115

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gặp loại câu hỏi và thái độ này hiển nhiên Lý tổng không vui, nhưng anh là ai chứ? Cáo già Lý tổng tình huống khó khăn nào chẳng từng gặp qua rồi, mấy kẻ đáng khinh trong thương trường anh còn chiều được, nói gì đến vợ của mình?

Vậy là với khuôn mặt nghiêm túc cực kì, Lý tổng kéo chăn giúp Tiểu Ngọc che đi bầu ngực nhỏ bé xinh đẹp, dịu dàng nói: "Chúng ta say rượu, chuyện cần làm đều đã làm!"

"Cậu câm miệng! Là cậu bẫy tôi đúng không?" Tiểu Ngọc có chút hỗn loạn, cái kéo chăn kia của Lý tổng đã vô tình để lộ vết tích xử nữ của cô. Cái này.. Cái này là cô vất vả giữ gìn gần ba mươi năm để dành cho Thần, không phải là để tùy tiện say rượu làm loạn với người khác đâu!
Giờ thì hay rồi!
Cô đã không còn sạch sẽ.. Cô đã không còn xứng với Thần!
"Cậu nghĩ cậu che giấu tốt lắm sao? Tôi làm gì không nhận ra cậu có ý với tôi chứ?"

"Tốt, em nhận ra tôi yêu em, vậy.." Lý tổng mỉm cười, bàn tay lớn dịu dàng xoa xoa đỉnh đầu cô "..Em với tôi là thế nào em có nhận ra không?"

"Tôi với cậu? Tôi với cậu sao?" Tiểu Ngọc tiếp tục kích động quát lớn "Tôi chẳng có tình cảm gì với cậu hết! Người tôi yêu là Thần, cả đời này cũng chỉ có anh ấy mà thôi!"

"Em nghĩ vậy à?" Lý tổng đột ngột xiết lấy cằm Tiểu Ngọc, ép cô nhìn thẳng vào mình. Khí tức từ người Lý tổng đột nhiên chuyển thành nguy hiểm khó lường, Tiểu Ngọc thấy thái độ này của anh trong lòng không nhịn được khẽ run rẩy "Tiểu Ngọc, vốn anh định nói chuyện nhẹ nhàng với em, trấn an em, bảo với em anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm.."

"..."

"Nhưng có vẻ em không chịu đâu.." Anh ta cường ngạnh áp lên môi cô một nụ hôn bá đạo "..Thế nên anh quyết định không thuận theo em nữa, làm theo ý mình một lần.. Để cả hai chúng ta đều không phải hối hận!"

"Đừng chạm vào tôi!"

"Em dám nói.. Em không có chút tình cảm nào với tôi?"

"Tôi.."

"..."

*

Chuyện bên trời Tây của couple phụ nào đó nhanh chóng gác sang bên, thời khắc trở lại của couple chính đã tới rồi!

Theo đúng lịch trình của rạp chiếu phim thì hôm nay chính là ngày hẹn hò của bạn Nhi và bạn Thần. Vừa chớm đến buổi trưa, sau khi hoàn thiện toàn bộ công việc trong ngày của mình Tịnh Nhi lập tức nhào vào phòng thay quần áo! Đồ mùa hè của cô đã bị vứt xó toàn bộ, nói gì thì nói cũng đã se se lạnh, nếu cứ diễn mấy bộ này nhất định sẽ bị cảm lạnh mà chết. Hơn nữa trước khi chết còn bị gắn theo cái mỹ danh: thời trang phang thời tiết, bị thời tiết phang lại nên đột tử!
Thôi.. Số cô ghi danh chuyện ngu đã rất nhiều rồi, không cần đến lúc chết vẫn cứ ngớ ngẩn đến vậy đâu.
Vậy là Tịnh Nhi lôi mấy bộ đồ cũ từ thời còn đi làm thuê cho boss Thần ra, cương quyết mặc vào!
Thực ra cũng không phải quá tệ, lại có chút tình thú vì giống như cô đang cố ý cosplay tình yêu công sở vậy đó.

