Chap 6: Chơi Game (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa xong trận thứ ba thì có thêm hai người yêu cầu vào phòng. SlayerT nhìn thấy hai cái tên quen thuộc nên nhanh chóng đồng ý, đồng thời đổi qua chế độ chơi squad. Hai người mới vào lấy nickname lần lượt là QMin000 và Bananamilk123.

Ngoài đời, QMin000 và Bananamilk123 là bạn thân ở trường của Hoàng Nam. Ba người bọn họ học cùng lớp với nhau hơn một năm, là một trong những mối quan hệ lành mạnh ở trường của hắn. Chơi được một lúc, QMin000 hỏi:

"Sao hôm nay bình yên quá vậy nhỉ?"

"Mày nói tao mới để ý, sao hôm nay có thể bình yên chơi cả trận vậy ta?" Bananamilk123 hùa theo.

Hoàng Nam hừ một tiếng, bắn gục hai người chơi của một đội đang đi song song với xe của bọn họ rồi mới trả lời:

"Chia tay rồi."

Hoàng Nam lên tiếng giải đáp. Nếu như trong năm học thì tình trạng mối quan hệ của hắn sẽ được cập nhật rất nhanh, nhưng vì đang trong giai đoạn nghỉ hè nên thông tin được chia sẻ hơi chậm.

Bạn gái gần đây của Hoàng Nam là một nữ sinh trường khác, vô cùng kiểm soát hắn. Những trận game này không có hôm nào yên ổn chơi hết một mạch từ đầu đến cuối. Cứ chơi được vài phút, cô nàng này sẽ nhắn tin rồi gọi điện thoại để kiểm tra xem Hoàng Nam có thật sự đang chơi game hay không, xa hơn thì chơi cùng ai, là nam hay nữ. Nếu như hắn trả lời chậm sẽ bắt đầu khủng bố tất cả các phương tiện liên lạc. Thậm chí còn làm phiền đến cả QMin000 và Banamilk123.

"Bao lâu rồi?" QMin000 tò mò hỏi.

"Một hai tuần gì đó."

"Coi chừng mấy thằng anh xã hội của nó đánh mày một trận đấy."

Bananamilk123 tốt bụng nhắc nhở. Cậu biết Kiều My, bạn gái cũ của Hoàng Nam. Một nữ sinh học trường khác, rất được lòng các nam sinh cùng trường nhưng lại một mực si mê Hoàng Nam từ lần gặp gỡ trong trận đấu giao hữu bóng rổ. Sau một thời gian theo đuổi, Hoàng Nam miễn cưỡng đồng ý vì lúc đó hắn đang buồn chán chuyện gì đó.

Mối tình này kéo dài chưa được hai tháng đã kết thúc vì Hoàng Nam không chịu được sự kiểm soát của cô bạn gái này. Lúc Hoàng Nam chấp nhận quen Kiều My đã nhận được không ít lời đe dọa từ những nam sinh theo đuổi cô ta, cũng là những người mà Bananamilk123 gọi là "anh trai xã hội". Bây giờ hắn làm cho nữ thần của bọn họ đau khổ, chắc chắn sẽ không sống yên ổn.

"Đánh đi, để có cớ cắt đuôi luôn. Chia tay rồi mà vẫn còn nhắn tin níu kéo mỗi ngày. Đúng là phiền phức."

Hoàng Nam vừa nói xong thì điện thoại đã vang lên âm thanh báo tin nhắn mới. Đúng như những gì hắn vừa nói, Kiều My lại nhắn tin kể lể rằng cô ta đang đau khổ như thế nào, tuyệt vọng ra sao và lên tiếng níu kéo.

Hoàng Nam không thèm nhìn lấy một cái. Hai mắt vẫn dán chặt vào màn hình máy tính, một tay điều khiển nhân vật trong game, tay còn lại vơ lấy điện thoại, gạt sang chế độ im lặng rồi ném sang một bên.

"Được chiều người thích quá cũng khổ nhỉ?"

SlayerT cười nói. Hắn ta thầm nghĩ chỉ trong vài tháng nữa khi gia đình của Hoàng Nam bị lật đổ thì hắn có còn được nhiều người thích như vậy nữa hay không.

"Biết làm sao được." Hoàng Nam cảm thấy mình hoàn toàn vô tội.

"Mấy cô em này không hiểu rồi. Càng kiểm soát chặt thì càng khiến thằng Nam mau chán thôi."

QMin000 tỏ vẻ am hiểu. Cậu học cùng Hoàng Nam một thời gian còn không rõ tính cách của vị lớp trưởng này nữa hay sao. Hoàng Nam được quá nhiều người thích nên hắn chỉ cần chọn bừa một người nào đó để hẹn hò và sẽ nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi khi bị đối phương đeo bám và kiểm soát quá nhiều.

