Chương 109: Mối nghiệt duyên (Kết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Sao?" Sợ?" Hắc Tử cười lạnh, dám gây sự ở địa bàn của bang Lãnh Thiên, cũng không nhìn xem anh ta là ai.
Cổ Minh bắt đầu cảm thấy sợ hãi, nhưng hắn ta vẫn cố gắng chống cự, hiện trường nhiều người như vậy, nếu như hắn ta hoảng sợ, tương lai sao tung hoành ở bên ngoài được! Cho nên hắn ta ngẩng đầu ưỡn ngực: "Dạy dỗ bọn họ cho tao!" Mấy tên đàn em kia dù sao cũng chưa từng trải đời gì gì đó, cũng không biết người trước mắt là lão đại ở thành phố S, nghe mệnh lệnh lập tức chấp hành.
"Lên!" Nhưng còn chưa kịp vọt tới trước mặt Hắc Tử và Hắc Mộc đã bị một mình Hắc Tử đánh ngã xuống, ngay cả sức đánh trả cũng không có, đám người kia chỉ biết hù dọa người khác, nào biết đánh nhau, thoáng cái đau đớn nằm trên đất.
"Á, đau quá."
"Á, đau quá."
Á, đau quá."
Tiếng kêu la đa đớn trách móc ầm ầm trong phòng họp không lớn mấy, tất cả mọi người đều ngây ngốc nhìn cảnh này, không ai nhìn ra Hắc Tử ra tay thế nào, chỉ biết là vừa liếc mắt một cái mọi người đều gục xuống.
Âu Dương Lãnh ôm Vu Thiện không để cô bị liên lụy, Vu Thành được Thạch Tử đẩy sang bên kia không việc gì, người còn lại đều không ảnh hưởng đến, hiện tại tất cả đều biết rõ bọn họ không gặp nguy hiểm nữa.
Lúc này, một đám người mặc đồng phục cảnh sát từ bên ngoài đi vào, tay cầm súng, nói với Cổ Minh: "Cảnh sát đây, tất cả giơ tay lên."
Cổ Minh cả kinh, đã quá muộn, hắn ta lo nhìn đàn em ngã xuống đất mà hoàn toàn quên mình bị nguy hiểm, bị súng chĩa vào hắn ta giơ tay lên không dám động đậy.
Lúc này Đinh Hoa triệt để tuyệt vọng, bà ta nhìn qua Cổ Minh, nhìn Vu Long và Vu Hổ, đau thương phát hiện, tất cả mọi người trong nhà bọn họ đều là tù nhân rồi.
Phòng họp quả thực như hộp cá mòi, chứa hai ba mươi người, nhưng thế mà lại có 50 người chen chúc, có thể nghĩ ra chật chội cỡ nào.
Âu Dương Lãnh che chở Vu Thiện rất tốt, trong không gian nhỏ hẹp Vu Thiện chui trong ngực Âu Dương Lãnh, cảm nhận anh dịu dàng ôm mình, trong lòng thấy thỏa mãn mà trước nay chưa từng có.
Cổ Minh bị còng tay, nhân vật đau đầu nhiều năm qua cảnh sát không cách nào bắt được cuối cùng sa lười, hàng loạt cảnh sát rời đi, có mấy người cảnh sát lúc nãy rất bình tĩnh mang bọn người Đinh Hoa đi, lúc này mọi người mới biết bọn họ hành động có quy luật, khó trách tuyệt đối không sợ hãi.
Luật sư Diêu Chính đứng ra nói với mọi người: "Chuyện lần này kết thúc tốt đẹp toàn bộ là nhờ cô cả, nếu như không phải cô ấy, tôi cũng không biết chuyện của luật sư Trương, cảm ơn cô cả."
Lời ông ta nói khiến chỗ này dậy sóng, ánh mắt mọi người lại tập trung nhìn Vu Thiện, lúc này mới ý thức được phụ nữ cũng có thể trở nên mạnh mẽ, nhất là sau lưng có thế lực hùng mạnh chèo chống.
"Khụ khu." Vu Thành muốn nói chuyện, nhưng trải qua những chuyện lần này cực kỳ suy yếu: "Thiện Nhi, xin lỗi, tha thứ cho ba." Ông ta nhìn Vu Thiện, nhớ tới Ninh Chân lúc trước, trong lòng càng thêm áy náy.
