Chap 47: Thất Vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rạp chiếu phim vào cuối tuần vẫn đông đúc và tấp nập hệt như thời điểm cách đây vài tháng khi Khánh Dương đến để bắt gian Thành Trung và Yến Nhi. Tuy vậy, sự ồn ào và náo nhiệt này cũng không cản trở được Khánh Dương trong việc tìm kiếm bóng dáng của Cảnh Nguyên. Chỉ nhìn qua một vòng, cô đã tìm thấy hình ảnh Cảnh Nguyên đang ngồi ở một dãy ghế trống ở bên cạnh quầy bán vé, không rõ là đến từ lúc nào.

Trái ngược với không khí vui vẻ và huyên náo tại rạp chiếu phim, tâm trạng của Cảnh Nguyên có phần trầm lắng. Cậu ngồi ở một hàng ghế trống, nhìn chằm chằm vào phòng tập thể hình cao cấp ở phía đối diện, một khoảng cách đủ gần để cậu có thể nhìn thấy rõ ràng cách bố trí bên trong dù đã qua một lớp cửa kính được dán giấy màu đỏ.

Hiện tại còn khá sớm nên phòng tập vẫn còn thưa thớt, Hoàng Nam chưa đến. Thế nhưng theo lời của Cảnh Thư thì chỉ cần nửa tiếng thôi thì hắn sẽ xuất hiện tại nơi này, và ngay thời điểm bộ phim của cậu và Khánh Dương kết thúc thì sẽ tập xong và rời khỏi.

Cảnh Nguyên vô cùng căng thẳng, cho đến tận lúc này trong lòng cậu vẫn phản kháng kế hoạch của Cảnh Thư một cách mơ hồ. Có lẽ vì quá lo lắng nên khi Khánh Dương ngồi xuống bên cạnh mà Cảnh Nguyên vẫn không nhận ra. Khánh Dương nhìn thấy Cảnh Nguyên tập trung như vậy cũng có tí ngạc nhiên, đành phải lên tiếng trước:

"Cậu đến lâu chưa?"

Đến lúc này Cảnh Nguyên mới giật mình một cái. Cậu nhanh chóng thu lại dáng vẻ bất an vừa rồi, mỉm cười với cô.

"Mình cũng mới tới thôi. Cậu vừa đi shopping xong à?"

"Ừ, mình mua hơi nhiều đồ nên nhờ tài xế chở về nhà rồi."

Đây là lần đầu tiên Khánh Dương đi mua sắm trở lại sau một thời gian dài đóng băng tài khoản để trả nợ cho lần tông vào xe Hoàng Nam. Hiện tại là giữa tháng 12, đã qua giai đoạn giảm giá khủng trong năm gần hai tuần, không phải là thời điểm thích hợp để mua sắm.

Nhưng đối với Khánh Dương mà nói, cô muốn mua sắm thì cũng không cần quan tâm đến thời điểm, dù sao cô cũng không hứng thú mấy với sản phẩm giảm giá vì mẫu mã đa số đã lỗi thời lại còn chen chúc với người khác, vừa mệt mỏi nhưng đồ mua được cũng không quá xuất sắc, vì vậy cô vẫn thường mua vào những ngày bình thường trong năm hơn.

Hiện tại vẫn còn chưa đến giờ chiếu, Cảnh Nguyên cùng với Khánh Dương đi mua bắp rang bơ và nước ngọt, thỉnh thoảng trò chuyện cùng nhau vài câu để giết thời gian, tuy không quá thân thiết nhưng có thể xem là hòa hợp vui vẻ.

"Hôm trước mình chọn lịch chiếu mà quên mất tuần sau chúng ta thi cuối kỳ, không biết có làm phiền cậu không?" Cảnh Nguyên lo lắng hỏi.

"À không sao. Mình không phải kiểu người nước đến chân rồi mới nhảy."

