25. An ủi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mở cánh cửa nhà nặng nề kia ra, việc đầu tiên Min Yoongi làm là đưa mắt tìm kiếm hình bóng Jeon Anna.

Cô còn giận! Vẫn là bàn ăn đẹp mắt với hương thơm nức mũi từ thức ăn, nhưng lại trống vắng đến hiu quạnh.

Anh ghét ngày hôm kia, hôm qua và cả hôm nay!

Chẳng biết cô lại chui rúc vào xó nào trong nhà, mà có đi tìm thì cô cũng chỉ chường bộ mặt gắt gỏng để lườm anh thôi.

Min Yoongi thở dài rồi tháo giày đi thẳng vào phòng làm việc. Hôm nay dù chỉ là nước anh nuốt cũng không trôi chứ huống gì là đồ ăn.

Vừa cởi áo khoác vứt đi nơi khác, thì chiếc điện thoại từ túi quần rung chuông báo cuộc gọi. Là bố Min!

Anh bắt máy mà chẳng nói lời nào, chỉ là đưa lên tai nghe, chuẩn bị sẵn tinh thần để đón nhận quở trách từ bố.

Trái với những gì anh nghĩ, giọng ông hạ thấp đến lạ lùng, không biết là vì cảm thông hay quá mệt mỏi:

- " Thời gian này con đừng đến công ty nữa, ở nhà cứ đưa Anna đi đâu đó chơi. À đúng rồi, hai đứa đi hưởng tuần trăng mật đi. Khi nào tinh thần con ổn định rồi hẵng đi làm lại. Sự việc lần này cứ để ta giải quyết cho. "

Chiếc điện thoại trên tay bị anh bóp tưởng chừng như vỡ tan. Lời bố nói là ý muốn tốt cho anh nhưng chẳng khác nào quở trách anh làm việc không tốt. Cái tôi của thằng đàn ông bị thương trầm trọng. Khó chịu gay gắt với người khác cho lắm vào, bây giờ mới hay bản thân tệ hại đến thế. Dự án đầu tiên đã bị đối thủ phủ đầu, còn thất bại nào lớn hơn.

Min Yoongi không nhịn nổi, sẵn tay ném mạnh điện thoại vào góc tường, khiến nó vỡ tan nát, những mẫu vụn văng khắp nơi. Trên bàn có bao nhiêu thứ đều bị anh hất sạch xuống đất, từ máy tính, sổ sách, ly tách, đều tan hoang dưới sàn. Riêng hôm nay không biết anh đã đập nát hết bao nhiêu thứ.

Nghe tiếng vỡ nát liên hoàn, Anna hốt hoảng từ phòng ngủ chạy sang nơi náo động, một mạch xông vào.

Nhìn vào hiện trường đổ vỡ cô không khỏi kinh ngạc. Chưa bao giờ thấy Yoongi mất bình tĩnh đến vậy, quần áo nhăn nheo, tóc tai bù xù, sắc mặt rất khó coi.

Có máu, máu chảy một đường dài từ bàn tay rồi từng giọt rơi xuống sàn nhà. Anna sốt sắng đến xem vết thương trên tay Yoongi. Anh bị mảnh thủy tinh quệt một đường dài ở bắp tay trắng ngần, hằn lên đó là dấu rách sâu hóm.

- " Anh còn không biết đau mà đứng đó. " cô lo lắng cầm lấy tay bị thương của anh, không ngừng thổi hơi mình vào đó mong dịu đi cơn nhức.

Sao anh bị thương mà cô đau thế này? Đau đến muốn khóc!

Còn Min Yoongi dường như chẳng còn cảm giác nơi vết thương nữa, chỉ có trái tim là râm rang đáng quan ngại. Bây giờ tranh thủ nhìn cô thêm chút nữa, chứ không tí nữa cô bật chế độ giận lại không có cơ hội.