"Ba, con không trách ba." Vu Thiện mỉm cười, cô còn muốn cảm ơn Vu Thành, nếu như không phải ông thì mình không có khả năng ở cùng một chỗ với Âu Dương Lãnh.
"Thật ư..." Vu Thành vui sướng, ông cho rằng Vu Thiện sẽ không tha thứ cho ông.
"Đương nhiên, con đưa ba về bệnh viện." Vu Thiện từ trong ngực Âu Dương Lãnh đi tới, muốn giúp Vu Thành rời đi, có một số chuyện trải qua hôm nay, cô sẽ không trách người khác, nhất là ba cô.
Ủy viên Lương bắt đầu nói chuyện: "Nếu như mọi người không có ý kiến, đại hội cổ đông hôm nay kết thúc tốt đẹp." Vu Thiện là đứa bé ngoan, tin rằng Vu thị trong tay cô nhất định phát triển mạnh mẽ.
Tất cả mọi người đều gật đầu, rất hài lòng với lời ủy viên Lương nói, dù sao có người đứng sau mạnh như vậy, thì sợ gì?
Vu Thiện kinh ngạc: "Bác Lương, ngàn vạn lần không được, cháu không có kinh nghiệm buôn bán." Giao công ty Vu thị khổng lồ như vậy cho cô, không phải đè trách nhiệm lên người cô sao?
"Thiện Nhi, con có thể." Tất cả mọi người đều gật đầu khẳng định nói, cô có thể nhìn xuyên thấu âm mưu của Đinh Hoa thì làm sao không đảm đương nổi chức vụ tổng giám đốc của Vu thị chứ.
"Thiện Nhi, đây là yêu cầu cuối cùng của ba, hay là con không chịu tha thứ cho ba?" Vu Thành vô cùng suy yếu hỏi, thời gian ông không còn nhiều, những thứ này đều là để bù đắp những đau khổ những năm qua cô phải chịu đựng.

"Ba! Ý con không phải vậy, con..." Lời cô bị Âu Dương Lãnh cắt ngang, anh nháy mắt với cô: "Cảm ơn ba, Thiện Nhi rất vui, chẳng qua là cô ấy ngại chấp nhận."
"Ha ha, Thiện Nhi đừng sợ, bác Lương thấy con làm được." Ủy viên Lương cũng nói.
"Vậy được rồi, con sẽ cố gắng." Vu Thiện gật đầu, Âu Dương Lãnh ở bên cạnh, cô có thể không cần lo lắng.
"Chúng ta vẫn nên đi bệnh viện." Ủy viên Lương nhắc nhở: "Thân thể lão Vu không khỏe."
"Ừ, già rồi, không còn dùng được nữa." Vu Thành cảm thán, tầm mắt áy náy nhìn Vu Thiện, ông nhìn Vu Thiện để thấy Ninh Chân, người phụ nữ mình yêu ngay từ lần đầu tiên, cuối cùng lại rời khỏi mình.
Chuyện này kết thúc tốt đẹp, ủy viên Lương đích thân đưa Vu Thành vào viện, bầu bạn với ông, hai người hàn huyên chuyện năm xưa, mãi không dừng dược. Còn Vu Thiện thì cùng ở lại với Âu Dương Lãnh, dọn dẹp lại Vu thị, tất cả mọi người rất vui vẻ làm việc, bởi vì bọn họ không bị Vu Hổ và Vu Long chèn ép trêu chọc.
Vu Thiện bận đến trưa, lúc này ánh mặt trời rải khăp trời, cô duỗi người, ngồi trong phòng làm việc quả thực rất mệt mỏi. Âu Dương Lãnh nhìn bộ dạng đó của cô, trong lòng buồn cười, cô mới chỉ làm một buổi chiều đã mệt? Như anh, một năm bốn quý đều làm việc trong tập đoàn Âu Dương, đó không phải là mệt muốn chết à?
"Sao vậy? Mệt lắm không?" Âu Dương Lãnh cưng chiều cười đi tới sau lưng cô, giữ vai cô, tay thành thạo di chuyển, quả thực khiến Vu Thiện thoải mái như mèo con, rúc dưới tay Âu Dương Lãnh.
