Chương 92: Nước mắt ủy khuất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ken đi về phía Tô Tư, Tô Tư căm ghét nhìn ông ta :'Đồ khốn, ông dám phản bội tôi.'

- 'Anh không hề phản bội em'. Ken đi về phía cô ta nói.

- 'Đây là các người ép tôi'.  Nói rồi cô ta rút con dao được để sẵn trong người ra đâm vào bụng ông ta.

- 'Hự.' Ken rên lên đau đớn rồi nằm té xuống đất. Cô ta ra tay quá nhanh làm mọi người trở tay không kịp, máu bắn lên khuôn mặt thù hận của cô ta.

Phía dưới mọi người thấy vậy hoảng loạn tránh xa ra, Trịnh Kha đơ người vì hành động của cô ta, giờ ông đã tin mọi chuyện. Ông đi đến ôm lấy con gái mình đang khóc sướt mướt vì vui mừng.

Tô Tư giơ cây dao nhọn hoắc về phía trước, mọi người tránh xa ra hơn, Trần Gia Kiệt thấy cô ta đi gần về phía bà Doãn nên anh vội chạy đến đỡ lấy bà. Nhưng cô ta không có ý định đó, Tô Tư chạy về phía trước. Giản Tử Hạo thấy vậy liền kéo Tuyết Liên vào lòng lui ra sau, Ngô Đồng kéo tay Tử Lộ. Tô Tư xoay một vòng liền bắt được thân người của Tiểu Khiết. Cô ta kề con dao ngay cổ cô.

Mọi người bụm miệng lại vì hoảng sợ, anh nhìn thấy cảnh tượng đó thì gân trên trán giật đùng đùng.

- 'Tô Tư, mau thả cô ấy ra.' Anh nói. 

Tô Tư cười lạnh :'Anh đừng mơ, Trần Gia Kiệt, tại sao anh phải làm như vậy? Anh rất vui vì vạch trần được em đúng không? Nếu anh đã tặng cho em một bất ngờ lớn như thế thì em cũng phải đáp lại anh rồi.'

- 'Cô định làm gì?' Anh hỏi.

Tô Tư nói :'Tặng anh một món quà, cái chết của cô ta đã khiến anh bất ngờ chưa?'

- 'Cô bị điên sao? Mau thả cô ấy ra.' Tuyết Liên cáu gắt.

Tử Lộ đi về phía đó :'Mau buông cô ấy ra.'

Nhưng Tô Tư vẫn từ từ đi ra khỏi hội trường đám cưới, cô ta nói.

- 'Không được ai lại gần, nếu đến gần một bước cô ta sẽ nhanh chết hơn.' 

Mọi người im lặng vì lo sợ cho cô nên không ai dám tiến lại gần. Anh bình tĩnh nói.

- 'Được, nghe cô, mau buông cô ấy ra, mọi chuyện cô có thể tự mình quyết định.' 

Tô Tư cười như không :'Anh đang lo cho cô ta sao?' 

Tiểu Khiết thật không ngờ cô ta sẽ làm như vậy với mình, cô im lặng nhìn về phía anh.

- 'Được, tôi muốn anh đi cùng tôi nếu không cô ta sẽ chết.' 

Trần Gia Kiệt cau mày, anh không chần chừ mà nói ngay :'Được, tôi sẽ đi cùng cô, hãy thả cô ấy ra.'

Ngô Đồng bên cạnh cười cho sự ngu ngốc của cô ta, anh lấy sau lưng ra chiếc súng ngắn, anh không nhiều lời mà ngắm ngay tay cô ta.

'Đoàng'. Một tiếng súng vang lên.

- 'A.' Tô Tư làm rớt con dao xuống, ôm lấy tay mình đang bị chảy máu.

Nghe tiếng súng mọi người đều bỏ chạy hết, chả mấy chốc xung quanh vắng tanh. Anh nhanh chóng chạy về phía cô ôm lấy cô.

- 'Không sao rồi.'

Cô tủi thân ôm lấy anh, nước mắt kìm nén từ ngày hôm qua đến giờ rốt cuộc cũng được giải tỏa. Cô như đứa trẻ khóc sướt mướt chẳng quan tâm đến mọi người đang nhìn mình. 

Trịnh Ly được bố mẹ đưa về nhà, bà Doãn không nói gì, bỏ đi cùng trợ lí của mình. 

Biệt thự của Giản Tử Hạo, sáu người đang ngồi cùng nhau uống rượu. Giản Tử Hạo đẩy ly nước cam về phía Tuyết Liên, cô nhận lấy uống, vẫn im lặng không thèm nói gì với anh ta.

- 'Trần Gia Kiệt, cậu thật quá xuất sắc, không ngờ lại làm ngày hôm nay trở nên đặc sắc như vậy.'

Ngô Đồng gật đầu :'Tôi cũng thấy vậy.'

- 'Ayza, Ngô Đồng cậu hôm nay cũng chịu khen người khác rồi sao? Tử Lộ, em làm sao thuần phục được con sói hoang này vậy?'

Tử Lộ mỉm cười, cô không biết phải trả lời làm sao. Ngô Đồng không nói gì mà đặt cây súng lên bàn.

Giản Tử Hạo thấy vậy cũng không nói gì nữa, quay sang nhìn Tuyết Liên.

- 'Liên, em ăn cái này đi.'