"Chuẩn đấy. Không hổ danh bạn của tao. Tặng mày một ống giảm thanh."

Hoàng Nam điều khiển nhân vật trong game chạy đến chỗ QMin000 đang đứng rồi lấy ống giảm thanh ra. Nhưng QMin000 chưa kịp nhặt thì Bananamilk123 đã chạy đến cướp mất.

"Thằng sữa chuối kia, thì ra là mày chọn cái chết. Nhả ra. Tin tao bắn chết mày không?"

QMin000 tức giận hét rống lên, to đến mức Hoàng Nam phải kéo một bên tai nghe ra xa một chút rồi mới đeo vào lại. Mặc cho QMin000 và Bananamilk123 đang tranh cãi um sùm trong game, Hoàng Nam và SlayerT vẫn tiếp tục tập trung vào trò chơi.

Được một lúc, Hoàng Nam bất chợt lên tiếng:

"Ê Quân, hình như nhà mày có người làm bên ngân hàng phải không?"

QMin000 vẫn còn đuổi theo Bananamilk123 để giành lại ống giảm thanh nhưng vẫn không quên trả lời Hoàng Nam:

"Ờ đúng rồi. Chi vậy? Muốn mở thẻ tín dụng à?"

QMin000 trong game quyết định lấy ra một quả lựu đạn để đe dọa Bananamilk123, nếu không trả thì giết luôn vậy.

"Không. Tao đang muốn tìm số tài khoản của một người, mà chỉ có thông tin trên thẻ căn cước thôi."

"Mày tìm làm gì? Muốn trộm tiền hả?"

"Điên à? Tao đâu có rảnh vậy. Tao muốn tìm số tài khoản để chuyển tiền cho họ."

"Sao không hỏi thẳng người ta đi? Nhờ tao tìm làm gì?"

"Người đó không cho tao mới tìm cách này."

"Nhà mày dư tiền quá nên đi làm từ thiện hả? Người ta không cho nghĩa là không cần chuyển tiền, thì khỏe chứ sao."

QMin000 nổi tiếng là một người nói nhiều trong lớp, rất hay hỏi lí lẽ, hơn nữa chuyện này lại đụng đến tính chất công việc của người thân nên lại cẩn thận hơn. Một đống câu hỏi này khiến Hoàng Nam mất kiên nhẫn.

"Aizz cái thằng này! Bây giờ mày có tìm được hay không?"

"Tao không biết. Mấy cái này là thông tin nhạy cảm và bảo mật. Ai cho mà tìm? Với lại mày làm như dễ lắm, đâu phải muốn tìm là tìm được."

QMin000 lắc đầu nguầy nguậy, lập tức từ chối. Mấy năm nay làm ngân hàng dễ đi tù lắm, cậu không muốn tận dụng mối quan hệ người thân để tìm loại thông tin này.

Hoàng Nam thở dài, hắn cũng biết yêu cầu của mình cũng có chút quái đản. Nhưng hắn suy nghĩ một lúc thì lại thấy số tài khoản ngân hàng cũng không hẳn quá bảo mật, nếu nhắn tin riêng thì có thể QMin000 sẽ giúp. Trong cuộc hội thoại này có nhiều người, có khi là QMin000 đang ngại cũng nên. Hơn nữa trong trận này có SlayerT, người đang thay bọn người nào đó rình mò đời tư của Hoàng Nam nên hắn cũng không muốn nhờ vả trực tiếp trong này.

"Vậy thôi khỏi."

"Mà mày muốn chuyển tiền cho ai vậy?" Bananamilk123 tò mò hỏi.

Hoàng Nam suy nghĩ xem có nên kể sự kiện mất mặt này cho cả bọn nghe hay không. Nhưng nghĩ đến những gì SlayerT sẽ đi báo cáo với bọn người kia thì hắn quyết định sẽ kể. Nếu không thì tên đó sẽ tưởng hắn đang làm gì bất thường, khiến kế hoạch chậm trễ thì phiền lắm. Thế là Hoàng Nam kể cho ba người nghe chuyện của mình và Khánh Dương.

"Lần đầu tiên bị con gái phũ cảm giác thế nào?"

QMin000 vui vẻ hỏi, quả nhiên là một sự kiện trọng đại cần được lưu lại trong sử sách. Cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng người, Hoàng Nam đã phải trải qua cảm giác mà những người bình thường nên trải nghiệm một lần trong đời.