Khánh Dương cười cười đáp lại. Cô không xem kỳ thi sắp tới là một điều gì đó khủng khiếp để lo lắng đến mức mất ăn mất ngủ. Tuy cô không phải là học sinh tiêu biểu đứng đầu khối như Hoàng Nam và Nguyên Khang nhưng cũng không phải là dạng học sinh cá biệt đội sổ cuối lớp.

Hai người tán gẫu thêm vài câu thì đã tới giờ chiếu phim. Cảnh Nguyên và Khánh Dương là một trong những người đầu tiên bước vào phòng chiếu số 5, nằm ở cuối hành lang. Khi bước vào trong, Khánh Dương ngơ ngác mất mấy giây còn Cảnh Nguyên thì trở nên bối rối. Toàn bộ ghế trong phòng chiếu này đều là ghế đôi. Ở các rạp phim bình thường khác thì ghế đôi thường nằm ở hàng cuối cùng, thế nhưng ở riêng phòng chiếu này toàn bộ đều là ghế đôi bất kể là ở hàng đầu, hàng giữa hay là hàng cuối.

Cảnh Nguyên nhận ra mình đã bị Cảnh Thư lừa một vố, lúc nhận vé cậu cũng chẳng thèm kiểm tra lại, dù sao với số ghế này chỉ có thể là giữa rạp, cũng không có gì bất thường, thế mà Cảnh Thư lại tìm ra được một phòng chiếu toàn bộ là ghế đôi, cậu hoàn toàn không ngờ đến.

Cảnh Nguyên lo lắng nhìn sang Khánh Dương, ban đầu cô có tí sững sờ nhưng sau đó không phản ứng thêm gì nữa. Cậu cũng không đoán được Khánh Dương nghĩ như thế nào về chuyện này. Cô sẽ không nghĩ cậu đang có âm mưu gì đó chứ.

"Mình không nghĩ rạp này lại toàn ghế đôi. Lúc đặt vé mình không để ý lắm."

Cảnh Nguyên ngập ngừng nói. Khánh Dương không nghĩ Cảnh Nguyên nói dối. Dù sao cô cũng không phải là người quá cổ hủ, chỉ là một chỗ ngồi mà thôi, không cần bắt bẻ nhau làm gì. Hơn nữa cô tin rằng với tính cách của cậu bạn này có lẽ là cậu ta thật sự không biết. Nhưng nếu đổi lại là Hoàng Nam thì cô chắc chắn rằng hắn cố tình.

"Ừ không sao đâu. Nếu là mình thì mình cũng không biết."

Bộ phim hôm nay hai người xem là phim ma xoay quanh về một câu chuyện tình yêu đầy bi kịch và thù hận của một cặp đôi trong bối cảnh hậu chiến tranh của thế kỷ trước. Khánh Dương không sợ cho lắm, ngược lại cô còn hơi mệt mỏi với câu chuyện tình yêu của con ma trong phim.

Là một người theo chủ nghĩa tự do yêu đương, chỉ cần bản thân mình vui vẻ, tình yêu không quan trọng như cô mà nói thì ngay từ đầu cô đã không đồng cảm được với nhân vật này rồi. Càng về sau khi tình yêu đó trở nên sâu đậm, thậm chí là điên cuồng và méo mó, xen lẫn thù hận thấu xương thì lại càng không thể hiểu được.

Ngược lại với tâm trạng có chút cáu bẳn của Khánh Dương vì độ ngu ngốc của linh hồn ma quỷ trong phim thì Cảnh Nguyên lại rất thất vọng về bộ phim này. Cậu không ngờ Cảnh Thư lại chọn phim ma cho mình. Cậu có thể hiểu được một phần lý do khi em gái mình làm điều đó, có lẽ là muốn tạo cơ hội cho cậu và Khánh Dương có nhiều tương tác hơn. Nhưng trớ trêu thay Khánh Dương không giống Cảnh Thư, cô không sợ những thứ này.

