Chương 39: Lo lắng cho anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Khiết nghẹn ngào nhìn anh :'Em sai rồi, tất cả những lời em nói lúc nãy là giả dối đó, thật sự em rất muốn ở cùng anh, em muốn đi cùng anh, em xin lỗi.'

Trần Gia Kiệt cười yếu ớt :'Ngốc quá, anh biết mà, đừng khóc nữa.'

Tiểu Khiết ôm lấy anh, Trần Gia Kiệt nhìn cô :'Tiểu Khiết, bây giờ trả lời anh một câu được không?'

Cô gật đầu, nước mắt sụt sùi nhìn anh.

- 'Nếu sau này anh xảy ra chuyện còn đáng sợ hơn bây giờ thì em sẽ thế nào?'

Tiểu Khiết lắc đầu :'Không, Trần Gia Kiệt anh không được ăn nói linh tinh, anh sẽ không xảy ra chuyện gì hết.'

Trần Gia Kiệt lấy hết sức nói với cô :'Tiểu Khiết, trả lời anh.'

Cô áp môi mình lên môi anh để ngăn đi những lời nói đó, nhưng giờ đây anh đã không còn sức lực để chuyển nụ hôn này từ bị động thành chủ động nữa rồi, cô hôn anh như chuồn chuồn điểm nước rồi lui ra.

Lúc này quản lí cùng vài nam nhân viên cũng đến, ngoài kia xe cấp cứu cũng được gọi tới, nhân viên đỡ giá hàng lên rồi đặt anh lên xe đẩy, quản lí trung tâm mua sắm này xin lỗi cô rối rít rồi nói sẽ đền bù mọi chi phí, cô không nghe thêm nữa vội leo lên xe cấp cứu cùng anh, lúc này máu ở sau lưng của anh đã thấm hết chiếc áo vest và thấm xuống ga giường màu trắng.

Tiểu Khiết gọi cho Giản Tử Hạo, Giản Tử Hạo đang ong bướm phải bỏ đó chạy qua.

Tuyết Liên nghe tin cũng chạy đến bệnh viện, thấy Tiểu Khiết đang ngồi ở hành lang phòng cấp cứu mới thở phào nhẹ nhõm.

- 'Tiểu Khiết, cậu không sao chứ? Xảy ra chuyện gì vậy?'

Tiểu Khiết ôm chầm lấy bạn mình :'Tuyết Liên, mình thật vô dụng, anh ấy đã vì mình mà đỡ giá hàng đó, anh ấy chảy rất nhiều máu..huhu..'

Tuyết Liên vỗ vỗ lưng cô :'Thôi, thôi, được rồi, nín đi, giờ khóc cũng không giải quyết được gì.'

Giản Tử Hạo chạy đến, anh ta vừa đi vừa mặc áo blouse :'Cậu ta đâu rồi.'

Tiểu Khiết nhìn anh :'Anh ấy ở bên trong, phiền anh mau giúp anh ấy.'

Giản Tử Hạo gật đầu rồi bước vào trong, Tuyết Liên nhìn theo anh ta chẳng hiểu sao tim lại đập nhanh liên hồi, cô gạt qua suy nghĩ đó quay sang nhìn Tiểu Khiết.

- 'Tiểu Khiết, cậu cũng mau đi kiểm tra qua một lượt đi, dù sao cũng không mất tiền mà, chứ cái giá hàng mà nặng như vậy đè vô người không gãy xương thì cũng dập phổi, mau đi thôi.'

Nghe vậy trong lòng Tiểu Khiết lại càng áy náy, cô nằm trong lòng anh như vậy thì lấy đâu mà bị thương cơ chứ, nước mắt cô chảy ra như mưa, lắc đầu với Tuyết Liên.

- 'Mình không sao, anh ấy...anh ấy đã đỡ hết rồi'.

Tuyết Liên xoa xoa lưng cô :'Thôi được rồi, nếu đã không có gì thì ngồi đợi anh ấy ra vậy.'

Thư kí Triệu vội vã chạy đến bệnh viện :'Đàn tiểu thư, chào tiểu thư.'

Anh ta cúi đầu chào hai người rồi đi đến trước cửa phòng, Tiểu Khiết khóc đến sưng mắt ngồi im lặng nhìn cánh cửa phòng cấp cứu, cô rất sợ, hôm trước anh đã hỏi câu đó, hôm nay khi gặp nguy hiểm anh cũng hỏi như vậy, hay anh có gì giấu cô.

- 'Thư kí Triệu.'

Thư kí Triệu đi đến cạnh cô :'Tiểu thư, có chuyện gì sao?'

- 'Anh ấy đang gặp phải bệnh gì đúng không?'

Thư kí Triệu thoáng bối rối rồi cười :'Tiểu thư, cô nghĩ nhiều quá rồi, chả nhẽ cô muốn Trần tổng của chúng tôi gặp phải bệnh gì sao?'

Tiểu Khiết lắc đầu, vĩnh viễn không bao giờ có chuyện đó, ngàn lần, vạn lần cô đều muốn anh khỏe mạnh bình thường và hạnh phúc.

Một tiếng sau phòng đèn trong phòng cũng được tắt, Trần Gia Kiệt được đẩy vào phòng hồi sức, y tá thay chiếc áo dính đầy máu của anh ra thay cho anh đồ bệnh nhân, Tiểu Khiết nhìn chiếc áo dính đầy máu như vậy thì lo sợ nhanh chóng đi vào cùng anh. Hôm nay người yêu của Tuyết Liên về nên cô đã về trước, thư kí Triệu lúc nãy nhận được điện thoại đã vội vã bỏ đi, cô đi vào thấy anh đang ngồi trên giường bệnh, sống đến giờ cô mới biết câu người đẹp nhờ lụa cũng có trường hợp ngoại lệ, anh mặc bộ đồ bệnh nhân này nhưng vẫn toát được lên vẻ cao quý,lạnh lùng.

Tiểu Khiết đi đến giường anh, ngồi xuống cạnh anh. Trần Gia Kiệt bị băng bó một tay bên trái, do anh bị gãy xương vai, cũng may đến viện kịp thời mới không bị nghiêm trọng lắm. Thấy anh như vậy nước mắt cô lại bắt đầu chảy, Trần Gia Kiệt mỉm cười dùng tay phải ôm nhẹ cô vào lòng.

- 'Sao vậy? Không phải anh đã không sao rồi sao? Đừng khóc nữa, mắt sưng lên cả rồi.'

Nói rồi anh hôn nhẹ lên một bên mắt cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net