Chương 100: Dám cản đường ông nội mày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe bình ổn chạy nhanh về tổng bộ bang Lãnh Thiên, Âu Dương Lãnh tự mình dắt Vu Thiện đi vào, Vu Thiện vốn muốn tự mình mang rắn vào, nhưng bị Âu Dương Lãnh kiên quyết bỏ lại, đành phải nhờ Hắc Mộc.
Hắc Mộc liếc mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú âm u của Âu Dương Lãnh, lập tức làm theo, tìm một chiếc lồng sắt bỏ rắn vào, con rắn không kháng cự, ngoan ngoãn đi theo Hắc Mộc.
"Lãnh, em mệt." Âu Dương Lãnh đưa cô vào phòng mình, Vu Thiện nhìn căn phòng thiết kế trang trí rất nam tính, thì biết đây là phòng Âu Dương Lãnh, đứng im không nhúc nhích. lqdoin
"Nghỉ ngơi cho khỏe." Nói xong anh xoay người đi vào phòng tắm, sau đó tiếng ào ào tắm rửa từ trong phòng tắm truyền ra, Vu Thiện ngây ngốc đứng đó, nhưng trong đầu lại hiện ra bóng dáng Âu Dương Lãnh, trong tim thỏa mãn, khoảnh khắc cô nhìn thấy Âu Dương Lãnh xuất hiện vì cô, cô rất vui sướng.
"Làm sao vậy?" Âu Dương Lãnh tắm xong đi ra, nhìn thấy Vu Thiện ngẩn ngơ đứng đó, khó hiểu hỏi, tóc nhỏ giọt, lồng ngực cường tráng, thân hình cao lớn vô cùng lực lưỡng, cô cảm thấy mất lí trí.
"Không có... Không có gì." Vu Thiện vội vàng chạy vào phòng tắm, đột nhiên có chút không dám đối mặt với anh không mặc quần áo, Âu Dương Lãnh mỉm cười, lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt luống cuống ửng đỏ của Vu Thiện, rất hài lòng.
Vu Thiện nằm trong bồn tắm, toàn thân được thư giãn cô hài lòng nhắm mắt lại, trong lúc vô tình ngủ quên, ngay cả khi Âu Dương Lãnh đi vào cũng không biết, vẫn thư giãn nằm trong bồn tắm lớn.
"Thiện Nhi? Tỉnh nào." Âu Dương Lãnh lo cho cô, cô đi vào trong một tiếng đồng hồ còn chưa ra cho nên anh vào xem, lại phát hiện cô ngủ trong bồn tắm lớn, cho dù dễ chịu cũng không thể ngủ trong bồn tắm chứ?
"Ừm." Vu Thiện xoay người, ngủ rất ngon không muốn bị quấy rầy, một tiếng này vô ý rên rỉ làm cho máu Âu Dương Lãnh nháy mắt đảo ngược, cảm giác bụng dưới nhìn như thức tỉnh trong thoáng chốc.
"Ngoan nào, lên giường ngủ đi." Âu Dương Lãnh dùng khăn lông ôm lấy Vu Thiện bước ra phòng ngủ, đặt cô lên giường, sau đó anh cũng theo nằm xuống, hai người triền miên cả đêm. Âu Dương Lãnh đã từng nói, muốn Vu Thiện mang thai đứa con của bọn họ, ngày cả thuốc của cô anh còn lén đổi nhưng vẫn chưa thành công khiến anh thất vọng. Còn từ giờ trở đi, anh phải cố gắng vì tương lai của em bé.
Sau khi Vu Thiện tỉnh lại, đối mặt với sự nhiệt tình của Âu Dương Lãnh, cô không từ chối, thậm chí là lựa ý hùa theo, trong khoảng thời gian này chuyện xảy ra trong biệt thự khiến cô rất không yên lòng, cô cũng muốn mượn chuyện này trấn an lòng mình.
Âu Dương Lãnh làm đến hừng đông mới ngừng nghỉ, Vu Thiện đã ngất đi rồi, nằm nghiêng trong ngực anh, tóc dài buông xuống bao trùm cơ thể cô, Âu Dương Lãnh thấy lòng chan chứa không muốn xa rời.
