Chương 95: Cá bảy màu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng thiết kế nhanh chóng hoàn thành, mấy ngày trước khi Vu Thiện khai trương cửa hàng, cần phải sắp xếp đủ thứ, ví dụ như vải vóc, chỉ, Âu Dương Lãnh đã từng hỏi cô, điều kiện đêm đó mà cô nói là gì, Vu Thiện thần bí cười không trả lời, Âu Dương Lãnh cũng không hỏi nữa.
Cuộc sống hai người hòa thuận trước nay chưa từng có, Vu Thiện không ngờ rằng hai người còn có lúc chung sống hòa bình, trong lòng cô đầy mâu thuẫn. Một năm trước khi nhận được tài liệu bí ẩn, cô cũng từng nghĩ qua, tại sao Âu Dương Lãnh phải giết chết mẹ? n
Hôm nay là ngày khai trương phòng thiết kế, Vu Thiện dậy từ rất sớm để chuẩn bị, thật ra thì cũng chẳng có cái gì để cần chuẩn bị cả, nhưng thím Lan rất nghiêm túc, bà nói mới khai trương cần vái xin thần linh, như vậy mới được thần linh che chở!
Vu Thiện đang bận rộn nên không biết có một người dã đứng ở cửa nhìn cô rất lâu rồi, cho đến khi Vu Thiện ngẩng đầu lên mới nhìn rõ người nào đang đứng đó.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh ta trong đầu Vu Thiện nhớ tới cảnh bị Âu Dương Lãnh tìm được ở Paris, vì anh ta đứng phía sau chăm lo cho cuộc sống của cô ở Paris!
"Pháo Đầu! Thiết Đầu!" Vu Thiện vui mừng kêu to, cặp mắt đã dâng đầy nước, tay nắm chặt cuộn vải vứt xuống đất, Kinh Sở và Pháo Đầu cùng Thiết Đầu đang đứng ở cửa!
"Cô Vu! Dạo này khỏe không?" Pháo Đầu liên tiếng nói chuyện trước, anh ta và em trai dưỡng thương ở Paris, vết thương khá ổn mới trở về, vừa về thì nghe tổng giám đốc nói Vu Thiện mở phòng thiết kế riêng.
Âu Dương Lãnh hôm nay không đến với cô, nếu không thấy Kinh Sở và bọn Pháo Đầu, nhất định sẽ đuổi bọn họ đi! Cũng rất may là anh không ở đây, nếu không Vu Thiện lo Âu Dương Lãnh sẽ ngăn cô nói chuyện với đám Pháo Đầu.
"Tôi rất khỏe, còn các anh?" Vu Thiện nở nụ cười khẽ, bên trong đôi mắt dâng đầy nước: "Tay các anh không sao chứ?" Đưa mắt nhìn tay bọn họ, dường như không sao.
"Cô Vu, có tiện tìm chỗ nào nói chuyện không?" Pháo Đầu bước về trước từng bước, sự xuất hiện của bọn họ đã khiến vệ sĩ của Âu Dương Lãnh phái tới chú ý, còn vẻ mặt vô cùng kích động của Vu Thiện càng khiến mấy người vệ sĩ để ý họ từng tý một.
"Được, vào đi." Phòng thiết kế có phòng tiếp khách chuyên biệt, Vu Thiện dẫn bọn họ đi vào, từ nãy tới giờ Kinh Sở vẫn không lên tiếng, anh ta nhìn bóng lưng Vu Thiện, mấy ngày nay chịu đựng không đến tìm cô chính là vì đã tự nói với mình, cô không đáng giá.
Nhưng bây giờ thấy cô, mới biết mình nhớ cô cỡ nào! Hận không được ôm chặt lấy cô, nói cho cô biết mình thích cô! Nhưng anh ta phải nhịn, phát hiện chỗ này rất nhiều vệ sĩ Âu Dương Lãnh phái tới, chỗ này là nơi không thể thể hiện sự xúc động.
Bốn người vào phòng tiếp khách, Vu Thiện tự mình pha ba ly café đặt trước mặt bọn họ, từ trước tới giờ cô không thích café, cho dù trước kia Kinh Sở pha cho cô uống, cô cũng không thích.
Tất cả mọi người không nói gì, đôi bên đều im lặng, Vu Thiện càng không biết nói gì hơn, rời khỏi Paris, cô không ngờ còn có thể gặp lại, còn bây giờ gặp được thì hơi xa lạ.