"Lãnh, anh đi làm suốt ở tập đoàn Âu Dương như vậy, công việc nặng nhọc ngột ngạt như vậy có mệt không?"
"Quen thì không sao." Âu Dương Lãnh bóp khẽ, cảm thấy buồn cười lời cô nói, khóe miệng cười rực rõ: "Em đó, vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà nuôi cho béo người thôi."
"Lãnh, đây là anh đang nói muốn tiếp quản Vu thị sao?" Vu Thiện vui mừng hỏi, cô còn muốn chờ đến đêm sẽ thuyết phục Âu Dương Lãnh.
"Ừ, ai bảo anh cưới một người phụ nữ không động não chứ!" Âu Dương Lãnh bất đắc dĩ thở dài, anh không muốn để Vu Thiện cực khổ như vậy, hơn nữa trước khi Ninh Chân mất đã muốn anh quản Vu thị, cho nên anh mới đồng ý.
"Cảm ơn!" Vu Thiện ngửa đầu lên, hôn nhẹ lên má Âu Dương Lãnh, tỏ vẻ cảm kích anh.
"Thiện Nhi, em miễn cưỡng với anh!" Âu Dương Lãnh bất mãn làm nũng, trên mặt không có ý cười, bàn tay thô to bắt đầu giở thói xấu, thò vào người Vu Thiện.
"A a..., đừng!" Chỗ mẫn cảm trên người Vu Thiện bị Âu Dương Lãnh gãi ngứa, cưởi đến không ngậm được miệng: "Ha ha, đừng gãi, em hôn lại lần nữa, còn không được sao!"
"Còn không mau làm đi!" Âu Dương Lãnh chỉ môi mình, ý bảo Vu Thiện nhanh lên, anh tiếp quản Vu thị, cô chỉ dùng cách nào báo đáp, thiếu thành ý quá.
"Được rồi." Mặc dù giọng điệu Vu Thiện không kiên nhẫn, nhưng hành động lại rất tích cực, mặt đưa lên chạm vào môi Âu Dương Lãnh, muốn hôn nhanh chóng rồi rời đi. Nhưng âm mưu nhỏ của cô sao Âu Dương Lãnh lại không biết chứ, khi cô khẽ lại gần anh đưa tay khống chế eo cô, giam cầm trong lồng ngực anh, khiến nụ hôn này trở thành hôn sâu.
Vu Thiện ảo não, sớm biết người đàn ông này không có ý tốt, nhưng nhìn thấy anh yêu thương mình như vậy, cô chủ động, để tránh đêm nay sau khi về nhà, bị nghiền ép thêm lần nữa.
Khó có được sự chủ động, đương nhiên khiến Âu Dương Lãnh càng bùng nổ, lúc trong văn phòng nhóm lên ngọn lửa tình mãnh liệt, Hắc Tử và Hắc Mộc thức thời rời đi, đồng thời cũng biết nếu như mình làm ảnh hưởng tới họ tất nhiên sẽ bị trừng phạt. Cho nên dù không cam lòng thế nào đi nữa, cũng phải đi ra ngoài, chờ bên trong xong việc mới đi vào! Haizzz, làm khổ thằng bé quá.
Vu Thiện không biết giờ phút này hai anh em Hắc Tử rất oán hận, cô chỉ biết người đàn ông bên cạnh là người cô muốn lấy lòng nhất. Trải qua chuyện lần này, cô mơ hồ cảm nhận mẹ mất rất đáng nghi ngờ, cho nên cô phải điều tra chân tướng sự thật, cô muốn cho Âu Dương Lãnh một cơ hội.
Màn đêm buông xuống, Vu Thiện và Âu Dương Lãnh tình cảm nồng nàn đi về nhà, để lại hai anh em Hắc Tử ở cao ốc Vu thị, vì bên trong Vu thị thiếu hụt nghiêm trọng, cộng thêm cổ phiếu trượt giá, cần phải khắc phục lại từ đầu. Hắc Tử và Hắc Mộc có oán thán đi chăng nữa cũng không dám phát tác trước mặt Âu Dương Lãnh, bọn họ chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin nhìn Vu Thiện, hi vọng Vu Thiện đừng bắt bọn họ làm quá muộn.
