mới có thể xác nhận rằng bọn người kia thật sự đang bám theo hắn.

Là từ lúc nào? Là khi hắn vừa ra khỏi nhà đã đi theo? Hay là từ lúc bọn họ rời khỏi nhà hàng lúc nãy? Dù là thời điểm nào đi nữa cũng khiến Hoàng Nam cảm thấy lạnh lẽo không thôi. Hắn làm liên lụy đến Khánh Dương rồi.

Sau một vài lần cố gắng cắt đuôi nhưng không thành, Hoàng Nam nhận ra mình thật sự phạm phải sai lầm lớn. Bọn người này không giống như nhóm người chặn đánh quay phim lúc nãy, bọn họ xuất hiện với mục đích khác, dù thế nào thì cũng không phải điều gì tốt đẹp.

Trong tình huống hiện tại, Khánh Dương quyết định không làm phiền Hoàng Nam tập trung lái xe, cô chỉ lặng im quan sát đường phố xung quanh. Khánh Dương đã từng trải qua tình huống căng thẳng như thế này, dù không hoàn toàn giống nhau nhưng cũng không bỡ ngỡ. Những lúc như thế này, bình tĩnh là điều nên làm nhưng cũng là điều khó làm nhất.

Qua tình huống này Khánh Dương mới biết được kỹ năng lái xe của Hoàng Nam tốt hơn so với người bình thường. Vì vẫn đang ở trong thành phố nên Hoàng Nam không thể chạy nhanh, thế nhưng mỗi lần chiếc xe phía sau tiến lại quá gần thì hắn vẫn luôn lợi dụng được những phương tiện khác xung quanh để ngăn cản.

"Làm Dương căng thẳng hả?"

Hoàng Nam nhận ra rằng từ khi hắn giải thích xong Khánh Dương không nói thêm lời nào nữa. Xem ra chuyện này dọa đến cô không ít.

"Nam cứ tập trung lái xe đi. Dương không sao."

Nếu nói Khánh Dương không lo lắng thì là giả nhưng cũng không tới mức hoảng loạn mất kiểm soát. Sợ hãi lúc này thì có ích gì, có khi còn làm vướng tay vướng chân Hoàng Nam nữa. Hơn nữa đây cũng chẳng phải đây là lần đầu tiên cô trải qua tình huống này, ít ra lần này cô còn có hắn bên cạnh. Lần khủng khiếp nhất cô chỉ có một mình, chẳng phải vẫn còn sống sao.

Hoàng Nam thấy Khánh Dương thật sự không sao hắn mới tập trung lái xe tiếp. Hắn nhìn đoạn đường phía trước, nếu không nhầm thì gần đây có một đường dẫn ra đại lộ, có làn đường riêng cho xe ô tô, như vậy sẽ dễ dàng hơn.

Sau khi ra được đại lộ và tăng tốc, Hoàng Nam mới nhận ra rằng mình khó có thể cắt đuôi được bọn họ. Xem ra người đến cũng không phải là người có thân phận tầm thường. Nếu như là lúc khác thì Hoàng Nam không ngại cùng người này đua một trận. Hắn đã từng điên cuồng đua xe và thực hiện nhiều pha mạo hiểm. Hắn không sợ nguy hiểm, hắn chỉ sợ vì có Khánh Dương ở đây.

Có lẽ việc rời khỏi thành phố là một sự lựa chọn sai lầm. Đại lộ rộng lớn có tổng cộng bốn làn xe cho một chiều đường, hơn nữa vì lúc này cũng đã trễ nên số lượng xe đã ít đi, cũng vì vậy mà hai chiếc xe màu đen có thể dễ dàng tăng tốc, chặn hai bên trái phải của Hoàng Nam. Hắn nhíu mày nhìn hai bên, lại nhìn vào gương chiếu hậu một lần nữa. Vậy là ít nhất có ba xe, không rõ tổng cộng là bao nhiêu người. Xem ra lần này hắn gây chuyện lớn rồi đây.

Khánh Dương cũng nhìn thấy hai chiếc xe đang chạy song song, tình huống dần trở nên căng thẳng. Bỗng nhiên một bàn tay ấm ám bao phủ lên tay Khánh Dương. Cô ngạc nhiên nhìn sang Hoàng Nam, người vẫn đang tập trung lái xe nhưng vẫn nắm tay mình. Hắn siết nhẹ tay cô, trầm giọng nói:

"Nam đã rủ Dương đi chơi thì chắc chắn sẽ đưa Dương về nhà an toàn."

Những lời này của Hoàng Nam không chỉ khiến cho Khánh Dương giảm bớt phần nào căng thẳng mà còn khiến cho trái tim cô rung động. Hơn tất cả những gì đã trải qua, những tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net