Có một vài phân đoạn hù dọa được đầu tư về hiệu ứng và âm thanh thì còn khiến Khánh Dương giật mình một chút, còn lại thì cô không bị tác động một chút nào. Thậm chí còn bất mãn với cốt truyện. Đối với Cảnh Nguyên, hôm nay ngồi ghế đôi với Khánh Dương cũng không khác gì khi ngồi ghế thường, ngay cả một chút đụng chạm ở cánh tay cũng không có. Uổng công Cảnh Thư vắt óc suy nghĩ tính toán.

Trong suốt thời gian xem phim, Cảnh Nguyên không nói được với Khánh Dương câu nào vì cô có vẻ rất tập trung vào nội dung phim, hơn nữa vì ngại làm ồn tới những người xung quanh nên đều trả lời rất qua loa. Cảnh Nguyên học được một bài học to lớn. Một trong những địa điểm hẹn hò không nên đến nhất chính là rạp chiếu phim vì cả hai chẳng có một chút không gian nào để tương tác.

Ngược lại với Cảnh Nguyên, Khánh Dương đã biết điều này từ lâu, cả cô và Hoàng Nam đều ngầm hiểu nhưng không ai nói ra. Cũng vì vậy mà kể từ khi quen biết hắn đến bây giờ, cả hai chưa từng đi xem phim cùng nhau. Khi mối quan hệ bước vào giai đoạn thân mật thì vào rạp chiếu phim có thể làm một vài chuyện không nên nói rõ, nhưng khi mới quen nhau thì lại không phải là một sự lựa chọn tốt.

Cho đến khi bộ phim kết thúc, Cảnh Nguyên mới nói chuyện được với Khánh Dương. Lúc này rạp đã bật sáng đèn, bọn họ đều ngồi ở ghế sát bên trong nên quyết định chờ cho mọi người ra ngoài trước rồi mới đi sau cùng.

"Cậu không thích bộ phim lúc nãy à?" Cảnh Nguyên quan sát thái độ của Khánh Dương một lúc, nhìn cô có vẻ không thoải mái cho lắm.

Khánh Dương quả thật có hơi khó chịu, nhưng không phải là cô bất mãn về bộ phim hay là về Cảnh Nguyên, cô chỉ là không thấm được tư duy lụy tình của nhân vật ma nữ mà thôi.

"À không. Bộ phim này cũng ổn. Chỉ là mình thấy lý do để cô ta chết rồi biến thành ma vô lý quá thôi."

"Cậu thấy vô lý chỗ nào?"

"Nếu là mình, mình sẽ không sống một cuộc đời như vậy. Vì yêu mà đòi sống đòi chết rồi hóa thành ma trả thù mấy chục năm. Không đáng. Gặp mình thì mình sẽ đá bay luôn ông ta rồi tìm một người khác sống vui vẻ trọn đời. Chắc cũng chẳng có phim mà xem."

Nếu là trước đây, Cảnh Nguyên sẽ ngạc nhiên khi biết được suy nghĩ của Khánh Dương, nhưng sau khi quen biết cô một thời gian, cậu thật sự tin rằng cô có suy nghĩ như thế này và chắc chắn sẽ sống theo cách mà cô vừa nói. Cảnh Nguyên nhìn gương mặt có chút bất mãn của Khánh Dương, cười một tiếng rồi nhẹ nhàng đáp:

"Nhưng tình cảm là một điều khó kiểm soát mà. Có nhiều chuyện chúng ta nghĩ như vậy nhưng cũng không thể làm theo được. Mình nghĩ cô ta cũng không muốn trở thành như vậy đâu, nhưng chính cô ta cũng không thể kiểm soát được bản thân, khi nhận ra thì đã quá trễ."

"Ừ, mình cũng biết là thế. Thì ngoài đời người ta vẫn vậy, còn mình thì chắc là do mình vô tình."

Khánh Dương cũng không khăng khăng cho mình cách sống của mình là hoàn hảo và vĩ đại nhất thế giới, cô chỉ không cảm thông được với những đau khổ mà cô sẽ không bao giờ để mình phải trải qua mà thôi.