Vu Thiện cũng rất thương hại bọn họ, nhưng cô nghĩ lại nếu bọn họ không làm thì chính là Âu Dương Lãnh, cô không đành lòng để Âu Dương Lãnh quá mệt mỏi, cho nên không đếm xỉa gì tới vẻ mặt ai oán của bọn họ, cùng rời đi với Âu Dương Lãnh.
Hai anh em Hắc Tử hết hi vọng ở lại làm việc, cuối cùng Vu Thiện cũng biết đau lòng cho lão đại rồi, trong lòng vui vẻ, trước kia lão đại sống cuộc sống quá cực khổ, có người phụ nữ có thể yêu thương anh, thật sự phải cảm ơn trời xanh.
Hai người ngọt ngào tay trong ta rời khỏi cao ốc Vu thị, mười ngón tay thô to của Âu Dương Lãnh đan chặt tay bàn tay nhỏ bé của Vu Thiện, không một khe hở, khóe miệng Vu Thiện cười tươi, Âu Dương Lãnh càng cưng chiều ôm chặt thân thể nhỏ bé xinh xắn vào lòng, hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng ăn ý đi về đường cái.
Thành phố ban đêm, đèn đuốc sáng trưng.
Đèn đường ven đường một cây lại một cây, tiếp nối nhau, tạo thành mênh mông vô bờ, rất giống sao trên trời, lơ lửng tuyệt đẹp.
Hai người sánh vai đi ra khỏi cao ốc Vu thị, gió khẽ thổi vào gò má, Vu Thiện càng rút vào cái ôm ấp áp của Âu Dương Lãnh, cái ôm đó khiến cô yên tâm.
"Lạnh không?" Âu Dương Lãnh quan tâm cởi áo trên người bao lấy cơ thể Vu Thiện, không để cô bị gió lạnh thổi vào, sắp đến mùa đông rồi cho nên thời tiết cũng đã bắt đầu chuyển lạnh.
"Dạ, không lạnh." Vu Thiện kéo áo khoác trên người, áo khoác có mùi riêng của Âu Dương Lãnh lưu lại, giống như anh đang ôm lấy cô, làm cô đặc biệt lư luyến.
"Ngang bướng, rõ ràng có lạnh." Âu Dương Lãnh giúp cô kéo áo khoác, ôm lấy cô bước nhanh tới bên xe, vài ngày bận rộn cuối cùng có thể nghỉ ngơi rồi.
Ngay lúc hai người sắp tới bãi đỗ xe của cao ốc Vu thị, một giọng nói đè nén gọi Vu Thiện lại.
"Thiện Nhi." Giọng rất lớn, nhưng có thể nghe thấy sự mất mát bao quanh. Kinh Sở chầm chậm từ trong góc tối bước ra, ban nãy anh ta chứng kiến Vu Thiện và Âu Dương Lãnh an ủi sưởi ấm cho nhau, trong lòng anh ta vô cùng đố kỵ, anh ta biết mình bắt đầu sa vào tay giặc rồi.
Ngày đó sau khi từ bệnh viện chạy trối chết, anh ta vẫn luôn kiềm chế mình đi ra ngoài tìm cô, anh ta hiểu rõ vì sao mình lại chạy trốn, anh ta dây dưa với người phụ nữ khác trước mặt cô, nhưng anh ta biết nhất định là có người cố ý làm như vậy.
Vì không muốn cô hiểu lầm cho nên anh ta mới tới nói cô biết là mình bị hãm hại, anh ta không muốn cô hiểu sai! Đến cao ốc Vu thị mới biết được chuyện xảy ra hôm nay, anh ta âm thầm tự trách mình không giúp đỡ cô!
"Kinh Sở?" Vu Thiện không chắc chắn hỏi, Kinh Sở đứng sau ngọn đèn nên Vu Thiện không nhìn rõ lắm, nghe tiếng thì đúng là anh ta.
"Thiện Nhi, đúng vậy." Kinh Sở chầm chậm đi tới trước mặt Vu Thiện, mỗi một bước đều rất khó khăn, anh ta nhìn động tác tràn đầy chiếm giữ của Âu Dương Lãnh, trong lòng hơi đau đớn, khóe miệng đắng chát: "Thiện Nhi có rảnh không? Muốn tâm sự với em."
