Chương 102: Vì sao không giải thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cô tới đây làm gì? Đây không phải là nơi cô nên tới." Vu Hổ lớn tiếng quát, bóng dáng nhỏ bé đứng chắn trước cổng Vu thị, cản đám người Vu Thiện đi vào.
Anh trai nói không sai, hôm nay nhất định Vu Thiện sẽ tới Vu thị, bảo hắn ta đứng chốt ở chỗ này, quả nhiên đã xuất hiện, cho dù cô ta đi vào thì sao? Trong này là địa bàn của hắn ta, có bang Lãnh Thiên chống đỡ sau lưng thì sao chứ!
"Mở ra!" Vu Thiện lớn tiếng nói, trong hành lang lầu một rất nhiều công nhân viên nhìn thấy cảnh này, cảm thấy kinh ngạc khi Vu Thiện xuất hiện. Họ biết từ trước đến giờ Vu Thiện không được tổng giám đốc và bà hai yêu mến, không cho phép xuất hiện ở dây, nhưng bắt đầu từ khi tổng giám đốc không có mặt, Vu Hổ và Vu Long thường xuyên xuất hiện ở chỗ này.
"Không cho phép, nếu cô không đi thì tôi sẽ gọi bảo vệ." Mặc dù hơi sợ Âu Dương Lãnh sau lưng Vu Thiện, nhưng không muốn mất oai trước mặt nhân viên, vì thế nên không chịu nhường đường. LQĐion
"Thằng nhãi, hôm qua tha cho mày, hôm nay ông nội muốn dạy dỗ mày!" Hắc Tử bên cạnh vừa vén ống tay áo vừa đi tới gần trước mặt Vu Hổ, tên khốn này không bị dạy dỗ thì không biết trời cao đất rộng là gì!
"Mày muốn... làm gì?" Vu Hổ hơi sợ, nhưng trước mặt nhân viên không muốn lùi bước. Cố gắng kiềm chế cơ thể run rẩy lùi về sau, ưỡn ngực đón địch.
"Muốn đánh mày!" Trong nháy mắt Hắc Tử đẩy Vu Hổ vào phòng khách đối diện, không bao lâu sau truyền tới tiếng xin tha mạng, Hắc Mộc mỉm cười, Vu Thiện và Âu Dương Lãnh đã đi vào trong Vu thị, rất nhiều nhân viên ra cản đường, tất nhiên Vu Long đã biết Vu Thiện tới đây.
Bên trong phòng tiếp khách xa hoa, một số thành viên hội đồng quản trị bất mãn nhìn Vu Long, bây giờ tài chính đã túng thiếu như vậy, còn muốn xuất ra ba triệu để xây cao ốc! Lại còn là cao ốc mới của Vu thị!
Con ngươi Vu Hổ tà ác, ý tứ đầy uy hiếp: "Thế nào? Có ý kiến gì?" Chẳng lẽ cảnh cáo không đủ? Những thành viên hội đồng quản trị này ỷ mình là bậc tiền bối, không sợ!
Mấy thành viên hội đồng quản trị nhận được ánh mắt uy hiếp của Vu Long không dám có động tác tiếp theo, sợ chọc giận hắn ta, trước đã có vài thành viên hội đồng quản trị phản đối, bị hắn ta đánh chỉ còn lại nửa cái mạng.
"Không có việc gì thì tan họp." Đám vô dụng này, chỉ cho chút sắc mặt mà không dám động đậy rồi, thật kém cỏi. Vu Long bĩu môi đứng dậy, Vu Hổ có thành công ngăn cản Vu Thiện không nhỉ?
"Ầm!" Vu Long muốn kéo cửa ra lại bị người từ bên ngoài mở, cửa chính hung hăng đập vào hắn ta, đầu tiên là trán đụng bị thương, sau đó là cả cơ thể cao to bị đụng ngã nhào xuống đất.
"Má nó, là ai dám đụng tao!" Vu Long hùng hùng hổ hổ, nhưng nhìn thấy Vu Thiện, người đáng lẽ bị chặn ở cửa: "Vu Thiện? Cô tới đây làm gì?" Nhìn về Vu Hổ sau lưng Vu Thiện, đồ vô dụng, còn trong mắt Vu Hổ đầy phẫn nộ, bị ngăn đằng sau Hắc Tử.