Cảnh Nguyên bỗng chốc rơi vào im lặng. Vô tình sao? Cậu cũng mong là như vậy. Nếu như cô là người vô tình thì sẽ không đau lòng vì chuyện của Hoàng Nam sắp tới.

"À mọi người ra ngoài hết rồi, chúng ta cũng đi thôi."

Khánh Dương quan sát tình hình xung quanh rồi kéo Cảnh Nguyên rời khỏi rạp chiếu phim. Cảnh Nguyên đi bên cạnh Khánh Dương, cậu nhìn đồng hồ đeo tay, trong lòng càng thêm nặng trĩu.

***

Hoàng Nam không ngờ sẽ gặp được Cảnh Thư ở phòng tập gym vào ngày thứ bảy. Nếu trước đây hắn không mấy ấn tượng về sự tồn tại của cô gái này trong cuộc sống của mình thì bây giờ hắn đã bắt đầu nhớ được người này là ai, có lẽ bởi vì cô ta liên tục xuất hiện trước mặt hắn trong một thời gian dài. Cho dù Hoàng Nam là một kẻ có trí nhớ kém đi nữa thì cũng sẽ nhận ra được. Thế nhưng điều đó không có nghĩa là Hoàng Nam sẽ có tình cảm với Cảnh Thư, cùng lắm chỉ là biết đến sự tồn tại của cô ta mà thôi.

Hoàng Nam không có ý định chào hỏi. Nữ sinh này đã năm lần bảy lượt tỏ tình với hắn nhưng hắn cũng không vì điều này mà thêm cô ta vào danh sách người quen của mình. Hoàng Nam nhìn lướt qua Cảnh Thư rồi đi thẳng về khu vực máy chạy bộ để làm nóng người trước khi tập, thấy vậy Cảnh Thư cũng đi theo đến một máy kế bên. Cảnh Thư nhìn Hoàng Nam đang đứng bên cạnh mình, nói ra lời chào hỏi mà mình đã luyện tập không dưới mười lần trước đó.

"Anh Nam, trùng hợp quá, được gặp anh ở đây."

"Trùng hợp thật."

Hoàng Nam trả lời trong lúc khởi động máy chạy bộ, hắn đeo airpods lên tai rồi chọn một bài hát trong danh sách mình hay nghe, hoàn toàn không có ý định tiếp chuyện người bên cạnh.

Cảnh Thư không cảm thấy thất vọng vì thái độ hời hợt của Hoàng Nam, ít nhất hắn cũng trả lời cô, như vậy cũng tốt lắm rồi. Hoàng Nam chỉnh tốc độ máy mỗi lúc càng nhanh, chạy được 15 phút rồi giảm dần tốc độ, chuẩn bị tập sang bài khác.

Cảnh Thư vẫn tiếp tục đi theo hắn, Hoàng Nam rất muốn làm như không nhìn thấy nhưng cô ta vẫn cứ đi theo khiến cho hắn bắt đầu cảm thấy phiền phức.

"Có chuyện gì sao?" Hoàng Nam không nhịn được liền hỏi.

Cảnh Thư ngại ngùng không dám nhìn thẳng Hoàng Nam, cô ta mím môi, do dự một lúc rồi mới nói:

"Hôm nay lần đầu em đi tập, không biết cách sử dụng máy móc ở đây, anh có thể chỉ em không?"

Hoàng Nam dễ dàng đoán ra tâm tư của Cảnh Thư sau lời nhờ vả này. Thật ra hắn cũng không ghét Cảnh Thư, nếu như không phải là tỏ tình thì hắn tương đối dễ nói chuyện. Hắn không phải là kiểu người chỉ vì người ta bày tỏ tình cảm với mình vài lần mà sinh ra cảm giác kiêu căng, xem thường người khác.

Hầu như Hoàng Nam vẫn duy trì thái độ hòa nhã với người khác giới, dù cho hắn có từng làm một vài hành động dứt khoát để cự tuyệt tình cảm của người ta, nhưng chỉ cần sau này không nhắc đến nữa thì vẫn có thể cho họ một thái độ ôn hòa dễ chịu. Với Cảnh Thư cũng vậy, hôm nay cô ta chỉ nói về chuyện ở phòng tập, Hoàng Nam không muốn nói mấy lời khó nghe như những kẻ thiếu giáo dục trên phim ảnh.

