Chương 109-2: Mối nghiệt duyên (Kết) 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cách bọn họ không xa, một chiếc xe số lượng có hạn dừng cách gần đó nhìn bọn họ, chứng kiến rõ hành động của Kinh Sở và Vu Thiện, Âu Dương Lãnh.
Người trong xe cứng ngắc ngồi không nhúc nhích, vẻ mặt phẫn nộ, giống như thấy vợ mình hẹn hò cùng người đàn ông khác, biểu cảm như muốn ăn thịt người, tay cầm tay lái trắng bệch, siết chặt vô lăng, trong lòng thầm thề, nhất định không để Vu Thiện sống vui vẻ.
Âu Dương Lãnh cảm nhận có một ánh mắt sắc bén chiếu thẳng sau lưng anh, cảm giác mẫn cảm phát hiện không khí nguy hiểm dần dần lan tràn, cảm giác này rất giống lần ở thành phố W, sẽ là cùng một người làm!
"Lãnh, làm sao vậy?" Vu Thiện thấy người Âu Dương Lãnh cứng đờ, còn vẻ mặt nghi hoặc, không khỏi lo lắng hỏi, sau khi biết rõ thân phận anh, cô biết mỗi lần Âu Dương Lãnh lộ ra vẻ mặt như vậy, sau đó thể nào cũng có chuyện xảy ra.
"Ừm, không việc gì, chỉ là có chút không thoải mái." Âu Dương Lãnh trốn tránh, khôi phục lại bộ dạng tỉnh táo, tầm mắt đó nhanh chóng biến mất, anh thở phào nhẹ nhõm, rồi đi sát Vu Thiện bên cạnh anh, "Đi thôi, chúng ta về nhà."
Âu Dương Lãnh ôm chặt cô đi về phía xe, sắp chín giờ rồi, xem phim thì không kịp, vốn muốn hẹn hò vui vẻ lại bị Kinh Sở phá vỡ.
"Dạ." Vu Thiện theo Âu Dương Lãnh ngồi lên xe, thì ra đã muộn như vậy.
Âu Dương Lãnh khởi động xe, xe thong thả rời đi, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, anh lo Vu Thiện không chịu đựng nổi.
"Lãnh, em không sao." Thấy anh quan tâm mình như vậy, Vu Thiện dịu dàng nhìn lại anh.
"Ừ." Âu Dương Lãnh không nói gì thêm, chỉ nắm chặt tay cô, lặng lẽ thể hiện sự bảo vệ của anh.
Trở lại nhà Âu Dương, thím Lan đang chờ, đối với chuyện xảy ra hôm nay bà xem TV nên biết được, đau lòng cho Vu Thiện, đứa bé tốt như vậy, hết lần này tới lần khác gặp phải chuyện thù hận phức tạp đến thế.
"Thím Lan, cháu không sao." Hốc mắt Vu Thiện đỏ au, cả ngày hôm nay cô che giấu rất khá, cô không biểu lộ ra ngoài, nhưng về đến nhà, những gì cô che giấu trong lòng đều tuôn ra, nhìn thấy thím Lan, không kiềm chế khóc phát tiết uất ức trong lòng ra!
Mẹ vì cô mà chết không rõ ràng, còn Vu Thành chẳng quan tâm tới cô cũng lọt vào sự trả thù của Đinh Hoa, tất cả những chuyện này đối với cô mà nói, nghiêm trọng vượt qua sức chịu đựng của cô.
"Ngoan, không sao rồi." Dù sao cũng là con gái, chuyện xảy ra hôm nay đủ khiến người ta không chịu được. Thím Lan ôm Vu Thiện, để cô tựa vào ngực trút hết những uất ức.
"Dạ, cháu biết." Vu Thiện ngẩng đầu, đã bao nhiêu lâu không cảm nhận tình thương của mẹ rồi, từ sau khi mẹ qua đời, cô đã cất giấu tất cả những chuyện buồn.
"Thiện Nhi, dựa vào lòng anh." Âu Dương Lãnh thở dài, vì giờ phút này cô khóc như một đứa trẻ, anh vẫn xem nhẹ cô, cho rằng có anh bên người cô sẽ không khơi lại những chuyện đau lòng kia nữa.