"Ha ha ha!" Một giọng cười không hài hòa vang lên, chọc Vu Long hét lớn: "Ai dám cười tao?"
"Ha ha ha, buồn cười quá!" Tiếng nói chuyện từ sau lưng Vu Thiện truyền tới, Hắc Tử không hề có hình tượng cười ha ha, bộ dạng Vu Long thật sự buồn cười.
"Không được cười!" Vu Long phiền não hét lớn, hắn ta hận nhất là bị giễu cợt, như vậy sẽ làm hắn ta cảm thấy yếu thế.
"Mày nói không cười thì sẽ không cười? Tao xin phép được cười!" Hắc Tử tiếp tục cười to, không thèm để ý tới sắc mặt khó coi của Vu Long chút nào: "Vu Thiện, cô xuất hiện chính là để cười?"
"Vu Long, là chính cậu muốn người ta cười!" Vu Thiện bình tĩnh ung dung, ánh mắt trách móc nhìn Vu Long: "Tại sao cậu phải xây dựng tòa cao ốc cho Vu thị?" Cô đứng ở cửa ra vào nghe rõ ràng, bây giờ Vu thị đã không còn mạnh như lúc trước, bọn họ còn muốn xuất một khoản tiền to như vậy!
"Vì tương lai Vu thị! Chuyện này ba đã giao cho tôi, trong này cô không có quyền quản." Vu Thiện đưa tay che miệng vết thương, ngạo mạn nhìn Vu Thiện, từ nửa năm trước, quyền hành của Vu thị đã rơi vào trong tay hắn ta.
"Chỉ bằng tôi là người thừa kế Vu thị, có quyền ngăn cản cậu!" Vu Thiện lớn tiếng nói, mẹ nắm giữ 30% cổ phần của Vu thị, mà người thừa kế là tên cô.

"Ha ha, bằng cô? Một chút cổ phần công ty vậy mà tính là gì?" Vu Long khinh thường cười, tác động tới vết thương, đau đến rít lên, chết tiệt!
"Đã đủ rồi." Vu Thiện lạnh mắt nhìn hắn ta, cổ phần công ty trên tay Đinh Hoa chắc khoảng 10% gì đó, hẳn là không đủ tạo thành uy hiếp.
"Ha ha, Vu Thiện cô vẫn khờ khạo như vậy, cô cho rằng cô đủ đấu với tôi sao? Đừng quên, cổ phần công ty của ba nằm trong tay tôi!" Vu Long cười đắc ý, cổ phần công ty của ba có 30%, nói cách khác hiện tại số cổ phần công ty bọn họ nắm giữ hơn Vu Thiện 20%.
"Cậu..." Vu Thiện tức giận lồng ngực phập phồng, nói như vậy, mình không đấu lại hắn ta?
"Thiện Nhi, đừng nóng vội, từ từ đi." Âu Dương Lãnh sau lưng cô im lặng từ nãy giờ, nhẹ giọng nói bên tai cô, nói cho cô biết anh vẫn luôn ở đây, tin cô có thể tự mình đối phó.
"Dạ." Vu Thiện gật đầu, cảm động vì Âu Dương Lãnh chu đáo, cô biết rõ Âu Dương Lãnh muốn cho cô tự mình làm chủ, tranh thủ thứ cô nên có, trong mắt dấy lên ý chí chiến đấu khiến cả người cô sáng bừng.
Tất cả mọi người trong phòng họp đều chứng kiến cảnh này, trong lòng bọn họ rất vui mừng, nhất là mấy thành viên hội đồng quản trị kia, càng vui sướng khi Vu Thiện xuất hiện. Bọn họ đã sớm không hài lòng Vu Long quản lý công ty, một năm này Vu thị có phần thất bại, đều là do Vu Long quản lý không thỏa đáng gây nên.
"Cô cả, hoan nghênh tới!" Đứng đầu thành viên hội đồng quản trị không sợ ám hiệu uy hiếp của Vu Long, đi tới trước mặt Vu Thiện, chân thành nói: "Mong cô cả vì Vu thị làm chủ."
"Ủy viên Lương, tôi đến chậm." Vu Thiện xin lỗi với ủy viên Lương, khi còn bé vị ủy viên này từng giúp đỡ mẹ con cô.
"Cô cả, có cô ở đây, chúng tôi không phải lo lắng nữa." Mấy ủy viên còn lại hùa theo, bọn họ không muốn bị Vu Long chèn ép, hơn nữa Vu thị là tâm huyết cả đời của Vu Thành, Vu Thiện có một nửa trách nhiệm.