Hiện giờ anh nhất định phải rời đi, đơn giản là vì còn có chuyện rất quan trọng cần phải làm, anh nhanh chóng rửa mặt rời khỏi phòng, không dám quay đầu lại, sợ mình sẽ không nhịn được lại dây dưa với cô đến khi trời sáng.
"Lão đại, đã điều tra được." Hắc Tử trông thấy lão đại đi tới, lập tức mời Âu Dương Lãnh ngồi lên vị trí chủ trì, rồi chuyển tài liệu vừa tra xong cho lão đại.
"Ừ." Âu Dương Lãnh nhận lấy, rất tán thưởng năng lực làm việc của Hắc Tử, một đêm ngắn ngủi mà đã điều tra ra được, Hắc Tử được lão đại khen ngợi, lập tức kiêu ngạo.
"Là Âu Dương Văn?" Âu Dương Lãnh nhìn thấy tập tài liệu, sắc mặt thoáng chốc nguội lạnh, cậu ta muốn phản mình?
"Tại sao là hắn ta, chẳng lẽ hắn ta còn chưa đủ?" Hắc Mộc nhận lấy, lập tức bất mãn, tập đoàn Âu Dương cũng đã nhường hắn ta rồi, còn muốn thế nào nữa?
"Hắc Tử, bây giờ cậu đi thăm dò một chuyện, nhớ đừng cho bất kỳ ai biết được." Cho tới nay Âu Dương Lãnh đều mắt nhắm mắt mở với anh ta, cho dù anh ta rêu rao về thân thế mình, anh cũng không để ý, nhưng anh không cho phép anh ta đặt ý nghĩ lên người Vu Thiện.
"Dạ." Hắc Tử rất hưng phấn, điều này thể hiện lão đại muốn đối phó với Âu Dương Văn rồi. Từ trước tới giờ anh ta không ưa Âu Dương Văn, chuyện thân thế lão đại lần trước chính hắn ta giở trò quỷ, còn cả tài liệu trong tay phu nhân một năm trước hình như đều do Âu Dương Văn gây nên, chỉ là không có căn cứ chính xác để chứng minh.
"Còn nữa." Âu Dương Lãnh dừng lại, "Tiếp tục theo dõi hành tung của Kinh Sở, xem bước tiếp theo anh ta muốn làm gì." Anh không tin Kinh Sở đơn thuần giúp Vu Thiện, một năm trước vì sao anh ta giúp Vu Thiện rời khỏi anh?
"Dạ." Hắc Tử trả lời, tài liệu một năm trước trong tay phu nhân anh ta từng xem, rõ ràng là có người cố ý gửi cho phu nhân, nhưng Vu Thiện đơn thuần không hiểu những chuyện liên quan.
"Lão đại, phải báo cho ông cụ không?" Hắc Mộc hỏi, nói cho cùng về Âu Dương Văn, không biết ông cụ có thiên vị Âu Dương Văn không.
"Không cần, còn nữa, đừng để Vu Thiện biết." Sắc mặt Âu Dương Lãnh lạnh lùng nhìn ngoài cửa sổ, cho dù ông nội yêu quý cháu trai thì sao? Anh tuyệt đối không cho phép có người gây hại cho Vu Thiện.
"Lão đại, em vẫn chưa điều tra ra được ai muốn mạng chúng ta ở thành phố W, đó là nguy cơ tiềm ẩn." Hắc Mộc lo lắng, có thể tạo động tĩnh lớn như vậy ở thành phố W mà không gây nên sóng to gió lớn nào, chắc chắn người kia không tầm thường.

"Nhìn xem có ai muốn mạng của tôi, trong giới sát thủ sẽ phải có tai mắt." Âu Dương Lãnh tự hỏi, trong đầu tự loại bỏ, người muốn mạng anh rấ nhiều, nhưng không đoán ra, huống chi anh cũng không thích đoán.
"Lãnh, rốt cuộc là ai muốn mạng của anh?" Một giọng nói mềm mại của phụ nữ không nên xuất hiện vang lên, xen lẫn lo lắng, chạy tới bên cạnh Âu Dương Lãnh.
Nghe được tiếng nói mọi người đồng thời quay lại nhìn sang, thì thấy một bóng dáng chạy gấp đến bên cạnh Âu Dương Lãnh, anh ôm chặt cô: "Sao em lại ra đây?"