"Dạ." Vu Thiện ngoan ngoãn đi tới trước mặt Âu Dương Lãnh, thím Lan thì che miệng cười, bộ dạng cậu chủ ghen tuông thật sự đẹp mắt. Âu Dương Lãnh đợi không kịp, đưa tay kéo Vu Thiện để cô đứng trong ngực anh.
"Từ nay về sau muốn khóc thì dựa vào ngực anh, biết chưa?" Anh mới không thèm thừa nhận là ghen với thím Lan.
"Dạ, em biết rồi." Vu Thiện cười, cô chỉ muốn tìm cảm giác an ủi của người mẹ trên người thím Lan mà thôi.
"Được rồi, nhanh đi tắm rửa rồi ngủ, cũng bận rộn cả ngày rồi." Thím Lan nhắc nhở, không nhìn được bộ dạng thân mật của hai người.
"Thím Lan, bà rất dài dòng." Âu Dương Lãnh bĩu môi, bất mãn với vẻ mặt trêu đùa của thím Lan, ôm ngang eo Vu Thiện đi lên lầu.

Thím Lan cười hì hì, hiếm khi được chứng kiến bộ dạng ghen tuông của cậu chủ, đáng tiếc hai người kia không nhìn thấy.
Đột nhiên Hắc Tử hắt hơi một cái, đưa tay xoa mũi: "Ai đang nhắc em?" Trước mặt anh ta, tài liệu chất cao như núi, liều mạng tăng tốc tốc độ độc, hi vọng nửa đêm có thể chấm dứt tra tấn này.
"Còn không mau đi, em muốn làm suốt đêm à." Hắc Mộc cầm tài liệu trong tay gõ lên đầu Hắc Tử, đốc thúc anh ta nhanh lên.
"Đừng gõ mà, em thà rằng đi dạy dỗ mấy nhóc thối không hiểu chuyện!" Hắc Tử phàn nàn, từ trước tới giờ anh ta không thích đọc những thứ tài liệu này, cho nên nhiều năm như vậy đều là Hắc Mộc bên cạnh lão đại.
"Nói nhảm nhiều như vậy, không bằng chăm chú làm việc đi." Hắc Mộc giơ tay chém xuống, rất nhanh xem hết một phần tài liệu, lấy phần tiếp theo, à tất nhiên hành động kia là tay rơi mà không phải đao rơi.
"Lão đại thật không phải người, thích áp bức em như vậy!" Hắc Tử tiếp tục phàn nàn, sao số anh khổ như vậy chứ, đi theo một lão đại máu lạnh.
"Đừng oán trách, coi chừng tổng giám đốc biết." Từ trước tới giờ anh ta làm việc trong tập đoàn Âu Dương, cực kỳ quen thuộc với việc xem tài liệu.
"Biết rồi." Hắc Tử tăng tốc độ nhanh hơn, liều mạng xem xét. Hai người bận rộn đến ba giờ sáng, cuối cùng có thể nghỉ ngơi rồi!
Sáng sớm hôm sau, một người khách không mời mà đến quấy rầy giấc ngủ của Âu Dương Lãnh và Vu Thiện, mùi vị bị người ta đánh thức rất khó chịu, nhất là Âu Dương Lãnh. Bộ dạng Vu Thiện khóc lóc tối hôm qua, dáng vẻ rất thê thảm, thiêu đốt dục hỏa của Âu Dương Lãnh, hai người triền miên đến nửa đêm, gần hừng đông mới ngủ, bị đánh thức sớm như vậy, anh vô cùng tức giận rời giường.
Thím Lan đứng ngoài cửa rất lo lắng, khoảng cách gõ cửa rất ngắn, đầu bà đầy mồ hôi, lo lắng bước qua lại ngoài cửa, lúc này nhất định cậu chủ rất tức giận! Nhưng cho dù cậu chủ tức giận cũng phải đi ra. "Cậu chủ xong chưa?" Thím Lan thúc giục.
"Chuyện gì?" Âu Dương Lãnh lớn tiếng, trông thấy Vu Thiện bị tiếng đập cửa đánh thức, trong lòng càng mất hứng, dĩ nhiên giọng điệu không vui vẻ.