"Các người dám tạo phản?" Vu Long phẫn nộ rống to, bọn họ lại dám dựa vào Vu Thiện? Không sợ hắn ta trả thù sao?
"Vu Long, có bang Lãnh Thiên ở đây, mày nhận thua đi." Hắc Tử nhìn có chút hả hê, anh ta lên tiếng làm mấy thành viên hội đồng quản trị yên tâm, thế lực hắc ám bang Lãnh Thiên ra mặt bảo vệ bọn họ, bọn họ không phải sợ nữa.
"Ông... Các ông!" Vu Long bị nghẹn không nói thành lời, hắn ta có chút kiêng kỵ với bang Lãnh Thiện, nhưng bảo hắn ta vứt bỏ Vu thị đã đến bên miệng, sao hắn ta cam tâm! Hơn nữa còn có cổ phần của ba và mẹ, sợ cái gì chứ!
"Vu Long, cậu còn lời gì để nói?" Vu Thiện hỏi, trợn mắt nhìn Vu Long, có mấy thành viên hội đồng quản trị này, cộng thêm cổ phần công ty trên tay cô, Vu Long và cô có thể quyền thế ngang nhau.
"Hừ, thế này tính là gì? Đừng quên, cho dù tăng thêm cổ phần của bọn họ, cô cũng không phải là đối thủ của tôi." Vu Long đắc ý cười, không phải cuối cùng Vu thị cũng thuộc về hắn ta sao!
"Như vậy đi, cổ phẩn công ty trên tay hai người bằng nhau, chúng ta bỏ phiếu công bằng, sao?" Âu Dương Lãnh đột nhiên đề nghị, chứng kiến lâu như vậy, anh không muốn để Vu Thiện khó xử.
"Được, hừ hừ, đừng tưởng rằng có mấy thành viên hội đồng quản trị này, kết quả cũng phải bỏ phiếu!" Vu Long càng cười lớn, ngay cả Vu Hổ cũng cười theo.
"Một tuần lễ sau chúng ta gặp." Âu Dương Lãnh trả lời thay cho Vu Thiện, tất cả mọi người đều nhìn Âu Dương Lãnh, ủy viên Lương nhíu mày, mặc dù ông cảm ơn Âu Dương Lãnh đã bảo vệ bọn họ, nhưng dựa vào đâu mà cậu ta nhúng tay vào chuyện này.
"Ha ha, tôi sẽ chờ đến lúc các người đầu hàng!" Vu Long đắc ý cười to, cùng Vu Hổ nghênh ngang rời đi, hắn ta sẽ không bỏ qua cho những thành viên hội đồng quản trị phản bội này, cho dù có bang Lãnh Thiên bảo vệ thì sao chứ!
"Bác Lương, Lãnh làm như vậy là có mục đích của anh ấy." Vu Thiện thấy Vu Long Vu Hổ đi rồi, lập tức đi tới bên cạnh ủy viên Lương vẻ mặt dường như không vui, cô tin việc Lãnh làm sẽ không sai.
"Ừ, hi vọng như thế." Âu Dương Lãnh khá nổi tiếng ở thành phố A, tập đoàn Âu Dương trong tay anh phát triển vững mạnh, ngược lại từ khi Âu Dương Văn quản lý tập đoàn Âu Dương đến nay liên tiếp sai lầm, bây giờ tập đoàn Âu Dương không còn là rồng trong thành phố A nữa rồi.
"Lãnh, hiện giờ phải làm thế nào?" Vu Thiện xoay người hỏi Âu Dương Lãnh, trông thấy anh nhàn nhã ngồi trên sofa xem tạp chí, mọi người đều bị dáng vẻ bình tĩnh của anh làm kinh ngạc.
"Im lặng theo dõi tình hình." Âu Dương Lãnh tùy ý trả lời khiến sắc mặt cả đám thành viên hội đồng quản trị tái nhợt, nhưng không dám nổi giận, vì thế lực sau lưng Âu Dương Lãnh bây giờ không nhỏ, bọn họ không thể chống lại.
"Các vị đi về trước đi, lão đại chúng tôi sẽ có cách giải quyết." Hắc Tử đứng ra hòa giải, còn Hắc Mộc thì như nghĩ tới gì đó nhìn Vu Thiện.