"Nói cho em biết, là ai muốn mạng của anh?" Vu Thiện ôm chặt eo Âu Dương Lãnh, ngẩng đầu lên hỏi, nhớ tới gặp phải chuyện đấu súng ở thành phố W, bây giờ trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, rất sợ chuyện như vậy lại xảy ra lần nữa.
"Không việc gì, anh sẽ xử lý." Âu Dương Lãnh dẫn cô đi về phía cửa, Hắc Tử và Hắc Mộc mỉm cười nhìn, nhất là Hắc Mộc, rất nhiều cảm xúc, Vu Thiện biến mất một năm, anh ta tận mắt nhìn thấy tổng giám đốc vì cô tốn không ít công sức.
"Nhưng mà...." Giọng nói càng ngày càng xa, hai anh em tiếp tục làm chuyện của mình, giờ phút này hai người đều hi vọng lão đại và phu nhân có thể hóa giải hiềm khích trước kia.
*********
"Vu Thiện rời đi?" Âu Dương Văn nắm chặt điện thoại, nghe giọng bên kia truyền tới, càng nghe đôi mắt âm trầm càng đen xuống, vì để trốn được Vu Thiện đánh người giúp việc bất tỉnh, một thân một mình rời đi trong đêm tối mênh mông, chẳng lẽ cô ấy không sợ ư?
Lúc này trời đã sáng, một người nữ giúp việc phát hiện đồng nghiệp của mình chưa về, đi vào phòng thì phát hiện bạn mình xỉu trên giường tiểu thư, lập tức gọi điện báo cho Âu Dương Văn.
"Chờ đó." Âu Dương Văn trả lời một câu, lập tức đi ra khỏi biệt thự, bảo thuộc hạ chạy tới biệt thự ở vùng ngoại thành, bên ngoài biệt thự là rừng cây, thường có dã thú ẩn hiện, sợ Vu Thiện sẽ bị dã thú giết chết.
Cũng vì có dã thú ẩn hiện cho nên rất an toàn, chỉ là không ngờ Vu Thiện cũng dám trốn đi, còn những thuộc hạ kia lại không phát hiện cô rời đi.
"Cậu chủ, xin cho bọn tôi một cơ hội." Vài tên vệ sĩ quỳ dưới đất, đã không còn kiêu ngạo như bình thường, thấp thỏm lo âu dập đầu.
"Các người làm tôi quá thất vọng." Ánh mắt Âu Dương Văn độc ác, trừng mấy người quỳ trên đất, vừa rồi dẫn người đi một vòng xung quanh rừng cây, không phát hiện thấy bóng dáng Vu Thiện khiến anh ta rất lo lắng.
Tức nhất là vệ sĩ canh ở cửa ra vào lại để Thiện Nhi đi ra ngoài một mình, cho nên ánh mắt anh ta khiến tên vệ sĩ kia vô cùng sợ hãi.
"Thật xin lỗi!" Vài vệ sĩ xấu hổ cúi đầu xuống, ai cũng không nghĩ tới một người phụ nữ nhỏ nhắn lại dám một thân một mình rời đi.
"Bây giờ nói gì cũng vô dụng." Âu Dương Văn lớn tiếng khiển trách.
"Bây giờ chúng tôi đi tìm." Đội trưởng đội vệ sĩ quan sát nét mặt, phát hiện mặc dù Âu Dương Văn rất tức giận, nhưng không có ý muốn giết bọn họ, trong lòng vui mừng liền đề nghị.
"Cút đi." Âu Dương Văn bực bội phất tay.
Vệ sĩ lập tức đi ra ngoài, trong lòng mong người phụ nữ đó chưa đi xa, ít ra như vậy thì cậu chủ không phát giận lên trên người bọn họ.
Âu Dương Văn nhìn vệ sĩ rời đi, lông mày nhíu chặt, anh ta lo có thể Vu Thiện đã trở về bên cạnh Âu Dương Lãnh, như vậy tất cả những chuyện anh ta làm đều bị vạch trần, từ nay về sau Vu Thiện sẽ không thèm tin tưởng anh ta nữa.
"Văn, hà cớ gì phải làm như vậy, để cô ta rời đi không phải rất tốt ư?" Dã Điền xuất hiện sau lưng anh ta, dính dáng đến phụ nữ vô tội không có ý nghĩa.