"Cậu chủ, cậu ra đi." Thím Lan không dám nói.
"Lãnh, xảy ra chuyện gì?" Vu Thiện ngủ mơ màng, nghe tiếng thím Lan gõ cửa dồn dập, xoa mắt, thò đầu nhỏ ra hỏi Âu Dương Lãnh.
Âu Dương Lãnh đau lòng cô bị đánh thức, an ủi cô: "Ngoan nào, em ngủ tiếp đi, anh đi xem sao." Anh ghép chăn, nở nụ cười trấn an, bảo cô ngủ tiếp.
"Dạ, có việc bảo em nhé." Vu Thiện gật đầu, tối hôm qua thật sự quá điên cuồng, bây giờ toàn thân cô bủn rủn, thực sự không có sức, nhắm mắt lại nằm nghiêng ngủ.
"Ngủ đi." Âu Dương Lãnh vỗ nhẹ vai cô, xác định cô ngủ rồi khuôn mặt anh tuấn lập tức đen thui, tùy tiện mặc đồ ngủ kéo cửa chính ra, "Thím Lan, tốt nhất là bà có lý do, bằng không bà biết hậu quả đấy." Âu Dương Lãnh lạnh lùng uy hiếp, lần đầu tiên dùng giọng điệu kém như vậy nói chuyện với thím Lan.
"Cậu chủ, chuyện lớn rồi." Thím Lan xác định Âu Dương Lãnh đã đóng chặt cửa, nhưng vẫn không yên lòng, kéo anh rời xa căn phòng: "Bà chủ đã trở lại."
"Cái gì? Mẹ cháu trở lại?" Âu Dương Lãnh nâng giọng lên. Mẹ đã trở lại? Đôi mắt hiện lên sự vui sướng, nhưng nghĩ lại, chính bà đã bỏ mình lại một mình, về làm gì? Thoáng chốc đôi mắt ảm đạm xuống.
"Đúng vậy, vừa rồi tôi cho rằng mình hoa mắt, cho đến khi bà chủ gọi tôi, tôi mới thực sự nhìn kỹ bà ấy, là bà chủ đã về." Thím Lan nhỏ giọng nói, bà chủ trở về hẳn là chuyện vui, nhưng bà cười không nổi.
"Thím Lan, bà làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Âu Dương Lãnh ép mình không nghĩ tới chuyện trước kia, lập tức phát hiện thím Lan lúng túng, vì sao bà kéo mình tới đây nói chuyện.
"Haizz, cậu chủ, thím Lan muốn hỏi cậu một câu, nếu như muốn cậu buông tha mợ chủ, cậu sẽ sao?" thím Lan thử hỏi, cậu chủ và mợ chủ gian nan lắm mới ở cùng một chỗ, chuyện bọn họ trải qua bà tận mắt chứng kiến, tình cảm hai người mới tốt lên một chút.
"Thím Lan, bà nói bậy bạ gì đó? Hay là xảy ra chuyện gì?" Âu Dương Lãnh nghi ngờ hỏi, mẫn cảm phát hiện câu nói có hàm ý khác của thím Lan, muốn anh buông tha Vu Thiện, như vậy thì không thể nào.
"Không có gì, hay là cậu chủ đi xuống xem một chút." Thím Lan lắc đầu, bà chỉ là một người làm, những chuyện này bà không biết nên làm thế nào."
"Được, cháu sẽ xuống dưới, trước hết bà chăm sóc mẹ giúp cháu." Âu Dương Lãnh gật đầu, trong đầu anh hiện lên bóng dáng mẹ, nhưng tất nhiên khuôn mặt đã mơ hồ, bao nhiêu năm không gặp rồi! Nhưng vì sao bây giờ bà lại xuất hiện?
Mở cửa đi vào, đi tới trước mặt Vu Thiện, cô ngủ như đứa bé, vài sợi tóc nghịch ngợm bên gò má buông xuống trên môi cô, chiếm giữ quyền lợi của anh. Âu Dương Lãnh nhẹ nhàng đẩy ra, lộ ra da thịt cô trắng nõn nà, anh hôn lên gò má cô, trong lòng lẩm bẩm: Ngủ ngon nhé, vợ anh.
