Chap 44: Trò Vui

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với mối quan hệ thật sự của Hoàng Nam và Yến Nhi, dù Khánh Dương không muốn tìm hiểu nhưng không có nghĩa là nó không tự tìm đến cô. Vào giờ nghỉ trưa, Khánh Dương nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ với lời hẹn gặp gỡ kèm theo địa chỉ rõ ràng. Cô lên mạng tìm thử, hóa ra đây là một tiệm cafe gần trường.

Khánh Dương nhíu mày nhìn dòng tin nhắn nặc danh trên điện thoại, quyết định không đi. Cô cũng không phải là người mà Yến Nhi thích thì gọi ra gặp mặt. Cô không có rảnh. Khánh Dương nhớ lại một chuỗi sự kiện xảy ra sáng nay, đại khái có thể đoán được lý do vì sao Yến Nhi gửi tin nhắn này cho mình.

Hẳn là cô ta đã hẹn gặp được Hoàng Nam và muốn gọi Khánh Dương ra xem để khoe khoang thành tích. Đã thế thì cô lại càng không đi. Đây không phải là lần đầu tiên Yến Nhi hẹn Khánh Dương đến xem cô ta diễn kịch. Lần trước Khánh Dương đi theo chỉ vì muốn bắt quả tang để chia tay thuận lợi. Hiện tại cô không có lý do gì để làm theo những gì cô ta muốn.

Giờ hẹn Yến Nhi đưa ra trùng với giờ học tự chọn buổi chiều nên Khánh Dương đã ném tin nhắn ra sau đầu, theo đúng như giờ học mà vào lớp. Khác với lớp học của môn Truyền Thông, ở lớp giới thiệu về ngành Luật này Khánh Dương không quen biết ai, cũng không có nhóm học cùng, chỉ cần chọn đại một chỗ trống trong lớp để ngồi.

Sau khi ngồi vào chỗ, Khánh Dương mới nhớ đến Hoàng Nam. Chẳng lẽ hắn cúp học để đi gặp Yến Nhi sao? Khánh Dương cảm thấy hơi khó chịu. Cô bật laptop, truy cập vào hệ thống thời khóa biểu công khai của trường, chần chừ một lúc rồi gõ họ tên Hoàng Nam vào tra cứu. 

Trang web mất vài giây để tải dữ liệu, thời khóa biểu chi tiết của Hoàng Nam nhanh chóng hiện ra. Khánh Dương xem lướt qua từ trên xuống dưới. Hôm nay hắn chỉ có giờ học buổi sáng, buổi chiều toàn bộ là thời gian trống, đến đây chân mày của Khánh Dương mới dãn ra được một tí. 

Xem như là trùng hợp, ít nhất thì Yến Nhi không quan trọng đến mức Hoàng Nam phải trốn học để đi gặp. Khánh Dương suy nghĩ tìm một lý do gì đó để giải thích cho sự khó chịu của mình. Là cô đang quan tâm đến tình hình học tập của hắn mà thôi. Nhất định là như vậy. Khánh Dương cố gắng an ủi bản thân, tập trung đến mức chỗ bên cạnh đã có người ngồi mà vẫn không nhận ra.

Cảnh Nguyên quan sát dáng vẻ thất thần của Khánh Dương rồi nhìn vào màn hình laptop của cô. Họ tên của Hoàng Nam hiện ra một cách rõ ràng và chói mắt. Trong lòng Cảnh Nguyên dâng lên một cảm giác chua xót khó tả. Thì ra người khiến Khánh Dương suy nghĩ nhiều như vậy lại là Hoàng Nam. Cảnh Nguyên nhẹ nhàng lên tiếng:

"Cậu cũng học môn này à?"

Khi nghe thấy có ai đó bắt chuyện với mình thì Khánh Dương mới hoàn hồn, cô chỉ vừa suy nghĩ một chút về Hoàng Nam và Yến Nhi, không ngờ lại tập trung như vậy. Cô nhìn sang bên cạnh, cho đến khi nhận ra là người quen thì mới trả lời:

"Ừ đúng rồi. Nhưng trước giờ sao không gặp cậu nhỉ?"

