Chương 79: Ở Thành Đô, Thi Vực Mới Đúng Là Thế Lực Ác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập đoàn Đế Cảnh.
Thi Vực vừa kết thúc cuộc họp, đi ra từ phòng hội nghị, liền nhận được điện thoại của Ôn Uyển.
Không đợi Thi Vực mở miệng, Ôn Uyển đã bắt đầu bất mãn lên án, nói Thi Vực lật lọng, hại bà tối hôm qua tự mình làm cả bàn món ăn nhưng không có người ăn.
Thi Vực lạnh mặt, trầm giọng nói: "Con không đi được, còn không phải bởi vì mẹ."
Ôn Uyển ở đầu kia điện thoại nghe nói như thế, không khỏi nghi ngờ nói: "Bởi vì mẹ? Tại sao?"
Thi Vực nhíu mày, "Giáo huấn vợ của chồng trước của mẹ."
Quan hệ này quá phức tạp, suýt chút nữa khiến Ôn Uyển choáng váng đầu, một hồi lâu sau mới làm rõ đầu mối, "Mẹ và cha con đã sớm không còn liên quan gì, về sau con đừng lại bởi vì mẹ mà tìm không thoải mái trước mặt ông ta, tránh cho đau lòng vì người khác."
Thi Vực nheo đôi mắt sâu thẳm lại, giọng nói lạnh đi vài phần, "Chỉ sợ mẹ nhường nhịn, mới gọi là đau lòng vì người khác."
Đầu kia điện thoại, Ôn Uyển im lặng, cầm điện thoại di động, hồi lâu sau cũng không nói ra lời.
Con trai bà nói không sai, có lẽ ban đầu là bởi vì bà luôn nhường nhịn, mới để cho người khác có cơ hội lợi dụng, bò lên trên giường chồng bà, thay thế bà.

Đủ chuyện ngày trước, vẫn còn như mộng yểm quấn quanh lấy bà, khiến bà không xua tan được.
Bảy năm trước, Đế Cảnh gặp phải nguy cơ, bà tập trung tất cả tinh lực vào công việc.
Vì cơ nghiệp nhà họ Thi, bà không có lòng quan tâm đến gia đình.
Nhưng chồng của bà, lại có thể vào lúc này quấn quýt với thư ký, phản bội bà.
Buồn cười chính là, bà còn tận mắt nhìn thấy hai người ân ái triền miên.
Ôn Uyển cười giễu, chuyện này có bao nhiêu châm chọc!
Vì không để cho Thi Vực phát giác được sự khác thường, Ôn Uyển đành phải chuyển chủ đề, "Nửa tháng nữa chính là sinh nhật ông nội của con, năm nay là đại thọ 80 của ông ấy, con đừng bận rộn mà quên mất, để cho ông cụ không vui."
"Đã biết."
"Đến lúc đó mẹ sẽ không đi tham gia náo nhiệt. Con trai, con thay mẹ mang quà đến tặng, nhân tiện chúc ông nội con một câu sinh nhật vui vẻ."
"Ừ."
"Vậy con bận đi, không quấy rầy con nữa. Khi nào rảnh rỗi, hẹn mẹ ra uống ly cà phê, giới thiệu vợ con cho mẹ quen biết."
"Ừ."
Cúp điện thoại, Thi Vực trở về phòng làm việc, vừa mới ngồi xuống, liền nhận được điện thoại của Đường Diễm, nói là Mộ Bạch tỉnh rồi.
Đành phải thả công việc trên tay xuống, lái xe chạy tới bệnh viện.
Trong bệnh viện, Mộ Bạch đã làm kiểm tra xong, đang nằm ở trên giường bệnh xem tin tức, Mộ Dư và Đường Diễm đang ở bên cạnh hỗ trợ.
"Không phải nói bắn đại bác cũng không dính líu tới Tô San được à? Sao cô ta gửi tin nhắn tới một cái còn buồn nôn hơn một cái."
Nghe Mộ Dư hạch hỏi, Đường Diễm nổi giận không có nguyên do, "Tiểu Dư, em nên biết cái gì gọi là người đê tiện thiên hạ vô địch, mặt cô ta thôi đã đáng sợ đến ghê tởm người khác? Tiểu gia nói cho em biết, về sau nếu em nhìn thấy cô ta gửi tin nhắn cho tiểu gia nữa, không cần lưu tình, mắng cô ta máu chó đầy đầu đi!"
Đã thấy không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy qua ả gái điếm chết cũng không biết xấu hổ như Tô San kia! Lại có thể gửi tin nhắn nói cho anh biết, TT đã chuẩn bị xong, tư thế bày xong, chỉ chờ anh thôi...
Làm hại mới sáng sớm Tiểu Dư của anh liền ăn giấm, ngược đãi anh rồi.
Bởi như vậy, anh càng cảm thấy trong lòng không thoải mái, không đợi Mộ Dư nói tiếp, anh liền tới gần phía trước, vẻ mặt thành thật nói: "Bằng không, bảo Thi Vực giết cô ta đi ha?"
"Phong sát cô ta có ích lợi gì, nghe nói có thể sau lưng người ta có thế lực hắc đạo cường đại làm chỗ dựa."
"Tiểu Dư, em thật sự là quá đơn thuần, em xuất ngoại vài năm, thành Đô thay đổi nghiêng trời lệch đất. Hiện tại, nếu so sánh thế lực ác, Thi Vực xưng thứ hai liền không có ai dám xưng thứ nhất!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net