Chương 119: Phản bội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết Liên nắm tay Tiểu Khiết :'Thật ra chuyện mình muốn nói liên quan đến'.

- 'Tuyết Liên, anh đã nói với em chuyện giới tính thai nhi từ từ mới thông báo cho cô ấy rồi mà, tại sao em lại có thể nói ra sớm như vậy chứ.' Giản Tử hạo đẩy cửa đi vào chặn họng Tuyết Liên, cũng may vừa rồi anh làm xong việc nên về sớm hơn mọi khi, về đến nhà thấy xe của Trần Gia Kiệt đang đỗ ở đây anh chạy như bay vào, những gì như anh nghĩ, suýt nữa bị bại lộ.

Tiểu Khiết cười :'Biết giới tính thai nhi rồi sao? Thế mà làm như có chuyện gì mờ ám lắm ấy, con nhỏ này.'

Giản Tử Hạo ôm eo Tuyết Liên, Tuyết Liên vòng tay qua hông anh ta véo mạnh một cái, nhất thời khuôn mặt của Giản Tử Hạo đen sì sì, hiện rõ vẻ chịu đựng.

- 'Vậy đứa bé là trai hay gái?'

Giản Tử Hạo cười :'Là con gái. Con gái đầu lòng rất là tốt.'

- 'Vậy chúc mừng cậu nhé!'.Tiểu Khiết cười nói.

Ngồi nói chuyện với Tuyết Liên đến chiều thì cô ra về, thật ra buổi nói chuyện không được tự nhiên lắm, cả buổi Giản Tử Hạo cứ ngồi kè kè bên cạnh làm Tuyết Liên không dám hó hé gì.

Đợi Tiểu Khiết về rồi, Giản Tử Hạo mới nhìn Tuyết Liên bằng ánh mắt xin lỗi. Tuyết Liên nhéo mạnh vào ngực anh.

- 'Giản Tử Hạo, hôm nay anh ăn gan hùm sao? Dám cản tôi.'

Giản Tử hạo nắm lấy tay Tuyết Liên :'Bảo bối ơi, những chuyện khác anh sẽ nghe em nhưng riêng chuyện này em phải nghe anh, mọi chuyện em không thể quyết định được đâu.'

Trần Gia Kiệt bước xuống xe đi vào khu nhà, anh đi vào thang máy, bên trong đối với mọi người là sáng nhưng đối với anh hiện tại rất mờ nhạt, cũng may sống ở đây lâu rồi nên anh mới có thể tự đi lại một cách thuần thục như vậy.

Một cô gái mới chuyển đến thấy anh thì hai mắt sáng trưng lên, nhưng anh hiện tại chính là nhìn không rõ người đứng cạnh mình, anh mở miệng nhàn nhạt nói.

- 'Xin lỗi, ấn giùm tôi tầng 14.' Anh không thể nhìn rõ những con số ở bảng kia nữa rồi.

Cô gái trẻ hơi thất vọng, đẹp trai như vậy nhưng không thấy đường, cũng có chút tiếc.

Anh đi đến nhà, không thể nhìn rõ những dãy số, anh đưa tay ấn chiếc chuông.

'Bính boong...Bính boong..' Tiểu Khiết đang nấu ăn nghe thấy thì cau mày, ai vậy nhỉ?

Cô đi về phía cánh cửa mở cửa ra, thấy anh cô có chút ngạc nhiên.

- 'Sao anh không vào mà lại ấn chuông?'

Anh cười :'Ừ, muốn cho em sự bất ngờ.'

Cô cau mày nắm tay anh đi vào nhà, Tiểu Khiết tiếp tục đưa tay anh lên nhìn.

- 'Tiểu Kiệt, tại sao hôm nay lại nhiều vết kim châm hơn rồi.'

Anh cười :'Gai xương rồng đâm đấy.'

Cô lắc đầu :'Không, rõ ràng không phải, anh xem những vết thương này chồng chất lên nhau, anh nói cho em biết, rốt cuộc là có chuyện gì?'

- 'Em thật biết cách nghi ngờ, anh nói là gai xương rồng mà, tại dạo này bất cẩn quá.'

Cô xoa nhẹ mu bàn tay anh :'Anh có thể đừng làm em lo lắng nữa được không?'

Anh ôm lấy cô, nếu có thể anh không mong muốn cô lo lắng về anh bất cứ điều gì.