"Nói chuyện gì?" Vu Thiện mơ hồ biết được anh ta muốn nói gì, nhưng đối tượng anh ta phải giải thích không phải là Thượng Quan Thanh sao? Âu Dương Lãnh đột nhiên siết chặt tay, Vu Thiện khẽ nhíu mày, Lãnh siết eo cô chặt quá, nhưng Vu Thiện cũng không kháng nghị.
"Không phải tổng giám đốc Sở nên đi thăm Thanh sao?" Âu Dương Lãnh chen vào nói, anh nhìn ra khóe mắt chua chát của Kinh Sở, còn giọng điệu động tác thân mật, thoáng chốc lửa giận bắt đầu nổi lên, Kinh Sở làm như vậy không phải là phụ lòng Thượng Quan Thanh sao?
"Thiện Nhi, có thể chứ?" giọng Kinh Sở trầm nhẹ lộ sự cầu khẩn, gương mặt âm trầm cô đơn nhìn Vu Thiện.
"Có... Có thể." Vu Thiện nói ra lời này, cảm giác rõ ràng Âu Dương Lãnh đột nhiên dùng sức, chứng minh anh đang tức giận, trái tim Vu Thiện đột nhiên vô cùng vui sướng, khóe miệng cười vui vẻ.
"Thiện Nhi!" Âu Dương Lãnh gầm nhẹ, cô đồng ý hẹn với người đàn ông khác ngay trước mặt mình?
"Lãnh, đừng nóng giận, sẽ nhanh xong thôi." Vu Thiện trấn an anh, chưa bao giờ biết sự tự chủ của Âu Dương Lãnh lại kém như vậy, cô làm như vậy là vì đã đồng ý với chuyện của Thượng Quan Thanh.
"Thật không?" Âu Dương Lãnh nhướng mày hỏi, anh có thể tin Thiện Nhi? Có thể tin Kinh Sở?
"Dạ, nhanh mà." Vu Thiện vì trấn an anh, chủ động đưa đôi môi đỏ mọng hôn nhẹ lên mặt Âu Dương Lãnh, tỏ vẻ sẽ nhanh xong.
Nhưng động tác này trong mắt Kinh Sở giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực anh ta! Lập tức máu tươi đầm đìa.
Âu Dương Lãnh vô cùng hài lòng với động tác này, khóe miệng thỏa mãn cong lên, đôi mắt bắn về phía Kinh Sở rõ ràng đã bị đả kích, mang theo ý tứ đắc ý khiêu khích.
Vu Thiện vui mừng vì Âu Dương Lãnh không bắt hôn sâu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lần đầu tiên hôn Âu Dương Lãnh trước mặt người ngoài, cô ít nhiều gì có phần thẹn thùng.
"Được rồi, mau đi đi, anh chờ em." Âu Dương Lãnh đẩy Vu Thiện đi lên trước, anh chỉ cho phép bọn họ nói chuyện mười phút, nhiều hơn một phút anh sẽ đi đòi người.
"Ách, Sở, chúng ta đi đâu nói chuyện?" Vu Thiện thuận thế đi lên trước, vì Âu Dương Lãnh bá đạo, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mất mát của Kinh Sở, đột nhiên có chút không biết phải làm sao.
"Phía trước đi." Kinh Sở cúi đầu liếc cô một cái, dẫn đầu đi về phía trước mặt, Vu Thiện đi theo sau lưng anh ta, vừa rồi tại sao anh ta lại nhìn mình như vậy?
"Thiện Nhi, chuyện ngày đó em thấy là do người khác sắp đặt, tin tôi đi." Đi đến chỗ Âu Dương Lãnh không thể nghe được Kinh Sở mới dừng lại, giọng điệu cầu khẩn, rất sợ Vu Thiện hiểu lầm.
"Ngày đó? Anh nói là ngày em xảy ra tai nạn xe?" Vu Thiện nhớ lại, ngày đó là ngày cô và Thượng Quan Thanh đi tìm Kinh Sở, lại nhìn thấy anh ta dây dưa một chỗ với người phụ nữ xinh đẹp. Cuối cùng Thượng Quan Thanh đau lòng rời đi, còn cô lúc đi tìm Thượng Quan Thanh lại gặp tai nạn xe, nếu như không nhờ Chu Minh, chỉ sợ cô vẫn còn nằm trong bệnh viện.