"Các người đi ra ngoài đi." Kinh Sở mở miệng, anh ta không chịu nổi, nỗi nhớ tích tụ mấy ngày nay tựa như nước biển, ép anh ta muốn phun trào. Pháo Đầu và Thiết Đầu gật đầu, biết tổng giám đốc có lời muốn nói.
Hai người đứng lên đi tới cửa, Vu Thiện đứng ở cửa nhìn bọn họ rời khỏi phòng tiếp khách, Kinh Sở đứng dậy đi tới trước mặt cô, "Thiện Nhi, tại sao không điện thoại cho tôi?" Ít nhất là sau khi cô tự do.
"Tại sao anh hỏi như vậy?" Vu Thiện kinh ngạc ngẩng đầu, cô không có điện thoại, sao gọi cho anh được? Hơn nữa Âu Dương Lãnh canh chừng cô rất chặt, lúc nào cũng có vệ sĩ theo dõi cô.
"Em biết không?" Kinh Sở từ từ đến gần cô, hơi thở thuộc về phái nam phun thẳng vào Vu Thiện, bất kể hôm nay như thế nào cũng phải nói cho cô biết suy nghĩ của anh ta: "Thiện Nhi, tôi thích em!"
"Cái gì?" Vu Thiện bị ép lùi về sau, cô kinh ngạc nhìn ánh mắt Kinh Sở trở nên sâu thẳm, thoáng hiện nồng nặc tình yêu gửi gắm vào cô.

"Anh nói gì?" Vu Thiện nghi ngờ mình nghe nhầm, kinh ngạc nhìn Kinh Sở đang nhích lại gần mình, bóng dáng hai người chồng lên nhau in rõ trên kính thủy tinh.
Vệ sĩ Âu Dương Lãnh phái tới thấy Kinh Sở đè ép Vu Thiện cuống cuồng chạy tới cản Kinh Sở, nhưng bị Pháo Đầu và Thiết Đầu ngăn lại.
Bên trong Vu Thiện bị ép vào tường không còn đường có thể lui, tại sao Kinh Sở lại nói những lời như vậy với cô: "Anh muốn làm gì?"
"Em không tin?" Kinh Sở cúi đầu, đôi môi sượt qua trán cô, giọng yêu thương nói: "Rời khỏi Âu Dương Lãnh, trở lại bên cạnh tôi!" Tròng mắt khóa chặt cô, không bỏ qua chút phản ứng nào của cô, bàn tay chống lên vách tường sau lưng cô, thật ra trong lòng thì đang rất căng thẳng.
"Tại sao thích em?" Vu Thiện nghi ngờ hỏi, thời gian bọn họ chung đụng không nhiều lắm, tại sao anh lại thích mình?
"Không có vì gì cả, thích là thích thôi." Anh ta thâm tình đưa mắt nhìn cô, đầu từ từ hạ xuống, mục tiêu là môi cô. Vu Thiện nín thở, hơi thở anh ta phả tới, một cảm giác bất an tăng cao, hơi thở Kinh Sở không giống với Âu Dương Lãnh, nó không khiến cô căng thẳng.
Môi Kinh Sở rơi xuống, theo bản năng Vu Thiện tránh ra khiến nụ hôn anh ta rơi xuống cổ, tròng mắt Kinh Sở lóe lên, có sự mất mát không dễ dàng phát hiện nơi đáy mắt.
"Nhưng tôi không muốn yêu!" Yêu người rất mệt mỏi, hai tay Vu Thiện chống lên ngực anh ta, dùng sức đẩy anh ta ra, khoảnh khắc Vu Thiện mở mắt ra thấy người phía sau Kinh Sở, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt.
Một đám người đứng ở cửa, ngoài trừ vệ sĩ muốn ngăn cản Kinh Sở còn có Thượng Quan Thanh và Lam Ngọc, Âu Dương Lãnh và Lam Nguyệt! Bốn người không tin nhìn bọn họ, hình ảnh vừa rồi bọn họ ôm hôn đang như nước xoáy chảy trong đầu bọn họ, vẻ mặt mỗi người một khác. Vì Kinh Sở đưa lưng về phía bọn họ, ngăn ánh mắt họ cho nên không biết Kinh Sở không hề hôn Vu Thiện.
Dường như bầu không khí ngừng lại ở giây phút này, Vu Thiện hít thở không thông nhìn đám người trước mắt, Lam Ngọc là người có phản ứng đầu tiên, đẩy Kinh Sở ra, vội vàng chạy tới bên cạnh Vu Thiện: "Thiện Nhi, em không sao chứ?"