Vì muốn làm Đại Thần ngạc nhiên nên thay vì ở nhà chờ anh tới đón cô tự mình gọi taxi thẳng tiến tới Bảo Bối. Ngờ đâu người tính không bằng trời tính, Tịnh Nhi chuyên ru rú ở nhà chẳng hề ngờ rằng thì ra khu trung tâm này còn có một loại giờ cao điểm mang tên buổi trưa.
Vì tắc đường nên xe di chuyển vô cùng chậm, bên ngoài dày đặc những xe cộ và khói bụi, tiếng còi, tiếng nói chuyện hối thúc, tiếng chửi bậy.. ồn ã vang vọng khắp không gian. Trong lòng cô có chút cảm giác kì quái, thì ra bình thường Đại Thần cũng phải kiên trì chịu đựng những thứ này để trở về đón cô ra ngoài. Vậy mà có nhiều hôm vì phải chờ anh một vài phút cô đã ra sức than thở mệt mỏi các kiểu, lúc ấy anh chỉ cười nhẹ nhàng rồi xoa mái tóc ngắn của cô rối lên chứ chẳng hề giải thích gì cả..
Tịnh Nhi, mày đúng là đồ trẻ con!

Ấn nhẹ nút bấm để cửa kính xe từ từ chạy lên che đi khói bụi vài tiếng ồn bên ngoài. Tịnh Nhi vừa tự trách mình vừa không tự giác quan sát xung quanh, đột nhiên một bóng dáng mĩ miều vô cùng quen thuộc lọt vào mắt cô. Người con gái ấy tuổi chỉ tầm 17, 18, khuôn mặt thanh tú được trang điểm đậm cố che lấp đi nét trẻ con còn vương vấn. Thân thể xinh đẹp được bao bọc trong một bộ váy body bó sát ngắn quá đầu gối 5cm màu đen viền đá sang trọng. Chân cô ấy đi một đôi giày cao gót hơn 10cm, cổ và tay cũng được đeo một bộ trang sức tinh xảo xinh đẹp.
Hai tay của cô ấy đều có đồ, một bên là chiếc túi xách hàng hiệu khẽ vung vẩy, một bên khoác tay một vị trung niên bụng phệ đầu hói. Theo ngu kiến của Tịnh Nhi thì vị trung niên này nhất định không có gì tốt, xem kìa, lão già vừa cười dâm ô còn dám để tay lên eo cô gái kia mà sờ soạng nữa chứ.. Người tử tế ai lại đi làm thế? Hắn ta nhất định là cầm thú!

Còn cô gái xinh đẹp kia.. Huyền..
Là Huyền sao?
Cô ấy ở ngoài trường quay còn có một mặt này ư?

Tịnh Nhi cố gắng tìm tòi trên bóng lưng của hai người vừa lướt qua cô, nhưng có vẻ không ăn thua nữa vì đường đã thông và bác tài xế đã tăng tốc rồi!
Đến lúc này cô mới cúi đầu, âm thầm nhận ra mình đã thật lâu không liên lạc gì với em gái tốt Huyền này rồi. Thế nhưng sau vụ ở trường quay, cô quả thật không muốn có liên hệ gì với đám người ở đó nữa. Dù sao cũng không thân thiết, cô cũng không hiểu quá nhiều về Huyền.. Thôi thì.. Mặc kệ cô ta đi, chẳng liên quan gì đến cô hết!