"Ừ, vậy chúng tôi đi trước." Ủy viên Lương nói, Âu Dương Lãnh đã ra mặt, nhất định có thể thay đổi Vu thị, nếu như không được thì trách nhiệm thuộc về Âu Dương Lãnh.
"Đi thong thả." Vu Thiện đưa bọn họ ra khỏi phòng họp, xoay người nhìn Âu Dương Lãnh: "Lãnh, bây giờ phải làm gì?"
"Thiện Nhi, em tới đây." Âu Dương Lãnh ngoắc tay với cô, Vu Thiện ngoan ngoãn đi qua, Âu Dương Lãnh để cô ngồi giữa hai đùi anh, tay vây quanh eo cô để cô yên ổn ngồi trong ngực, "Thiện Nhi, anh chưa nói cho em biết về giao ước với mẹ em?"
"Cái gì?" Vu Thiện nghi hoặc hỏi, hai mắt nhìn Âu Dương Lãnh, anh có ý gì?
"Tài liệu một năm trước em nhận được là giả." Âu Dương Lãnh kể hết với cô chuyện gia ước với Ninh Chân, năm đó Ninh Chân vì bảo vệ Vu Thiện đã hiến kế nhờ Âu Dương Lãnh phá hoại Vu thị, để Vu Thành vì lợi ích hạ thuốc cô đưa tới bên cạnh Âu Dương Lãnh!
"Làm sao có thể?" Vu Thiện run rẩy hỏi, tại sao mẹ phải làm như vậy? Bảo vệ cô?
"Mẹ em sợ em không nơi nương tựa bị mẹ con Đinh Hoa bắt nạt, cho nên nhờ anh bảo vệ em, chỉ cần em nép vào dưới cánh anh, Đinh Hoa không dám tổn thương em!"
"Cái gì?" Là thế này phải không? Mẹ? Mẹ nghĩ rằng con và mẹ sợ Đinh Hoa sao?
"Thiện Nhi, em còn tức giận không? Tức giận trước kia anh đối xử với em như vậy?" Âu Dương Lãnh nhìn cô chằm chằm, trong mắt có áy náy.
"Đây là nguyên nhân?" Vu Thiện đau lòng gầm nhẹ, nhớ khi đó bị hạ thuốc nằm dưới chăn đưa đến trên giường anh, cô tuyệt vọng cỡ nào! Mà mẹ vì bảo vệ cô mà nhờ Âu Dương Lãnh đối với mình như vậy!
"Nguyên nhân mấy ngày nữa em sẽ rõ." Âu Dương Lãnh vô tình lộ ra sự cưng chiều, chỉ cần Vu Thiện tin tưởng anh: "Thiện Nhi, tha thứ cho anh, anh phải làm như vậy là có nguyên nhân."
"Em..." Phải làm sao tin tưởng anh? Nếu như nói mẹ vì cô không tiếc dùng kế với Âu Dương Lãnh, vậy còn mẹ mất thì sao?
"Thiện Nhi cứ tin anh là được rồi." Âu Dương Lãnh không biết trong lòng Vu Thiện nghĩ gì, anh chỉ muốn nói cho Vu Thiện, một năm trước cô vì phần tài liệu giả này mà trở mình náo loạn với anh, còn anh sẽ nói chân tướng cho cô biết, muốn từ trong sâu thẳm lòng cô tin anh, anh yêu cô.
"Nhưng em phải tin sao đây? Lúc ấy sau khi em biết, tuyệt vọng đến thế!" Nếu như không phải Kinh Sở ra tay giúp cô, khi đó cô thật sự muốn chết.
"Xin lỗi Thiện Nhi, khi đó anh chỉ không muốn em rời khỏi anh!" Khoảng thời gian giam cô, trong lòng anh đau nhói, anh biết không thể ép trái tim Vu Thiện, nhưng vừa nghĩ tới cô muốn đi, anh chỉ có thể sử dụng cách thức tàn nhẫn, để cô không thể rời khỏi anh.
"Nhưng mà Lãnh, làm sao em tin anh nói là sự thật?" Vu Thiện vẫn chưa tin anh, đích thân anh giết chết mẹ!
"Hắc Mộc, thư đâu?" Âu Dương Lãnh hỏi Hắc Mộc, giờ phút này Hắc Mộc và Hắc Tử tập trung tinh thần xem máy tính trong phòng họp, không biết đang làm gì.