"Mình đi học bù, lớp của mình vào chiều hôm qua. À quên hỏi, chỗ này có ai ngồi không?"

"Không có đâu, cứ tự nhiên."

Khánh Dương vội vàng tắt thời khóa biểu của Hoàng Nam đi. Việc lén lút xem trộm lịch học của Hoàng Nam quả thật hơi mất mặt, nhưng dù sao vẫn đỡ hơn là lặng lẽ học thuộc đến mức không cần mở ra xem. Khánh Dương tự nghĩ ra lý do để bao biện rồi tự cảm thấy vô cùng hợp lý, cho đến khi tự thuyết phục được chính mình thì mới yên tâm bỏ qua chuyện này.

"Ngày mai mình qua nhà đón cậu nhé?" Cảnh Nguyên đột ngột hỏi.

Nhờ có Cảnh Nguyên nhắc nhở, Khánh Dương mới nhớ ra chiều mai mình vẫn còn một cuộc hẹn đi xem phim. Cô kiểm tra lại lịch trình ngày mai rồi mới trả lời:

"Trưa mai mình có hẹn shopping ở đó nên tới giờ chúng ta gặp nhau là được rồi."

Nhận được câu trả lời không như ý muốn, tâm trạng của Cảnh Nguyên có phần suy sụp. Cậu rũ mi mắt, ừ một tiếng rồi không nói gì nữa. Cảnh Nguyên không ngốc, cậu có thể nhận ra được khoảng cách vô hình giữa mình và Khánh Dương. Dù cô vẫn luôn trả lời nhưng làm sao cậu không nhận ra được đó chỉ là phép lịch sự tối thiểu giữa bạn bè với nhau chứ.

Cảnh Nguyên suy nghĩ rất nhiều, đã từng thử qua nhiều cách khác nhau nhưng không thể nào tạo ra bầu không khí thoải mái và thân mật hơn với Khánh Dương, lúc nào cũng có cảm giác xa cách mờ nhạt tồn tại giữa hai người một cách khó hiểu.

Cậu không rõ lý do là gì? Là do cậu không thể nào chạm đến cảm xúc của Khánh Dương hay là cô không cho cậu bước vào thế giới của mình? Cảnh Nguyên tự nhủ rằng mình vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc nhiều với Khánh Dương. Ngày mai là cơ hội tốt, phải tận dụng tối đa mới được.

Khánh Dương không biết thái độ thân thiện nhưng vạn phần xa cách của mình khiến cho Cảnh Nguyên suy nghĩ nhiều như vậy. Lúc này cô đang lục lại trí nhớ về số điện thoại lạ đang gọi tới. Vì sao cô lại cảm thấy số điện thoại này khá quen mắt, hình như là số của Yến Nhi lúc nãy. Không biết cô ta mắc bệnh gì, hẹn gặp không được rồi bây giờ lại muốn gọi cho cô nữa.

Cuộc gọi thứ nhất không có người nghe máy thì sẽ có cuộc gọi thứ hai. Khánh Dương hơi bực, cuối cùng quyết định nghe máy. Cô đeo một chiếc airpod vào rồi dùng mái tóc dài của mình che đi. Giáo viên đã bước vào lớp, cô không thể nào làm việc riêng một cách quá lộ liễu. Khánh Dương nhận cuộc gọi nhưng tắt đi âm thanh từ phía mình.

Ở đầu dây bên kia, Yến Nhi không nói chuyện, thay vào đó là âm thanh ồn ào và huyên náo, có vẻ như thật sự đang ở quán cafe. Khánh Dương vô thức nhíu mày một cái, tò mò không rõ mục đích thật sự của Yến Nhi là gì.

Cùng lúc đó ở quán cafe gần trường Silver, Yến Nhi úp điện thoại xuống mặt bàn, mỉm cười đầy hài lòng sau khi cuộc gọi kết nối. Không đến thì sao? Cô ta vẫn có cách để cho Khánh Dương biết được thành tích của mình, một lần nữa cướp được người trên tay cô.