SlayerT thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe xong câu chuyện, làm hắn tưởng tên công tử bột này có phát hiện gì động trời rồi lên kế hoạch gì đó, ai dè cũng chỉ là một tên nhóc miệng còn hôi sữa, hết quậy phá đánh nhau rồi đến chuyện tình yêu trai gái, chẳng có gì ghê gớm. Tuy vậy, SlayerT cũng bình luận vào câu chuyện của những người mà hắn ta xem là lũ nhóc này.

"Tao thấy chuyện này cũng hợp lý mà. Nghĩ nhiều làm gì?"

"Vấn đề là tao cảm thấy không thoải mái. Nhìn tao như một kẻ độc ác áp bức con gái nhà lành vậy. Tự nhiên thấy mình hèn dã man."

Hoàng Nam không biết phải giải thích cảm nhận của mình như thế nào cho hợp lý. Thậm chí hắn còn khiến cho ai đó bị mất hai tháng tiền tiêu vặt nữa. Thật là có lỗi.

SlayerT cười nhạt khi nghe thấy câu trả lời của Hoàng Nam. Đúng là lũ nhà giàu, tiền tiêu không đâu cho hết nên mới không tiếc số tiền mà chỉ nghĩ về danh dự nhảm nhí gì đó.

"Thật là một người nghĩa khí, thời bây giờ không còn nhiều người như vậy." Bananamilk123 chiêm nghiệm, ra vẻ am hiểu sự đời.

"Thôi đi sữa chuối ơi, mày sống trên đời được bao nhiêu lâu mà nói?" QMin000 cười nhạo.

"Lâu hơn mày là được."

"Tao với mày bằng tuổi mà, không biết làm toán hả?"

"Mày mới là thằng không biết làm toán. Tao sinh ra trước nhé."

"Không phải là không còn nhiều người như vậy mà chẳng qua họ không có tiền để sống nghĩa khí. Nhiều người cũng muốn sống tốt và cư xử tử tế nhưng đáng tiếc họ lại không có tiền để thể hiện như vậy. Phú quý sinh lễ nghĩa mà."

SlayerT bất chợt lên tiếng, chen ngang cuộc trò chuyện giữa QMin00 và Bananamilk123, khiến bầu không khí vui vẻ của cả nhóm bị trầm xuống. QMin000 và Bananamilk123 quyết định giữ im lặng, không biết nên đáp lại cái gì cho hợp lý. Hoàng Nam không quá xa lạ gì với những lời cạnh khóe của SlayerT nên cũng chẳng buồn đáp lại. Đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra mỗi khi bốn người bọn họ chơi cùng nhau.

Hoàng Nam, QMin000 và Bananamilk123 là bạn cùng lớp. Bọn họ cùng học trường quốc tế, gia đình cùng một xuất phát điểm, đều là người thuộc tầng lớp cao trong xã hội nên có những suy nghĩ và cách tiếp cận cuộc sống hoàn toàn khác với SlayerT.

Tuy SlayerT quen biết với Hoàng Nam nhưng lại sinh ra trong một gia đình bình thường. Hơn nữa ba của hắn ta lại là cấp dưới của ba mẹ Hoàng Nam. Điều này khiến SlayerT lúc nào cũng có cảm giác đè nén và khó chịu.

SlayerT vẫn luôn nghĩ rằng hắn ta và Hoàng Nam tuy bằng tuổi nhau nhưng cái gì Hoàng Nam cũng nổi bật hơn. Nhà giàu hơn, học trường tốt hơn, có bạn bè chất lượng hơn. Cuộc đời này thật không công bằng. Nếu nói về năng lực thì hắn ta cảm thấy mình tốt hơn Hoàng Nam rất nhiều, chẳng qua là không có gia đình giàu có chống lưng mà thôi.

Trong khi đó Hoàng Nam lại chẳng để tâm nhiều như SlayerT. Với hắn, SlayerT chỉ là một người quen biết vừa phải, vào chơi game chung vì thuận tiện, cho đủ đội hình để vào trận mà thôi. Hắn biết mình và SlayerT không thuộc cùng một thế giới nên với những lần SlayerT giở giọng cạnh khóe, Hoàng Nam không muốn mất thời gian và chuốc lấy cảm giác bực bội nên không phản bác lại.

Chơi thêm một trận nữa thì Hoàng Nam thoát game trước. Hoàng Nam dừng chơi, QMin000 và Bananamilk123 không còn lý do gì để tiếp tục chơi với một người không liên quan gì đến mình nữa nên cũng thoát khỏi phòng, tự động tạo tổ đội mới chơi tiếp.