"Xin lỗi, nếu như tôi xuống dưới tìm em kịp lúc, thì không xảy ra chuyện này." Nếu như anh ta chịu đuổi theo giải thích thì Vu Thiện sẽ không thiếu chút nữa bị đụng xe, nói đến chuyện này đúng là lỗi của anh ta.
"Không phải lỗi của anh." Vu Thiện thấp giọng nói, hôm nay cô đã biết người muốn đụng cô là Vu Long, hắn ta cũng đã phải bị trừng trị bởi pháp luật.
"Thiện Nhi, em tin tôi đi, tôi cũng không làm chuyện có lỗi với em." Kinh Sở vội vàng giải thích, mặc dù còn chưa biết là ai thiết kế anh ta, nhưng anh ta nhất định sẽ mau chóng điều tra ra, có lẽ trước kia anh ta sẽ không để ý bất kỳ kẻ nào nghĩ gì, nhưng từ sau khi bị Vu Thiện hạ gục, anh ta rất quan tâm Vu Thiện nghĩ gì.
"Sở, anh phải nói xin lỗi là Thượng Quan Thanh, không phải em." Vu Thiện nhìn chằm chằm Kinh Sở: "Tại sao anh đối xử với Thanh như vậy? Cô ấy không tốt chỗ nào?" Cô kêu oan cho Thượng Quan Thanh, cô ấy yêu Kinh Sở như vậy nhưng Kinh Sở lại dây dưa cùng những người phụ nữ khác. Lúc trước Âu Dương Lãnh cũng khiến cô đau lòng, may mắn thay những chuyện đó đều là thủ thuật che mắt người khác.
"Thiện Nhi, tôi quan tâm chính là em." Kinh Sở nóng nảy gầm nhẹ, hai tay đột nhiên bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Vu Thiện, kéo cô về phía mình, anh ta nóng lòng tỏ rõ lập trường của mình: "Thiện Nhi, em còn nhớ rõ lời tôi nói ngày khai trương phòng thiết kế không? Tôi thật sự thích em."
Trước kia là anh ta muốn thông qua Vu Thiện đả kích Âu Dương Lãnh, nhưng khi tiếp xúc càng nhiều với cô, lòng anh ta lại mất trên người cô, khi gặp cảnh cô và Âu Dương Lãnh ngọt ngào ấm áp, lòng anh ta đau nhức như dao đâm.
"Sở, anh đừng như vậy." Vu Thiện giãy dụa, cô không muốn Âu Dương Lãnh hiểu nhầm, nhưng sức lực Kinh Sở rất mạnh, với sức của cô hoàn toàn không thể thoát.
"Thiện Nhi, rời khỏi Âu Dương Lãnh đi! Tôi sẽ cho em một bầu trời." Kinh Sở hứa hẹn, anh ta không dễ hứa, một khi đã hứa thì nhất định sẽ thực hiện được. Hơn nữa Vu Thiện là người phụ nữ đầu tiên anh ta muốn ở cùng, điều mà năm đó ngay cả Thượng Quan Thanh cũng không làm được.
"Anh buông tay ra! Em không muốn Lãnh hiểu lầm." Vu Thiện vừa giãy dụa vừa muốn quay đầu nhìn về phía Âu Dương Lãnh, hiện tại cô rất vất vả mới cùng Âu Dương Lãnh ngọt ngào ở chung một chỗ, không muốn có chuyện đâm ngang phá đám.
"Thiện Nhi, em quan tâm hắn ta như vậy sao?" Kinh Sở nghe thấy lời cô, trái tim lập tức đau đớn kịch liệt, vì sao đến bây giờ anh ta mới biết được Vu Thiện quan trọng với mình như vậy?
"Đúng, người em quan tâm duy nhất chính là Lãnh, anh thả tay đi." Giọng điệu Vu Thiện bắt đầu nặng nề, cô không hiểu tại sao Kinh Sở muốn như vậy, ngày đó anh ta nói lời yêu mến mình trước mặt nhiều người như vậy, cô chưa từng để trong lòng.
Hai người lôi kéo thu hút sự chú ý của Âu Dương Lãnh, nhưng anh không đi tới, anh biết rõ Vu Thiện sẽ xử lý ổn thỏa, còn anh cho cô không gian tuyệt đối.