"A, chỗ này." Hắc Mộc đang hao tốn sức lực cầm một phong bì ố vàng đưa cho Âu Dương Lãnh, rồi sau đó xoay người tiếp tục bận rộn. Mặc dù Vu thiện nghi ngờ bọn họ nhưng cũng để trong lòng, chỉ muốn biết Âu Dương Lãnh gửi cho cô cái gì.
"Thiện Nhi, mở ra xem." Âu Dương Lãnh đưa thư thả vào tay cô, giục cô mở ra xem.
Vu Thiện nhìn phong thư úa vàng, chữ viết ngoài bì thư cô nhận ra, đó là nét chữ của mẹ Ninh Chân, tại sao xuất hiện ở chỗ Âu Dương Lãnh?
Cô thong thả mở ra, một trang thư xuất hiện trong bàn tay cô, Vu Thiện mở ra xem, bên trong là chữ viết của mẹ!
Vu Thiện chậm rãi đọc, thư ghi ngày cô kết hôn năm đó, nội dung sơ lược là vì an toàn của cô, nhờ Âu Dương Lãnh giúp cô, cô xem hết thư, không thể tin nhìn Âu Dương Lãnh: "Anh quen mẹ em?"
"Ừ, mười năm trước đã quen." Âu Dương Lãnh đáp.
"Vậy anh biết em từ lâu rồi?" Vu Thiện rất rung động, nói như vậy, mười năm trước anh biết rõ sự tồn tại của cô?
"Ừ, biết từ lâu!" Lúc ấy thật sự là vì hứa hẹn với Ninh Chân, nên vây cô bên cạnh mình, nhưng về sau lại đắm chìm trong sự dịu dàng của Vu Thiện.
"Em không tin!" Nếu là như vậy, cô tính là gì? Bị đùa bỡn trong tiếng vỗ tay?
"Thiện Nhi, xin lỗi!" Âu Dương Lãnh ôm Vu Thiện vào lòng an ủi, lúc trước không nói với cô chính là không muốn cô đau lòng, bây giờ quả nhiên đúng như vậy.
"Vậy tại sao anh không giải thích?" Một năm trước cô vì chuyện này mà muốn ám sát anh, tại sao anh không giải thích?
"Nếu như vậy để em có thể thoải mái, anh không giải thích." Khi đó Vu Thiện đã điên cuồng hoàn toàn không cách nào giải thích.
"Nhưng mẹ đang lo lắng điều gì?" Đây là điều Vu Thiện không cách nào hiểu được, vì an toàn của cô mẹ mới thiết kế âm mưu với Âu Dương Lãnh, nhưng vì sao? Có ai gây bất lợi cho cô?
"Thiện Nhi, chuyện này giao cho anh, anh sẽ cho em đáp án." Còn thiếu một bước nữa, một tuần lễ sau công bố đáp án.
"Được rồi tổng giám đốc, đã thu phục xong." Lúc này Hắc Mộc lên tiếng, in một phần tài liệu ra, đi tới trước mặt Âu Dương Lãnh và Vu Thiện, nở nụ cười tự tin nhìn họ.
"Cái gì?" Vu Thiện khó hiểu, cô cất xong lá thư kia rồi theo Âu Dương Lãnh đứng dậy.
"Lão đại, em cũng khá quá." Hắc Tử chầm chậm nói, một USB xuất hiện trên tay anh ta, rõ ràng là dowload từ trong máy tính ra.
"Ừ rất tốt, bây giờ giao cho các cậu nhiệm vụ, trong một tuần phải hoàn thành." Âu Dương Lãnh thỏa mãn gật đầu, ôm lấy Vu Thiện rời đi, Vu Thiện không hiểu nhìn bọn họ, bây giờ bọn họ thực hiện bí mật gì?
"Dạ." Hai anh em vô cùng tự tin trả lời, nhưng lại không để ý tới Vu Thiện, có cảm giác thần bí mới hay chứ sao.
"Nhưng các anh đang làm cái gì vậy?" Vu Thiện muốn biết, vội vàng hỏi.
"Đi thôi, chờ một tuần nữa em sẽ biết." Âu Dương Lãnh cũng không muốn cho cô biết sớm như vậy, thế thì mất đi sự thần bí.
Hết chương 102
----oOo----


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net