23. Lặng im.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh dương ngoi ngóp dần đánh chiếm bầu trời đêm, hơi ấm mỏng dư sức làm sương lạnh tan chảy trên bề mặt lá. Gió tinh nghịch trêu đùa nhánh cây khô bên cửa sổ, làm chú chim đang đậu trên đó khó chịu bay đi. Lại một ngày mới theo vòng lập.

Tiếng đồng hồ inh ỏi làm Min Yoongi thức giấc. Một tay che tia nắng chói từ cửa sổ đang chiếu thẳng vào mặt, anh nhăn nhó từ từ hé mở đôi mắt, đảo quanh một vòng căn phòng.

Nhìn xuống cánh tay đang bị đè nặng của mình, tâm trí anh não nề thở dài chán chường. Min Yoongi một lần nữa nhắm chặt đôi mắt, hy vọng đây là cơn ác mộng, chỉ cần thức giấc ắt sẽ thoát khỏi.

Lặp lại động tác mở mắt từ từ chào đón buổi sáng, thôi chấp nhận sự thật đi, bên cạnh là Kim Ji Young.

Nhìn hiện trường trước mắt, cô đang nằm trên cánh tay anh, ôm anh chặt cứng, hai cơ thể không một mảnh vải đang dính sát vào nhau. Vừa định nhích thân ra khỏi giường, thì cô liền siết tay ôm anh càng chặt.

- " Yoongi à, một chút nữa thôi. "

Anh dùng tay xoa thái dương, bởi đầu còn đau nhức vì dư chấn tối qua. Muốn rút tay mình ra khỏi để xem đồng hồ thì cô liền lanh lẹ trả lời:

- " Chỉ mới 6 giờ thôi, còn sớm lắm. " Mắt Ji Young còn nhắm chặt, miệng day dẳng nụ cười.

Thấy anh mãi im lặng trầm luân, cô tiếp lời:

- " Đêm qua tuyệt lắm! "

- " Tuyệt? "

- " Cảm giác còn tuyệt hơn đêm đầu tiên của chúng ta nữa. "

Anh cười khổ. Thực sự thì đầu óc mơ hồ, kí ức mông lung mờ nhạt chẳng đọng lại gì. Nói không có gì cũng không phải, mà nói có thì cũng không rõ.

- " Em đã bỏ thuốc vào khi nào, rượu, thức ăn, nước, mùi nến, nước hoa? " Yoongi đâu ngu ngốc đến độ để cô qua mặt mà không biết. Chỉ là anh không ngờ cô lại giở trò này.

- " Nước hoa! " Thay vì hối lỗi, cô lại bình thản thừa nhận như không vấn đề gì.

Chẳng biết dùng ngôn từ nào hợp lí dành cho cô, anh dứt khoác rút tay mình ra khỏi, ngồi bật dậy.

Thấy thái độ bực bội của Yoongi, cô ấm ức buông lời trách móc:

- " Anh nghĩ em muốn vậy sao? Anh nghĩ em thích dùng thủ đoạn đê hèn này để giữ anh sao? "

Min Yoongi mệt rồi, anh không muốn tranh cãi phí lời mà lượm nhặt lại quần áo dưới sàn mặc vào.

- " Nếu không cách này, thì có cách nào khác giữ anh lại không? Tại sao anh luôn lạnh nhạt với em? Chuyện đó là hiểu lầm, là hiểu lầm. Em đã làm gì sai chứ, yêu anh, đợi chờ anh là sai sao? "

- " Đủ rồi, anh mệt lắm! "

Min Yoongi cài lại những nút áo cuối cùng của áo sơ mi liền quay lưng bước đi. Kim Ji Young không cam tâm chạy đến ôm chầm lấy eo anh, mặt áp sát vào lưng anh, vòng tay được đà siết càng chặt, cô nức nỡ:

- " Ngày xưa anh đâu đối xử với em như vậy, là anh thay đổi, chỉ riêng em một lòng với anh. Có công bằng với em không anh?! "

- "..."

- " Anh chưa một lần tin tưởng em, ngay khi sự việc tối đó anh cũng không hề cho em một cơ hội giải thích, anh có quan tâm đến cảm giác của em không. Ba năm chờ đợi em không tính, kể cả việc anh lấy vợ em cũng không màng. Bao nhiêu thiệt thòi em chưa bao giờ trách anh, vì em biết, một lòng yêu anh là lỗi của em. Chỉ là lời hứa của anh, lời hứa bù đắp cho em, lời hứa cưới em làm vợ, anh vứt đi đâu rồi? "

Kim Ji Young thật biết cách đánh vào lương tâm anh, hình như lỗi của anh thì phải, hình như anh là người thay lòng. Sau cái đêm mặn nồng năm cô vừa tròn 18 tuổi, anh luôn dặn lòng phải có trách nhiệm với cô. Anh đã ngon ngọt hứa hẹn để cô chờ đợi suốt bấy lâu. Vậy mà chỉ trong khoảnh khắc vài giây trước mắt, anh đã quyết định buông bỏ cô không một chút luyến tiếc.

- " Xin lỗi... " Yoongi bị áp lực lời nói của cô đè nặng xuống đầu, anh thất thần cúi mặt nhìn sàn nhà trống mà áy náy.