Hoàng Nam đến điểm hẹn, trực tiếp đi lên lầu, hắn quan sát toàn bộ không gian ở tầng hai, nhanh chóng tìm thấy Yến Nhi đang ngồi ở một bàn trong góc. Hoàng Nam nhếch môi cười nhạt rồi lại đeo lên chiếc mặt nạ hòa nhã ân cần của nhiều ngày trước.

"Xin lỗi, anh tới trễ. Em chờ lâu không?"

Hoàng Nam kéo ghế ngồi đối diện với Yến Nhi, trong lòng cố gắng đè xuống cảm giác bất mãn với người đối diện. Sáng nay cô ta không báo trước mà dám gọi cho hắn. Thật sự nghĩ mình đã trở thành người yêu của hắn rồi hay sao? Còn không xem bản thân mình là ai.

Yến Nhi thấy Hoàng Nam đã đến, nhanh chóng trở nên vui vẻ, ánh mắt tràn đầy mong chờ và hạnh phúc.

"Em cũng vừa mới tới thôi. Chờ anh thì em chờ bao lâu cũng được."

"Thật vậy sao?"

Hoàng Nam cười hỏi. Nghe qua chỉ như một câu nói đùa nhưng hắn lại không nghĩ như vậy. Yến Nhi không nhìn ra được suy nghĩ thật sự của Hoàng Nam sau lời nói vừa rồi. Cô ta không nghĩ nhiều, chỉ thẹn thùng gật đầu.

Hoàng Nam cũng không quan tâm Yến Nhi hiểu được bao nhiêu ý nghĩa trong câu hỏi vừa rồi của mình. Hắn nói:

"Anh đã nói rồi. Em không cần phải mời anh uống nước đâu. Chỉ là nhiệm vụ của anh thôi."

"Không sao, không sao. Là em muốn vậy mà. Với lại sau này em họ của em có vào học thì còn phải nhờ anh giúp đỡ nữa."

Hoàng Nam có chút bất ngờ. Hắn còn không nghĩ là người em họ nào đó thật sự tồn tại nữa cơ đấy. Hai người hỏi thăm sơ sài vài câu thì nhân viên phục vụ mang nước đến. Lúc này Yến Nhi mới bắt đầu dò hỏi:

"Anh với chị Dương vẫn tốt chứ?"

"Vẫn rất tốt." Hoàng Nam trả lời ngay không cần suy nghĩ.

Yến Nhi không khỏi thất vọng. Vẫn tốt thì làm sao cô ta có thể chen vào được, nhưng Hoàng Nam cũng không hoàn toàn từ chối cô ta. Đến bây giờ Yến Nhi mới cảm thấy hình như có gì đó không đúng. Cô ta không hiểu ý tứ của Hoàng Nam là gì?

Hắn muốn cô ta xử lý rõ ràng mối quan hệ với Thành Trung nhưng tình cảm của hắn và Khánh Dương vẫn tốt đẹp, chẳng có dấu hiệu lung lay. Rốt cuộc thì Hoàng Nam muốn gì? Yến Nhi không thể nào đoán được chàng trai lúc nào cũng tỏa ra cảm giác ấm áp này đang nghĩ gì trong đầu?  Chẳng lẽ hắn muốn qua lại với hai người cùng một lúc?

Nghĩ đến đây Yến Nhi vô cùng hoảng hốt. Trước đây Thành Trung không như vậy, tuy hắn ta không thể kết thúc mối quan hệ cũ ngay lập tức nhưng linh hồn thì đã sớm bị câu đi nơi khác rồi, nhưng Hoàng Nam thì không.

"Thế thì may quá, em chỉ sợ bị hiểu lầm thôi."

"Ai có thể hiểu lầm được chứ?"

Hoàng Nam cười hỏi, không quên nhìn vào mắt Yến Nhi như muốn âm thầm nhắc nhở chuyện của Thành Trung.