"Cô ấy không giống vậy." Âu Dương Văn gầm nhẹ, anh ta không tin Vu Thiện lại không biết lòng anh ta, ngày đó nếu không phải cô xỉu, cô đã là của anh ta.
"Không phải cậu đã đoán được cô ta đã trở lại bên cạnh Âu Dương Lãnh rồi sao?" Dã Điền không hiểu suy nghĩ của Âu Dương Văn, đã muốn hủy hoại Âu Dương Lãnh, tại sao phải dính dáng đến phụ nữ vô tội?
"Cậu không hiểu đâu." Âu Dương Văn không muốn nói thêm gì nữa, đối với Dã Điền mà nói, tất cả những chuyện này đều không có ý nghĩa.
"Đi thôi, có lẽ phải thay đổi kế hoạch." Khuôn mặt tuấn tú của Âu Dương Văn có chút mệt mỏi, gần đây trong tập đoàn Âu Dương rất căng thẳng, nguyên nhân là không hài lòng với quyết định sách lược của anh ta, khiến tập đoàn Âu Dương bị tổn thất.
"Ừ." Dã Điền không nói gì đi theo anh ta, hai người quen biết đã vài năm, thời gian gần đây mới hay đi với nhau.
"Âu Dương Lãnh có động tĩnh gì?" Âu Dương Văn tùy ý hỏi, từ thành phố W về đến bây giờ đều không lộ mặt, không biết anh ta muốn làm gì.
"Không có, cũng chẳng biết Vu Thiện có về không nữa." Đã một ngày, người phụ nữ đó chắc đã trở về bên cạnh Âu Dương Lãnh rồi?
Hai người ngồi lên xe rời đi, vệ sĩ vẫn còn đứng bên đường quan sát hành động tìm kiếm Vu Thiện, vệ sĩ nhìn xe rời đi trong lòng nghi hoặc, không phải vừa rồi cậu chủ vội vã tìm người phụ nữ kia ư, sao bây giờ lại rời đi, nghĩ mãi không thông nhưng cũng không đình chỉ tiến độ tìm kiếm.
*****
"Cô cả, mời cô về nhà một chuyến." Vu Thiện nhận được điện thoại của quản gia gọi tới, rất bất ngờ, thế nhưng sau khi nghe máy cô không rõ tại sao lại yêu cầu cô về nhà, sau khi cô kết hôn còn chưa từng về đó, bây giờ đột nhiên muốn cô về, Đinh Hoa sẽ đồng ý sao?
"Cô cả, ông chủ ngã bệnh muốn gặp cô." Quản gia rất muốn cho Vu Thiện biết nội tình, kể hết chuyện Vu Thành bị bệnh ngay sau khi cô rời đi cho cô biết.
"Cái gì?" Vu Thiện kinh ngạc, Vu Thành bị bệnh? Chắc là sau khi cô đi? Xảy ra chuyện gì? Cô đi có hơn một năm thôi mà?
"Là thật, hi vọng cô cả có thể trở về một chuyến." Tin tức Vu Thành bị bệnh bên ngoài không biết, là Đinh Hoa không cho truyền thông biết, còn cả không cho Vu Thiện biết, là ông lén Đinh Hoa gọi cú điện thoại này.
"Được, cháu sẽ về." Trong lòng có oán hận với Vu Thành, nhưng dù sao ông cũng là ba cô, sau khi mẹ mất, chỉ có ba là người thân duy nhất, ông bị bệnh thì phải về.
"Xin cô cả mau về ạ, ông chủ sắp không được." Quản gia nói đến đây, giọng điệu nghẹn ngào.
"Được, ngày mai cháu về." Vu Thiện đồng ý, ngay cả giọng của quản gia cũng không bình thường, có thể thấy bệnh Vu Thành rất nặng.
"Cảm ơn." Quản gia nói xong cúp máy, cẩn thận cất đi không để Đinh Hoa phát hiện.
"Làm sao vậy?" Âu Dương Lãnh ôm chặt cô từ sau lưng, khuôn mặt tuấn tú cọ xát gò má của cô, thân thể của hai người sát vào nhau, mùi hương quen thuộc của hai người quẩn quanh trong không khí.