Đến đêm, sau khi dỗ cô ngủ say anh liền đi vào thư phòng hút thuốc, trước mặt anh là tấm ảnh của cô đang cười rất xinh đẹp, anh muốn lưu giữ khuôn mặt này, anh rất sợ sau này sẽ không được nhìn thấy cô nữa.

Thời gian họ bên nhau chỉ còn tính trên đầu ngón tay, chỉ còn bốn ngày, đã đến lúc anh giúp cô dứt ra khỏi đoạn tình cảm này rồi.

Sáng hôm sau, anh đã rời đi từ sớm để đến bệnh viện tiêm thuốc, kiểm tra sức khỏe rồi đến công ty. Tiểu Khiết tỉnh dậy không thấy anh, cô ăn sáng rồi đi ra ngoài, cũng chẳng biết đi đâu, nhưng ở trong nhà thì ngột ngạt quá.

Đi đến cô nhi viện một chuyến, cũng lâu rồi cô chưa đến đó, nguyên một ngày tâm trạng cô luôn bất an, như thể sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì tồi tệ vậy.
Đến tối, Tiểu Khiết nhập mật khẩu rồi đi vào nhà, cảnh tượng bên trong khiến cho tim cô như vỡ ra, bên trong phòng ngủ vang lên tiếng rên rỉ của người đàn ông và phụ nữ, căn nhà này là của anh vậy người đàn ông trong kia...

Hi vọng không như những gì cô nghĩ....

Tiểu Khiết bước từng bước nặng như trì về phía phòng ngủ, cửa đã khóa nhưng cô có thể nghe rõ được đây là tiếng của ai, giọng của người phụ nữ phát ra yêu kiều, đắm đuối thì cô không thể biết được là ai nhưng, tiếng thở dốc này rõ ràng là của anh.

- 'Kiệt, anh hư quá đó...ưm...ở đây lỡ như cô ta về thì thế nào?'

- 'Em đoán xem sẽ thế nào?'

- 'Đừng làm khó người ta nữa mà, anh mau nói cho em biết đi.' Người phụ nữ nũng nịu nói.

Anh cười :'Lát nữa cô ta về em sẽ biết thôi.'

Cô đứng trân trân ở đó, tốt, rất tốt, cô lại một lần nữa bị người đàn ông mình xem như cả sinh mạng phản bội. Ngay lúc đó, cánh cửa bật mở ra, người phụ nữ mặc một chiếc áo sơ mi của anh bước ra, cô nhìn vào bên trong, anh đang nhấm nháp một ly rượu vang, trên người chỉ quấn một chiếc khăn ngang hông.

- 'Kiệt, cô ta về rồi, anh định làm gì đây?'

Anh không thèm nhìn cô lấy một lượt :'Tùy em.'

Người phụ nữ đem đống đồ của cô đã được xếp sẵn vào vali, đẩy ra :'Mời cô đi cho, từ giờ tôi là người phụ nữ của anh ấy.'

Tiểu Khiết bỏ qua lời của cô ta, mắt cô rưng rưng, cô nghẹn ngào nói :'Kiệt, hãy cho em một lí do.'

Nhưng anh vẫn lạnh lùng ngồi đó, cô gào lên :'Anh nói đi, tại sao lại như vậy.'

- 'Chơi chán rồi, đã đến lúc chúng ta dừng lại, cô đi đi.' Anh nói.

Tiểu Khiết lắc đầu :'Không, em không tin, anh nói dối.'

- 'Tùy cô.'

Tiểu Khiết nói :'Em làm gì sai sao?'.

- 'Cô không sai, chỉ là chơi chán rồi nên ngừng thôi'.

Tiểu Khiết hỏi :'Anh chắc chắn chúng ta sẽ kết thúc tại đây chứ?'

- 'Nếu muốn tiền, cô cứ ra giá đi, sẽ được chuyển đầy đủ vào tài khoản của cô.'

Tiểu Khiết cười lạnh :'Không cần, nếu đã thế tôi sẽ đáp ứng anh, chúng ta sẽ kết thúc ở đây.'

Nói rồi cô kéo vali đi ra khỏi nhà, người phụ nữ nhìn anh thu lại dáng vẻ lẳng lơ, cô ta vội khoác chiếc áo khác vào, anh nói.

- 'Về phòng của cô đi, đừng đi lung tung trong căn nhà này, nếu không cô đừng hòng nhìn được mặt trời vào ngày mai.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net