"Sở, các người đang làm gì vậy?" Vẻ mặt Thượng Quan Thanh đau đớn, hôm nay anh Âu Dương nói muốn cô tới xem Vu Thiện một chút, sợ một mình cô ấy sẽ rất khổ cực, nhưng không ngờ lại thấy hình ảnh Kinh Sở hôn Vu Thiện, tại sao lại như vậy? Cô ở cùng Kinh Sở, Kinh Sở chưa bao giờ chủ động hôn cô!
"Không phải em không thấy đấy chứ?" Kinh Sở cười khẽ, vẻ mặt âm u không thay đổi, chẳng qua là không nhìn Thượng Quan Thanh đứng ở cửa, coi thường rõ ràng khiến ngực Thượng Quan Thanh đau nhói.
"Anh, anh đang làm gì?" Lam Nguyệt thực sự không nhịn được, cô ta xông lên phía trước kéo Lam Ngọc ra: "Đừng quên cô ta là người phụ nữ của tổng giám đốc Âu Dương, anh đừng đụng vào!" Cô ta căm hận nhìn chằm chằm Vu Thiện, cô ta muốn nói rằng người phụ nữ này làm hại khiến thiếu chút nữa Lam thị phải đóng cửa, không thể đến gần!
Âu Dương Văn đứng ở cửa không nhúc nhích, tròng mắt không rời khỏi Vu Thiện, thấy sắc mặt cô tái nhợt tròng mắt khẽ lóe lên, nhưng vẫn không hành động gì.
Vu Thiện nhìn một phòng đầy người, sao bọn họ đều ở đây? Còn lựa vào lúc này? Mặc dù sắc mặt cô tái nhợt nhưng cô tự cố bình tĩnh lại, bọn họ muốn nghĩ như thế nào cũng không liên quan tới chuyện của cô!
"Thiện Nhi, tại sao phải như vậy?" Thượng Quan Thanh thấy Kinh Sở không để ý đến mình liền xoay người hỏi Vu Thiện, vẻ mặt tràn đầy trách móc, trong mắt xuất hiện sự oán hận.
"Thanh, cậu hiểu nhầm rồi." Vu Thiện muốn giải thích, nhưng không biết phải giải thích như thế nào, gấp đến độ không biết nên nói cái gì, mới vừa rồi bọn họ ôm nhau rất nhiều người đều thấy!
"Tôi lầm cái gì? Bạn đã có anh Âu Dương, tại sao còn không buông tha Kinh Sở?" Thượng Quan Thanh tức giận nói, ép sát từng bước dồn Vu Thiện vào trong góc: "Người Sở thích là tôi!" Tức giận khiến cô nói bừa.
"Cái gì?" Vu Thiện bối rối, anh Âu Dương là chỉ Âu Dương Lãnh? Bọn họ quen biết nhau? Thượng Quan Thanh thích Kinh Sở?
"Đủ rồi, tôi thích ai, chuyện không liên quan đến em!" Kinh Sở đẩy Thượng Quan Thanh ra, không hề thương hoa tiếc ngọc, ánh mắt xa lạ nhìn Thượng Quan Thanh ngã xuống đất: "Không cần suy đoán lung tinh đời sống tình cảm của tôi."
"Em không sao chứ?" Kinh Sở cẩn thận đỡ Vu Thiện, động tác dịu dàng, trong mắt Thượng Quan Thanh chính là sự yêu thương giữa đôi tình nhân, thoáng chốc vành mắt đỏ lên, nước mắt chảy xuống.
"À, em không sao." Vu Thiện tránh sự đụng chạm của Kinh Sở, vẻ mặt đau thương của Thượng Quan Thanh đập vào mắt cô, cô và Thượng Quan Thanh từng có thời gian vui vẻ với nhau, tại sao vì Kinh Sở lại thay đổi.
"Thanh, cậu thích Kinh Sở?" Vu Thiện đi tới trước mặt Thượng Quan Thanh, ngồi xổm người xuống muốn kéo cô lên, Thượng Quan Thanh lại không cảm kích, hất tay cô ra: "Không cần cô lo!"
"Thật không biết cô có gì tốt!" Lam Nguyệt đi tới bên cạnh Thượng Quan Thanh đỡ cô dậy, mặc dù tập đoàn Thượng Quan kém hơn tập đoàn Âu Dương và tập đoàn Sở thị, nhưng vẫn rất có sức ảnh hưởng ở thành phố S.