Vu Thiện ngủ mơ màng, nhưng biết Âu Dương Lãnh hôn môi cô, lộ ra nụ cười ngọt ngào, lần nữa ngủ say, cô thật sự quá mệt mỏi.
Âu Dương Lãnh bị nụ cười của cô làm say mê, cổ họng chuyển động, thật sự muốn ngủ cùng cô nhưng dưới lầu là mẹ.
Không còn cách nào khác, Âu Dương Lãnh bước vào phòng tắm, chầm chậm rửa mặt, trong lòng rất mong chờ khoảnh khắc nhìn thấy mẹ, nếu bà biết chuyện mình có vợ, mẹ nhất định rất vui sướng.
Lúc Âu Dương Lãnh đi ra, Vu Thiện vẫn còn đang ngủ, anh xác định cô ngủ rất thoải mái mới chậm rãi rời phòng bước xuống cầu thang, đi chưa được vài bước anh liếc mắt nhìn thấy người phụ nữ kia. Trong phòng khách, người phụ nữ sang trọng ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, mặt hướng ra ngoài, không nhìn rõ dáng vẻ.
Nhưng nhìn hình dáng, Âu Dương Lãnh xác định người phụ nữ đó chính là người bỏ anh lại nơi này – Diệp Mẫn, trải qua nhiều năm như vậy, anh vẫn nhận ra dáng vẻ của bà. Khoảnh khắc đó anh dừng bước, không chịu bước xa hơn, từng màn chuyện cũ như thước phim lần lượt xẹt qua đầu anh, hình ảnh khắc sâu như vậy, cho dù trải qua nhiều năm thế, vẫn như khắc ghi trong lòng anh, muốn quên cũng không quên được!
Vẫn còn nhớ lúc đó anh 5 tuổi, chính là tuổi ngây thơ hồn nhiên, mẹ bảo anh chơi ở trong vườn hoa, bà có một số việc cần hỏi ba, cho nên anh rất biết điều, cùng chơi đùa với thím Lan trong vườn hoa, thím Lan biết trêu chọc anh vui vẻ, còn anh cũng chơi rất vui.
Trời dần tối xuống, không có mẹ bên cạnh anh cảm thấy không vui, cho nên anh năn nỉ thím Lan dẫn anh đi tìm mẹ, khi đó anh nhớ rõ mẹ đi đã ba tiếng đồng hồ, hẳn là đã nói chuyện với ba xong rồi?
Trong ký ức, ba mẹ rất ít khi ở cùng một chỗ, cho nên, nghĩ tới lần này ba mẹ nhất định trò chuyện rất vui vẻ, anh vui sướng bày ra khuôn mặt tươi cười, rất lâu không gặp ba, anh rất nhớ ba.
Vốn thím Lan cố gắng ngăn cản anh, nhưng anh kiên quyết muốn thím Lan dẫn anh đi, thím Lan không chịu nổi anh liền dẫn anh đi tới thư phòng nơi ba thường làm việc.
Tay trái cầm chiếc xe đồ chơi mẹ mới mua, tay phải kéo tay thím Lan vui sướng đi vào trong thư phòng của ba, khi đang chuẩn bị gõ cửa thì thím Lan cản lại, lúc ấy anh không biết vì sao thím Lan không cho anh gõ cửa, về sau mới biết được lúc ấy là ba và mẹ đang cãi nhau.
Anh bắt đầu cảm giác không đúng, mặc kệ thím Lan ngăn cản, cố ý muốn xông vào, anh quá muốn cùng ba vui chơi, khi anh liều lĩnh mở cửa, cảnh tượng bên trong khiến tâm hồn nhỏ bé của anh vỡ thành từng mảnh, cuối cùng không lành lại được.
Mẹ đầu tóc rối bời, quần áo không chỉnh tề trông thấy anh điên cuồng lao tới, lướt qua anh và thím Lan chạy ra bên ngoài, còn ba thì thờ ơ đứng trước mặt anh, lớn tiếng quát nạt, tại sao thím Lan lại dẫn anh tới.
