Chương 33: Lừa Đảo Cũng Có Tác Phong Nghề Nghiệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi cô đi ra một khoảng cách, Thi Vực mới mở miệng nhắc nhở, "Mật mã, sinh nhật của em."
Âm nhạc sàn nhảy đinh tai nhức óc, nhưng Thẩm Chanh lại ngoài ý muốn nghe được giọng nói vô cùng từ tính này
Chính cô cũng không nhớ được sinh nhật, tên đó lại có thể tra ra được?
Nhìn bóng lưng Thẩm Chanh biến mất không thấy nữa, bartender nghi hoặc nhíu mày ....
Theo dự đoán của anh, người phụ nữ kia là người Thi đại thiếu nhìn trúng....
Ném số tiền lớn chỉ vì thu được một tiếng cười của cô, nhưng đáng tiếc đó là một mỹ nhân lạnh lùng.
Cùng lúc âm thầm suy đoán, anh ta cũng đang cảm thấy may mắn mới vừa rồi chính mình không có làm ra cử động gì khác thường, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Còn nhớ một năm trước, có người liều mạng phun một câu thô tục trước mặt Thi đại thiếu, hôm sau, người đó liền trở thành tàn phế.
Nửa năm trước, có truyền thông viết Thi đại thiếu là đồng tính, hôm sau, tòa soạn báo đó liền đóng cửa.
Ba tháng trước, có người lái xe cọ xát xe của Thi đại thiếu, hôm sau, lão tổng một công ty ô tô tuyên bố phá sản.
Một tháng trước, có phóng viên chụp được ảnh ngủ của Thi đại thiếu, hôm sau, người chụp ảnh đó liền bị trói trần truồng ném vào nơi đi săn và bầy sói....!
Về phần sau đó mấy vị kia như thế nào, cũng không thể nào biết được.
* .... ....
Gắt gao nhìn chằm chằm thẻ vàng đặt trên bàn, Thẩm Trung Minh thỉnh thoảng thay đổi vị trí một chút, ngay cả mắt cũng không chớp chút nào.

"Con gái, đây là người khác đưa cho con?" Ông rất không xác định hỏi một câu.
"Không phải".
Hình như, người nọ cũng không nói muốn đưa thẻ vàng cho cô.
"Lừa gạt được?" Thẩm Trung Minh lại hỏi.
"Không phải."
"Này .... Có phải là trộm được không!" Thẩm Trung Minh hoảng sợ một chút, "Con gái, lừa đảo cũng có tác phong nghề nghiệp của lừa đảo nha, không thể tùy tiện rối loạn trộm đồ!"
"Cha không thể nói dễ nghe một chút sao."
"Vậy con trực tiếp nói cho cha biết thẻ vàng này lấy được từ chỗ nào là được rồi mà? Đừng để một mình cha ở chỗ này đoán mò nữa!" Thẩm Trung Minh rối rắm không thôi.
"Ai bảo cha đoán chứ?" Thẩm Chanh nhíu chặt mi tâm, "Có nửa xu liên quan với cha à."
"Có ...." Thẩm Trung Minh dùng ngón tay chỉ tới cửa lớn không ngăn được ánh sáng, "Cửa đã xấu thành như vậy, cha phải lấy tiền đi mua cánh cửa mới, nếu không nửa đêm ngày nào đó con bị người đánh cắp đi, cha phải tìm con ở đâu đây?"
"Cút đi."
"Không nói đúng không .... Vậy cha trở về phòng ngủ đó...."
"Này...." Nhìn bóng lưng của ông, Thẩm Chanh liếc mắt, "Trở về."
Dường như đã sớm biết cô sẽ gọi ông lại, Thẩm Trung Minh quay đầu lại cười chói lọi một tiếng, "Đứa con gái chết tiệt kia, cha đây còn không biết đức hạnh của con sao ...."
Thẩm Chanh nhíu mày, "Sinh nhật của con là khi nào."
"Ngày 8 tháng 9 năm XXXX."
Không cần suy nghĩ, Thẩm Trung Minh liền trả lời được vấn đề này.
Đối với chuyện này, Thẩm Chanh vẫn tương đối hài lòng, "Coi như cha còn có chút lương tâm."
Nói xong, đưa tay ném thẻ vàng tới trên bàn.
Thẩm Trung Minh đưa tay tiếp được, chợt nghe Thẩm Chanh lạnh nhạt nói một câu, "Mua cửa đi."
Thẩm Trung Minh vừa nghe, lập tức cười nở hoa, "Đúng vậy! Tuân theo ý chỉ của lão phật gia!"
Vì vậy....
Ông dùng tốc độ cực nhanh ra cửa, chưa đến nửa tiếng, ông lại vòng trở lại.
Đầu ông đầy mồ hôi, không có mua cửa, cũng không thợ sửa cửa tới.
Thẩm Chanh híp mắt hỏi ông, "Máy ATM hư rồi?"
Thẩm Trung Minh lau mồ hôi, lắc đầu.
Thẩm Chanh lại hỏi: "Mật mã sai?"
Thẩm Trung Minh lau mồ hôi, lắc đầu lần nữa.
Thẩm Chanh dằn tính tình, hỏi một lần nữa, "Thẻ có vấn đề?"
Thẩm Trung Minh tiếp tục lắc đầu ....
Thẩm Chanh bùng nổ: "Nói tiếng người!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net