"Sở, anh thả em ra trước đi, để chúng ta nói chuyện đàng hoàng." Vu Thiện thôi giãy dụa, Kinh Sở như vậy rất khó khiến cô mở lời, hơn nữa là cô giúp Thượng Quan Thanh lấy lòng Kinh Sở.
"Thiện Nhi, em không tin tôi sao?" Kinh Sở thâm tình nhìn cô, đau khổ gầm nhẹ, anh ta có thể không quan tâm tới Thượng Quan Thanh, nhưng anh ta không muốn Vu Thiện nghi ngờ.
"Tin, nhưng anh không thể ép buộc em." Vu Thiện dùng sức đẩy Kinh Sở ra, cô lùi về sau một bước, nghiêm túc nói: "Sở, em rất cảm kích một năm trước anh đã giúp em, nhưng không liên quan tới chuyện tình cảm, em là người của Âu Dương Lãnh, cho nên anh đừng như vậy."
"Thiện Nhi!" Tay Kinh Sở trống rỗng, trái tim cũng trống rỗng theo, khuôn mặt tuấn tú âm trầm, giờ phút này đau thương nhìn qua cô: "Thiện Nhi, em biết không? Khi đó tôi thích em nên mới chịu giúp em!"
"Cái gì!" Vu Thiện kinh ngạc lùi ra sau một bước, khi đó Kinh Sở đã thích mình?
"Khi đó đi Paris tìm được em, tôi kích động như vậy." Kinh Sở nói tiếp, trong đôi mắt thâm tình khiến Vu Thiện không dám đối diện, nhưng chuyện này không được.
"Sở, em rất cảm ơn anh, nhưng không liên quan tới tình cảm." Vu Thiện nhắc lại lần nữa, đồng thời lùi ra xa anh ta: "Em sẽ không phản bội hôn nhân, đã cùng Âu Dương Lãnh ở chung một chỗ, thì em sẽ cùng anh ấy bước tiếp về sau."
Năm đó mẹ vì cô, chịu đựng Đinh Hoa hoạnh họe, không dám oán trách Vu Thành, tạo thành bi kịch thời thơ ấu của cô, nhưng cô không cần lặp lại như vậy, bất kể là ai, chỉ cần kết hôn thì phải giữ vững lời hứa, không thể phản bội, bất kỳ vì lý do gì!
"Thiện Nhi! Tôi yêu em, chẳng lẽ em không hề thích tôi sao?" Kinh Sở ép hỏi cô, anh ta không tin Vu Thiện không động lòng với anh ta, phụ nữ đều có sự ỷ lại với người từng giúp mình, tin rằng Vu Thiện cũng không ngoại lệ.
"Sở, anh không phải yêu em, mà là không cam lòng!" Vu Thiện quyết định nhắc nhở anh ta, "Anh yêu Thượng Quan Thanh, còn Thượng Quan Thanh cũng yêu anh, anh nên đi tìm Thanh."
"Thiện Nhi!" Kinh Sở ép sát từng bước, đêm nay nhất định phải khiến Vu Thiện tin tưởng anh ta: "Tôi biết rõ trong lòng em nhất thời khó chấp nhận, nhưng tôi nguyện ý cho em thời gian, hãy nghe tôi nói một câu, Âu Dương Lãnh không phải là người đi đến cuối đời cùng em!" Anh ta nhìn thấy Âu Dương Lãnh cất bước đi tới, cố gắng nói: "Nhớ, tôi vẫn luôn chờ em." Nói xong mặc kệ Vu Thiện giãy dụa, dùng sức ôm lấy cô, không cho cô trốn tránh.
"Anh đừng nên như vậy!"
"Buông cô ấy ra!" Âu Dương Lãnh nhìn bọn họ ôm nhau, sắc mặt tái nhợt vội vàng chạy qua, đưa tay tách hai người ra, trực tiếp ôm chặt Vu Thiện, "Thiện Nhi, không sao chứ?"
"Em không sao." Vu Thiện hơi bị dọa hoảng, không ngờ Kinh Sở lại có thể làm như vậy.
"Thiện Nhi, nhớ kỹ lời tôi nói, tôi vẫn chờ em." Kinh Sở thâm tình nhìn chằm chằm Vu Thiện nằm trong ngực Âu Dương Lãnh lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, nói, sau đó không quay đầu lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net