Lúc ấy anh nhỏ nên không biết chuyện gì xảy ra, cũng không biết phải đi ta ngoài tìm mẹ, chỉ biết là rất ghét vẻ mặt lạnh lùng này của ba, cũng bắt đầu từ khi đó, anh không còn mong gặp ba nữa. Lê quý đôn:
Sau khi mẹ biến mất không thấy, cho dù anh phái mọi người đi tìm mẹ, mẹ cũng không trở về, ngược lại ba dẫn một người phụ nữ và một đứa trẻ về, ba nói cho anh biết, đó là mẹ mới và em trai anh!
Anh hừ lạnh một tiếng, tuổi anh còn nhỏ, anh đã bộc phát sự tức giận khi để mẹ rời đi, đuổi bọn họ ra khỏi nhà Âu Dương, ra lệnh cho tất cả mọi người trong nhà, không cho phép bọn họ bước chân vào.
Lúc ấy anh nhớ rõ ba tức giận đến thế, giống như muốn ăn tươi nuốt sống anh, nhưng cũng không biết chuyện gì xảy ra lại mang theo người phụ nữ và đứa trẻ rời đi, sau đó rất ít khi tới thăm anh, anh cũng không thấy gì là lạ.
Bao nhiêu lần anh nhìn lên bầu trời, chờ mong mẹ sẽ trở về, nói ra sự chờ đợi trong lòng, nhưng lần nào cũng thất bại, rồi sau nữa ngừng hẳn không có bất kỳ ảo tưởng nào nữa.
Khi đó anh còn nhỏ, anh hoàn toàn không hiểu được phải làm thế nào khi không có mẹ, mỗi ngày đóng cửa trong phòng, bất kể thím Lan khuyên nhủ thế nào anh cũng không ra.
Mãi đến khi gặp được Ninh Chân và Vu Thiện, người đó rất giống bóng dáng mẹ, còn cô gái yếu ớt nho nhỏ kia, không, phải là đứa trẻ, trong lòng anh từng đợt sóng cuồn cuộn, khi đó bầu trời mưa to, còn hai người rất nhếch nhác ngồi xổm bên ngoài cổng nhà Âu Dương, là thím Lan không đành lòng nhìn bọn cô gặp mưa bên ngoài, mới bảo bọn cô đi vào nhà.
Anh chứng kiến bộ dạng Ninh Chân cẩn thận che chở cô bé trong ngực, lại sinh ảo giác đó là mẹ, nhìn vòng tay rộng lớn che đứa bé bị dọa sợ trong ngực, anh lại đố kỵ, cực kỳ đố kỵ.
Nhưng anh không có động tác gì, chỉ là nhìn, mãi đến hôm sau bọn cô rời đi anh mới biết phải đuổi theo, nhưng sau khi đuổi theo cũng không có động tác gì khác, chỉ là xác định bọn cô dừng chân ở đâu, sau đó biến mất.
"Cậu chủ, cậu xuống rồi?" Thím Lan thân thiết kêu to khiến Âu Dương Lãnh từ trong ký ức lấy lại tinh thần, nhìn thấy người phụ nữ xuất hiện trong mơ vô số lần, nhưng hiện tại không biết phải đối mặt thế nào.
Anh bình tĩnh đừng ở cầu thang không đi xuống dưới, chân đứng im, vẻ mặt hờ hững, nhìn lướt qua người phụ nữ bây giờ trang phục cao quý xinh đẹp hào phóng, nhiều năm không gặp, dường như bà rất khá.
"Lãnh Nhi." Nhìn thấy Âu Dương Lãnh, Diệp Mẫn đứng lên, người mặc lễ phục sáng màu, áo choàng màu vàng nhạt, tôn lên sắc đẹp trời cho của bà.
Âu Dương Lãnh cong khóe miệng, cuối cùng hai chữ mẹ không nói ra được, anh không vội, thì ra anh đã hồi tưởng lại chuyện xa xôi như vậy.
"Cậu chủ, tâm sự với bà chủ đi, thím Lan đi pha trà." Nói xong thím Lan bỏ đi thẳng, để lại không gian cho hai mẹ con nhiều năm không gặp.