Xuất trình xong xuôi giấy tờ cho lễ tân, Tịnh Nhi theo thang máy chuyên dụng đi lên tầng cao nhất. Cô được một vị nam trợ lí dẫn vào căn phòng gần với phòng của boss nhất để chờ đợi vì lúc này Đại Thần đang phải chủ trì một cuộc họp quan trọng.
Buồn chán lướt điện thoại vào mạng tìm đọc một số tin tức Tịnh Nhi hốt hoảng nhận ra rằng Hạo Khánh đã quyết định tung trailer phim của cô rồi!
Phía dưới tin tức còn kèm theo của video trailer, Tịnh Nhi có chút tò mò ấn vào xem. Dưới sự cắt xén và biên đạo vô cùng tài tình, đoạn video chỉ vỏn vẹn ba phút cực kì gây tò mò và phấn khích! Kéo xuống đọc bình luận của người hâm mộ, từ trên xuống dưới đều là tích cực. Bọn họ tung hê phim của Hạo Khánh, cũng khen nức nở diễn xuất của dàn diễn viên chính phụ có mặt trên phim.. Tuy rằng tuyệt nhiên không đả động gì tới khả năng biên kịch và viết kịch bản của cô nhưng nhìn đứa con tinh thần của mình được mọi người đón nhận đúng là cảm giác tuyệt vời không phải một hai lời có thể tả hết được.
Tịnh Nhi mỉm cười vui vẻ, thỏa mãn xem lại trailer mấy lần. Đúng là Tuyết Tuyết kia xấu tính thật nhưng cũng không thể phủ nhận cô ta diễn vai nữ chính này vô cùng tuyệt vời. Với kĩ thuật diễn cao siêu này đáng lẽ Tuyết Tuyết phải thành danh lâu rồi mới phải.. Có lẽ là do cô ta hành xử quá ngu ngốc nên mãi cũng không tiến lên được. Thực sự là đáng tiếc cho một tài năng bị chính bản thân vùi dập.
Thanh Thúy cũng diễn không tồi, mới là tay ngang không chuyên mà xử lí tình huống vô cùng tốt, khóc cũng tự nhiên thế này.. Quả không hổ danh nữ chính chân chính, dù đi tới đâu cũng có hào quang!

Ây.. Cô có nên tới trường quay xem thử một lần không nhỉ? Dù sao thì chuyện làm phim cũng có liên quan trực tiếp đến cô, việc viết lách của cô dạo này cũng đã xong xuôi rồi và Hạo Khánh thì không ít lần gọi điện yêu cầu cô trở lại. Chưa kể chuyện đánh nhau hôm đó cô cũng có phần sai, hại đoàn làm phim phải nghỉ mấy tháng..
Nghĩ kiểu gì cũng thấy tội nặng hơn công..

"Cô Tịnh Nhi, boss đã họp xong rồi!" Trợ lí nam khi nãy dẫn Tịnh Nhi vào phòng đợi ló mặt qua cửa gọi nhỏ. Anh làm việc ở đây đã được một thời gian, thêm nữa lại là người thông minh nên dĩ nhiên liếc mắt là đủ hiểu cô gái này có vị trí như thế nào trong lòng Đại boss.
Chính vì biết nên với Tịnh Nhi anh lúc nào cũng nhiệt tình cực kì, trái ngược hẳn với những vị nữ trợ lí khác. Ai bảo bọn họ không phải đàn ông chứ, đoán tâm lí boss đã kém còn dám vùi dập cô gái này từ phía sau. Ba hoa với nhau đủ thứ, nói cái gì mà nhân tình nhỏ của boss, bẩn, không cần để tâm loại hạ cấp như ta... Aii, cũng chỉ là mạnh miệng ghen tị mà thôi. Anh đảm bảo nếu như boss nguyện ý, chắc chắn cả đám trợ lí nữ kia không cần mặt mũi thi nhau trèo lên giường anh ta cho xem!

"Cảm ơn anh, tôi tự tới đó là được!" Tịnh Nhi cười mỉm, lịch sự đáp lại "Anh cứ làm việc của anh đi ạ!"

"Nhưng này.." Nam trợ lí kéo tay áo cô khe khẽ nói nhỏ "Hình như trong phòng boss còn có một người nữa.."

"Vậy sao?" Ừm, lại công việc nữa hả? Đã qua 12h trưa rồi đó! Bạn Thần nhà mình thật sự làm việc quá vất vả mà.. Mẹ kiếp, thế mà trước đây cô cứ hở ra là viết lung tung, nói cái gì mà đưa tay giải quyết công việc trong vòng 5p, sau đó tiêu sái phủi đít đi hẹn cả mấy tuần.. Đúng là vốn hiểu biết hạn hẹp, viết ra những thứ hư cấu không tưởng nổi! "Nếu quan trọng thì tôi đợi thêm một chút vậy!"

"Không! Không phải chuyện công việc đâu! Đó là một cô gái.."

"Ồ?"

"Hình như.. Là vị minh tinh nào đó tên Angle!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net