"Cũng phải, hôm đó xong thì em cũng nói rõ ràng với anh Trung. Hiện tại thì em đã hoàn toàn độc thân rồi, không có tin đồn gì nữa."

Yến Nhi giải thích một cách tỉ mỉ như sợ đối phương không hiểu rõ ý mình. Cô ta nhìn Hoàng Nam một cách chăm chú, mong sẽ tìm thấy được một biểu cảm nào khác của hắn nhưng đổi lại chỉ là một cái gật đầu, tựa như thông tin cô ta vừa nói không có gì đặc biệt, chỉ là một tin tức hết sức bình thường. Chờ một lúc nhưng Hoàng Nam vẫn không nói gì, Yến Nhi buộc phải mở lời thăm dò hắn trước:

"Vậy còn chuyện của chúng ta thì sao anh?"

"Giữa chúng ta nên có chuyện gì sao?"

Hoàng Nam không trả lời câu hỏi của Yến Nhi mà còn ném lại cho cô ta một câu hỏi khác với biểu cảm tò mò vô cùng chân thật, tựa như hoàn toàn không hiểu cô ta đang nói gì.

Cảm giác bất an và nguy hiểm bao trùm lấy Yến Nhi, hai tay siết lấy chiếc ly thủy tinh trên bàn, trong lòng đang suy nghĩ những lời tiếp theo nên nói ra như thế nào. Những chuyện như thế này vốn dĩ là đôi bên âm thầm thừa nhận. Nhưng Hoàng Nam cứ giả vờ không hiểu, phải làm sao bây giờ?

"Hôm trước anh có nói chuyện em với anh Trung ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta..."

"Ừ?" Hoàng Nam vẫn tiếp tục giả vờ.

"Nếu vậy chúng ta hiện tại là như thế nào? Em với anh có cùng suy nghĩ mà phải không?"

Hoàng Nam à một tiếng như đã nhớ ra những gì mình từng nói. Yến Nhi mừng thầm, thì ra hắn chỉ quên mất chứ không phải là hoàn toàn phủ nhận. Hoàng Nam hơi cong môi, hắn nhìn Yến Nhi với ánh mắt hoàn toàn vô tội rồi trả lời:

"Người quen? Không phải sao?"

Yến Nhi rất muốn nói là không phải, nhưng lại không thể nào nói ra được.

Vai diễn ngây thơ vô tội có chút phiền phức so với bản chất ngày thường của hắn nên Hoàng Nam phải tặng thêm một câu giải thích để tăng thêm tính thuyết phục:

"Về chuyện ảnh hưởng mà anh đã từng nói, anh chỉ không muốn bị hiểu lầm thôi. Dù sao cũng là tin đồn nhảm, có hay không cũng được mà."

"Đúng là đó chỉ là tin đồn, không quan trọng. Nhưng còn anh với em?"

Hoàng Nam quan sát thái độ không cam lòng của Yến Nhi một lúc. Tất nhiên là hắn biết cô ta muốn ám chỉ điều gì nhưng vẫn tiếp tục giả vờ không hiểu, muốn chọc cho người ta tức chết thì mới vừa lòng.

"Có phải em đang hiểu sai chỗ nào không? Chúng ta đâu có gì. Đừng nói là em nghĩ rằng anh thích em nhé?"

Hoàng Nam nói xong còn hơi nhếch môi sau đó nhanh chóng điều chỉnh lại.

"Chẳng phải trong lúc nhắn tin anh đã nói..."

"Anh có nói gì đó khiến em hiểu nhầm sao?"

Trước câu hỏi của Hoàng Nam, Yến Nhi hoàn toàn không thể trả lời. Quả thật là hắn chưa từng nhắc tới chuyện tình cảm trong lúc nhắn tin với cô ta. Yến Nhi vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng. Cô ta đã nắm chắc phần thắng trong tay. Vì sao lại trở thành như thế này? Chẳng lẽ cô ta nhớ nhầm nội dung tin nhắn sao? Không thể nào.