***

Hoàng Nam vừa thoát game thì nhắn tin riêng cho QMin000, gửi kèm những thông tin hắn có về Khánh Dương để nhờ cậu bạn tìm thử thông tin tài khoản ngân hàng như đã dự tính ban đầu. Sau đó hắn mở ứng dụng Messenger, màn hình thể hiện tin nhắn đã được gửi đi nhưng đối phương chưa nhận được. Xem ra đã bị chặn lại ở phần tin nhắn chờ.

Cùng lúc đó, Kiều My, người yêu cũ của Hoàng Nam tiếp tục nhắn tin đến. Hoàng Nam bất mãn nhíu mày. Bình thường hắn không có thói quen chặn tin nhắn người yêu cũ vì hắn cảm thấy điều đó có phần quá đáng và để lại ấn tượng xấu cho đối phương, hắn vẫn muốn kết thúc một mối quan hệ trong hòa bình hơn là cạch mặt.

Hơn nữa, Hoàng Nam không muốn gây thù với nhiều người, nhất lại là con gái. Nhưng bây giờ hắn bắt đầu cảm thấy việc bị nhắn tin làm phiền sau khi chia tay là một điều hết sức khó chịu. Trong đầu bất chợt lóe lên một suy nghĩ. Hắn có nên chặn luôn tin nhắn từ người này hay không? Nghĩ là làm, Hoàng Nam chặn Kiều My trên tất cả các mạng xã hội rồi tắt đèn đi ngủ.

Hoàng Nam trằn trọc một lúc lâu vẫn không thể nào chợp mắt. Trong người vô cùng bực bội, vẫn có chuyện chưa làm xong trong ngày hôm nay. Nếu không hẹn gặp được Khánh Dương thì e là đêm nay sẽ không ngủ được. Thế là hắn bật điện thoại lên, gọi thẳng cho cô. 

Hoàng Nam nhìn đồng hồ trên tường. Bây giờ cũng đã trễ, có lẽ Khánh Dương sẽ không nghe máy nhưng hắn đã thực hiện cuộc gọi mất rồi. Thôi kệ, đã phóng lao thì theo lao. Cuộc gọi đổ chuông khá lâu, mãi cho đến khi Hoàng Nam hết hy vọng rồi thì đầu dây bên kia mới có người nhấc máy.

"Xin lỗi, ai vậy?" Giọng nói của Khánh Dương cất lên trên điện thọại.

Bỗng nhiên Hoàng Nam hơi căng thẳng, hắn ho một tiếng rồi trả lời: "Là mình, người tối hôm qua Dương đụng trúng. Hoàng Nam."

"À ừ, có gì không?"

"Cuối tuần này Dương rảnh không?"

Ở đầu dây bên kia, Khánh Dương đang thực hiện thủ tục chăm sóc da mỗi tối. Trước câu hỏi của Hoàng Nam, Khánh Dương im lặng một lúc để nhớ lại lịch trình của mình sắp tới. Dường như cô thật sự không có duyên với Hoàng Nam.

"Trong vòng một tháng nữa Dương đi nước ngoài rồi."

Khánh Dương trả lời sau khi kiểm tra lại toàn bộ vé máy bay của mình trong email, đây là thời điểm du lịch mùa hè. Sau khi đi du lịch về thì cô sẽ nhập học ở trường mới, có lẽ phải đến thời điểm đó thì mới có thời gian hẹn gặp. Mà tới khi đó có khi cô có người yêu mới rồi cũng nên. Còn Hoàng Nam, sau một tháng, hắn cũng có mối quan tâm khác. Vì vậy, Khánh Dương không đánh giá cao khả năng mình và Hoàng Nam có một buổi hẹn thành công cho lắm.

Câu trả lời của Khánh Dương không khỏi làm Hoàng Nam phiền lòng. Quả là một lý do bất khả kháng. Nếu như là mọi năm, hắn cũng không có thời gian rảnh vào thời điểm này như Khánh Dương. Có khi hẹn nhau ở nước ngoài còn dễ gặp hơn trong nước. Nhưng năm nay gia đình hắn lại có chuyện, không thể nào thoải mái đi du lịch được.

"Vậy thì một tháng nữa gặp nhé?"

Khánh Dương có tí bất ngờ với sự kiên trì của Hoàng Nam nhưng cô cũng không tin là thật. Có lẽ hắn chỉ nói cho vui vậy thôi. Cô cũng không xem đây là chuyện nghiêm túc nên nhanh chóng đồng ý.

"Ok. Khi nào về nước Dương sẽ nhắn cho Nam."

"Ừ."

"Vậy thôi nhé? Dương đi ngủ đây."

"Ừm, ngủ ngon."