"Em mới tập thì vẫn nên để cho nhân viên ở đây hướng dẫn thì hơn. Anh cũng không rành mấy loại máy mà con gái hay tập." Hoàng Nam khuyên bảo, thái độ không quá xa cách nhưng cũng không thể xem là nhiệt tình.

"Nhưng em không quen ai cả. Em không biết mình theo được bao lâu nên không đăng ký dịch vụ PT*." Cảnh Thư lo lắng nói.

*PT: Personal Trainer - Huấn luyện viên cá nhân

"Lúc trước anh từng đăng ký PT ở đây, để anh nhờ anh ấy đến giúp em. Không sao đâu, anh Jay thân thiện lắm, dù có đăng kí hay không thì anh ấy cũng hỗ trợ nhiệt tình."

Hoàng Nam trấn an Cảnh Thư, sau đó hắn đến quầy lễ tân, thân thiết vỗ vai một người mặc đồng phục màu đen của phòng tập, cùng anh ta nói chuyện vài câu rồi cùng quay lại chỗ Cảnh Thư đang đứng.

Cảnh Thư vô cùng hụt hẫng nhưng lại không thể phản bác được Hoàng Nam. Cuối cùng đành phải đi theo người được hắn giới thiệu tham quan một vòng. Chờ hai người đi khỏi, Hoàng Nam mới lặng lẽ cười một tiếng. Có một số tình huống, nếu như hắn muốn thì sẽ để nó diễn ra thuận lợi ngoài mức mong đợi, nhưng nếu hắn không muốn thì có khéo đến đâu cũng vô dụng.

***

Sau khi xem phim xong, Khánh Dương không biết kế hoạch tiếp theo của mình và Cảnh Nguyên là gì nhưng không tiện hỏi. Cô cảm thấy có chút khó xử. Cô không muốn hỏi thẳng nhưng việc không biết sắp tới sẽ thế nào khiến cô có phần bất an.

Nếu đổi lại là Hoàng Nam thì sẽ không như vậy. Hắn luôn lên kế hoạch trước cho cuộc hẹn, đôi lúc sẽ có một vài thứ bất ngờ khiến cô vui vẻ nhưng vẫn trong lịch trình được sắp xếp sẵn. Khánh Dương biết mình không nên so sánh giữa hai người với nhau nhưng khi cô nhận ra đã quá trễ. Bản năng đã khiến Khánh Dương tự động so sánh những người khác với Hoàng Nam mất rồi.

Khánh Dương đang suy nghĩ vu vơ nên không nhận ra Cảnh Nguyên đột ngột dừng lại, lúc này cả hai đã đi đến bên hông rạp chiếu phim, nơi này chỉ là hành lang dẫn đến cửa thoát hiểm, dọc hai bên là poster phim được chiếu trên màn hình lớn, phía đối diện là phòng tập cao cấp.

"Sao thế?" Khánh Dương hỏi.

Cảnh Nguyên đứng đối diện với Khánh Dương, ánh mắt nghiêm túc đến lạ thường. Bằng linh cảm của một người đã trải qua không ít mối tình, Khánh Dương nhận ra mình đã rơi vào tình huống nguy hiểm đáng báo động. Thái độ của Cảnh Nguyên làm cô có linh cảm cậu chuẩn bị nói ra điều gì đó kinh động lòng người.

"Mình thích cậu."

Khánh Dương đã đoán đúng một phần câu chuyện, Cảnh Nguyên thật sự đã nói ra một điều gì đó chấn động lòng người, chỉ là cô không nghĩ cậu sẽ tỏ tình với mình. Hình như là quá vội vã rồi chăng? Ấn tượng của Khánh Dương về Cảnh Nguyên cũng không đến nỗi nào, nhưng cô không nghĩ cậu sẽ tỏ tình với mình... ừ, sớm như vậy. Cả hai cũng chưa thân thiết với nhau là bao.