Yến Nhi cầm lấy điện thoại để xem lại tin nhắn cũ. Khi cô ta vừa chạm vào thì màn hình sáng lên, hiện ra một cuộc gọi vẫn còn đang kết nối, hù Yến Nhi suýt nữa thì ném luôn điện thoại xuống đất. May mà cô ta nhanh chóng trấn tĩnh, vội vàng xoay màn hình về phía mình để tránh đi ánh mắt của Hoàng Nam.

Yến Nhi không tắt cuộc gọi, cô ta mở tin nhắn của mình và Hoàng Nam ra xem. Ngược lại với sự bồn chồn của Yến Nhi, Hoàng Nam lại vô cùng thoải mái. Hắn bình tĩnh thưởng thức cafe, cũng không buồn nhìn xem gương mặt của người đối diện biến hóa liên tục như thế nào, giống như những chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến mình.

Yến Nhi càng xem càng hoảng sợ. Cuộc hội thoại của bọn họ không quá dài, xem một chút đã hết. Từ đầu đến cuối Hoàng Nam không đồng ý hay phủ nhận bất kỳ điều gì, toàn bộ nội dung tin nhắn chỉ là trao đổi thông tin một cách đơn thuần. Thậm chí đoạn tin nhắn mà cô ta vừa nhắc lại cho hắn cũng không có gì bất thường, nếu suy nghĩ đơn giản thì hoàn toàn như những gì Hoàng Nam vừa nói.

Yến Nhi cảm thấy mình bị điên mất rồi. Làm sao cô ta có thể tự suy đoán ra ý tứ của Hoàng Nam từ những dòng tin nhắn này chứ. Những lời vô thưởng vô phạt này nếu như người có lòng đọc được thì sẽ suy ra ẩn ý, nhưng nếu chỉ nhìn mặt chữ thì nội dung hoàn toàn bình thường, chẳng có gì cả.

Hoàng Nam nở một nụ cười nửa miệng, hệt như hắn đã dự đoán. Nếu như trong lòng đã có mục đích thì chỉ cần nói mấy lời cũng đủ cho đối phương tự mình suy diễn đến mức hoang tưởng luôn rồi.

"Đúng là không có."

Mọi thứ xung quanh Yến Nhi hoàn toàn sụp đổ. Cô ta không hiểu lúc đó mình nghĩ gì mà lại hiểu thành Hoàng Nam có tình cảm với mình, đã thế còn quyết liệt chia tay Thành Trung. Bây giờ cô ta mất trắng rồi. Thành Trung không còn, Hoàng Nam cũng không chạm tới được.

"Ừ, không sao. Em không hiểu sai là được. Ý anh lúc đó chỉ là sợ người kia hiểu lầm chúng ta thôi. Còn lại thì có thể anh vô tình nói giỡn, em cũng đừng tin là thật."

Hoàng Nam cười nói. Hắn cảm thấy mình đùa đã đủ, nên về trường rồi. Dù sao hắn chỉ muốn quậy cho Yến Nhi với Thành Trung chia tay thôi chứ không thật sự muốn hủy hoại hình tượng người bạn trai trong mơ mình đang đóng giả này.

Yến Nhi như nghe thấy sét đánh đùng đùng bên tai. Chẳng lẽ toàn bộ là do cô ta tự suy diễn ra hay sao? Từ đầu đến cuối Hoàng Nam không hề có ý gì cả. Cô ta vẫn không thể hiểu được vấn đề là ở đâu, là do hắn vô tình khiến cho cô ta hiểu nhầm hay là do cô ta tự mình tưởng tượng ra tất cả.

"Vậy nếu em thích anh là thật thì sao?"

Thấy người đối diện có ý định rời khỏi, Yến Nhi vội vàng lên tiếng giữ hắn lại. Hoàng Nam không mấy bất ngờ trước thông tin này, nếu như không phải vì cô ta có ý đồ với mình thì làm sao hắn có thể tiện tay giúp Khánh Dương xả giận được chứ.

Hoàng Nam cân nhắc tới lui một hồi, vẫn quyết định tiếp tục vai diễn người tốt. Hắn lộ ra biểu cảm bất ngờ xen lẫn khó xử.

