15 | biến mất.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà trường đảo lại số báo danh, đảo lại cả một cuộc đời mang theo những vấn vương tình cảm dành cho một người.

Kính Cận của tớ ơi, một lần cho tớ được gọi đến chàng trai của thực tại, chàng trai có trong mình mảnh ghép phù hợp với trái tim khuyết của tớ. Một lần cho tớ được ở bên cậu trong những tháng ngày cuối cấp, dù cho tớ có là người thương, người đã từng hay dù chỉ là bạn. Một lần cho tớ được nhìn thấy cậu cười một cách chân thực, cho tớ níu giữ lấy vạt áo đấy mà kìm nén phút giây nức nở cho những ngày gọi là chia ly. Một lần cho tớ gắng gượng cùng cậu trải qua thời cấp II đẹp nhất trong đời, để rồi một mai nghĩ lại sẽ chẳng nuối tiếc. Cũng một lần cho tớ nghĩ rằng anh chàng mang tên quá khứ ấy chỉ ẩn náu mà thôi, nghĩa rằng vẫn tồn tại chứ vĩnh viễn chưa từng biến mất.

Ai đâu biết được bước qua ngưỡng cửa cấp II, mai này có cơ hội chỉ là một lần gặp mặt? Ai đâu biết được khoảng cách sau này có còn chỉ là cách nhau ở chỗ ngồi, ở lớp, hay ở một trường? Ai đâu hay được chúng mình xa nhau có còn là mét (m) hay vài trăm ki lô mét (km) hoặc vốn dĩ là cả một cái màn hình - giữa quốc gia này với quốc gia kia. Giữa bảy tỉ người xa lạ, rốt cuộc xác suất gặp lại nhau, tồn tại được không phẩy bao nhiêu phần trăm? Ai đâu hay rồi một mai nghĩ lại có còn nhớ được một màu sắc nhỏ vụt qua trong đời?

Đời chưa bao giờ cho ta hai chữ chắc chắn.

Thế nên, vẫn cảm ơn cậu vì một lần ghé qua, cùng tớ làm bạn, cho tớ những cảm xúc khác biệt với người khác. Vẫn cảm ơn vì cho tớ biết động từ gọi là thương một người, vì điều đó mà tớ đã biết cách chăm chút bản thân mình hơn, vì đó mà tớ biết hóa ra yêu đơn phương cũng không hẳn là đau khổ như trong sách báo truyền lại. Họ nói đơn phương như là một thứ tình cảm mơ hồ không rõ đầu đuôi cứ gặm nhấm thể xác và tâm hồn ta từng ngày, nhưng sao lại chẳng nói đơn phương khiến cho ta nghĩ rằng một sớm thức dậy lại cho ta một cơ hội để biến nó thành song phương.

Tớ sẽ mong cậu sống thật tốt, thật vui, hạnh phúc trong cuộc sống. Mong cậu ở bên người ấy thật tốt, thật vui, hạnh phúc nhiều ở tình yêu. Mong cậu hàng vạn điều tốt đẹp khác nữa, chỉ chờ một lời chúc nhỏ nhoi từ cậu. Một danh xưng khác lạ, một lời may mắn xuất phát từ đáy lòng, có lẽ diễm phúc của tớ chẳng bao giờ đạt được.

Cầm chiếc máy ảnh trên tay mà chẳng dám đi đến cậu, trong khi cô đã đưa chiếc điện thoại lên cười cùng cậu rồi. Bộ đồ tốt nghiệp trên tay đã mặc, nhưng chẳng dám mở lời để chụp riêng. Cuối cùng tớ và cậu cũng chỉ có một bức hình chụp chung ở với lớp, cuối cùng tình cảm này tớ cũng chẳng đủ dũng khí để nói ra.

Chiếc bóng bay trên tay buông lỏng, chiếc mũ trong bộ đồ tốt nghiệp bay lên cao. Mắt bỗng thấy cay cay chợt muốn khóc, thế là sắp phải xa rồi, chỉ còn gặp nhau lần cuối ở phòng thi nữa thôi kết thúc.

Bốn năm ta biết đến nhau, chơi thân rồi thương thầm. Bốn năm như thế, rất muốn hỏi cậu rằng vậy có quá dài không, vì được nhiêu năm ở trung học đã trao cậu hết cả rồi.

Cuối cùng rồi cũng phải chia xa, nhưng nếu cho tớ nghĩ lại, tớ vẫn sẽ cam lòng mà đi đoạn đường ấy thêm một lần nữa - dù có đau đớn, có buồn bã, tuyệt vọng.

Vì được gặp cậu là một phần của nửa thanh xuân.

Tớ đành tạm biệt cậu, bỏ qua mối tình cảm dở dang chẳng hình thành nên tên tuổi, khép lại những năm tháng đã từng có cậu trải qua hạnh phúc.

Tớ có thể sẽ rất nhớ cậu, nhưng rồi ai rồi cũng sẽ phải bước đi trên con đường đời phải không?

Cậu đừng quên tớ, cũng đừng bao giờ quên có người con gái đã từng thương cậu nhé.

Bỗng chợt, nhận ra lòng chỉ muốn những kỉ niệm đã qua này đừng là dĩ vãng. Muốn mãi ở bên, mãi trân trọng, mãi khắc sâu vĩnh viễn trong lòng.

Kính Cận, tớ thương cậu. Đó là câu mở đầu cho câu chuyện của chúng ta và lần này tớ xin dùng nó một lần nữa để kết thúc.

Tạm biệt.

Chẳng dám ước rằng mai mình gặp lại, chỉ mong đến già cậu đừng lãng quên. Chẳng dám ước rằng tình vẫn còn tớ, chỉ mong trong tim mãi không phai nhòa.

[Kiều Vy.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net