Dù những lời này nói ra với mục đích khác nhưng đối với Cảnh Nguyên mà nói thì đây cũng là lời thật lòng, nó khiến cậu căng thẳng. Cậu lo lắng quan sát biểu cảm của Khánh Dương, không có gì thay đổi, dù là ngạc nhiên, mừng rỡ, lo lắng, hay thậm chí là chán ghét. Cái gì cũng không có. Tựa như cô chưa nghe được gì cả.

"Cậu chắc không?"

Trong lúc Cảnh Nguyên dần rơi vào hố sâu của sự tuyệt vọng thì Khánh Dương đột ngột lên tiếng. Cậu nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp. Tại sao cô lại nghi ngờ tình cảm của cậu chứ?

"Chắc chắn, mình hoàn toàn chắc chắn." Cảnh Nguyên khẳng định.

Sự kiên quyết này của Cảnh Nguyên làm Khánh Dương cảm thấy tội lỗi ngập đầu. Cảnh Nguyên là một người tốt, hơn nữa cũng đã tiếp xúc một thời gian, cô không nỡ làm người này thất vọng.

"Mình nghĩ là cậu vẫn chưa hiểu hết về mình. Những gì cậu nhìn thấy không hoàn toàn là mình đâu. Nếu như cậu hiểu rõ về mình thì chắc cậu cũng không thích mình nữa. Chúng ta không thuộc về một thế giới. Cậu rất tốt nhưng không phù hợp với mình."

"Vậy Hoàng Nam hiểu cậu sao, hai người thuộc về cùng một thế giới với nhau đúng không?" Cảnh Nguyên nói một cách nặng nề, đây cũng chính là điều cậu muốn hỏi Khánh Dương rất nhiều lần.

Khánh Dương không nghĩ Cảnh Nguyên sẽ kéo Hoàng Nam vào chuyện này, có lẽ là vì những gì cô và hắn thể hiện ra bên ngoài sẽ khiến người ta nghĩ như vậy chăng. Nếu Cảnh Nguyên đã tỏ tình thì có lẽ cậu cũng biết rõ cô và Hoàng Nam không có mối quan hệ ràng buộc nào, nhưng cũng không thể tính là không liên quan gì đến nhau. Khánh Dương không muốn giải thích cho người khác biết nhiều về mối quan hệ của mình và Hoàng Nam nên chỉ đáp cho có lệ.

"Có lẽ là vậy."

"Vậy cậu cho mình một cơ hội, để mình bước vào thế giới của cậu. Chưa thử thì làm sao biết được không phù hợp chứ? Mình muốn cạnh tranh công bằng với Hoàng Nam."

Cảnh Nguyên vẫn cố chấp. Cậu cảm thấy không công bằng. Vì sao Hoàng Nam có thể, còn cậu thì không.

Khánh Dương bị đưa vào tình huống khó xử. Cô không hề nhận ra bản thân mình đã ngấm ngầm thiên vị Hoàng Nam hơn những người khác. Cô chỉ thấy những lời Cảnh Nguyên nói rất khó hiểu. Cô không cho người khác tiến vào thế giới của mình sao? Không phải, mà là cô chỉ muốn mở lòng với những người phù hợp và có thể chấp nhận con người thật của mình mà thôi.

Khánh Dương không rõ là mình có mở lòng với Hoàng Nam hay không, hình như là không. Vì hắn đã trở thành một phần cuộc sống của cô. Cả hai cùng trải qua một vài chuyện, để cho đối phương nhìn thấy rõ con người mình một cách tự nhiên và nhẹ nhàng, không hề gượng ép.

"Mình không cấm cản gì ai mà. Chỉ là quãng thời gian vừa qua khiến mình cảm nhận được chúng ta không hợp nhau cho lắm, nếu đi sâu vào nhiều chuyện sẽ có bất hòa. Sẽ có những người phù hợp với cậu hơn là mình."