- " Mình quay về như xưa anh nhé? "

- "..."

- " Im lặng tức là đồng ý! "

Cô nhanh nhẹn khẳng định, rồi vui mừng ôm càng chặt lấy anh.

Chẳng phải là đồng ý, mà là đang đắn đo. Anh không biết mình nên làm gì nữa.

---

Cánh cửa căn hộ 709 mở ra vào lúc 7 giờ sáng. Yoongi muốn tắm, muốn chùi sạch đi những vết dấu đêm qua, muốn thay đi bộ đồ đã bị nhăn nheo...

Vừa bước vào nhà thì liền thấy Anna trước mặt. Cô ngồi dưới khoảng trống trước ghế sofa, hai tay khoanh lại đặt lên mặt bàn, gục đầu xuống ngủ khổ sở.

Đừng nói là cô đợi anh suốt đêm chứ?

Trái tim anh bỗng đau nhói, như bị dây chỉ thắt lại. Chua xót lẫn dày vò.

Anh từng bước chậm đến gần, vòng tay đặt nơi cổ và sau chân cô, nhấc bổng cô vào phòng. Hành động nhẹ nhàng từ tốn hơn bao giờ hết vì sợ làm Anna thức giấc.

Mắt anh nặng nề vì chất chứa quá nhiều tâm sự, nhưng chẳng nói được, ngay lúc này chỉ có thể ngắm khuôn mặt đang êm ngủ của cô.

Tự dưng anh muốn che chở cho cô, rồi ngày nào cũng thoải mái ôm cô vào lòng như vậy.

Đặt Anna xuống giường thì lúc đó ánh mắt cô cũng từ từ mở ra.

Không giấu nổi đôi mắt buồn, Anna nhìn anh. Bàn tay bỗng giơ lên đụng vào cổ người đàn ông trước mặt, yếu đuối chà đi vết đỏ nơi đó. Chỉ là dính gì đó thôi đúng không?

Chẳng hiểu sao đầu mũi lại cay lạ lùng, đã chà mấy lần rồi mà không hề vơi đi chút nào. Ai cho cô biết những gì cô đang nghĩ là sai đi.

Bàn tay anh chợt run nhẹ theo từng cử chỉ của cô, khốn khổ nắm lấy cổ tay cô giữ lại.

- " Đêm qua anh ở đâu? " Giọng nói Anna yếu ớt như thể sắp tắt đi.

- " Ở nhà một người bạn! "

- " Là nam hay nữ? "

- "..."

Tại sao cô lại muốn khóc? Hai người dù sao cũng đâu là gì của nhau, có muốn trách cũng biết trách với lí do gì, tư cách gì, vợ ư ?!

Min Yoongi im lặng, Anna cũng không thể nói gì thêm.

Hai ánh mắt như có một màng sương mù ngăn cách, là đang đối nhau nhưng lại cảm thấy xa xôi vời vợi.

Anna quay người vào góc tường, nằm co ro lại rồi phủ tấm chăn lên thân. Cô không hề yêu anh, không hề thích anh, cô ghét anh, ghét anh nhiều lắm... Mà sao lại đau lòng đến thế?

---

Đã 2,3 ngày trôi qua chẳng ai lấy nổi của Anna một nụ cười, trạng thái lúc nào cũng uể oải cạn sức sống.

Eun Hee hỏi cô "tại sao buồn" thực sự thì chính cô cũng không rõ. Chỉ là buồn, đơn giản là buồn thế thôi. Anna bị tưng mà!

Cô luôn tìm đường vứt Min Yoongi ra khỏi tầm mắt, anh trong phòng ngủ thì cô ra phòng khách ngồi, anh ra phòng khách thì cô lại vào phòng ngủ, nằm chung giường nhưng ngoài tấm lưng ra thì anh chẳng thể thấy được gì từ cô nữa.

Chẳng biết cô ăn cùng ai, bao giờ, nhưng mỗi lúc đi làm về anh lại thấy trên bàn có mâm cơm tối còn ấm chờ sẵn, tráng miệng, trái cây, vitamin đầy đủ. Nhưng lại chẳng có cô.

Min Yoongi còn hơn thế, anh cáu gắt với tất cả mọi thứ, số người bị anh quát mắng không đếm xuể, số nhân viên bị anh đuổi cổ cũng không đếm nổi.

Anh nhớ rằng anh ghét bầu không khí ồn ào mà cô hay gây ra lắm, vậy mà ai ngờ khi sự im lặng phũ kín căn nhà, anh mới hay ngày tháng đó mới thật sự là yên bình. Đâu như bây giờ, sống cùng bầu không khí yên tĩnh mà trong lòng bão táp phong ba.

Nhớ ánh mắt trong sáng của cô, nhớ lắm nụ cười, nhớ cả giọng nói, nhớ tha thiết những lần hai người đối diện...

Anh nào hay sự yên lặng mà anh yêu thích khi rơi vào tay cô lại vô tình thành một loại vũ khí bào mòn trái tim đến tan nát. Nội tâm bị chấn động đến mức hoảng sợ mà muốn hét lên, khao khát thoát ra khỏi nơi u tối lạnh lẽo này. Mà giờ anh biết đối diện với cô thế nào, biết nói gì với cô đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net