"Cảm ơn!" Được sự giúp đỡ của Lam Nguyệt Thượng Quan Thanh đứng lên, lúc nhìn Vu Thiện, ánh mắt lạnh như băng khiến Vu Thiện mấp máy miệng, tại sao lại như vậy?
Từ lúc nãy tới giờ Âu Dương Văn chỉ đứng nhìn, không tham gia vào, cũng không nói gì, thờ ơ lạnh nhạt, nhưng anh ta cuộn chặt nắm đấm, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, tròng mắt sắc bén nhìn thái độ 'vân đạm phong khinh" (như mây bay gió thoảng) của Kinh Sở, Kinh Sở đón cái nhìn của Âu Dương Văn, trả lại nụ cười lạnh nhạt.
"Thiện Nhi, em không sao chứ?" Lam Ngọc đau lòng đỡ Vu Thiện, tròng mắt đầy tức giận nhìn chằm chằm Kinh Sở, Thiện Nhi quen biết người đàn ông này lúc nào?
"Cảm ơn học trưởng." Vu Thiện cười khẽ, cô không có gì không tốt, nhưng không biết tại sao Thượng Quan Thanh lại biến thành như vậy, trước kia không phải thế này, một năm trước quan hệ của hai người rất tốt, chẳng lẽ cô rời khỏi một năm, đã xảy ra chuyện gì?
"Thiện Nhi, tôi còn có chuyện phải đi trước, nhớ đừng để mệt quá." Kinh Sở dịu dàng vén tóc lại giúp cô, mang đến cho người khác cảm giác thân mật, Vu Thiện tránh ra, cô không hiểu tại sao Kinh Sở lại làm như vậy.
Tay Kinh Sở bị hẫng, trái tim trầm xuống, nhưng nhanh chóng nở nụ cười, bàn tay đặt lên môi làm nụ hôn gió, sau đó đi ra khỏi phòng tiếp khách, lúc đi sượt qua bên người Âu Dương Văn, thấp giọng nói: "Cô ấy là của tôi!"
Âu Dương Văn không nói gì, đôi môi mím chặt, tròng mắt lạnh băng trước nay chưa từng có, tay cuộn chặt. Thượng Quan Thanh nhìn bóng lưng Kinh Sở rời đi, trái tim bị đâm đau nhói, tại sao lại biến thành như vậy? Tròng mắt đảo vòng, căm hận nhìn Vu Thiện.
"Chúng ta đi thôi." Lam Nguyệt đỡ Thượng Quan Thanh xoay người đi ra ngoài, Thượng Quan Thanh cũng đi theo, không nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của Vu Thiện.
"Thiện Nhi, cách xa Kinh Sở một chút, anh ta không phải là người tốt." Âu Dương Văn đi tới trước mặt Vu Thiện, chăm chú nhìn cô.
"Không phải là người tốt?" Vu Thiện không hiểu nhìn Âu Dương Văn, anh ta nói những lời này là có ý gì?
"Tóm lại cẩn thận một chút, anh trai không hi vọng em gần anh ta quá đâu."
"Ừ, tôi biết." Vu Thiện mới không thèm quan tâm tới suy nghĩ của người khác, cô chỉ biết Kinh Sở giúp cô một ân tình rất lớn.
"Nhớ, nhất định phải tin vào hai mắt mình, không thể tin tưởng bất cứ kẻ nào, bao gồm anh trai!" Âu Dương Văn nói xong, không chờ Vu Thiện phản ứng đã biến mất trước mặt cô.
Sáng sớm hôm sau, Vu Thiện tới phòng thiết kế rất sớm, mấy ngày nay Âu Dương Lãnh bận rộn nhiều việc, đêm khuya mới về nhà, còn sáng sớm đã không thấy bóng dáng, Vu Thiện đều do tài xế đưa đón, có vệ sĩ đi theo phía sau như thường lệ.
Vì phòng thiết kế mới khai trương mấy ngày, rất nhiều quần áo chưa thiết kế xong, còn Vu Thiện, vì ngày hôm qua ánh mắt hận thù của Thượng Quan Thanh khiến cô khó ngủ cả đêm, không có linh cảm để thiết kế quần áo.
Cô ngồi bên bàn thiết kế, trước mặt là bản vẽ, cô muốn sớm thiết kế ra quần áo cô hài lòng, nhưng đầu cô không nghĩ ra được gì. Vệ sĩ đưa tờ báo cho cô, Vu Thiện nhận lấy, đầu tiên là xem tin tức giải trí.