Khánh Dương kiên nhẫn khuyên nhủ Cảnh Nguyên. Cô chắc chắn Cảnh Nguyên không hợp với mình. Trong quá khứ cô chưa từng qua lại với tuýp người như cậu. Cảnh Nguyên không xấu, cô không phù hợp với kiểu người như vậy mà thôi.

Tính tình Khánh Dương không thích tranh cãi, không thích hiểu lầm hay giải quyết những bất đồng liên quan đến tính cách và quan điểm. Vì cô cảm thấy nó rất phiền. Vẫn nên tìm những người phù hợp với mình thì tốt hơn. Bình thường yêu đương qua đường cô cũng không quan tâm đến chuyện hợp nhau một cách quá hoàn hảo.

Cảnh Nguyên là kiểu người nghiêm túc điển hình, vì vậy nên cô mới muốn vạch rõ giới hạn càng sớm càng tốt. Cảnh Nguyên xứng đáng với một mối quan hệ chân thành và tử tế, không phải với một người không muốn rõ ràng và không thích ràng buộc như cô.

Không rõ là vì Cảnh Nguyên quá xúc động hay vì bị điều gì kích thích, cậu ôm chầm lấy cô gái đối diện mình. Khánh Dương bất ngờ và sửng sốt, cô không thể tin được chàng trai vẫn luôn bình tĩnh và nghiêm túc này lại đột ngột ôm lấy mình.

"Mình thật sự rất thích cậu. Cho mình một cơ hội nhé?"

Cảnh Nguyên cảm thấy cô gái trong lòng mình phút chốc cứng đờ, chưa được vài giây sau đã tìm cách đẩy cậu ra.

"Cậu làm sao vậy? Buông mình ra rồi từ từ nói chuyện. Đừng xúc động quá."

Khánh Dương cố gắng đẩy Cảnh Nguyên ra nhưng cậu lại càng ôm cô chặt hơn.

"Không, mình không buông. Để mình ôm một chút thôi. Hôm nay mình đã lấy hết can đảm để nói với cậu những lời này. Sau này mình cũng không còn cơ hội nữa."

Cảnh Nguyên nói một cách đầy bất lực, ánh mắt của cậu toát ra sự đau khổ mà Khánh Dương không thể nào nhìn thấy.

Cảnh Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt đang nhìn về phía mình. Khánh Dương đứng quay lưng lại với phòng tập thể hình nên không thể nhìn thấy được người mà Cảnh Nguyên đang nhìn.

Cô không đoán được vì sao người này bỗng dưng phát rồ lên như vậy. Sao cô đẩy hoài mà không ra thế này? Khánh Dương dần nổi nóng, có lẽ bởi vì ấn tượng của cô về Cảnh Nguyên vẫn dừng lại ở hình ảnh một nam sinh nghiêm túc và chừng mực nên vẫn không muốn tin vào hành động bất thường này của cậu. Cô vẫn cho rằng vì bị từ chối nên Cảnh Nguyên mới bị kích thích làm liều. Khánh Dương cảm thấy có lỗi nên không làm gì quá đáng, nhưng cậu lại không biết điểm dừng là gì.

"Nếu cậu muốn chúng ta vẫn có thể nhìn mặt nhau thì mau buông mình ra. Mình không muốn sau này phải ghét cậu đâu." Khánh Dương nói không chút khách khí.

"Dù sao cậu cũng không thích mình, vậy thì với việc ghét mình có khác gì nhau đâu?"

Thái độ của Cảnh Nguyên dần ảm đạm, cậu nói một cách chậm rãi, ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi chàng trai đang đứng ở phía đối diện. Ánh mắt vừa tò mò, khiêu khích, xen lẫn tức giận và ghen tị. Nhưng đáp lại cậu chỉ là thái độ bình lặng như nước, tựa như những gì người đó nhìn thấy chẳng có gì đáng để quan tâm vậy. Cảnh Nguyên bất giác nhíu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net