"Cảm ơn, Nam cũng vậy."

Khánh Dương là người tắt máy trước. Cô không biết một thế lực nào đó đã khiến cô nhận một cuộc gọi từ số máy lạ vào giữa đêm như thế này. Khánh Dương nhớ lại cách nói chuyện của mình với Hoàng Nam khi nãy, thật muốn đánh bản thân một trận. Tại sao cô lại dùng thái độ thân thiện để nói chuyện với một người mà mình chỉ mới quen biết 24 giờ chứ.

Nhưng thôi, dù sao cô cũng đang học hỏi phong thái của một trà xanh kết hợp với tính cách của bạch liên hoa mà, coi như là thực hành vậy. Khánh Dương cố gắng quên đi dáng vẻ nhẹ nhàng, hiền thục của mình lúc nãy. Cô mở ứng dụng Messenger và Facebook, lần lượt đăng xuất ra khỏi tài khoản hiện tại và đăng nhập vào một tài khoản khác.

Khánh Dương sử dụng hai tài khoản Facebook khác nhau. Một cái được tạo cách đây nhiều năm, từ khi cô còn ở Mỹ. Khánh Dương dùng tài khoản này như tài khoản chính, xem nó như một quyển nhật ký lưu lại kỷ niệm thời niên thiếu khi còn ở nước ngoài. Còn tài khoản thứ hai được tạo sau khi về nước, dùng để giao lưu với những người bạn mới, coi như tẩy trắng quá khứ ngày xưa.

Bình thường Khánh Dương hoạt động tại tài khoản chính, chỉ trước khi đi ngủ mới vào tài khoản phụ để xem có gì cần trả lời hay không. Vừa đăng nhập vào Messenger, Khánh Dương đã nhìn thấy một cuộc hội thoại nằm trong phần tin nhắn chờ. Một cái tên xa lạ hiện ra trước mắt, suýt nữa cô đã chặn luôn tài khoản này, nhưng khi nhìn thấy ảnh đại diện thì dừng lại. Hình như đây chính là người vừa gọi cho cô lúc nãy.

Cảm giác tò mò trỗi dậy, Khánh Dương dạo một vòng Facebook của Hoàng Nam. Facebook của Hoàng Nam không khác gì tài khoản của một nam sinh trung học bình thường. Một vài chiếc ảnh đại diện được nhiều tương tác, phần tiểu sử tương đối đầy đủ, có thông tin về các nơi từng sinh sống, album đi du lịch đó đây, lâu lâu chia sẻ một số tin tức trong game nhưng không nhiều.

Chưa đầy mười phút, Khánh Dương đã xem hết Facebook của Hoàng Nam, ngoài việc hình ảnh của hắn có khá nhiều lượt tương tác của con gái ra thì cũng không khác gì bọn con trai bình thường. Cô kéo lên lại phần tiểu sử để xem Hoàng Nam học trường nào. Ồ, thì ra cậu bạn này cũng từng sống ở một vài quốc gia khác nhau trước đó. Xem ra cũng có vài điểm tương đồng với cô.

Khánh Dương nhìn tên trường của Hoàng Nam đang theo học. Sao cô lại thấy cái tên này quen quen nhỉ. Cô chuyển sang ứng dụng Gmail, nhanh chóng tìm thư nhập học của trường mới.

"Ôi, định mệnh!" Khánh Dương bàng hoàng thốt lên.

Cô sai rồi, thật ra bản thân và Hoàng Nam vô cùng có duyên với nhau mới đúng, vì sắp tới cô sẽ chuyển vào học ở trường này. Không biết là có cùng lớp với hắn hay không nhưng việc gặp lại nhau là một điều chắc chắn không tránh khỏi.

Khánh Dương không biết mình nên vui hay buồn trước sự thật này. Vì sau này cô và Hoàng Nam chắc chắn sẽ gặp lại nhau nên cô buộc phải chấp nhận tin nhắn chờ và gửi lời mời kết bạn cho hắn.

Chỉ vài giây sau, Hoàng Nam đã chấp nhận lời mời, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

***

Tác giả:

Tất cả thông tin về địa danh, đia điểm, tên trường học, bệnh viện, tên game trong truyện đều là tác giả bịa ra :) Nếu như giống ngoài đời chỉ là sự trùng hợp.

Truyện lấy bối cảnh một thời điểm nào đó trước dịch bệnh Covid-19 nên các nhân vật sẽ xuất nhập cảnh vèo vèo không bị trở ngại gì. (Vì truyện được viết vào năm 2020 nên mới có dòng thông báo này, dù dịch đã qua nhưng mình để lại làm kỷ niệm :) )


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net