"Liên quan gì đến anh? Anh đã có người yêu rồi."

"Em chờ anh."

"Chờ làm gì? Anh cũng có định chia tay đâu."

Hoàng Nam nói ra câu nào khiến cho người khác tức giận vì câu đó.

"Anh không cần để ý đến em, em chỉ muốn bên cạnh anh như vậy thôi là đủ."

Nghe xong những lời Yến Nhi vừa nói, Hoàng Nam chẳng hề xúc động một chút nào, không có gì ngoài sự chán ghét. Hắn không thích những người luôn tỏ ra bản thân mình cao thượng như thế này chút nào. Hoàng Nam muốn duy trì hình ảnh tốt đẹp nhưng Yến Nhi không cho phép hắn làm điều đó.

Dù sao mục đích chính đã đạt được, hiện tại có đánh mất hình tượng thì cũng chịu vậy. Nếu không e là Yến Nhi sẽ tiếp tục quấn lấy hắn và làm ảnh hưởng đến con đường theo đuổi Khánh Dương mất. Hoàng Nam thu lại dáng vẻ ôn hòa ấm áp lúc đầu, đột ngột hỏi một câu không mấy liên quan:

"Anh hỏi thật, em có thù hận gì với Khánh Dương của anh vậy?"

***

Khánh Dương đang ngồi trong lớp, đầu óc đã không còn nằm ở bài học nữa mà chỉ tập trung lắng nghe cuộc đối thoại liên tục mang đến cho mình hết bất ngờ này đến bất ngờ khác kia. Cô không ngờ Hoàng Nam vậy mà lại đi lừa Yến Nhi chia tay Thành Trung, xong rồi còn giả vờ ngây thơ vô tội, né thính một cách mượt mà như vậy nữa.

Khánh Dương cười thầm, chắc là Yến Nhi đang hoang mang lắm, không nghĩ rằng Hoàng Nam lại làm như vậy với mình. Xem như Yến Nhi xui xẻo, nhưng cũng đáng đời.

Khánh Dương tập trung lắng nghe một cách vô cùng vui vẻ, cho đến đoạn tên mình được nhắc đến kèm theo một cụm từ vô cùng chói tai thì mới giật mình một cái. Hai từ đi kèm Hoàng Nam đang nói cho ai nghe vậy, chẳng lẽ hắn biết được Yến Nhi gọi cho cô sao.

Thật ra Khánh Dương đã suy nghĩ quá nhiều, việc Yến Nhi gọi cho cô Hoàng Nam hoàn toàn không biết. Hắn chỉ nhân lúc Khánh Dương không có mặt ở đó để tranh thủ nói ra mà thôi, dù sao những lời này cũng không thể nói ra trước mặt cô được, nếu không sẽ bị giận dỗi mất.

Có chết Yến Nhi cũng không thể nào tượng tưởng ra viễn cảnh Hoàng Nam sẽ hỏi mình một câu trắng trợn như vậy. Từ trước đến nay chưa có một người con trai nào dám nghĩ xấu hay hoài nghi những gì cô ta làm. Cho dù có đi nữa thì cũng để trong lòng, làm sao dám nói thẳng ra như Hoàng Nam chứ. Hắn không sợ cô ta tổn thương sao? 

"Chẳng lẽ trong mắt anh em là người tồi tệ như vậy sao?"

Hoàng Nam không để biểu cảm thất vọng và đau khổ của Yến Nhi vào mắt. Hắn lại tiếp tục hỏi một câu khác, tựa như nếu như ý vừa rồi không phải thì sẽ là ý này vậy:

"Nếu không thì em có sở thích cướp đồ của người khác à?"

Khánh Dương nghe xong không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Hoàng Nam thật sự là quá hiểu ý cô. Dù không có mặt tại hiện trường nhưng Khánh Dương có thể tưởng tượng được gương mặt trắng bệch của Yến Nhi khi nghe được những lời này.

