32. Cảm xúc khó tả.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim Ji Young tay choàng qua ôm cổ anh, môi môi áp sát. Còn hai tay anh đặt trọn lên eo nàng ta, đó chẳng phải là hành động âu yếm nhau sao. Tấm lưng Yoongi hướng về phía cửa nên không thấy được biểu cảm của anh, nhưng riêng Ji Young thì mắt đã nhắm chặt, có vẻ rất đắm đuối mà hưởng thụ.

Anna chết đứng, thời gian chỉ vỏn vẹn vài giây mà cứ ngỡ dài dăng dẳng. Cô cũng chẳng hiểu vì cớ gì mà trái tim lại bị đinh đóng nhức nhối đến vậy.

Đôi môi anh ấy, đôi môi mềm mại mà cô chỉ dám ngắm lúc say ngủ. Đôi môi cô luôn muốn được thêm một lần nữa chạm vào, giờ đây đang kề sát bên một đôi môi xinh đẹp khác.

Tiếng bước chân của JungKook dần tiến lại gần khiến Anna giật mình, cô nhanh chóng định hình lại mọi chuyện mà quay hẳn người lại đứng chặn đường. Lấy thân cản trở bước chân nhằm ngăn JungKook nhìn vào phía trong.

- " Jungkook à! Chị quên đồ, xuống lấy với chị! "

Jungkook mà thấy được cảnh này thì toi đời, chắn chắc cậu sẽ làm lớn chuyện lên vì nghĩ rằng anh rễ ngoại tình. Anna sợ ba mẹ biết, lo rằng ảnh hưởng đến Yoongi mà cố gắng che đậy.

- " Có quên gì đâu, nãy em kiểm tra rồi. " Jungkook lách qua Anna, muốn nhanh chóng đem đống đồ này vào nhà, cậu mỏi tay lắm rồi.

- " Có, chắc chắn có! " Cô ra sức ngăn cản, thần sắc có chút hỗn loạn. Anna luống cuống kéo tay JungKook cùng mình vào thang máy.

- " Khoan, để em vào cất đồ đã rồi xuống cũng được mà. "

- " Không, rất gấp. Gấp lắm " Giọng cô có chút run run, nhưng vẫn cố gắng nén đi cảm xúc mà lên tông giọng mạnh mẽ như bình thường. Anna dồn lực vào cánh tay, dùng sức nhiều hơn nữa.

Khó khăn lôi kéo cuối cùng cô cũng thành công lôi Jungkook xuống tận nhà xe. Trong khi cậu đang loay hoay kiểm tra xe máy xem thử quên thứ thì Anna chỉ đứng bất động như vậy. Cô mãi ngơ ngác nhìn vào khoảng không.

- " Có thấy gì đâu, có quên gì đâu? "

- " Này, Anna... Anna. " Thấy Anna cứ đứng thẫn thờ như trời trồng, JungKook đánh nhẹ vào vai cô một cái. " Suy nghĩ gì mà ngơ ngác vậy? "

- " À, à không có gì "

Cô cố gượng cười cho người ta biết rằng mình vẫn ổn. Sợ Jungkook phát hiện, Anna vờ bị bụi bay vào mắt, tay dụi dụi, chùi những giọt nước mắt chuẩn bị rơi khỏi khóe mi.

- " Đâu, quên cái gì? Có thấy gì đâu? " Jungkook nhìn đăm vào cô đợi câu trả lời.

- " Ừm... ừm... cái... cái... "

Anna suy nghĩ, cố kiếm bừa một cái gì đó cũng được. Cô ngó ngang ngó dọc, tay chân run run, miệng lắp bắp, mắt đảo liên tục.

- " Ừm... cái đó... cái... "

Loay hoay một hồi cô mới bật đứng người, sửng sốt:

- " Cái hộp quà màu xanh lá cây, còn ở trong hộp gửi đồ ở siêu thị. "

Jungkook bắt đầu thấy khó chịu, cặp chân mày dần cau sát lại, cậu liền đặt suy nghĩ. Thì đúng là quên, mà thái độ của cô lạ quá. Đâu nhất thiết phải gấp gáp đến quắn quéo tay chân như vây. Nhất là ở thần sắc, Anna cô không giỏi nói dối, lúc đầu là thẫn thờ lúc sau dần hành động rối ren. Phải chăng sau cánh cửa mở sẵn của căn hộ 709 có điều gì?

- " Vậy đợi tí, em lên cất đồ rồi chở chị quay lại siêu thị lấy đồ. "

- " Không, không được! Đi liền, phải đi liền! "

Anna khẩn trương giành lấy mấy bịch đồ trên tay JungKook treo lên xe, rồi leo lên trước giành nốt phần lái.

Mặc dù cậu rất muốn biết cô đang che đậy điều gì, nhưng thấy Anna một mực muốn che dấu, cậu cũng không làm chị mình khó xử. Jungkook nén lại ray rức mà leo lên xe, để cô chở một mạch đến siêu thị.

Từ khoảng khắc đó, Anna không nói gì thêm. Mặc cho Jungkook ngồi sau có khều vào lưng trêu ghẹo cô cũng không bận tâm chửi bới như trước, chỉ tập trung lái xe.

---

- " Kook, về đi! Để chị gửi siêu thị chuyển đến nhà được rồi. Còn bây giờ thì chị có hẹn rồi. " Nói rồi cô đặt những túi đồ vào quầy vận chuyển của siêu thị.