- " Đồ thần kinh! Tôi chỉ bị cắt một chút ở ngón tay đã thấy đau thế nào rồi, mà anh bị nặng như vậy mà không thấy đau sao? " Anna nhăn nhó, quát nạt anh.

- " Ừ, đau lắm! " Min Yoongi thất thần nhìn đối mắt cô trả lời. Suy cho cùng, bị thương mà được cô quan tâm thế này cũng đáng.

Chạy một mạch về phòng lấy dụng cụ y tế, Anna dắt đứa trẻ kia ngồi xuống ghế rồi chăm chú lau đi vết thương, cẩn thận sát trùng, rồi lại tỉ mỉ băng lại.

Anna lúc này là đơn thuốc giảm đau nặng liều, một chút cảm giác đau cũng không còn!

Anh nhẹ nhàng vén vài sợi tóc phủ xuống che đi gương mặt đang tập trung của cô qua mang tai, nó cản trở tầm mắt anh quá.

- " Buông tay, không được đụng vào người tôi nghe chưa! " cô lại quát, rồi tiếp tục chăm vết thương cho anh.

Ánh mắt anh trao cô dịu dàng nhưng tâm tư dành cho cô lại nặng nề không thể tả nổi. Lòng anh rối bời quá, chẳng biết đang vui hay buồn. Cả cái cảm xúc lạ lùng đang dần xâm chiếm này. Min Yoongi thật sự không hiểu bản thân mình nữa.

---

- " Ăn đi, để còn có sức đập nốt cái nhà này. " Anna đặt chén cơm nóng lên bàn trước mặt anh, rõ là quan tâm lắm nhưng miệng không ngừng trách móc.

Min Yoongi bây giờ ngoan lắm, không tí thái độ chống đối, cô nói gì liền làm theo, cô sắp đặt sao là nghe y vậy.

Anna đặt tiếp lên bàn ly nước ép trái cây:

- " Uống đi, cho có công lực để đứt tay chảy máu gì cũng không biết đau. "

Anh bất chợt bật cười, nhưng lập tức nén lại rồi tay còn lại cầm muỗng lên ngoan ngoãn múc cơm.

Một tay bị thương anh chỉ ăn bằng một tay nên việc gắp đồ ăn có hơi bất tiện.

Anna vốn đã bỏ đi vào phòng rồi mà thấy Yoongi ăn uống khó khăn quá nên vòng ra lại. Cô kéo ghế lại sát bên anh mà ngồi xuống.

Yoongi muốn ăn món gì chỉ cần nhìn vào nó, Anna sẽ nhanh chóng đặt lên trên muỗng cho anh.

Xong bữa ăn Anna dọn bàn, khổ sở dọn nốt bãi chiến trường trong phòng làm việc của Min Yoongi rồi lại đứng ở gian bếp rửa chén.

Biết Yoongi đang ngồi ở ghế sofa ngoáy đầu theo nhìn mình, cô quay mặt lại đối mắt anh, sẵn cái chén trên tay Anna giơ cao lên, ánh mắt châm biếm:

- " Cái này đập tiếng nghe êm tai lắm nè. Đập không? Tui đem qua cho đập, để tui đỡ phải rửa. "

Min Yoongi hối lỗi bặm môi mình lại, lắc lắc đầu vài cái.

---

Đã 11 giờ đêm, Anna vẫn chưa thấy anh về phòng ngủ. Nhớ lại trạng thái kích động của Yoongi khi nãy tự dưng trong lòng lại xuất hiện cõi lo lắng.

Cô nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng làm việc rồi thò đầu vào căn phòng tối đen kia, tay vớ lấy công tắc bật đèn lên.

Cứ mỗi khi ánh đèn tắt đi là cô biết đó là lúc anh đang suy tư phiền não.

- " Hôm nay anh gặp chuyện gì à? "

Anh u buồn nhìn cô, nhẹ gật đầu một cái.