Tuyết Liên lườm anh ta :'Cút.'

Giản Tử Hạo đưa ánh mắt tội nghiệp nhìn cô, Trần Gia Kiệt cười khẩy.

- 'Cậu đụng đến cái gì của người ta sao? Tuyết Liên, nếu cô thấy tên này không ổn cứ đến nhà tôi, ở cùng Tiểu Khiết.'

Giản Tử Hạo trợn tròn mắt nhìn anh :'Cậu không muốn sống nữa sao?'

Tuyết Liên cười :'Được đó, Trần tổng, nếu anh đã lên tiếng vậy sau này em sẽ không khách sáo đâu.'

Mặt Giản Tử Hạo đen sì sì. Tiểu Khiết cười ngây ngốc nhìn màn đấu khẩu của bọn họ.

Đến tối, anh quyết định đưa cô về biệt thự bà Doãn một chuyến.

- 'Kiệt, hãy để thêm một thời gian nữa, được không? Em sợ..'

Anh nắm lấy bả vai cô :'Đừng sợ. Chúng ta chỉ đến hỏi thăm bà ấy một lát thôi.'

Tiểu Khiết gật đầu để anh thắt dây an toàn cho mình, trên đường đi cô cứ lén nhìn anh mãi, đến khi bị anh phát hiện thì cô mới đỏ mặt đi nơi khác.

- 'Muốn nói gì với anh sao?' Anh hỏi.

Tiểu Khiết gật đầu :'Hôm qua em đã rất lo lắng.'

- 'Sợ anh sẽ đính hôn với cô ta thật sao?'

Tiểu Khiết gật đầu, cắn môi mình. Anh mỉm cười, đưa một tay lên môi cô, chà nhẹ lên môi cô.

- 'Có gì thì nói, đừng tự làm đau mình như vậy.'

Tiểu Khiết đưa tay lên nắm lấy tay anh :'Sao hôm qua anh không gọi cho em, nói với em một tiếng, làm em rất buồn, anh có biết không?'

- 'Anh xin lỗi.' Anh nhẹ giọng nói.

Tiểu Khiết lắc đầu :'Nhưng cũng may anh không đính hôn với cô ấy thật, nếu không...'

- 'Nếu không thì làm sao?' Anh hỏi.

Tiểu Khiết lắc đầu :'Sẽ không sao cả. Mà anh làm sao biết được mọi chuyện vậy?'

- 'Người đàn ông kia nói ra tất cả rồi cho anh địa chỉ của Trịnh tiểu thư.'

Tiểu Khiết thấy vấn đề hiện nay thật khó nghĩ, Tô Tư giết người bị đi tù thì không còn gì, nhưng bây giờ Trịnh Ly thật sự đã về, vậy anh có phải tiếp tục hôn ước hay không?

- 'Sợ hôn ước vẫn tiếp tục phải không?' Anh nhìn cô, hỏi.

Tiểu Khiết thành thật gật đầu :'Vâng.'

- 'Sẽ không xảy ra chuyện đó, anh chắc chắn với em.' Anh nắm chặt tay cô.

Tiểu Khiết mỉm cười, rồi đột nhiên nhướn người sang hôn lên má anh :'Trần Gia Kiệt, cảm ơn anh.'

- 'Vì chuyện gì?' Anh hỏi.

Cô quay đi chỗ khác, cười e thẹn :'Em không biết.'

Nhìn hành động của cô anh cười thật tươi rồi tiếp tục lái xe.

Trịnh gia....

Trịnh Kha đưa ly sữa nóng cho Trịnh Ly :'Con gái, uống ly sữa nóng cho dễ ngủ.'

- 'Cảm ơn ba.' Trịnh Ly mỉm cười nhận lấy ly sữa.

Mẹ Trịnh lau nước mắt :'Con gái, ta thật có lỗi, đã để con chịu cực khổ năm năm nay.'

Trịnh Ly mỉm cười :'Con không trách người.'

- 'Phải rồi, con mau đi ngủ sớm đi, mai còn đến Trần gia một tiếng, lâu rồi chưa nói chuyện với bác Doãn của con.'

Trịnh Ly gật đầu :'Vâng, nhưng con muốn nói một chuyện nữa.'

- 'Có chuyện gì vậy?'

Trịnh Ly nói :'Con muốn hủy hôn ước này.'

- 'Tại sao vậy? Không phải hồi nhỏ con rất thích Gia Kiệt sao?'

Trịnh Ly gật đầu, phải, là như vậy, hồi nhỏ khi biết mình có hôn ước với anh cô rất vui, luôn tìm mọi cách để gặp anh, còn anh lại tìm mọi cách để trốn cô. Nhưng mới hôm qua khi anh tìm đến cô và cứu cô ra khỏi nơi đó, cô đã rất mừng và vui nhưng anh lại nói với cô một câu rằng.

- 'Tôi cứu em là vì người phụ nữ tôi yêu, mong em sẽ giúp tôi.'

Đến lúc đó cô đã biết họ vốn không thuộc về nhau, cô thật sự hâm mộ Tiểu Khiết vì đã có được tình cảm của anh.

Nếu nói không ghen, không thù hận là nói dối, vì cô cũng là phụ nữ nhưng cô sẽ không nhu nhược đến nỗi giữ anh bên mình, mà tình yêu thật sự chính là để cho đối phương được hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net