"Ba em ngã bệnh, hình như rất nặng." Vu Thiện hơi lo lắng, lông mày nhíu chặt, dù sao cũng là người thân, máu mủ ruột thịt, hơn nữa thân thể Vu Thành rất khỏe, rất ít khi ngã bệnh, lần này bệnh lâu, nói không lo lắng là gạt người.
"Vậy thì về thăm đi." Âu Dương Lãnh dịu dàng quyết định giúp cô, chuyện này không giải quyết thì trong lòng cô sẽ không yên.
"Dạ, cảm ơn anh."
"Cần anh đi cùng không?" Âu Dương Lãnh đã đưa tay lẻn vào trước ngực cô, nhẹ nhàng xoa nắn cô.
"Dạ, được." Vu Thiện không đẩy ra, thuận thế tựa vào lồng ngực anh, Âu Dương Lãnh muốn gì cô biết rõ ràng, cô không bài xích đứa bé, nhưng cô không muốn nhanh có như vậy.
Hai người triền miên một đêm, mãi đến khi Vu Thiện vô cùng mệt mỏi Âu Dương Lãnh mới buông tha cho cô, thỏa mãn liếm môi, nếu không phải ngày mai đi còn đi ra ngoài thì anh không thể bỏ qua cho cô được.
Hắc Mộc và Hắc Tử đã chuẩn bị xong cho chuyến đi, chạy xe tới nhà họ Vu, đối với chuyện Vu Thành sinh bệnh vô cùng bất ngờ, chưa từng nghe Vu Thành ốm, cho nên bọn họ cũng muốn cùng đi thăm.
Vu Thiện và Âu Dương Lãnh ngồi vào ghế sau, xe chậm rãi rời đi, Vu Thiện lo lắng hỏi: "Lãnh, hay là anh về đi, một mình em đi là được rồi." Cô lo Âu Dương Lãnh lộ diện sẽ khiến bọn sát thủ mò tới.
"Không sao, còn có bọn họ." Âu Dương Lãnh tự do tự tại, tay ôm lấy Vu Thiện, để cô ngồi trên đùi anh, thân mật ôm cô cùng một chỗ.
"Nhưng mà..." Vu Thiện còn muốn nói gì đó, bị Hắc Tử ngồi ghế trước cắt ngang: "Phu nhân, yên tâm đi. Không ai có thể động vào lão đại." Lần trước vì không có sự chuẩn bị, còn lần này đã chuẩn bị xong hết rồi, không ai có thể giương oai trước mặt bọn họ.
"Được rồi." Vu Thiện im lặng, bọn họ không lo, cô một người phụ nữ thì lo gì chứ.
"Tức giận à?" Thấy Vu Thiện vểnh môi lên, Âu Dương Lãnh chợt trêu cô: "Lại nhăn mặt, coi chừng già rồi bị anh ghét bỏ."
"Được, anh cứ ghét đi, em không quan tâm." Vu Thiện dỗi hờn, cong miệng hồi lâu, vẻ mặt rất không quan tâm.
"Có phải ghen không?" Nhìn thấy bộ dạng cô, trái tim Âu Dương Lãnh sắp bay lên trời, điều này thể hiện cô quan tâm anh.
"Mới không thèm." Vu Thiện cố gắng phủ nhận, nhưng trong lòng vô cùng chấn động, cô không khỏi tự hỏi, cô quan tâm Âu Dương Lãnh không? Nhưng anh là hung thủ giết mẹ mà! Chẳng lẽ thời gian này ở cùng anh một chỗ, đã thay đổi một cách không ngờ.
"Đáng yêu một chút không tốt sao?" Âu Dương Lãnh bị bộ dạng quật cường của cô chọc cười, thời gian gần đây cô thay đổi rất nhiều.
"Không."
"Thiện Nhi, đừng nóng, nhiều nếp nhăn hơn anh không chịu trách nhiệm đâu nhé." Khó có khi thoải mái, Âu Dương Lãnh cảm giác đấu võ mồm với cô rất vui sướng.
"Lão đại, đã tới nơi." Hắc Tử cắt ngang đoạn đối thoại của bọn họ, đơn giản là vì anh ta cảm giác bầu không khí trong nhà không bình thường, cổng chính nhà họ Vu lại có bảo vệ.