Bình thường khi bị con gái mắng thì cô ta còn có thể giả vờ oan ức và đáng thương, nhưng e rằng đây là lần đầu tiên bị con trai vạch trần bộ mặt thật, có khi còn chưa luyện tập được biểu cảm phù hợp đâu.

Khánh Dương chưa vui vẻ được bao lâu thì tai họa đã ập đến. Việc bỗng dưng ngồi cười một mình đã thu hút sự chú ý của những học sinh khác trong lớp đồng thời khiến cô bị giáo viên gọi tên.

"Em tóm tắt lại tình huống của câu 1 cho cô nhé."

Khánh Dương khóc thầm, lần này xong đời rồi. Từ khi vào tiết học đến giờ cô không tập trung cho lắm, hoàn toàn không đoán được cả lớp đang học đến bài nào. Khánh Dương chậm rãi đứng lên trong trạng thái vô cùng thấp thỏm, cô thầm than một tiếng sau khi nhìn thấy đề bài dài hơn hai trang A4 đang được chiếu trên bảng.

Trong lúc Khánh Dương vô cùng hoảng loạn, ở dưới bàn Cảnh Nguyên đã đưa sách giáo khoa của mình cho cô. Trên sách đang mở ra đúng đề bài mà giáo viên đang hỏi, từng trang sách đã được Cảnh Nguyên dùng bút màu đánh dấu một số ý chính, thậm chí ở mỗi đoạn văn cũng được ghi chú lại một dòng tóm tắt nội dung quan trọng.

Khánh Dương như tìm thấy được một chiếc phao cứu sinh khi sắp bị nhấn chìm xuống biển, cô vội vàng nhận lấy sách của Cảnh Nguyên rồi đọc theo những gì cậu đã ghi chú lại. Giáo viên nghe xong cũng không bắt bẻ thêm điều gì mà cho cô ngồi xuống.

Khánh Dương lặng lẽ thở ra một hơi, một pha suýt chết. Cô quay sang nhìn Cảnh Nguyên với ánh mắt vô cùng cảm kích:

"Vừa rồi thật sự cảm ơn cậu, nếu không có cậu chắc mình chết mất."

"Không có gì." Cảnh Nguyên nhẹ nhàng đáp lại, tâm trạng được cải thiện ít nhiều, cuối cùng cậu cũng có thể làm một điều gì đó cho Khánh Dương rồi.

Khánh Dương nhìn đồng hồ trên tay, đã gần hết tiết. Có lẽ sau khi giảng xong câu hỏi này thì cũng đến giờ giải lao nên Khánh Dương dời sự chú ý về cuộc trò chuyện trong điện thoại. 

Lúc nãy vì quá căng thẳng nên cô cũng không nhớ sau khi Hoàng Nam hỏi xong thì Yến Nhi có nói thêm gì không. Bỗng nhiên cô cảm thấy vô cùng hối hận vì đã không trốn học đi xem trực tiếp. Nếu biết trước Hoàng Nam sẽ thay mình trả thù như thế này thì cô đã đến xem rồi.

Khá may mắn cho Khánh Dương là trong quãng thời gian cô bị giáo viên gọi tên trả lời câu hỏi thì ở quán cafe Hoàng Nam và Yến Nhi không nói thêm lời nào. Trước câu hỏi nửa đùa nửa thật của Hoàng Nam, Yến Nhi giả vờ cũng không xong, trả lời cũng không được.

Hoàng Nam vẫn duy trì một nụ cười khó hiểu, không còn chút cảm giác ôn hòa ấm áp như lúc trước nữa, mà có gì đó như là đùa giỡn và khinh thường. Yến Nhi không còn cách nào khác, sau một lúc cố gắng đã thành công khiến cho một giọt nước mắt rơi xuống. Cô ta nhìn Hoàng Nam với ánh mắt vô cùng đáng thương và oan ức.

"Vì sao anh lại không tin em chứ? Em không hiểu anh đang muốn nói gì."

"Anh chỉ tò mò thôi, cũng chẳng nói tin hay không tin gì em."

Hoàng Nam không giống như những người con trai mà Yến Nhi từng tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net