- " Chuyện buồn hả? "

- " Ừ. " anh bĩu môi, tiếp tục gật đầu.

Cây tinh thần làm người tốt trổ mầm xanh tốt, Anna có chút ngại ngùng mở lời:

- " Vậy tui có thể giúp gì được cho anh không? "

- " An ủi tôi đi! "

- " Bằng cách nào? "

- " Lại đây! "

Min Yoongi đứng dậy, thẳng tiến về hướng cô. Không báo không rằng ôm lấy cô vào lòng, một tay siết lấy eo cô thật chặt, một tay đỡ sau đầu cô nhằm ép sát vào nhau.

Anna bất ngờ đứng ngơ ngác. Hơi ấm của anh khiến cô muốn sa ngã đáp trả mà lòng tự tôn còn hờn bảo đẩy ra. Bàn tay cô dằn co với lí trí, ngập ngừng giữa khoảng không rồi lại buông lỏng.

Từng đợt thở, từng tiếng đập nơi lồng ngực của đối phương khiến cả hai đều cảm nhận rõ được điều bất thường của chính mình.

Như đón cơn mưa rào giữa mùa hạ, mảnh đất khô khốc đang được tưới mát.

Giá như mua được thời gian, anh sẽ mạnh tay khiến nó ngưng đọng lại. Để mãi đặt cô trong vòng tay như vậy rồi mượn chút hơi ấm từ tấm thân nhỏ bé kia xoa dịu đi trái tim trần trụi đang kéo khô vì cô đơn.

- " An ủi kiểu này... có thu phí đó nha. " Anna ngượng nghịu, ấp úng phá đi bầu không khí khó xử này.

Anh nói be bé bên tai cô:

- " Có thể thanh toán bằng thẻ không? "

- " Là bốn mươi tỉ won, anh trả nổi không? "

- " Hét giá kiểu này thì chết tôi rồi. "

Anna khẽ vùng nhẹ mình, tranh thủ làm giá:

- " Không trả nổi thì buông ra đi! "

Anh bật cười, nới lỏng vòng tay ra một tí rồi lấy đà ôm cô chặt hơn:

- " Còn phương thức nào khác không? "

- " Cò...n. "

Anna phút chốc mặt đỏ ửng, hơi thở của anh cứ ve vãn bên tai làm cô ngại. Còn anh thì vô tư hít lấy mùi hương từ cơ thể cô, cảm nhận sự êm ái thiên liêng không đâu khác có được.

- " Đề xuất đi! "

- " Từ giờ... đừng... qua đêm nơi khác nữa! "

- "..."

Min Yoongi đột nhiên không động tĩnh làm Anna xấu hổ tiếp lời:

- " Anh không muốn thì thôi...tui... "

- " Ừ, tôi hứa sẽ không như vậy nữa! " Anh nhanh chóng cắt ngang.

Lòng Anna vui như mở hội, bờ môi nào nén được mà cứ toe toét ra. May là Yoongi không thấy được bản mặt dại trai của cô lúc này.

- " Mà cô lo cho tôi à? "

- " Hả... hả... lo gì? Tại sợ ba mẹ biết thôi! " câu hỏi bất chợt của Yoongi làm cô giật mình, lắp bắp biện hộ.

Dường như chẳng còn màng chuyện thế sự mà chỉ muốn ôm nhau thế này.

Lỡ anh bị ghiền cảm ôm thân thể êm ái của cô, rồi ghiền hương thơm từ da thịt cô, ghiền luôn cả cái cách cô thì thầm bên tai thế này thì phải làm sao?

Anh từng nghĩ đây là thứ cảm tình nhất thời sẽ nhanh khỏi thôi mà hình như không đúng lắm. Có lẽ là chưa đủ thời gian, Min Yoongi không thể phát sinh loại tình cảm cao cả nào hơn với người con gái ngốc nghếch này đâu, không thể đâu.

- " Anna này! Mình đi hưởng tuần trăng mật đi! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net