"Ừ." Vu Thiện theo xuống xe, Âu Dương Lãnh ở phía sau, bốn người đứng trước cổng nhìn cổng chính nhà họ Vu, hình như hai tên bảo vệ canh cổng nhìn thấy bốn người lập tức xua đuổi, "Các người là ai? Đi mau đi, chỗ này không phải là nơi các người có thể tới."
"Mấy người là ai?" Hắc Tử đen mặt, chán ghét nhìn hai tên bảo vệ dám giường oai trước mặt bọn họ, cũng không nhìn thử xem bọn họ là ai.
Bảo vệ không kiên nhẫn, mặc dù đám người trước mặt quần áo không tầm thường, tác phong oai vệ, nhưng bọn hắn cũng không phải ngồi không, đã tuân lệnh canh cổng thì không thể để người ta đi vào.
"Biến, chỗ này không phải là nơi bọn mày có thể giương oai."
"Nói cho mấy người biết, thức thời thì mở cửa ra, đừng ép tôi phải ra tay." Hắc Tử hận nhất là người khác bắt anh ta phải giương oai, huống chi là bọn vô danh tiểu tốt (Chỉ người không có vai trò hay tiếng nói quan trọng).
"Đi vào." Âu Dương Lãnh có chút không kiên nhẫn, Hắc Tử vừa nghe thì biết lão đại tức giận, còn Vu Thiện nhíu mày nhìn bảo vệ ở cổng, tại sao chỗ này phải có bảo vệ?
"Cút đi." Hắc Tử và Hắc Mộc cùng hét lên một tiếng, đột nhiên ra tay tấn công hai bảo vệ kia, dám cản đường bọn họ, chắc là không muốn sống, họ không ngại tiễn bọn hắn một đoạn đường.
"A!" Bảo vệ không ngờ rằng hai người nhìn rất lịch sự này lại ra tay nhanh thế, hơn nữa còn ra tay rất nặng, khiến bọn hắn hoàn toàn không có có lực đánh trả, thoáng cái quỳ rạp trên đất, chật vật kêu đau.
"Đáng đời, dám cản đường ông nội mày!" Hắc Tử còn ngại chưa đủ, đạp lên lưng một trong hai người, người nọ đau đớn càng lớn tiếng kêu thảm: "A! Cứu mạng." lquydonn
"Đủ rồi, sẽ xảy ra chuyện." Hắc Mộc ngăn cản, dù sao đã nhiều năm rồi anh ta không hề bạo lực.
"Hừ, coi như các người may mắn, cút đi." Thật là không lịch sự.
Âu Dương Lãnh và Vu Thiện không để ý hai anh em Hắc Mộc dạy dỗ người khác ở cổng mà đi vào nhà họ Vu, đồng thời cũng gặp vài tên bảo vệ ở cửa ra vào. Có thể Âu Dương Lãnh tản ra hơi thở nguy hiểm, những người kia cũng chỉ căng thẳng nhìn bọn họ, không ra tay cản lại, cũng có thể nhìn thấy đồng nghiệp bị dạy dỗ ở cổng chính nên bị dọa sợ, tất cả mọi người nín thở nhìn họ đi vào.
Vu Thiện thuận lợi đi vào phòng khách, không hề bất ngờ khi thấy Đinh Hoa và hai đứa con trai của bà ta trong phòng, bọn họ trông thấy cô xuất hiện, đôi mắt hiện lên sự kinh ngạc, đồng thời chán ghét, nhiều hơn nữa là sự phòng bị.
"Làm sao cô vào được?" Đinh Hoa lấy lại tinh thần đầu tiên, bà ta tức giận vọt tới trước mặt Vu Thiện, giơ tay muốn đánh Vu Thiện, vì sao Vu Thiện xuất hiện? Cô ta biết gì rồi?
Vu Thiện nhắm mắt, cô mới vừa vào phòng còn chưa có phản ứng, Đinh Hoa đã vọt tới trước mặt, thế nên Vu Thiện chưa kịp né tránh, cho rằng cái tát này nhất định sẽ rơi vào mặt cô, nhưng cô cũng chẳng thèm né, dứt khoát đón nhận.
Hết chương 100
----oOo----


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net