Âu Dương Lãnh đứng đầu cầu thang không chịu đi lên, cách Diệp Mẫn chừng ba mét.
Diệp Mẫn nhìn con trai mình cao lớn đẹp trai trước mặt, trong lòng rất nhiều cảm xúc, xem ra con trai không có bà bên cạnh, sống cũng rất khá, "Lãnh Nhi, sao đứng đó? Tới đây." Diệp Mẫn cười ngoắc tay, rất giống như khi anh còn bé, lần nào cũng dùng chiêu này.
Âu Dương Lãnh gật đầu, khiến người ta không nhìn ra tâm tư của anh. "Sao lại tới đây?" Âu Dương Lãnh nói một câu, anh cho là mình không nói ra suy nghĩ của mình, nhưng lại thẳng thắn nói ra như vậy.
"Lãnh Nhi, nói gì vậy! Chẳng lẽ mẹ tới thăm con cũng không được sao?" Diệp Mẫn không ngờ Âu Dương Lãnh lại nói chuyện lạnh lùng như vậy, trước kia anh sẽ không nói như thế.
"Vậy bà muốn tôi nói gì?" Âu Dương Lãnh liếc mắt hỏi, đột nhiên anh không có lời nào để nói.
"Lãnh Nhi, đây là thái độ con đối xử với mẹ sao?" Diệp Mẫn gắng gượng nói, lửa giận đột nhiên chạy lên não.
"Là ai muốn rời đi? Bây giờ muốn dạy dỗ tôi sao?" Âu Dương Lãnh châm chọc khiêu khích, trong mắt rét lạnh, ngay cả không khí xung quanh cũng lạnh xuống trong nháy mắt.
"Lãnh Nhi trách mẹ sao?"Gương mặt được bảo dưỡng rất tốt của Diệp Mẫn có chút vặn vẹo, giọng điệu cứng ngắc.
"À, nào dám." Giọng điệu của Âu Dương Lãnh cũng không khá hơn chút nào, anh không ngờ tới còn có thể gặp lại Diệp Mẫn.
"Lãnh Nhi, tình hình lúc đó con cũng biết, tha thứ cho mẹ được không?" Giọng Diệp Mẫn mềm xuống, chân thành nói, gương mặt xinh đẹp đầy chân tình.
"Tính toán bù đắp cho tôi như thế nào?" Âu Dương Lãnh đột nhiên cười ra tiếng, tiếng cười không khó nghe ra đau thương. "Đột nhiên rời đi, đột nhiên xuất hiện, bà nói đi, tha thứ thế nào?"
Diệp Mẫn nghe thấy lời anh, vẻ mặt trắng hồng đan xen, mang theo bối rối khi bị chất vấn, nhưng không đợi bà ta phản ứng, Âu Dương Lãnh đã nói tiếp: "Bỏ lại đứa bé mới năm tuổi là tôi đây, một mình rời đi, bà nói xem, muốn tha thứ thế nào? Bà không biết đâu? Đó là tôi muốn bà trở về cỡ nào, về dẫn tôi đi, nhưng bà ư, một đi không trở lại, chẳng lẽ không nhớ tôi?" Âu Dương Lãnh cười lạnh, "Bây giờ muốn tôi tha thứ, có phải là quá tự tin rồi không?"
"Lãnh Nhi, là trách mẹ không dẫn con theo?" Diệp Mẫn cho rằng Âu Dương Lãnh oán giận mình, nhưng lại không nghe ra ý tứ trong lời anh nói.
"Không, không trách bà." Âu Dương Lãnh nhìn bà ta, mặt nghiêm túc lạnh lùng, "Bà đi đi, càng xa càng tốt." Anh đã qua cái tuổi cần mẹ, không muốn gặp lại bà.
"Cái gì? Lãnh Nhi, con muốn đuổi mẹ đi?" Diệp Mẫn kinh ngạc hỏi, bà ta chưa từng nghĩ sau này lại như thế này, khi bà ta hạ quyết tâm trở về, cho rằng Âu Dương Lãnh sẽ vui mừng, nhưng không ngờ như vậy.
----oOo----


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net