Sống với nhau từ nhỏ đến lớn, thân như hình với bóng làm sao cậu không hiểu chị mình. Cách xưng hô nghiêm túc như vậy chỉ những lúc cô không vui, hay đang suy nghĩ gì đó thôi.

Jungkook nhìn cô đang nói chuyện với nhân viên giao hàng mà đột nhiên lại thấy xót. Bởi nụ cười dịu dàng ấy quá sức giả tạo, hàng mi nặng nề đó làm cô mệt phải không?

- " Ai làm Anna buồn? "

Ngữ điệu đầy tính nghiêm trọng của Jungkook làm Anna có chút giật mình. Cô quay lại nhìn cậu, nhanh chóng kí nốt giấy xác nhận gửi hàng. Anna khoác lấy tay Jungkook, kéo cậu ra khỏi siêu thị.

Kèm với ngữ điệu ủ rũ là nụ cười, nụ cười khẳng định bản thân mình ổn.

- " Không ai cả, chỉ là tự thấy bản thân kém cỏi thôi! "

Jungkook nhón hàng mày, ánh mắt đăm chiêu, cậu xoay người cô lại, bắt cô phải nhìn mình:

- " Có phải bị tên Min Yoongi ăn hiếp? "

Đừng nhắc đến cái tên đó, cô không muốn nghe. Anna từng bước chầm chậm, để hai tay luồn qua sau lưng cậu, rồi ôm lấy cậu. Mặt cô nghiêng qua một hướng, ánh mắt nhìn tầng lớp khói bụi xa xăm.

- " Không, anh ấy rất tốt! Vì rất tốt nên cần có những thứ tốt hơn mới xứng đáng Kook à. Chỉ là tự dưng bản thân lại cảm thấy cô đơn, chỉ là bản thân tự dưng muốn yếu đuối. "

Càng nói cậu càng không hiểu. Ruột gan ngứa ngáy, JungKook đẩy cô ra, nhưng cô lại càng ôm chặt, khiến cậu có muốn cự tuyệt cũng không nỡ.

- " Cho chị mày mượn ôm một tí thôi, tướng tá tập tành cho ngon lành vào, rồi để cho gái bu vào ôm. Mang tiếng chị em mà ôm có một cái cũng keo kiệt là sao?! "

- " Haizz, Số trời đã định lỡ đẹp trai quá nên đành chịu đựng chứ sao giờ. Đúng là hồng nhan bạc phận. "

Jungkook không biết làm gì để an ủi chị mình, chỉ đứng yên như vậy.

Ai đó đã từng cho cô biết một cái ôm có thể an ủi được người khác. Ngay lúc này cô cũng cần, chỉ đơn giản mượn chút hơi ấm để xoa dịu cõi lòng đang râm rang dậy sóng, tiện thể che đi những giọt nước mắt vô duyên vô cớ rủ nhau chảy ùn ùn xuống đáy cằm. Thầm trách bản thân yếu đuối, chỉ là vài ngọt lệ cũng ngăn không nổi.

- " Ước gì tao là con trai, tao sẽ đi tập GYM cho thật ngon trai, rồi giàu có, sành điệu các kiểu. Để cưa hết gái xinh trên thế giới này. Lúc đó không còn cô đơn đâu nhỉ? "

- " Không phải cứ có nhiều mối quan hệ là hết cô đơn. Cơ mà gái đẹp vẫn đi cưa trai được mà? "

- " Là con gái phải công dung môn hạnh, sao thế được? "

- " Anna là đồ ngốc a hi hi. "

- " Đừng quên là mày vẫn nhỏ hơn một tuổi đó nha! "

- " Nhưng tui to con hơn. "

Cô nhéo vào eo Jungkook một cái đau nhói, khiến cậu bất ngờ giật nảy người, buông hẳn cô ra. Jungkook nhăn nhó khổ sở xoa xoa vùng thịt đáng thương bị hành đến đỏ chót.

Cô đưa chìa khóa xe cho cậu, sắc mặt có chút ổn định hơn:

- " Đi xe về đi, chị mày đi taxi! "

Jungkook đứng thẳng người lại, cậu hơi nghiêng đầu, nheo cặp mắt nhìn cô thắc mắc

- " Đi đâu đấy? "

- " Đi gặp một người bạn, đưa quà nè! " Anna giơ hộp quà màu xanh đang cầm trên tay lên lắc qua lắc lại.

Jungkook nhích một bên chân mày có ý trêu chọc rồi hạ giọng thầm thì:

- " Trai hay gái? "

Anna cũng hưởng ứng, lấy tay che miệng lại, thầm thì nhỏ xíu vào tai cậu:

- " Một anh chàng rất đẹp trai. "

Chẳng biết là thật hay đùa, nhưng chỉ cần điều đó làm Anna thoải mái thì dù có sai trái thì cậu cũng nhắm mắt cho qua.

Cậu cười phào, nắm lấy chìa khóa xoay xoay vài vòng rồi rời đi trước .

- " Đi xe cẩn thận nha Kook. " Anna giương mắt dõi theo cậu, nói lớn nhắc nhở.

Jungkook quay lại nhìn chị mình lần nữa, cậu cười với cô, vẫy vẫy tay chào. Anna cũng vẫy tay lại, nụ cười rạng rỡ đáp trả.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net