Xem mấy trang hoàn toàn không vừa mắt với mấy tin giải trí, cô chán nản vứt tờ báo qua bên cạnh, trong lúc vô tình thấy tiêu đề về tập đoàn Âu Dương.
Cô nhanh chóng mở ra xem, đập vào mi mắt chính là Vạch trần bí mật động trời về tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Âu Dương, Âu Dương Lãnh, bị đồn là không phải con của vợ cả tập đoàn Âu Dương mà là con của bà Âu Dương lén sinh cùng người đàn ông khác hai mươi năm trước! Chân chính mới là cậu hai Âu Dương Văn!
"Cái gì?" Vu Thiện khiếp sợ nhìn tiêu đề, nghiêm túc đọc, bên trong viết rõ ràng quá trình Âu Dương Lãnh ra đời, còn cả hình ảnh, kèm thêm từng chi tiết cuộc sống của Âu Dương Lãnh.
Còn cả chuyện của Âu Dương Văn, mặc dù nội dung nói Âu Dương Văn là con riêng của của ông Âu Dương, nhưng chính là cậu chủ chân chính của tập đoàn Âu Dương!
Tại sao lại như vậy? Nếu như Âu Dương Lãnh không phải là con trai của ông Âu Dương, vậy tiếp theo sẽ thế nào? Khó trách mấy ngày này không thấy bóng dáng Âu Dương Lãnh đâu, xảy ra chuyện lớn như vậy chắc bận rất nhiều việc.
"Vệ sĩ, anh tới đây." Vu Thiện vội gọi vệ sĩ đứng ở cửa đi vào, chỉ vào tờ báo hỏi: "Chuyện này xảy ra khi nào?" lqdonn
"Mợ chủ, thật xin lỗi, đây là giả." Vệ sĩ vừa nhìn, sắc mặt thoáng chốc chột dạ, vội muốn cướp đi, cậu chủ nói không thể để mợ chủ biết.
"Giả?" Vu Thiện không tin, khi nhìn thấy dáng vẻ chột dạ của vệ sĩ thì biết anh ta nói dối: "Nếu như là giả, anh lo lắng gì chứ?" Cô giấu tờ báo phía sau, tất nhiên vệ sĩ không dám tranh giành, gấp đến độ không ngừng di chuyển xung quanh.
"Mợ chủ, là giả, mợ đưa cho tôi đi."
"Nói cho tôi biết, chuyện này có phải thật như vậy hay không?" Vu Thiện rất nóng vội, cô lo cho Âu Dương Lãnh, không biết bây giờ anh ra sao?
"Mợ chủ, cậu chủ bảo không thể để mợ biết, đừng làm khó tôi mà." Vệ sĩ xin tha thứ, nếu để mợ chủ biết chuyện này, chắc chắn cậu chủ sẽ không bỏ qua cho anh ta.
"Không nói với tôi, tôi sẽ đi tìm anh ấy." Vu Thiện uy hiếp.
"Vậy... Được rồi, nhưng mợ chủ không được để cậu chủ biết là tôi nói với mợ chủ." Cuối cùng vệ sĩ lấy hết dũng khí nói cho cô biết: "Chuyện này xảy ra mấy ngày trước rồi, bây giờ mợ chủ xem là báo của mấy ngày rồi. Kể từ sau khi mợ chủ về thì cậu chủ biết chuyện này, nhưng gần đây mới công bố ra ngoài, còn cậu chủ đã phái người đi điều tra."
Thì ra chuyện đã xảy ra mấy hôm trước, tin lớn như vậy chắc cả thành phố S đều biết? Làm sao lại xảy ra chuyện động trời như vậy?
"Mợ chủ, mợ không sao chứ?" Vệ sĩ lo lắng nhìn cô, thấy vẻ mặt mợ chủ cứng lại cũng không tiện quấy rầy cô.
"Tôi không sao, anh dẫn tôi tới tập đoàn Âu Dương đi." Vu Thiện kiên định nhìn anh ta, chuyện này chắc ngày hôm qua bọn họ cũng biết, nếu không trước khi đi Âu Dương Văn sẽ không nói mấy câu như thế.
Bây giờ cô hiểu ý trong lời Âu Dương Văn nói, tất cả những chuyện này anh ta đều biết, duy chỉ có mình là không biết.
"Nhưng cậu chủ nói, không thể để mợ chủ biết chuyện này, nếu như mợ chủ đi qua đó không phải là đã biết sao?" Vệ sĩ do dự, dù sao cũng do cậu chủ dặn dò rồi.
*********
----oOo----


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net